Vương Tuyết Nghi

Chương 3: Cô Cho Phép Mỹ Nhân Cậy Sủng Mà Kiêu




Editor: Băng Ngư

.o0o.

Mặc Ly lăn qua lăn lại trang thống kê cường hóa huyết thống Yêu Hồ, một loạt các loại quyển trục khế ước thực vật Ma Giới hiện ra trước mắt, mình lại không biết nên chọn cái gì. Chờ lát nữa xin “Thần” một bản thảo sao chép, mang về chậm rãi nghiên cứu.

“Thiên phú – Hồ Hỏa: Yêu Hồ dùng yêu lực châm hỏa, có thể thiêu đốt thế gian vạn vật, cũng có thể dùng để chiếu sáng ban đêm. Tăng cường thương tổn với sinh vật loại yêu quái, oan hồn. Cần 500 điểm tích lũy.”

Thoạt nhìn hồ hỏa cũng không tệ, còn có thể dùng để chiếu sáng, hơn nữa không cần huy hiệu vinh dự. Suy nghĩ của Mặc Ly đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo bình thường, trong đầu óc tự động tưởng tượng ra một đêm tối không thể nhìn rõ năm ngón tay… Bên cạnh mình trôi nổi từng đóm lửa màu xanh…

Nhưng cô còn cần thêm một vũ khí vừa tay, chí ít là một khẩu súng ống vô hạn viên đạn.

Mặc Ly chuyển mắt sang phân loại khoa học kỹ thuật, một loại liệt kê các loại súng ống khiến cô hoa mắt chóng mạt. 100 điểm tích lũy là có thể đổi một khẩu Desert Eagle vô hạn đạn. Nhưng thứ này không thích hợp với mình. Dù sao mình cũng là con gái, không am hiểu mấy thứ vũ khí quân sự như vậy.

Thế là ánh mắt chuyển sang loại ma pháp truyền thuyết. Bởi vì trong phim anime vẫn có một số kỹ năng thi triển thông qua “Súng”.

Đợi đã, thứ này thoạt nhìn rất thú vị…

“Cường hóa vô hạn súng ống lưu sơ cấp: Gọi ra một khẩu súng phát tuyến thang mang bên mình, uy lực to lớn, không có thời gian làm lạnh, dùng xong có thể vứt bỏ. Ma lực, linh lực, niệm lực, yêu lực đều có thể sử dụng. Năng lực càng cao thì có thể gọi ra càng nhiều súng. Cần 1500 điểm tích lũy cùng hai huy hiệu vinh dự cấp D. Ghi chú: Òa— Thiếu niên, làm một phát nhé!”

Ồ ồ ồ… Hình như cô vừa nhìn thấy ngôn ngữ mười tám cộng! Là đứa nào viết bảng giới thiệu thế???

Còn yêu lực… Mặc Ly thấp thoáng cảm thấy trong cơ thể mình có một loại lực lượng gọi là “Yêu lực” trực tiếp kết nối với tinh thần lực của mình. Tinh thần lực càng cao, yêu lực lại càng nhiều. Vô hạn súng ống lưu thoạt nhìn rất thích hợp với mình. Nhưng cũng là một kỹ năng ngốn nhiều huy hiệu vinh dự.

Cô cũng phát hiện, những kỹ năng yêu cầu càng cao về huy hiệu vinh dự, thường thường hiệu quả càng tốt. Kỹ năng này rất thích hợp với người có xác suất trúng đích tương đối cao như cô… Cô tuyệt đối không thừa nhận vì thấy ghi chú mới động lòng!

Trong đầu Mặc Ly tự động chuyển kỹ năng này cùng với hồ hỏa bỏ vào “Giỏ mua đồ”, tiếp tục đi lang thang trong siêu thị mua sắm của “Thần”. Theo con đường súng ống này, cô bắt đầu thẩm tra kỹ năng có thể đề cao kỹ xảo thiết kế.

“Gunkata: Dung hợp thể thuật, thương thuật, kiếm thuật thành một năng lực mạnh mẽ. Kết hợp môn thống kê, thiết kế sẵn đường bắn, đề cao xác suất trúng đích 200%, khả năng tránh né 150%. Lấy Gunkata làm kỹ năng cơ sở, có thể học tập thêm thuật đấu súng tốc độ, thuật đấu súng Alpha, thuật đấu súng Beta, thuật đấu súng Omega. Cần 2000 điểm tích lũy, một huy hiệu vinh dự cấp C.”

