Vượt Âm Dương

Chương 28: 28: Không Phải Đồ Ngốc




Dịch: Tiểu Hắc

Lầu hai, Vân Giang tửu lâu.

Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt tìm một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Đám tùy tùng của tửu lâu đã sớm hầu hạ nhiệt tình, bọn hắn đương nhiên là nhận thức thiếu gia nhà mình.

"A Xuyên, nhìn bên cạnh kìa." Liễu Thất Nguyệt nhỏ giọng nói.

Mạnh Xuyên quay đầu nhìn lại.

Ở một góc trên lầu hai tửu lâu, có một gã thiếu niên gương mặt lạnh lùng đang ngồi cùng một vị lão bộc.

"Là hắn?" Mạnh Xuyên nhận ra, đó là thiếu niên Yến Tẫn ở Ngọc Dương Cung. Yến Tẫn rất thần bí, người bình thường ở phủ Đông Ninh chưa từng nghe nói qua. Nhưng mà toàn bộ cao tầng của ngũ đại gia tộc Thần Ma hay triều đình quan phủ đều rất chú ý tới vị tuyệt thế thiên tài không thua kém gì Mạnh Xuyên này. Huống hồ Yến Tẫn còn có Ngọc Dương cung chủ làm chỗ dựa nên địa vị của hắn rất siêu nhiên.

Yến Tẫn cũng phát hiện có người nhìn mình chăm chú, nên cũng liếc mắt nhìn Mạnh Xuyên.

Mạnh Xuyên mỉm cười giơ chén rượu, ý bảo mời chào. Nhưng Yến Tẫn lại quay đầu đi, chẳng thèm để tâm.

"Thật là bất lịch sự." Liễu Thất Nguyệt thấy thế, thấp giọng nói, "A Xuyên, đừng để ý đến hắn."

"Chẳng qua là bản tính hắn vẫn vậy." Mạnh Xuyên cười nói. Hồi thịnh hội trảm yêu năm ngoái, Yến Tẫn này từ khi lên đài đến khi hạ tràng, vẻn vẹn chỉ nói với bản thân một câu là không chiếm tiện nghi của mình! Lúc ấy Mạnh Xuyên mới hiểu được tính cách của hắn.

"Là ngươi quá tốt tính." Liễu Thất Nguyệt vừa nói vừa gắp một miếng xương hầm, "Chậc chậc, xương hầm ở đây ngon thật, ngon hơn chỗ khác nhiều. Mỗi lần nhìn thôi cũng đã chảy nước miếng, cả cái bàn này đều thuộc về ta."

"Yên tâm, không có ai tranh giành với ngươi!” Mạnh Xuyên trêu ghẹo nói, "Ngươi ăn nhiều như vậy, không sợ mập à?"

Liễu Thất Nguyệt nhếch mắt, có chút đắc ý, tiếp tục vui vẻ ăn.

Đúng lúc bọn họ còn đang đùa cợt nhau, thì bỗng có một giọng nói từ dưới lầu vang lên.

"Mạnh Xuyên công tử, Mạnh Xuyên công tử, van cầu người cứu tỷ tỷ của ta." Đó là thanh âm của một hài đồng, mang theo vẻ lo lắng cùng dứt khoát.

Một đứa bé bần cùng đứng trước đệ nhất tửu lâu phủ Đông Ninh - nơi các cao nhân phú thương tụ tập mà dám lớn tiếng ồn ào, quả là có dũng khí to lớn.

Mạnh Xuyên ở trên lầu hai nghe rất rõ ràng thanh âm non nớt của hài đồng, liền lập tức hạ lệnh cho tùy tùng ở bên cạnh: “Đi xuống, dẫn đứa bé kia lên đây.”

"Vâng, thiếu gia." Tùy tùng lập tức xuống lầu.

Rất nhanh sau đó, một hài đồng ăn mặc lôi thôi lếch thếch được dẫn lên lầu hai, bước tới bên cạnh bàn ăn của Mạnh Xuyên. Bước vào tửu lâu xa hoa thế này khiến hài đồng có chút hốt hoàng.

"Tiểu gia hỏa, ngươi tìm ta à?" Mạnh Xuyên mỉm cười nhìn hài đồng.

Hài đồng Thiết Sinh thấy vị công tử đại gia tộc này mỉm cười hỏi thăm mình nên tinh thần cũng được ổn định chút ít. Nó lập tức quỳ xuống dập đầu nói: “Thiết Sinh bái kiến Mạnh công tử, cầu công tử cứu tỷ tỷ ta.”

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi đứng lên nói đi." Mạnh Xuyên nói.

Hài đồng lúc này mới đứng lên.

