Vương Tuyết Nghi

Chương 19: Cô Không Phải Hôn Quân




Editor: Băng Ngư

.o0o.

Mặc Ly cẩn thận đặt thi thể Vương Giai Tuệ dựa vào thành giếng. Có lẽ… đợi đến khi mình lại đi lên, Vương Giai Tuệ sẽ lại cười mở mắt, nói với mình: “Làm sao lâu vậy?”

Vương Giai Tuệ dựa vào thành giếng, thoạt nhìn như đang ngủ, đang mơ một giấc mơ đẹp không muốn tỉnh lại, chờ Mặc Ly nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lại đánh thức.

Đẩy ra nắp giếng tựa hồ đã dính chặt vào miệng giếng, một luồng gió lạnh như dao nhỏ đập vào mặt. Vách giếng không ngừng vọng lại tiếng khóc lóc thê lương, truyền vào đôi tai linh mẫn của Yêu Hồ.

“Sadako, là cô đang gọi tôi ở dưới đáy giếng sao?”

Một không gian kín dưới giếng, nước, cùng với thời gian tử vong là lý luận tạo nên lời nguyền. Cô mở nắp giếng, cũng thả ra lời nguyền. Đã không còn đường lui nữa.

Vô số bàn tay yếu ớt bắt lấy thân thể Mặc Ly. Khuôn mặt trắng bệch của Sadako hiện ra trong ngàn vạn bàn tay —— Mặc Ly hung hăng cắn đầu lưỡi, nháy mắt mấy cái. Trước mắt chỉ có mặt nước phản quang dưới giếng, bản thân mình nằm bò bên cạnh giếng, thiếu chút nữa đâm đầu xuống giếng.

“Con đường này, cháu đã không còn lối thoát, phải đối mặt mới có thể sống sót đến cuối cùng.”

Địch Khải ơi… Mặc Ly than thở, trực tiếp nhảy xuống giếng.

Hơi lảo đảo đứng vững chân dưới giếng, mấy cái đuôi xõa tung có vẻ vướng víu, ma sát vách tường lại có chút đau đớn. Mặc Ly mờ mịt, xung quanh rất yên tĩnh, nhưng tiếp theo mình phải làm gì? Vốn phải do một gã tên là Asakawa mạo hiểm tính mạng xuống giếng vì muốn cứu vợ con, tìm được hài cốt của Sadako, đồng thời trả lại cho họ hàng của cô ta để thờ cúng.

Đoạn tình tiết này phải xảy ra trước khi người tên là Ryuji tử vong. Hôm trước tin tức anh ta tử vong đã xuất hiện trên báo chí, nhưng nắp giếng lại không có mở ra. Thời gian đã hoàn toàn rối loạn, không cần dựa vào cốt truyện, cũng không thể dựa vào cốt truyện.

Nước giếng lạnh lẽo truyền đến khắp toàn thân, đau như kim châm. Mặc Ly kêu lên, nếu như không phải được Địch Khải tập huấn, cô thậm chí không có dũng khí nhảy xuống giếng. Bởi vì thân thể di động sẽ làm tiếng nước vang lên, cũng không che dấu được tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non.

“Hài cốt… Trước hết phải tìm được hài cốt Sadako!”

Mặc Ly nuốt một ngụm nước bọt. Ánh mặt trời bị che khuất, cô không thể thấy rõ trong nước có cái gì, đành phải tự mò mẫm. Cô có chút không dám cúi đầu, sợ nhìn thấy khuôn mặt của oan hồn Sadako xuất hiện trên mặt nước. Đầu ngón tay truyền đến cảm xúc rõ ràng… Đáy giếng mềm mại trơn trượt, kèm theo hòn đá rêu xanh, còn có lá rong quấn quanh ngón tay.

Ngón tay tựa hồ đụng tới một “tảng đá” hơi lớn. Mặc Ly cứng ngắc, mò qua, mơ hồ cảm giác được hốc mắt còn có hàm răng. Chính nó! Mặc Ly hít sâu một hơi, cầm lên xương cốt. Đầu lâu dữ tợn với hai hốc mắt trống rỗng, đây chính là hài cốt của Sadako!