Đây là thuật đấu súng của vai chính Christian Belle dùng trong phim “Xé rách tận thế”! Nghĩ đến diễn viên điện ảnh đẹp trai, trái tim chết lặng của Mặc Ly rốt cục bắt đầu kích động.

“Còn tôi, cô độc, muốn giữ lại giấc mơ của tôi, dang rộng đôi cánh giấc mơ ở dưới chân ngài, nhẹ nhàng bước lên… Vì muốn bước đi trên đôi cánh giấc mơ của tôi.” (ND: không xem phim này nên không biết có edit đúng hay sai)

Lời thoại kinh điển trong phim vang vọng trong đầu, còn có cảnh tượng vung vẩy hai khẩu súng trên tay lập tức giết sạch kẻ địch. Cô nàng trạch nữ sống trong thế giới của chính mình quyết định xem nhẹ Gunkata yêu cầu những 2000 điểm tích lũy cùng một huy hiệu vinh dự cấp C, quyết định cường hóa kỹ năng này.

Thống kê xong danh sách kỹ năng cường hóa, thuận tiện lợi dụng công năng của thủy tiên copy ra một danh sách thực vật Ma Giới, Mặc Ly mệt mỏi vươn vai duỗi lưng, khẩn cấp trở về gian phòng tắm nước nóng. Sau khi cường hóa huyết thống, năm giác quan của cô trở nên linh mẫn dị thường. Mùi máu tươi nồng đậm trên người khiến đầu óc không dễ dàng tỉnh táo lại trở nên hỗn độn.

Phòng đã có chủ thì cửa phòng sẽ biến hóa theo yêu thích của người ở, còn gian phòng nào chưa có chủ thì cánh cửa có màu trắng đơn giản nhất, không phụ họa một chút hoa văn nào. Mặc Ly cầm nắm đấm cửa, tưởng tượng căn phòng cũ của mình. Một gian phòng ngủ giống hệt căn phòng của cô xuất hiện trước mắt.

Nếu như không phải biết mình đang ở Không Gian Của Thần, cô sẽ cho rằng tất cả đều là một giấc mơ. Tỉnh dậy, đã trở về nhà.

“Có lẽ sau này phải đổi phòng khác.”

Áp chế cảm giác chua xót nhớ nhà, cha mẹ mình sẽ ra sao, bạn học của mình sẽ thế nào… Bọn họ thấy mình mất tích có nôn nóng báo cảnh sát không? Những điều đó đều không nằm trong phạm vi suy xét của mình.

Hiện tại, cô chỉ cần sống sót. Sống nghiêm túc hơn bất cứ kẻ nào. Vậy là đủ rồi.

Cởi bộ quần áo rách tung tóe trên người vứt vào thùng tác, hiện tại Mặc Ly một lòng một dạ muốn tắm rửa sạch sẽ bóng loáng, không để lại chút vết máu.

Mở cửa phòng tắm, Mặc Ly huýt sáo tìm xà phòng, theo quán tính ngẩng đầu soi gương…

– …

Ồ, thế này là thế nào? Mặc Ly chớp chớp mắt, thiếu nữ trong gương cũng chớp chớp mắt… Ê, đó là cô đấy à?

– Ồ ồ ồ…? A— A— A—!

Trong phòng tắm phát ra tiếng kêu sợ hãi rung trời. Nhưng sản phẩm phòng ở của “Thần” cách âm cực kỳ tốt. Thiếu nữ bị tiếng thét cao vút của mình làm cho hoảng sợ.

Gương mặt của Mặc Ly vốn theo kiểu búp bê, sau khi đổi huyết thống Yêu Hồ lại thêm mấy phần thành thục quyến rũ. Mặc dù làn da bẩn thỉu dơ dáy, nhưng thoạt nhìn trắng hơn rất nhiều. Cho nên Mặc Ly nghĩ rằng người trong gương là người khác, trong phòng mình có ma, thế là thét chói tai.

Huyết thống Yêu Hồ đúng là chất lượng cao. Cơ mà…

Người kia là ai vậy??? Mọc ra một cái đuôi hồ ly cùng với lỗ tai đó là ai a a a??? Mặc Ly ngột ngạt rung đuôi, hai cái đuôi trắng tinh phía sau cũng vẫy vẫy như đuôi chó. Hai lỗ tai trên đầu cũng phấn chấn tinh thần run rẩy hai phát.

Chụp lấy cái đuôi lông xù, cảm xúc kỳ lạ có một loại cảm giác tê dại vô lực. Nếu không phải vì cái đuôi chứa đựng yêu lực, cô rất muốn cắt đứt hai cái đuôi này.

