Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Chương 19




Hoa Đoá Đoá nguyên bản cùng với Phong Thệ đại thần hẹn nhau là ngày mai gặp mặt. Nhưng mà Từ Hoan Hoan biết được hai người muốn gặp mặt nhau, lập tức nhảy dựng lên phản đối.

“Ngươi hiện tại béo như vậy, ấn tượng đầu tiên rất trọng yếu, sẽ làm đại thần thực thất vọng. Ngươi không biết hiện tại đều là trông mặt mà bắt hình dong

sao?” Từ Hoan Hoan hùng biện nói, thoạt nhìn còn thật sự trông rất nghiêm trọng, sau đó cô nàng phân tích một trận, “Phong Thệ đại thần khẳng định rất nhiều tiền, nam nhân có tiền loại nữ nhân gì mà không thiếu?”

Hoa Đoá Đoá lập tức nói một câu: “Ta cùng hắn chỉ là bằng hữu.”

“Chuyện kia cũng giống nhau, dù sao không tốt. Ngươi đã xem ảnh chụp của Mỹ Ngọc Yên Nhiên hay chưa? Trong quá khứ, ngươi đứng bên cạnh người ta đã là một trời một vực. Còn hiện tại ngũ quan của ngươi đều đã bị thịt đè thành một đống, ngươi còn cho ngươi là Tiểu Đoá Đoá thanh lệ trước kia sao? Ngươi hiện tại chính là một cái bánh chuối nướng bị dị dạng vì cho quá nhiều dầu. Còn có a, ngươi chú ý đến Cố Cảnh Phong nhất, bạn gái tiền nhiệm của anh ấy là Đinh học tỷ thực rất gầy, nói vậy cũng là yêu thích người gầy, còn ngươi béo như vậy, anh ấy sẽ muốn sao? Thừa dịp anh ấy còn ở trường học, mau nhanh chóng giảm béo, để trước khi ảnh đi còn cho ảnh cái kinh hỉ.”

Từ Hoan Hoan nói ra đạo lý rất rõ ràng, tâm Hoa Đoá Đoá cũng là một trận hoảng hốt. Mọi người đều có tâm hư vinh, Hoa Đoá Đoá tự nhiên cũng có, cô xem ảnh chụp trước kia của chính mình, rồi nhìn lại hiện tại, được rồi, nàng chịu đả kích, đã bị đả kích nghiêm trọng. Nàng vỗ trán mạnh một cái, cực kỳ rối rắm, vẫn là gửi cho Phong Thệ cái tư tán gẫu.

【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ta cảm thấy chúng ta gặp mặt sau có vẻ tốt hơn.

【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Vì sao?

Không thể nói chính mình hiện tại rất béo, cần phải giảm béo? Này vạn vạn lần không thể, thực sự rất phá hư hình tượng a.

【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ta sợ ngươi là người xấu

Hoa Đoá Đoá cảm thấy chính mình thực thiếu thốn, cái lý do như vậy cũng được coi là lý do? Nhưng mà cô thật sự không nghĩ ra lý do khác để nói. Cô nhanh chóng sửa lại.

【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ta muốn thi.

【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Trường học chúng ta hình như gần đây không có cuộc thi nào đi?

Hoa Đoá Đoá lập tức choáng váng, quên mất Phong Thệ cũng là học sinh trường này, cô nghĩ nghĩ, cuộc thi gì sẽ chuẩn bị tổ chức nhỉ? Càng nghĩ, đầu óc cô lợt loé.

【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Thi lái xe.

【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Vậy lùi lại bao lâu?

Hoa Đoá Đoá hỏi Từ Hoan Hoan, cô cần giảm bao nhiêu cân? Từ Hoan Hoan đánh giá cao thấp, nhìn qua một chút, “Mười cân.”

“Hiệu quả nhanh nhất là bao lâu?”

“Xử lý vô nhân đạo, hai mươi ngày.”

Hoa Đoá Đoá nặng nề mà hạ quyết tâm.

【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Hai mươi ngày sau. Trong hai mươi ngày này, ta sẽ không chơi trò chơi, chuyên tâm vào cuộc thi.

【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Thi lái xe cần lâu như vậy sao?

