Vương Tuyết Nghi

Chương 41




Tưởng Tiêm Tiêm vùng vẫy một hồi nhưng cô không thể nào thoát khỏi sự khống chế của đối phương, liền nhíu nhíu mày tức giận nói: “Có bệnh sao? Ăn no rững mỡ đi lo……”

Chữ chuyện cô còn chưa nói xong, người kia đột nhiên dùng sức hất cô văng một khoảng.

Tưởng Tiêm Tiêm uống say, sức không còn nhiều bao nhiêu nên cô phải lùi về phía sau vài bước mới không bị té xuống đất, cả người mềm nhũn, đến khi lưng cô đụng vào góc bàn rồi mới có thể dừng lại được, phía sau  đau thấu xương, khiến chân Tưởng Tiêm Tiêm run lên, cả người chật vật ngã xuống đất.

Tưởng Tiêm Tiêm mặc váy cực kỳ ngắn, ngồi bệch xuống như vậy liền khiến cô lộ hàng hơn phân nửa, cô hoàn toàn không để ý xung quanh có rất nhiều người đang nhìn cô bằng ánh-mắt-thưởng-thức, ôm lưng hít vào vài ngụm khí lạnh.

Mặc kệ Tưởng Tiêm Tiêm có say đến mơ màng như thế nào, lúc này cô cũng bị cơn đau làm cho tỉnh táo lại mấy phần, chờ đến khi nỗi đau dịu đi một chút, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn người vừa nắm chặt cổ tay cô.

Lại là……. Người vừa về nước không lâu, Lục Bán Thành……. Hứa Ôn Noãn hình như không có liên quan gì đến anh ta a, sau anh ta lại nhúng tay vào?

Lúc Tưởng Tiêm Tiêm đang nghi ngờ không hiểu thì Lục Bán Thành lại cởi áo khoác của hắn ra, che chở cho Hứa Ôn Noãn đang dại ra.

Lúc hắn đưa tay ra khoác áo lên người cô, cô theo bản năng rụt người lại, lùi về phía sau một bước, suýt nữa bước hụt xuống bậc thang sau lưng, may mà Lục Bán Thành phản ứng nhanh giữ tay cô lại.

Đụng chạm của hắn lại làm cô sợ hắn, Lục Bán Thành không dám buông cô ra, sợ cô lại không cần thận mà bước hụt chân, hơi dùng sức kéo cô về phía trước mặt mình, che áo khoác lên người cô, lúc này hắn mới cầm lấy vai cô, khom người, nhìn thẳng vào mắt cô, nói với cô: “Đừng sợ, không sao rồi, thật sự không sao rồi…”

Hứa Ôn Noãn giống như không nghe thấy lời nói của hắn vậy, ánh mắt cực kỳ sợ hãi.

Lục Bán Thành nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy, đau lòng không thở nổi, hắn muốn giơ tay lên, xoa đầu cô, an ủi cô, nhưng cô như gặp phải một chuyện rất đáng sợ mà mở miệng ra, cắn tay hắn.

Sức của cô rất lớn, Lục Bán Thành đau đến nỗi nhíu mày lại, nhưng không tránh, tùy ý cho cô cắn, mãi đến khi thấy cô không nghiến răng như lúc trước nữa, mới dịu dàng nói: “Ôn Noãn, em xem, là anh, không phải những người kia.”

Nghe thấy hắn nói như vậy, hàm răng cô từ từ buông lỏng, cô còn đang không biết đây là mơ hay là thật, qua một lát mới mở mắt ra, cẩn thận nhìn về phía hắn.

Lục Bán Thành nhìn thẳng vào mắt cô, vì thấy cô sợ hãi mà lập tức cười với cô, tỏa ra một nụ cười ấm áp.

Cô nhìn thấy hắn cười, con ngươi đen kịt không nhúc nhích một lúc lâu, mới từ từ nhả tay của hắn ra.

Hắn thấy cô như vậy, mới từ từ xoa đầu cô, nhẹ nhàng đụng lên tóc cô, lại nhẹ nhàng mà dịu dàng nói với cô: “Ôn Noãn, anh đưa em về nhà, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.