Thứ duy nhất không biến hóa, đó là mái tóc không bị “Gian thương” cưỡng ép nhuộm trắng, vẫn là tóc dài đen nhánh, nhưng càng trở nên mượt mà hơn. Mặc Ly là con gái, tự nhiên chảnh chọe ngắm nghía tạo hình mới của mình, còn dùng đuôi tạo dáng thật kiêu, nhìn lâu mới phát hiện kỳ thực như vậy cũng không tệ lắm.

Thoải mái ngâm bọt nước suốt một giờ, đầy máu đầy mana Mặc Ly thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy đổi một bộ quần áo ở nhà, hai cái đuôi tự giác lay động trên dưới… Cô còn thấy sau khi đổi huyết thống liền cảm giác sau lưng có cái gì đó kỳ kỳ, hóa ra nhiều thêm hai cái đuôi lớn như vậy.

Tắm rửa xong, Mặc Ly mặc áo ngủ đi đến bên giường, nhảy lên trên.

Lăn lộn trên giường hai vòng, Mặc Ly hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.

Nghĩ đến mấy kỹ năng đã chọn sẵn nhưng chưa cường hóa… quả nhiên, không đổi tới trong tay liền không có cảm giác an toàn. Cô luôn luôn thiếu cảm giác an toàn, cho dù là trước kia ở nhà một mình coi nhà hay là ngủ lại ký túc xá ở trường, vẫn luôn có một loại cảm giác sợ hãi kỳ lạ.

“Quả nhiên là vẫn phải tìm Địch Khải.”

Mặc Ly lăn xuống giường, bò trên mặt đất duỗi tứ chi như một con dã thú.

Hiện tại chỉ có hai người từng trải. Triệu Đông, cô hoàn toàn không thể tin được. Còn Địch Khải, mặc kệ ông ta cứu mình vì mục đích gì, tóm lại là một người đàn ông có thể kết thành đồng đội— Đó là trực giác của phụ nữ, hoặc bây giờ có thể nói là trực giác của hồ ly.



– Không tệ, một lựa chọn không tệ!

Địch Khải nghe Mặc Ly giới thiệu xong, mỉm cười cầm chén trà nhấp một ngụm.

– Tinh thần lực và độ nhanh nhẹn cao của Yêu Hồ sẽ phát huy vô cùng tinh tế trong “Vô hạn súng ống lưu” và “Gunkata”. Hơn nữa thích hợp đại đa số phó bản khủng bố. Điều khiển thực vật cũng có rất nhiều lựa chọn. Suy nghĩ của cháu thật là kỳ lạ, những thứ đó có vẻ không dễ dàng liên hệ với nhau.

Mặc Ly không dấu diếm kể hết những gì mình đã gặp cho Địch Khải nghe.

– Hơn nữa từng có một ít lính mới lựa chọn tăng cường tố chất thân thể, đổi súng ống vô hạn đạn cùng kỹ năng tu tiên, rất ít người tìm kiếm linh cảm từ anime. Rốt cục là tuổi trẻ a!

Nghe Địch Khải khích lệ, Mặc Ly ngại ngùng vẫy đuôi. Hiện tại cái đuôi lay động là phản ánh tâm tình biến hóa của cô.

Rất bất ngờ, gian phòng của Địch Khải bố trí theo phong cách Nhật Bản, một phòng trà cổ điển, có cửa trượt dán giấy vẽ hoa anh đào. Phong cách trang hoàng thanh nhã và tràn ngập hương trà. Nhưng Địch Khải lại là người Trung Quốc. Nghe nói trước khi tới đây, ông ấy từng là một quản gia chăm sóc hai vị thiếu gia tiểu thư con lai Trung Nhật.

Sau khi Địch Khải đến không gian này, đã trở thành một Kết Giới Sư, đặc biệt chịu trách nhiệm phòng ngự của đội ngũ, vô cùng thích hợp với năng lực của ông ấy.

– Nhưng chọn con đường rộng lớn như vậy, có nghĩa là cháu phải trả giá gấp nhiều lần người bình thường. Gunkata dung hợp thể thuật, thương thuật, kiếm thuật, cường hóa kỹ năng chỉ khiến cháu ‘biết’ nó chứ không phải là ‘sử dụng’ nó. Nếu như cháu nhất định chọn đi con đường này, thì cháu nhất định phải không ngừng luyện tập mới có thể phát huy giá trị của 2000 điểm tích lũy.

– Cháu không giỏi thể dục. – Lỗ tai Mặc Ly cụp xuống. Sao mình lại không nghĩ đến điều này? Còn tưởng cứ học là được rồi. Nói cho cùng, mình vẫn quá xúc động.