Tuy rằng cô biết là không cần, nhưng mà không có biện pháp, cô chỉ có thể không biết xấu hổ kết thúc, thực khẳng định trả lời hắn.

【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Đúng vậy.

【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Vậy được rồi, trong khoảng thời gian này ta sẽ mang đứa nhỏ.

【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Lão công thực hiền lành, yêu yêu

【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Gặp mặt hôn một chút thì tốt rồi.

【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá:

***

Gần đây Hoa Đoá Đoá thực sự rất đói khát. Cô vì muốn nhanh chóng giảm béo, liền xây dựng một bộ thực đơn giảm béo tự ngược. Mỗi ngày đều cùng quả táo với cà chua bầu bạn, gạo không dính một hột. Cô phi thường thống khổ sống qua một tuần, sang tới ngày thứ tám, cô thật sự không thể đi nổi nữa, thấy cơm hai mắt cô liền phát sáng, thật rất muốn vồ lên.

“Ngừng.” Từ Hoan Hoan ngăn cản Hoa Đoá Đoá đang muốn vồ lên, đưa cho cô một trái dưa leo, “Cầm gặm đi, không cần cảm tạ.”

Hoa Đoá Đoá hữu khí vô lực ngồi ở bên cạnh Từ Hoan Hoan, vẻ mặt như muốn khóc, “Ta muốn ăn một chén cơm.” Hiện tại trong căn tin người đến người đi, nhìn tay người khác đều bưng khay, bên trong cái đĩa đầy ắp cơm, nước miếng Hoa Đoá Đoá chảy ròng. Từ Hoan Hoan nhìn thấy ánh mắt đói khát kia của Hoa Đoá Đoá, một bộ dáng đồng tình, “Vì dáng người, nhẫn nhịn đi.”

“Ô ô, ta nhịn đã được một tuần, ta sắp xuất huyết đến nơi rồi.”

“Ai kêu ngươi vô dụng như vậy? Kêu ngươi đi bơi lội, ngươi cũng không chịu, còn sợ ông chủ ở bể bơi nhận ra ngươi. Đến hồ bơi ở trường học, ngươi lại sợ một thân thịt của mình, sẽ dọa đến các đồng học khác. Kêu ngươi chạy bộ, còn chưa có chạy được 400m, liền mệt đến nỗi nằm úp sấp xuống dưới đất. Với khả năng hô hấp của phổi ngươi, ta đành phải từ bỏ, miễn cưỡng đến 2000, ngươi làm sao mà mảnh mai như vậy a? Muồn giảm béo thì hoặc là vận động hoặc là ăn uống điều độ, ngươi vận động không được, vậy muốn làm sao bây giờ?”

Hoa Đoá Đoá vẻ mặt ủy khuất, xoa bóp đống thịt trên bụng mình, không được không được, còn phải kiên trì. Nàng thập phần ủy khuất cắn dưa leo. Nàng đã gặm dưa leo được một tuần nay.

“Đoá Đoá?” Giáo sư Smith đang cầm khay trong tay đi tới, vẻ mặt kinh ngạc, “Nhanh như vậy liền cơm nước xong, sau khi ăn cơm còn có món điểm tâm ngọt?” Smith thấy Hoa Đoá Đoá cắn dưa leo rất khí thế, không khỏi nói: “Có phải ngươi thực rất đói khát hay không?”

“A?” Hoa Đoá Đoá sửng sốt, giáo sư Smith tiếp tục nói: “Các cô gái khác đều là miệng nhỏ ăn dưa leo, ngươi là mồm to cắn dưa leo.”

Cố Cảnh Phong đi theo phía sau giáo sư Smith tới, không khỏi cười nói: “Đã tập lái xe được chưa?”

“Tập lái xe gì chứ? Em là đang giảm béo.” Hoa Đoá Đoá hung hăng cắn xuống một miếng dưa leo, ngăn chặn mùi thơm từ cơm của bọn họ tràn vào trong mũi, khiến cho nước bọt tiết ra quá nhiều.

Cố Cảnh Phong không khỏi híp mắt lại, “Nga? Em không học lái xe?”