“Đạt được ‘Hài cốt Sadako’, giải trừ phong ấn phân thân Sadako (một nửa)! Nếu như trong vòng 30 phút không đánh bại phân thân Sadako (một nửa), sẽ bị cưỡng chế ‘Nhiễm virus Ring’!”

Ép mua cường bán lừa chết người!

Mặc Ly nheo mắt, quăng củ khoai lang bỏng tay xuống, một bóng người màu trắng lập tức đè cô xuống. Một đôi tay lạnh buốt bóp chặt cổ, Sadako trẻ con khuôn mặt nhăn nheo vì ngâm nước lâu ngày oán hận nhìn cô bằng.

– Khụ khụ…

Mặc Ly bị nghẹn ho khan, rút ra một khẩu súng kíp nòng từ ống tay áo, cánh tay vặn vẹo một góc độ quỷ dị đặt nòng súng lên trán Sadako. Mặc Ly nở nụ cười âm trầm.

– Òa —— Cô bé, làm một phát nhé?

“Phanh ——!”

Hỏa lực mạnh mẽ làm nổ tung đầu Sadako. Màu đỏ chói lóa, máu me dính đầy mặt Mặc Ly. Nhưng công kích còn chưa kết thúc, đuôi cáo dùng sức đập vào vách giếng, lộ ra kiếm Kusanagi. Mặc Ly dễ dàng cầm kiếm, chém xuống giữa cổ.

Sadako duỗi tay đỡ lấy lưỡi kiếm, Mặc Ly kinh ngạc nhíu mày, ba cái đuôi cáo cuốn lấy thân thể Sadako nhỏ, ném lên vách giếng đối diện. Vài chục khẩu súng kíp nòng xuất hiện trong nháy mắt, cứ hai khẩu một lần liên tục bắn về phía phân thân Sadako. Hỏa dược mạnh mẽ găm vào vách giếng, nhưng cảm giác khiến người ta sợ hãi vẫn chưa hề biến mất.

Chẳng lẽ bắn thành thịt băm cũng không chết?

Mặc Ly cắn môi, lau vết máu trên mặt. Công kích vật lý không có tác dụng đối với Sadako. Vậy còn Hồ Hỏa…?

Bàn tay đen thui xuất hiện trong sương khói, ấn Mặc Ly vào tường! Thân thể Sadako cháy đen, phát ra mùi khét kinh tởm, tóc bị đốt thành một cục dán trên đầu, từ trên xuống dưới, chỗ duy nhất còn trắng chính là đôi mắt chỉ còn tròng trắng kia!

Đầu lâu Sadako lại một lần nữa trở về thân thể!

Mặc Ly giật mình trợn mắt, kiếm Kusanagi không chút lưu tình chém đứt hai bàn tay còn đang nắm lấy cổ. Xúc cảm nóng bỏng cùng làn da dính liền khiến cô cảm giác buồn nôn vô cùng.

Mặc Ly giơ chân đá bay Sadako, gỡ xuống hai bàn tay trên cổ ném đi. Yêu Hồ chuẩn bị mem theo vách giếng trở về mặt đất. Đáy giếng quá hẹp, cô không dám sử dụng bom hoa quả.

– Đừng đi! – Giọng nói âm trầm vang lên bên tai Mặc Ly, cánh tay Sadako nhỏ lại trở về thân thể. Cô ta giữ chặt mắt cá chân Mặc Ly, khiến thiếu nữ vừa chuẩn bị nhảy lấy đà lại ngã vào nước. Làn da cháy đen của Sadako bắt đầu nứt ra, lộ ra làn da trắng tinh như mới sinh.

– Con nít thì đi làm nũng với mẹ ấy, đừng ở đây quấn quýt lấy hồ ly. Cẩn thận bị yêu quái ăn thịt! – Mặc Ly bị Sadako dây dưa đến mức nóng nảy, giành lấy quyền chủ động, đè Sadako xuống nước.

– Những gì cô vẫn oán hận, vẫn muốn hủy diệt, nó đã không còn ý nghĩa gì trên thế giới này nữa rồi!

Hồ Hỏa màu xanh xoay tròn xung quanh Yêu Hồ, dường như muốn gắn bó thành một vòng lửa màu xanh. Mặc Ly cầm kiếm Kusanagi nhắm vào lồng ngực cô bé, lập tức đâm xuống.

