Vương Xà

Chương 13: Chân tướng thế nào (1)




Yêu ma! ?

Một danh từ kinh khủng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, mọi người nghe thì nhiều nhưng chân chính gặp được lại không có mấy.

Ai có thể ngờ tới, trừ sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch, động thiên bí cảnh của hoàng tộc lại có một vết nứt thâm uyên, hơn nữa còn có vô số yêu ma hoành hành.

Nghe thấy tinh tức này, vốn dĩ mọi người còn đang hào hứng muốn lọt vào danh sách trăm người, trong thoáng chốc trái tim băng giá tới cực điểm, giống như bị nước lạnh giội khắp cả người.

Đối với những sự vật mà mình không hiểu rõ, mọi người thường thường cũng sinh lòng sợ hãi.

Thánh Linh đại lục truyền lưu vô số truyền thuyết về yêu ma, cơ hồ tất cả mọi chuyện đều liên quan tới hủy diệt, tử vong, tai nạn. Chúng được coi là địch nhân lớn nhất của nhân tộc, không thể nào cùng tồn tại chung một vòm trời. Cho nên trong vô thức, mọi người đối với yêu ma căm thù đến tận xương tuỷ, người người đều muốn tru diệt nó, không liên quan chánh tà hay đạo nghĩa, tất cả đều chỉ vì hai chữ sinh tồn.

Nhưng hận thì hận, không có ai ngu ngốc muốn đem tính mạng của mình đi mạo hiểm, đặc biệt là lãnh tụ của các thế lực kia.

Hiện tại không ít người đã bắt đầu thật tình suy nghĩ, rốt cuộc có muốn đi vào động thiên bí cảnh hay không, cơ duyên thì tốt thật, nhưng lại quá mức hung hiểm, vì cơ duyên mờ mịt mà đối diện với yêu ma, có chút không đáng giá.

"..."

Trong thoáng chốc, trên quảng trường không người nào đáp lại.

Thấy cảnh tượng như vậy, Đại Càn Hoàng Đế mặt không hề đổi sắc nói: "Nói xong quy định tỷ thí rồi, như vậy trẫm sẽ nói tới phần thưởng cuối cùng. Lần này người nào đứng đầu đại hội, có thể đạt được một đạo quốc vận tử khí của Đại Càn, bên cạnh đó còn được ở trong quốc khố tùy ý chọn lựa ba món đồ..."

Lời còn chưa dứt, chung quanh đã ồ lên, xôn xao giống như ngoài chợ.

Không nói đến đồ vật trong quốc khố Đại Càn trân quý như thế nào, chỉ riêng 【 Quốc Vận Tử Khí 】 đã là thứ mà mọi người tha thiết mơ ước.

Đại Càn tọa hưởng quốc vận vạn năm, nội tình thâm hậu, có thể sánh ngang Thánh Địa, nguyên nhân chủ yếu nhất trong chuyện này, chính là hội tụ vô số dân ý tạo thành 【 Quốc Vận Tử Khí 】.

Đây là một thứ tương tự như thiên địa số mệnh, chỉ là nếu đem nó so sánh với số mệnh, 【 Quốc Vận Tử Khí 】 là hậu thiên mới tạo thành, mười năm mới ngưng tụ thành một đạo, mà thiên địa số mệnh chính là tiên thiên hình thành, không nhiều không ít, không tăng không giảm.

Dù vậy, 【 Quốc Vận Tử Khí 】 chất chứa khí vận của một nước, ý niệm của vạn dân, đạt được quốc vận tử khí che chở, cũng đồng nghĩa nhận được một quốc gia che chở, chỉ cần Đại Càn bất diệt, số mệnh sẽ tiếp tục kéo dài.

Hơn nữa, 【 Quốc Vận Tử Khí 】 còn ẩn chứa cảm ngộ về đại đạo, nếu đem đi luyện hóa, hình thành đại đạo dấu ấn, đột phá bình cảnh hoặc tăng cường tu vi cũng đạt được hiệu quả cao nhất.

Dĩ nhiên, thứ này thật tốt, nhưng nếu không lấy được cũng chẳng có ích lợi gì.

Rất rõ ràng, có cường giả như Vân Phàm cùng Tâm Vô Lệ, vô luận thế nào cũng không tới phần bọn họ. Vì vậy đại đa số mọi người còn quan tâm phía sau phần thưởng là gì.

Lại nghe Khương Thái Ất tiếp tục nói: "Người thứ hai cùng thứ ba đạt được phần thưởng đồng dạng là một đạo quốc vận tử khí, nhưng chỉ có thể ở quốc khố của Đại Càn chọn lựa hai món vật phẩm. Thêm nữa, mười người đứng đầu, truyền xuống ngọc thư, định ra phong hào, còn có thể đạt được một món thiên địa linh vật, người thắng được ưu tiên chọn lựa... Ba mươi người đứng đầu, có thể đạt được một đạo long khí tẩy lễ... Năm mươi người đứng đầu sẽ nhận được một chiếc tiên vũ lệnh. Hơn nữa trẫm ở nơi này hứa hẹn, sau khi tiến vào bí cảnh, tất cả thu hoạch đều tùy cơ duyên, hoàng tộc tuyệt không có ý định tranh đoạt."