“Học lái xe cái đầu anh, em ngay cả khí lực để giảm béo cũng không có, còn có khí lực để học lái xe à?” Hoa Đoá Đoá thật sự chịu không nổi mùi thơm của cánh gà nướng trong đĩa trên bàn của Cố Cảnh Phong. Cô nuốt xuống một ngụm nước miếng, ánh mắt mang theo dục vọng mãnh liệt nhìn chằm chằm vào nó.

Cố Cảnh Phong nhìn thấy ánh mắt mang theo dục niệm quá mức mãnh liệt kia của cô nhìn sang chỗ mình, không khỏi nở nụ cười, đem khay cơm gà đưa đến trước mặt cô, “Lại nhìn nữa nước miếng liền chảy ra bây giờ.”

“Không ăn, phải giảm béo.” Hoa Đoá Đoá đẩy khay trả lại anh.

“Không ăn no thì sao có khí lực để giảm béo?” Cố Cảnh Phong lại đưa cho cô. Cô liếc mắt sang Từ Hoan Hoan đang ngồi ăn bắp, Từ Hoan Hoan sâu kín lắc đầu, tựa như đang nói, nếu mà ăn ngươi liền sẽ uổng phí một tuần nay. Hiểu rõ rồi hãy hành động.

Hoa Đoá Đoá trải qua đấu tranh mãnh liệt trong lòng, vẫn là trả lại cho Cố Cảnh Phong, “Ăn no xong sẽ không giảm béo được.”

Cố Cảnh Phong dở khóc dở cười, sâu kín nói: “Kỳ thật anh ưa cô gái béo một chút…” Cố Cảnh Phong còn chưa nói xong, Hoa Đoá Đoá đã trực tiếp bưng khay cơm ở trước mặt Cố Cảnh Phong lại, xúc một thìa cơm, bỏ vào miệng, còn oán giận nói: “Không chịu nói sớm, làm hại em giảm béo vất vả đến như vậy.”

Smith há hốc miệng, cơm ở trong miệng toàn bộ rớt ra ngoài. Từ Hoan Hoan sợ tới mức một thân đổ đầy mồ hôi, này… Lời thuyết minh này thực quá mức mãnh liệt. Cố Cảnh Phong rất bình tĩnh, chính là khóe môi gợi lên ý cười, nhìn chằm chằm vào Hoa Đoá Đoá đang ăn cơm, đến một khoảng thời gian sau, mới tiếp tục nói: “Nhưng mà nếu béo giống y như em, vậy thì có hơi quá một chút.”

Động tác của Hoa Đoá Đoá lập tức dừng lại, cứng ngắc nhai nốt mấy miếng cơm còn lại trong miệng, ném khay lên trên bàn, hấp hấp mũi, “Anh hơi quá đáng rồi đấy.” Cô tiếp tục cắn dưa leo của cô. Vì sao trong mắt cô thường rưng rưng nước mắt, bởi vì cô hận Cố Cảnh Phong chỉ nói có một nửa.

Giáo sư Smith vẻ mặt đồng tình nhìn Hoa Đoá Đoá, rất muốn nói, Đoá Đoá a, rắn hổ mang chỉ là muốn trêu chọc ngươi thôi, cho dù ngươi là cái dạng gì, hắn đều trân trọng, xem ngươi như là bảo bối. Nhưng giáo sư Smith chỉ có tâm mà không có can đảm nói.

Cố Cảnh Phong thấy khay cơm trên bàn không còn thừa bao nhiêu đồ ăn, khóe miệng mang theo mỉm cười, anh cho cô đủ thời gian để ăn cơm nga.

Hoa Đoá Đoá vừa trở lại ký túc xá, liền nước mắt nước mũi lẫn lộn một phen, cô yên lặng thầm tính xem chính mình đã ăn hết bao nhiêu, sẽ sản sinh ra bao nhiêu calorie. Từ Hoan Hoan nhịn không được xì cười, “Một tuần này giảm uổng công rồi.”

Hoa Đoá Đoá dừng lại, ngã vào trên giường, rất buồn. Cô kiên trì suốt một tuần, lại bị một câu này của Cố Cảnh Phong, phá giới.

Hai mươi ngày sau, Hoa Đoá Đoá hoàn thành, giảm bớt 7 cân. Các bộ phận gầy đến nỗi nhìn không ra

Từ Hoan Hoan tổng kết, “Kỳ thật ngươi rất thon thả, chính là thon thả nó không hiện rõ mà thôi.”