"Tỷ tỷ của ta tên là Hồng Vũ, là nha hoàn của một đại gia tộc.” Hài đồng Thiết Sinh trình bày, "Tỷ ấy là người rất tốt, hôm nào về nhà cũng mang đồ ăn ngon cho ta. Nhưng là hôm nay khi tỷ ấy về, lại bị Ngụy lão đại dẫn người bắt đi rồi."

Ở một bàn ăn gần đó, thiếu niên áo trắng Yến Tẫn với tư cách là cao thủ Thoát Thai Cảnh tất nhiên có thể nghe rõ ràng câu chuyện của hài đồng. Hắn vẫn lặng yên uống rượu, nhưng ánh mắt lại băng lãnh thêm vài phần.

"Sao lại bắt tỷ tỷ ngươi?" Mạnh Xuyên hỏi.

"Bọn hắn nói bắt tỷ tỷ ta đi gán nợ." Hài đồng Thiết Sinh trả lời, "Bọn hắn nói cha ta thiếu nợ bọn hắn ba trăm lượng bạc. Nhưng thực tế cha ta chỉ vay mười lượng, bọn hắn nhân lúc cha ta say rượu mà lừa bịp lấy thủ ấy lên giấy nợ một trăm lượng. Lúc này lãi mẹ đẻ lãi con, đã thành ba trăm lượng rồi.”

Mạnh Xuyên nghe xong gật đầu, đây cũng là chuyện thường ngày của đám lưu manh.

Bọn du côn lưu manh kia ngày nào cũng làm mấy chuyện lừa gạt bịp bợm, muốn quản cũng không hết. Vì không đạt tới Tẩy Tủy Cảnh thì không có tư cách đi phục vụ nghĩa vụ quân sự. Mà không phục vụ nghĩa vụ quân sự thì vĩnh viễn không có ngày nổi danh. Nên bọn du côn lưu manh kia là tập hợp của đám suốt ngày ăn chơi lêu lổng, dù bắt vào tù thì chúng cũng vẫn vui vẻ vì có cơm tù để ăn.

"Cha ngươi có ký văn tự bán mình của con gái không?" Mạnh Xuyên truy vấn.

"Không có, không có ký. Cha ta có chết cũng không chịu ký." Hài đồng đáp.

"A? Du côn lưu manh dám mạnh mẽ cưỡng đoạt dân nữ?" Mạnh Xuyên kinh ngạc, đám du côn lưu manh nhiều lắm chỉ dám làm loạn mấy chuyện lặt vặt, vẫn chưa ai dám làm gì để phạm phải trọng tội! Bởi vì trọng tội sẽ bị triều đình xử phạt cực nặng. Cưỡng đoạt dân nữ sẽ bị đánh gãy tay chân rồi bắt đi khổ dịch. Nếu quá phận, thậm chí có thể bị phán tử hình.

Dám mạnh mẽ cưỡng đoạt dân nữ, đằng sau nhất định phải có nguyên nhân.

"Ngụy lão đại này tên gì, ở nơi nào?" Mạnh Xuyên lại hỏi, "Hắn có lai lịch gì?"

"Ta chỉ nghe nói hắn tên là Ngụy Tam Đao, sống ở bên kia sông Đông Liễu, cha ta nói Ngụy lão đại này là tiểu lâu la của Hắc Lang bang." Hài đồng liền đáp.

Mạnh Xuyên gật đầu: "Hắc Lang bang? Khó trách!"

Nói xong, Mạnh Xuyên vẫy tay gọi ai đó ở phía xa.

"Thiếu gia." Một vị thanh niên chạy tới.

“Một tiểu lâu la của Hắc Lang bang, có lẽ ngoại hiệu là Ngụy Tam Đao, sống ở khu vực sông Đông Liễu! Ngươi mang người dẫn hắn tới đây.” Mạnh Xuyên phân phó, “Lệnh Hắc Lang bang phái một quản sự tới đây trình bày.”

"Vâng." Thanh niên cung kính đáp.

Bỗng thiếu niên áo trắng Yến Tẫn đột nhiên xuất hiện trước mặt hài đồng.

"Tiểu gia hỏa, ngươi dẫn đường, đi cứu tỷ tỷ của ngươi ngay bây giờ." Thiếu niên áo trắng Yến Tẫn bình tĩnh nói.

Hài đồng Thiết Sinh sững sờ.

"Cứu người như cứu hỏa, đi chậm, tỷ tỷ của ngươi có khi không còn mạng rồi." Thiếu niên áo trắng Yến Tẫn lạnh lùng nói, "Mau chóng dẫn đường."

"Được, được, được!" Thiết Sinh nghe xong lời này, càng lo lắng cho tỷ tỷ mình hơn.

"A Xuyên, chúng ta cũng đi xem sao." Liễu Thất Nguyệt rất kích động. Mạnh Xuyên hơi kinh ngạc về vị thần bí thiếu niên "Yến Tẫn" ghét ác như cừu này, hắn gật đầu đáp: "Được, chúng ta cũng đi một chuyến."

