Vượt Âm Dương

Chương 8: 8: Người Đàn Ông Bạc Tỉ




Sợ Tống Triết không vui, Tiêu Thiên cố ý lái xe chở Tống Triết đi ngắm cảnh đêm.

Ban đêm gió lạnh hây hây, trên núi đã không còn người ngắm cảnh, Tiêu Thiên cùng Tống Triết dựa vào hông xe từ trên cao ngắm nhìn cảnh thủ đô sầm uất đèn đuốc sáng choang, tựa như một dãy ngân hà thần kỳ lập lòe lấp lánh, đẹp không tả xiết.

Tống Triết vươn vai một cái, gió lạnh thổi bay hết thảy u uất trong lòng cậu. Đời người a, tuyệt đối không thể phụ lòng mỹ thực cùng mỹ cảnh. [món ngon & cảnh đẹp]

Tiêu Thiên nhìn đèn đuốc xa xa, hai tay đút trong túi quần: "Em biết không, mỗi khi trong lòng cảm thấy bực bội anh thường lái xe tới đây giải sầu, bất quá chỉ chặng đường mười phút ngắn ngủi mà xe anh hư tới ba lần, thật vất vả sửa xong, lên được tới đỉnh núi thì lại bể bánh xe."

"Khi đó anh nhất quyết không chịu tin mình là mệnh thiên sát cô tinh, chỉ cảm thấy bản thân hơi xui xẻo một chút mà thôi, người bên cạnh cũng xui, không tin quỷ thần, cũng không tin vận mệnh mình lại thảm như vậy. Đến khi lên tới đỉnh núi được ngắm nhìn cảnh sắc đẹp như vậy, anh lại nghĩ, thứ tốt nhất định cẩn trải qua trui rèn mới có được."

Tống Triết nghiêng đầu nhìn Tiêu Thiên, trên mặt anh lộ ra ý cười nhàn nhạt, biểu tình thả lỏng, dãy ngân hà tựa hồ chiếu ngược trong tròng mắt thâm thúy của anh phát ra quang mang vô hạn, trái tim cậu khẽ thít chặt một cái, vỗ vỗ bả vai Tiêu Thiên: "Đúng vậy, cho nên bây giờ thời gian khổ cực của anh đã qua rồi."

Nói tới đây, Tống Triết đột nhiên nghĩ tới tình cảnh mình thuận tay hút đi sát khí trên người Tiêu Thiên khi đối phó với Lâm Hạ, khi ấy cậu không hề nghĩ ngợi nhiều, chỉ là tự dưng cảm thấy có thể làm như vậy rồi thuận tay làm mà thôi. Hoàn toàn không nghĩ tới lại thành công.

Sát khí trên người Tiêu Thiên không bao giờ hết, có dùng cũng không lo cạn kiệt, tim anh như nguồn suối, thân thể cuồn cuộn tuôn ra nước suối, chỉ là cần có một người hứng lấy số nước suối kia, không để nó tràn ra, sau đó nước suối sẽ xoay chuyển bình ổn tĩnh lặng. Nói cách khác, sát khí mặc dù còn nhưng sẽ suy yếu rất nhiều.

Tống Triết thực phấn khởi nói chuyện mình vừa phát hiện cho Tiêu Thiên, thuận tiện chỉ đám sát khí trên người anh: "Bây giờ chúng không dám ló đầu ra nữa. Liên tiếp bị đả kích hai lần làm chúng sợ hãi. Hóa ra sát khí cũng có nhân tính như vậy a!"

Tống Triết kinh ngạc chậc chậc hai tiếng, thật ra thì ngay lần đầu tiên hấp thu sát khí ở công trường cậu đã phát hiện chuyện này rồi. Chỉ là sát khí, hắc khí cùng âm khí trên người người khác lại không hề có loại phản ứng kỳ quái này.

Chẳng lẽ vì Tiêu Thiên có mệnh thiên sát cô tinh nên sản sinh ra sát khí đặc biệt?

Mặc dù sớm đã biết Tống Triết có thể giúp mình ức chế sát khí, thế nhưng hiện giờ nghe Tống Triết nói vì mượn sát khí của anh diệt nữ quỷ làm đám sát khí kia hoảng sợ tới không dám làm loạn, nội tâm Tiêu Thiên vẫn kích động không thôi, anh cúi đầu nhìn Tống Triết, gió lướt qua gò má, lay động hàng mi anh.

Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt Tiêu Thiên ôn nhu như nước, hệt như dòng nước trong lành khi băng tuyết hòa tan, âm thanh thuần phác có chút khàn khàn: "Cám ơn em, Tống Triết."

Tống Triết mỉm cười, da thịt trắng nõn bị ánh đèn màu quả quýt nhuộm thành sắc màu ấm áp, nụ cười của cậu cũng hệt như bản thân cậu, ấm áp như mặt trời nhỏ, không có lúc nào không tỏa ra hơi ấm.

"Ai nha, bạn bè với nhau mà cám ơn gì chứ, lúc giúp anh thì bản thân tôi cũng có được chỗ tốt, cho nên hai chúng ta có thể xem là hỗ trợ giúp đỡ nhau, cùng có lợi a!" Tống Triết vỗ tay phát ra âm thanh thanh thúy.

Tiêu Thiên chính là thích tính cách thẳng thắn không làm bộ làm tịch này của Tống Triết, anh nhịn không được xoa xoa mái tóc bị gió thổi loạn của cậu, mềm nhũn, sờ thực thoải mái: "Đúng vậy, chúng ta chính là bạn tốt!"

