Vương Xà

Chương 25: Vẻ đẹp động trời (1)




Cuộc tranh đấu giành trăm thứ hạng đầu đã buông xuống màn che, tự nhiên có người vui cũng có người buồn.

Trong tranh đấu lần này, mặc dù võ đạo không tính là áp đảo tiên đạo, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ dùng thực lực chân chính của mình chiến thắng tiên đạo.

Nhất là trận chiến giữa Vân Phàm cùng Tâm Vô Lệ, lại càng kinh tâm động phách.

Vân Phàm chẳng những dùng thân thể phàm trần chống lại mấy món hồn bảo nổ tung, còn chặn đứng ma sát của Diệt Hồn châu, hơn nữa còn đánh bại hai con tiên linh của thiên chi kiêu nữ Tâm Vô Lệ, để cho nàng thần hồn thương tổn nặng nề. Nếu không phải Khương Thừa Tổ kịp thời cứu chữa, sợ rằng đối phương lúc này đã hồn phi phách tán.

Sáu món cực phẩm hồn bảo cùng một món ma bảo, cộng thêm hai con cực phẩm tiên linh.

Nếu thật tình tính toán, tổn thất lớn nhất thuộc về Thánh Địa, có thể nói là tiền mất tật mang.

So sánh ra võ đạo không hề thương tổn gì.

Tình cảnh như thế làm cho người ta thấy được một tia hi vọng giúp cho võ đạo quật khởi.

Lãnh Vô Tình huynh muội bị Đậu Xuất cùng Khương Công Vọng kèm sát, căn bản không có cơ hội ra tay, bất đắc dĩ đành phải mang theo người của Thánh Địa trở về Minh Hòa điện, nhưng tội nhân Bí Định Thiên bị bọn họ cô lập bên ngoài. Một cái tội nhân đã chuộc tội, đối với Thánh Địa cùng bọn họ mà nói đồng nghĩa với một biến số đầy tính bất an, bọn họ tuyệt đối không yên tâm đồng hành cùng đối phương.

Sau khi Đậu Xuất cùng Lãnh Vô Tình đám người rời đi, chúng tu sĩ cũng tản đi, Hoàng thành quảng trường rộng lớn lúc này trở về quang cảnh khoáng đãng thường ngày.

...

————————————

Bên trong Minh Hòa điện lúc này không khí cực kỳ ngưng trọng.

Lãnh Vô Tình vung tay thi triển mấy đạo cấm chế, đem trọn cả tòa đại điện này phong bế ngăn cách, sau đó lấy ra một tấm cổ kính đặt lơ lửng giữa không trung của đại điện.

"Thông linh vũ quang kính! ?"

Tâm Vô Lệ cùng Tô Vô Kế gương mặt đầy kinh sợ, mà Nguyễn Tâm Oánh cùng Tiêu Dật Long đám người lại cảm thấy nghi ngờ, chỉ có Khương Thừa Tổ như đang suy nghĩ việc gì khẽ cau mày.

"Lãnh muội tử, thông linh vũ quang kính này là gì vậy? Tại sao đệ nhất Thánh nữ cùng đệ nhất Thánh tử kinh ngạc như thế?"

Nam Cung Tầm lặng lẽ hỏi Lãnh Vô Yên đứng cạnh, mặt lộ nét tò mò.

Cho dù trong Thánh Địa cũng có rất ít người biết được, Lão tổ Nam Cung gia đã quen biết Nhị Trưởng lão nhiều năm, hơn nữa quan hệ không tầm thường. Lãnh Vô Yên từ trước đến giờ vẫn luôn bế quan không ra ngoài, lần này có thể nhập thế, đều là do Nam Cung Tầm vất vả khẩn cầu, cộng thêm huynh trưởng của mình nhận được lệnh của Thánh chủ tới nơi này làm việc, nàng mới có mặt nơi đây.

Chỉ tiếc mọi chuyện không thuận lợi như bọn họ tưởng tượng.

Võ đạo từ trước đến giờ yếu thế, không ngờ lần này lại lội ngược dòng, thắng lợi liên tiếp. Mà đệ nhất Thánh nữ bị đánh thành trọng thương, chẳng những hai con tiên linh đều bị hủy, ngay cả Thập Nhị phẩm Bạch Liên Thánh chủ truyền cho cũng bị đánh nát.

Hiện tại Vân Phàm có võ đạo số mệnh cùng Cấm Tiên Cốc che chở, Nam Cung Tầm muốn mượn tay Lãnh Vô Yên báo thù, đã càng lúc càng xa vời.

Chỉ nghe Lãnh Vô Yên nhẹ nhàng giải thích: "Đó là một món tiên bảo uy lực vô cùng, cũng là tiên bảo duy nhất của Đại Càn Thánh Địa chúng ta."

"Cái gì! ? Tiên... Bảo! ? Tiên bảo trong truyền thuyết! ?"

Nam Cung Tầm vô cùng kinh ngạc, ngay cả Nguyễn Tâm Oánh cùng Tiêu Dật Long cũng rung động tâm thần, ngược lại Khương Thừa Tổ không hề đổi sắc, không biết trong lòng suy nghĩ điều gì.

Tiên bảo chính là thần vật trong truyền thuyết, chỉ có đại tôn giả vượt qua thần kiếp mới có thể luyện chế, hơn nữa luyện chế vô cùng gian nan, đặc biệt là thiên tài địa bảo tiên cấp cực kỳ khó tìm, sau mấy lần đại thời đại biến thiên, không ít linh vật quý trọng đã biến mất, tiên bảo hiện tại đều là thượng cổ hay viễn cổ truyền lại.