Hoa Đoá Đoá ngoài cười nhưng trong không cười.

Đã hẹn nhau rõ, là chờ ở cửa đông vào buổi chiều. Buổi sáng Hoa Đoá Đoá đã ra ngoài, lại nhớ đến hiện thực bi tráng thúc giục, cô đi ra ngoài sớm như vậy, là vì mua mười một bông hoa hồng, cô cực kỳ uyển chuyển hàm xúc hỏi bà chủ, “Cho ta mười một bông hoa hồng.”

“Nha? Cô gái trẻ mua hoa hồng à? Tặng cho ai thế?”

Hoa Đoá Đoá dừng một chút, “Một bạn nam.” Cô cũng không biết dùng từ như thế nào để hình dung Phong Thệ.

“Là bạn trai ngươi thầm mến đi?” Bà chủ cười ha ha, “Dụng tâm đầy đủ, lời này thực bá đạo, cô gái trẻ thật có khí phách.” Bà chủ cửa hàng hoa một bên giúp cô gói hoa một bên trêu chọc cô, chọc đến nỗi cô cảm thấy thực ngượng ngùng.

Rất khó tưởng tượng đến cảnh tượng, một vị tài nữ nổi danh, ở cổng đông đại học cực kỳ phồn hoa, tay cầm mười một bông hoa hồng. Mấy đồng học hơi chút có để ý đến sách vở đều biết đến Hoa Đoá Đoá, nhất là đồng học cùng ngành. Nữ đệ tử duy nhất của giáo sư Smith, thành tích vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất, được đề nghị vào danh sách nghiên cứu sinh đi du học. Nhất là ở ngành kiến trúc vốn đông đúc nhân tài, nữ sinh lại vô cùng hiếm có.

Mặt Hoa Đoá Đoá đã muốn đỏ rực đến nơi, trong lòng cô không ngừng cầu nguyện, vị Phong Thệ đại thần kia mau mau chạy nhanh ra, càng khẩn cầu ở trong lòng, Cố Cảnh Phong làm ơn đừng đến, nếu anh thấy cô trong cái dạng này, hiểu lầm sẽ không tốt lắm. Kỳ thật trong lòng cô rất mâu thuẫn, có chút chần chừ, cô tự đánh giá chính mình là có một chút lẳng lơ… Từ Hoan Hoan nghe xong liền trực tiếp hộc máu, làm thế nào mà có người lại tự nói chính mình là lẳng lơ? Nói với cô chỉ là đi gặp bạn bè trên mạng, không cần phải có cảm giác tội ác như vậy đi?

Hoa Đoá Đoá đã tính tốt, hôm nay là Chủ nhật, tuy rằng đồng học ra vào rất nhiều, nhưng là không có khóa học. Cố Cảnh Phong bình thường vào ngày Chủ nhật cũng sẽ không đến trường học, anh có nhà trọ ở bên ngoài, trước kia nếu không có việc thì sẽ không đến trường, trừ khi nào chơi bóng rổ. Hiện tại anh cũng không có chơi, khẳng định không cần phải đến đây.

Bỗng nhiên có một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ dừng ở trước mặt Hoa Đoá Đoá, Hoa Đoá Đoá sửng sốt, trong lòng cân nhắc chẳng lẽ là ông chủ có tiền nào đó đến chở vợ hai đi ra ngoài hóng gió? Loại cảnh tượng này, Hoa Đoá Đoá đã gặp qua rất nhiều lần.

Cửa kính xe hơi mở ra, chỉ thấy Cố Cảnh Phong cười tủm tỉm một tay chống lên khung cửa kính, một tay lấy loa ra, hấp dẫn sự chú ý của người khác, vênh vang hét to một câu, “Lão bà. Em quá phô trương đi a.”

Hoa Đoá Đoá há hốc miệng, hoàn toàn choáng váng.

Như thế nào lại gặp Cố Cảnh Phong? Không phải bi kịch đến như vậy chứ?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trời lạnh a, không muốn đánh máy chút nào, ngày hôm qua ta vốn muốn đánh máy, nhưng lạnh quá ta thật sự không muốn viết…

Đành phải chuyển laptop vào ổ chăn để đánh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.