Cho dù bị chém đầu, chặt đứt hai tay cũng không phát ra một tiếng kêu rên, nhưng khoảnh khắc bị kiếm Kusanagi đâm vào thân thể, Sadako phát ra tiếng kêu thảm thiết như lệ quỷ.

Mặc Ly cảm giác mình cùng kiếm Kusanagi đang nảy sinh cộng hưởng. Cảm giác lạnh lẽo từ Sadako khiến cô ngạt thở đang dần dần giảm bớt. Kiếm Kusanagi hút đi oán hận của Sadako, phát ra tiếng kêu hưng phấn. Sadako giãy dụa muốn thoát khỏi kiếm Kusanagi, nhưng Mặc Ly gắt gao đè xuống tứ chi của cô bé, nhìn khuôn mặt vặn vẹo yếu ớt của cô ta.

Yêu lực trong cơ thể cũng dần dần xói mòn theo kiếm Kusanagi. Kiếm Kusanagi thích tất cả hình thức năng lượng của Ma vật, bao gồm cả chủ nhân của nó. Nó là một “Ma vật” cần được chăn nuôi!

Mặc Ly cảm giác mình dần dần không thể áp chế nổi Sadako. Không có thời gian chờ đợi thêm nữa, cho đến khi kiếm Kusanagi hoàn toàn cắn nuốt lực lượng của Sadako.

Mặc Ly hít sâu một hơi, cầm chuôi kiếm, ôm Sadako vào lòng. Xúc cảm lạnh lẽo khiến cô nổi da gà toàn thân. Hồ Hỏa nuốt chửng hai người, nhưng chỉ thiêu cháy linh hồn Sadako. Yêu Hồ chỉ cảm thấy thiêu cháy sự lạnh lẽo trong sinh mệnh Sadako.

Yêu Hồ ghé vào tai Sadako, nhẹ giọng nói với cô bé vẫn không ngừng gào thét:

– Sadako, chúng ta cùng chơi đi!

Sadako, chúng ta cùng chơi đi!

Sadako ngừng giãy dụa, năm chữ “Chúng ta cùng chơi đi”, đã bao quát hết sự chờ đợi của mình suốt 25 năm. 25 năm, không có người nào nói chuyện với mình dịu dàng như vậy, bởi vì cô là quái vật. Cô độc, là nguồn gốc mà cô oán hận. Cô độc, thúc đẩy một kiều nữ có siêu năng lực biến thành oan hồn chỉ biến giết chóc.

“Tiêu diệt phân thân Sadako (một nửa), đạt được 1500 điểm tích lũy, một huy hiệu vinh dự cấp D!”

Cô độc, vĩnh viễn là vết thương khắc sâu trong lòng Boss cuối cùng. Mặc Ly chớp mắt mấy cái, cô bé trong lòng tan biến thành cát bụi, dung nhập vào nước giếng lạnh lẽo.

Lần này, cô thành công. Bạn đối xử với bọn họ như thế nào, bọn họ sẽ hồi đáp lại tương tự như vậy. Trò chơi này không có NPC, chỉ có người chơi, còn có một GM lừa chết người không đền mạng!

Nhưng mà, nhiệm vụ đầu mối chính còn chưa kết thúc. Oan hồn quý cô Sadako qua sông đoạn cầu đến đây thu dọn tàn cuộc, một công đôi việc.

Mặc Ly đột nhiên cảm giác toàn thân mất sạch lực lượng, ngã vào nước giếng, đầu đụng vào một tảng đá. Đau đớn kịch liệt khiến cô không thể không hoài nghi mình có phải va chạm đến chấn động não rồi hay không.

Oan hồn Sadako xuất hiện, thân thể lơ lửng không có chân. Ánh mắt cô ta lạnh buốt oán hận, nhìn chòng chọc vào Yêu Hồ không thể cử động.

Mặc Ly đột nhiên toàn thân mất đi lực lượng, ngã vào nước giếng trong, đầu đặt ở trên một tảng đá, đau đớn kịch liệt cho nàng hoài nghi chính mình phải hay không là ném ra não chấn động.

Oán linh trinh tử không có chân thân thể xuất hiện tại thực hiện trong, nàng dùng giá lạnh oán hận mắt, lạnh lẽo rét buốt nhìn chòng chọc không thể động đậy yêu hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.