"Tới, vỗ tay vì tình hữu nghị nà, ba ba ba, ba ba ba, ba ba ba!"

Tiêu Thiên nhịn không được: "Là sao?" Là ba ba ba gia tăng dân số à?

Tống Triết ngượng ngùng cười gượng, chết tiệt, nhầm rồi, này là kiểu vỗ tay tình yêu* a. [*nghe ba ba ba liên tưởng tới cái gì?]

Ngay lúc hai người đang cười nói thì có một đám người đi tới: "Ai u, thời điểm tốt thế này sao lại là hai người nam đứng ngắm cảnh chứ? Gay chọc Gay tức chết mà."

Đám người từ trong bóng tối đi tới, đứng dưới ánh đèn, Tống Triết nhìn một cái thì bật cười, này khẳng định là tái hiện của gia tộc Táng Ái a, đỏ cam xanh lục xanh lam tím đủ cả, rốt cuộc bọn họ làm sao đỉnh cái đầu màu sắc như vậy đi ra ngoài a?

Tiêu Thiên thu hồi ánh mắt, khẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng cảm thấy có chút cay mắt.

Ngay lúc gia tộc Táng Ái nổi nóng vì Tống Triết cùng Tiêu Thiên không những không tán thưởng mà còn dám cười nhạo bọn họ thì một cậu chàng lông lam lao ra, biểu tình kích động: "Đại sư, tôi rốt cuộc cũng tìm được cậu rồi! Đúng là không dễ dàng mà!"

Tống Triết sửng sốt nhìn lông lam nắm tay mình, bộ dáng kích động như tìm được cha mẹ tái sinh, cậu chớp chớp mắt, quay qua nhìn Tiêu Thiên một cái rồi do dự hỏi: "Xin hỏi, chúng ta quen nhau sao?"

Lông lam mím môi: "Đại sư quên rồi sao? Ngày đó ở trên đường tôi chặn cậu lại đòi xem bói, cậu nói bạn gái tôi ngoại tình... tôi chỉ kịp đưa mấy trăm đồng cho cậu rồi chạy đi tìm bạn gái. Kết quả cậu biết sao không? Thật sự bị tôi bắt gặp, cô ta đang cùng Ngô Kiến Nhân dạo phố thì bị tôi bắt tại trận đập cho một trận."

Lông lam căm phẫn quơ quơ nắm tay, tiếp đó vô cùng chân thành nhìn Tống Triết: "Đại sư, thật sự rất rất cám ơn cậu, nếu không có cậu thì tôi đã bị ép làm cha con người ta rồi."

Nhìn gương mặt có chút quen thuộc của đối phương, Tống Triết suy nghĩ một chút rồi chợt nhớ ra: "Cậu chính là cái cậu lông xanh đó?"

Lông lam mất hứng: "Đại sư, tôi gọi là Nghiêm Minh Nhân. Màu tóc xanh kia tôi đã sớm đổi rồi, đỉnh cái đầu đó khác nào đội nón xanh a. Cậu xem màu lam này đi, có phải đặc biệt tươi mát không?"

Tống Triết nhìn chằm chằm mớ lông lam kia vài phút, thật sự là một lời khó nói hết, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu: "So với màu xanh lá dễ nhìn hơn!"

Nghiêm Minh Nhân vỗ đùi: "Chứ còn gì nữa, bây giờ màu lam chính là màu may mắn của tôi."

Tiêu Thiên cũng nhớ ra Nghiêm Minh Nhân, Tống Triết cho rằng lần đầu tiên mình gặp Tiêu Thiên là ở công trường nhưng kỳ thực không phải, đó là lần thứ hai. Ban đầu lúc Nghiêm Minh Nhân quấn lấy Tống Triết đòi đoán mệnh thì anh cũng có mặt ở hiện trưởng, chẳng qua anh ngồi trong xe nên không bị hai người phát hiện.

Tiêu Thiên hồi tưởng lại lần đó thì cảm thấy có chút buồn cười, ai lại ngờ rằng ngày đó anh ngồi trong xe kiên quyết không chịu tin tưởng mấy chuyện đoán mệnh, thế mà hiện giờ lại cùng Tống Triết bàn trời bàn đất, lại còn cực kỳ yêu thích đối phương.

Đời người chính là đầy ắp ngạc nhiên và kinh hỉ như vậy, hơn nữa còn có vẽ mặt ba ba ba a!

"Đại sư, cậu không biết tôi đã tìm kiếm cậu bao lâu đâu. Bây giờ vừa vặn gặp được, để tôi dẫn cậu đi chơi." Nghiêm Minh Nhân hưng phấn không thôi, vung tay hướng nhóm đàn em nói: "Thấy không? Đây là đại sư, sau này bọn mày thấy cậu ta thì phải cung kính như thấy anh."

"Dạ, đại ca!" Đám đàn em đồng loạt hô, sau đó cung kính khom người với Tống Triết, hô to chào đại sư.

Tống Triết nhìn mà trợn mắt há hốc, cứ ngỡ mình vừa lạc vào phim trường.

"Đại sư, đi thôi đi thôi, đi chơi!" Nghiêm Minh Nhân đưa tay khoát lên vai Tống Triết, kéo cậu đi tới trước.

Tiêu Thiên nhíu mày nhìn cánh tay Nghiêm Minh Nhân, cảm thấy nó đặc biệt chướng mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.