"Ta đi trước dẫn đường." Hài đồng thấy công tử áo trắng thần bí cùng bọn người Mạnh công tử đều đi, trong lòng càng kích động.

Lão bộc bước đến bên cạnh Yến Tẫn, thấp giọng nói: "Thiếu gia, chúng ta không cần phải quản mấy chuyện này..."

"Nghe theo ta." Thanh âm Yến Tẫn vẫn lạnh như băng.

Lão bộc sững sờ, lập tức ngoan ngoãn bước theo.

********************

Yến Tẫn vô cùng tích cực, thậm chí còn để lão bộc ôm theo hài đồng dẫn đường cho nhanh.

Một đường chạy vội, tốc độ cực nhanh.

“Có lẽ việc này cũng không cần chúng ta nhúng tay.” Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt cũng bước theo sau.

“A Xuyên, ta thấy vị tính khí của vị Yến Tẫn này có phần cổ quái.” Liễu Thất Nguyệt nhỏ giọng nói, “Nói hắn lạnh lùng, nhưng hắn lại nguyện ý xuất thủ cứu giúp một người xa lạ. Nói hắn ghét ác như cừu, nhưng hơn một năm qua ở phủ Đông Ninh, chúng ta chưa hề nghe nói hắn đã hành hiệp trượng nghĩa như thế nào.”

“Tính khí cổ quái, nhưng vẫn là người tốt.” Mạnh Xuyên mỉm cười.

Rất nhanh sau đó, bọn họ đã chạy tới khu vực sông Đông Liễu.

"Nhà của Ngụy lão đại ở khu đó." Hài đồng Thiết Sinh kích động chỉ vào một ngôi nhà, "Chính là ngôi nhà kia."

"Bành."

Cửa sân trực tiếp bị đạp đổ, chủ tớ Yến Tẫn đi vào trước, Mạnh Xuyên cùng Liễu Thất Nguyệt bước theo sau.

Lúc này, từ trong nhà bước ra ba gã nam tử người đầy hơi rượu, cầm đầu là một gã nam tử cởi trần có chút khôi ngô đang nắm đùi gà, hắn hùng hùng hồ hổ bước ra quát: “Ai, ai dám tới nhà ta càn rỡ? Ăn hết tim báo mật gấu rồi… A, Mạnh công tử?”

Ngụy lão đại này vừa bước ra, đang lớn tiếng thì thấy ba người trẻ tuổi cùng một lão giả và một đứa hài đồng.

Ngụy lão đại liếc mắt đã nhận ra Mạnh Xuyên!

Danh chấn phủ Đông Ninh, có hi vọng thành Thần Ma, công tử Mạnh gia… danh khí của Mạnh Xuyên thật sự quá lớn! Mà bọn du côn lăn lộn ngoài đường như hắn tất nhiên phải biết rõ một số nhân vật lớn ở phủ Đông Ninh, biết rõ ai là người không được phép đáp tội.

Hiển nhiên!

Mạnh Xuyên chính là nhân vật mà tiểu lâu la như hắn ngưỡng mộ! Thậm chí bang chủ của hắn trước mặt Mạnh Xuyên cũng phải ăn nói khép nép, không dám thất kính chút nào. Mạnh gia chỉ cần nguyện ý, trong một đêm là Hắc Lang bang có thể bị xóa tên.

"Ngươi bắt tỷ tỷ của hắn?" Yến Tẫn chủ động mở miệng hỏi.

Ngụy lão đại liếc nhìn đứa bé kia, hắn nhận ra đứa bé này chính là Thiết Sinh.

"Tiểu nhân chỉ phụng mệnh làm việc, phụng mệnh làm việc." Ngụy lão đại nịnh nọt nói, "Nhưng mà lúc này tỷ tỷ của đã không còn ở chỗ này rồi."

Lão bộc ở một bên lấy ra một khối lệnh bài từ trong lồng ngực, giơ lệnh bài lên nói: “Đây là lệnh bài Ngọc Dương Cung, ngươi mau chóng tìm lại tỷ tỷ của đứa nhỏ này về đây. Không tìm được, xử tử!”

"Lệnh bài Ngọc Dương Cung…?" Ngụy lão đại thấy hai chữ Ngọc Dương trên lệnh bài, hai chân mềm nhũn.

Ở phủ Đông Ninh, ngũ đại gia tộc Thần Ma không thể trêu chọc.

Nhưng còn có một thế lực còn kinh khủng hơn, đó chính là Ngọc Dương Cung!

"Người Mạnh gia, còn có người của Ngọc Dương Cung?" Ngụy lão đại run lẩy bẩy, trong đầu trống rỗng, bị dọa đến phát hoảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.