"Xôn xao!"

"Thật... Phần thưởng thật lớn! Hoàng tộc có phải phát điên hay không! ?"

"Người trong hoàng tộc không phải kẻ ngu, ngươi nghĩ phần thưởng dễ lấy thế sau? Động thiên bí cảnh có rất nhiều yêu ma, không cẩn thận sẽ bỏ mạng trong đó, phần thưởng có tốt mấy cũng không còn mạng mà dùng."

"Không sai! Đến lúc đó một trăm người đi vào, có năm mươi đi ra cũng không tệ lắm rồi."

"Hừ! Vì phần thưởng lớn như thế, liều mạng một lần cũng được!"

...

Chung quanh quảng trường, nghị luận liên tiếp vang lên.

Không ít người đã động lòng, nhưng không ít người vẫn duy trì tỉnh táo. Đại cơ duyên tất nhiên sẽ có hung hiểm tột độ, phần thưởng của hoàng tộc dĩ nhiên không dễ lấy, điểm này cũng làm mọi người dễ dàng liên tưởng, rất có thể nguy hiểm vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.

"Làm sao vậy, chư vị sợ hãi ư?"

Khương Thái Ất thanh âm vô cùng hùng hậu, mang theo giễu cợt lạnh lùng: "Mọi người muốn đạt được thành tựu, cần phải vượt qua hiểm nguy gian khó, nếu như chư vị không dám gánh chịu hiểm nguy, vậy còn tu cái gì tiên, thành cái gì đạo? Không bằng mau rời đi thì tốt hơn!"

Dứt lời, Khương Thái Ất cũng không để ý tới phản ứng của mọi người, khẽ phất tay, một tòa cửu long ngọc đài hiện trên quảng trưởng.

Cửu long ngọc đài ngoài tròn trong vuông, cửu long vờn quanh, chiều rộng năm thước, cao gần ba trượng, dưới mỗi một tôn cửu long ngọc đài đều khắc số hiệu, từ một đến trăm, đại biểu cho xếp hạng.

...

"Bá bá bá!"

Tiên vũ tề động, như ong vỡ tổ hướng cửu long ngọc đài lao tới, tràng diện vô cùng hỗn loạn.

Mặc dù mọi người còn cố kỵ hiểm nguy trong động thiên bí cảnh, nhưng không thể không thừa nhận Khương Thái Ất nói rất đúng, muốn đạt được thành tựu, tất nhiên phải có gian nguy, nếu như không có dũng khí để đối mặt với gian nguy, còn nói gì tới tu hành.

Tiên đạo nhất phương bởi vì có Thánh Địa tham dự, khí thế đại thịnh, một lát đã chiếm hơn nửa số vị trí, hình thành ưu thế tuyệt đối.

Dĩ nhiên, bởi vì ba vị Thánh tử Thánh nữ không động thủ, tiên đạo cùng võ đạo mười người đứng đầu rất ăn ý không xuất thủ, mà mười tôn cửu long ngọc đài đầu tiên cũng không ai dám tới.

Đây là tập hợp những người mạnh nhất Đại Càn cổ quốc, cũng là cuộc đấu cao cấp nhất, tu sĩ chung quanh quảng trường cùng bốn phương thành quan sát cũng cảm thấy được lợi rất nhiều.

...

"Túc Minh chủ, Vân Phàm tông sư vì sao còn chưa tới? Nếu cứ tiếp tục như vậy, võ đạo có thể chiếm được một phần ba đã không tồi rồi."

Nghe có người hỏi thăm, Túc Không vẻ mặt khổ sở nói: "Lão phu cũng không rõ ràng lắm! Vân Phàm tông sư mới vừa đột phá, cần củng cố tu vi, cho nên lão phu không dám tới quấy rầy, lúc ấy Vân Phàm tông sư đã nói, hắn sẽ tham gia tiên vũ đại bỉ cuối cùng. Vân Phàm tông sư từ trước đến giờ trọng lời hứa, chắc chắn sẽ không nuốt lời ."

Mà người bên cạnh cười khổ nói: "Sợ là tiên đạo được thế, đến lúc đó cho dù Vân Phàm tông sư chạy đến, chỉ sợ cũng khó có thể ngăn cơn sóng dữ a!"

Túc Không sắc mặt ngưng trọng nói: "Vô luận thế nào, tận lực cầm chân người của Thánh Địa , không để cho bọn họ đi lên tôn cửu long ngọc đài thứ nhất, nếu không võ đạo số mệnh nhất định sẽ giảm đi."

"Mau nhìn, Thánh Địa động rồi!"

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, chúng võ giả vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Tâm Vô Lệ từng bước từng bước đạp không mà đi, hướng ngọc đài số một mà đi.

"Ngăn cản nàng lại!"

Túc Không đám người vội vàng xuất thủ, nhất tề công kích Tâm Vô Lệ.

Đáng tiếc thực lực của bọn họ chênh lệch với Tâm Vô Lệ quá lớn, đối phương chẳng qua nhẹ nhàng phất tay, một đám võ giả đều bị ngã lăn trên mặt đất.

Quả nhiên không được!

Đang lúc một đám võ giả vạn phần thất vọng, một đạo thân ảnh phá không mà đến, giống như lưu quang lao về phía Tâm Vô Lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.