– Có giỏi hay không đều do tố chất cơ bản của cháu quyết định, không có nghĩ là cháu không có thiên phú. Không phải cháu nói xác suất trúng đích của cháu rất cao sao? Chú có thể chắc chắn nói với cháu, cho dù cháu không có 30 điểm cường hóa tinh thần lực, xác suất trúng đích của cháu sẽ vẫn cao như vậy. Đó chính là thiên phú! – Địch Khải đột nhiên uống hết nước trà, ném cái cốc vào người Mặc Ly.

Cái đuôi của thiếu nữ xù lông lên, cả người nằm rạp xuống đất tránh thoát “Cốc bay”.

– Đấy, không phải tránh thoát sao? – Địch Khải cười tít mắt.

– Bởi vì cường hóa tăng độ nhanh nhẹn không ít. – Mặc Ly lại ngồi dậy, xoa xoa trán không cẩn thận đụng vào góc bàn – Địch lão cảm thấy cường hóa như vậy có được không? Cháu nghĩ ngoại trừ huyết thống này, cần dùng một số lớn điểm tích lũy cường hóa thứ Triệu Đông không thể nhìn bằng mắt thường.

Lão Địch có vẻ khó nghe, cho nên Mặc Ly gọi ông ấy là Địch lão.

– Một khi cháu đã đi vào con đường này, cháu sẽ cần càng nhiều điểm tích lũy và huy hiệu vinh dự. Cháu không thể giống với Triệu Đông, chỉ cần điểm cơ bản. Cháu phải chủ động tìm cơ hội hoàn thành nhiệm vụ đường nhánh… Có thể sẽ khiến cháu nhanh chóng tử vong hơn.

– Dậm chân tại chỗ sẽ không thể sống sót. Cho dù là tiểu thuyết hay ở hiện thực. – Mặc Ly chớp mắt mấy cái.

Địch Khải sửng sốt rồi cười ha ha. Quả nhiên là ông không nhìn nhầm. Chỉ có những người ôm niềm tin như vậy mới có thể sống sót!

– Cháu không tin Triệu Đông, chú cũng vậy. Đứa bé đó rất muốn mạnh mẽ, thiên phú không tệ, nhưng rất bảo thủ. – Địch Khải lấy một bao thuốc lá khỏi túi áo choàng, vỏ trắng chữ màu xanh, dấu hiệu trên hộp là Mild Seven. Hương vị thanh nhã, giống như phòng trà này.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn khắp gian phòng, Địch Khải ngồi trong làn khói, bóng dáng hơi mơ hồ.

– Chú già rồi, không biết có thể sống qua bao nhiêu phó bản khủng bố nữa. Chú cần tìm một người thừa kế cho mình.

– Vậy nên… Chúng ta hợp tác? – Mặc Ly nghiêng đầu, không biết Địch Khải nói thừa kế nghĩa là gì.

– Chú có thể rèn luyện cháu, để cháu nắm chắc kỹ năng của mình ở mức cao nhất… Còn có dẫn đường cho cháu. Kiểu như đi con đường nào đã quá cũ kỹ. Ít nhất cháu phải học cách lựa chọn, giống như Vương Giai Tuệ vậy.

Nhắc đến Vương Giai Tuệ, Mặc Ly cụp mí mắt. Cô rất để ý việc Vương Giai Tuệ buông tha mình. Nhưng, nếu đó là cô, nhất định cô sẽ lựa chọn giống vậy. Bởi vì… sinh mệnh người khác dù quan trọng, nhưng không nặng hơn sinh mệnh của bản thân mình.

Triệu Đông dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để dạy Vương Giai Tuệ buông tha cho sự thiên chân của mình. Chẳng qua Mặc Ly vẫn còn sống trở về, một lần giáo dục vỡ lòng này không đủ triệt để.

Còn có Địch Khải, đá chim non xuống vách núi, chờ đến lúc nó biết cách bay lượn.

– Bé con còn phải học rất nhiều thứ! – Địch Khải đứng dậy vỗ đầu Mặc Ly, trêu chọc hai cái lỗ tai một phen – Hãy thay đổi theo những gì cháu muốn. Con đường này, cháu đã không có lối thoát, phải đi tiếp mới có thể sống tới cuối cùng.



Chẳng qua, chờ đến một ngày kia Mặc Ly chân chính hiểu được hàm ý câu nói cuối cùng của Địch Khải, nhớ lại một đêm nói chuyện trong phòng trà, nước mắt đã sớm tràn mi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.