Sở dĩ tiên bảo cường đại, bởi vì bên trong dựng dưỡng khí linh, có thể tự diễn thành thần thông, chỉ cần nhận chủ coi như là một tu sĩ mới nhập môn tiên đạo cũng có thể sử dụng, đây mới là thứ giúp cho Đại Càn Thánh Địa có thể đứng vững không suy.

Có thể nói không hề khoa trương, một người tu tiên bình thường nếu nắm trong tay tiên bảo, đủ để chống lại tiên đạo đại năng.

...

"Đại Trưởng lão, thông linh vũ quang kính này chính là một món trấn sơn tiên bảo duy nhất của Đại Càn Thánh Địa, tại sao phụ thân lại để ngươi mang nó ra khỏi Thánh Địa? Vạn nhất có điều gì sơ xuất, tứ thánh chi tranh lần sau, Đại Càn Thánh Địa chúng ta sợ rằng khó có thể chống lại!"

Nghe Tâm Vô Lệ hỏi, Lãnh Vô Tình chỉ cười nhẹ nói: "Vô Lệ Thánh nữ còn không biết đó thôi, đây cũng không phải thông linh vũ quang kính chân chính , mà là một món bảo vật tương tự do Thánh chủ cố ý luyện chế, chẳng qua có chút thần diệu như quang kính thôi, nhưng uy năng kém hơn rất nhiều."

"Thì ra là vậy!"

Tâm Vô Lệ thần niệm khẽ quét qua, khẽ vuốt cằm cũng không nói thêm gì, chân mày chậm rãi giãn ra.

"Ong ong! ! !"

Trong lúc nói chuyện với nhau, không gian vặn vẹo, truyền đến trận trận ba động.

Mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy bên trong tỏa ra một đạo huyền quang, trong quang ảnh có một thanh niên tóc trắng như ẩn như hiện.

Thanh niên tóc trắng này không phải người khác, chính là người đứng đầu Thánh Địa ——.

...

————————————

Mặt trời ngả về tây, hoàng hôn thê lương.

Ngày mai chính là ngày bí cảnh mở ra, tâm tình của mỗi người rất bất đồng.

Có người thoải mái, có người trầm trọng , có người không để tâm, lại có người hi vọng thấp thỏm.

Một trăm vị tu sĩ tiến vào động thiên bí cảnh đầy hung hiểm, không biết có bao nhiêu người có thể đạt được cơ duyên, cuối cùng có mấy người có thể trở về? Tiên vũ chi tranh lúc nào mới có thể kết thúc? Võ đạo bao giờ mới có thể chân chánh quật khởi? Yêu ma chi loạn còn bao lâu nữa sẽ phủ xuống?

Mang theo tâm tư phức tạp trong lòng, Vân Phàm đi tới một chỗ trúc viên biệt viện phía tây Hoàng thành, ở ngoài viện có khắc ba cái cổ văn thanh tú linh tính "Tiểu Trúc Hiên".

Nơi này chính là biệt viện mà vạn bảo lâu đang ở, cũng là mục đích của Vân Phàm lần này.

...

"Vân Phàm tông sư! ? Làm sao ngươi lại tới đây?"

Tiểu Thải từ trong biệt viện đi ra ngoài, nhìn thấy Vân Phàm trên mặt lộ ra mấy phần mừng rỡ.

Làm thế lực trung lập, mặc dù vạn bảo lâu không nhúng tay vào tiên vũ chi tranh, nhưng lại rất thích giao thiệp với cường giả, vô luận tiên đạo hoặc võ đạo, cũng là khách hàng tốt nhất đối với bọn họ.

Dĩ nhiên, Tiểu Thải cũng không có ý nghĩ này, sở dĩ nàng mừng rỡ, chủ yếu là bởi vì ban đầu ở trong Lạc Nhật thành đã từng quen biết, cho nên tương đối quen thuộc thôi.

"Tiểu Thải cô nương, đã lâu không gặp."

Vân Phàm khách khí chắp tay, ban đầu ở Lạc Nhật thành gặp phải tai kiếp, nhờ có Tiểu Thải tương trợ nên hắn mới ở trên dịch bảo đại hội đem trên trăm viên hồn tinh hoá thạch giao dịch với đối phương, coi như trả cho đối phương một cái ân tình.

"Ha ha, từ biệt đã lâu, không ngờ lần này gặp lại Vân Phàm tông sư, ngươi đã có thành tựu như thế rồi, thật khiến Tiểu Thải ngưỡng mộ quá! Nhưng mà a, Vân Phàm tông sư đắc tội với Thánh Địa, cuộc sống sau này sẽ không thoải mái đâu!"

Tiểu Thải bản tính hoạt bát hào phóng , ở trước mặt Vân Phàm cũng không câu nệ, ngược lại tăng thêm vài phần thân thiện.

"..."

Thấy Vân Phàm không để tâm, Tiểu Thải nhất thời chịu thua nói: "Được rồi được rồi, không đề cập tới Thánh Địa nữa, Vân Phàm tông sư lúc nào cũng lạnh như băng như vậy. Không biết Vân Phàm tông sư tới tìm vạn bảo lâu chúng ta, có cái chuyện gì sao?"

Vân Phàm cũng không nhiều lời, trực tiếp từ càn khôn trạc lấy ra một tấm thất thải ngọc lệnh.

"Tụ bảo lệnh! ?"

Tiểu Thải bỗng nhiên biến sắc, ngược lại thận trọng nghiêm túc: "Nơi này không phải là chỗ thích hợp nói chuyện, kính xin Vân Phàm tông sư vào tiểu viện ngồi chơi một lát."

Vân Phàm gật đầu, dưới sự hướng dẫn của Tiểu Thải đi vào Tiểu Trúc hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.