Vương Tước Độc Chiếm Bảo Bối

Chương 19




Ở trên đường cái đi dạo cả một buổi sáng, giữa trưa cô cũng không có về nhà, bởi vì ở trong nhà không có Ngô Duẫn Kỳ, có lẽ vì tâm tình của cô tốt, nên ngay cả khi nhìn thấy một đôi người yêu trên đường, cũng không cảm thấy không vui một chút nào, cô tưởng tượng đến cảnh hai người gặp mặt nhau vào buổi tối sẽ như thế nào, tưởng tượng xem Ngô Duẫn Kỳ sẽ tính toán cùng cô trải qua tình huống này như thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân.

Mặc dù quan hệ giữa hai người bọn họ đã rất thân mật, mặc dù cả hai người đều đã biết tâm ý của đối phương, nhưng anh vẫn chưa bao giờ nói với cô ba chữ kia, chẳng lẽ là vào tối hôm nay sao? Anh sẽ nói như thế nào? Cô nên trả lời như thế nào?

Trời ạ! Nam Cung Thiến cảm thấy như chỉ số thông minh của mình chợt giảm sút, cô cười, xoay người vung tay ở trên đường, hưng phấn nghĩ, ánh mặt trời tựa như cũng cảm nhận được tâm tình của cô, cùng cô, quay xung quanh cô, tỏa ra xung quanh cô, làm cho cô có vẻ vô cùng sáng ngời, vô cùng chói mắt.

Lễ tình nhân —— thật là tuyệt!

Buổi tối vào lúc chín giờ, cách thời gian hẹn còn một giờ, tuy rằng là hẹn hò, nhưng vẫn có chút muộn, nhưng mà Nam Cung Thiến không hề oán giận một chút nào, vì Ngô Duẫn Kỳ nhất định phải sắp xếp thật tốt cho Sophie mới có thể đến được.

Tuy nhiên như thế này cũng không sao cả, vì chỉ cần có thể nhìn thấy anh, chỉ cần được cùng anh trải qua lễ tình nhân một lần, thật ra thì bao nhiêu thời gian đều không sao cả. Quan trọng nhất là được ở cùng một chỗ với anh.

Nam Cung Thiến lẳng lặng chờ ở bên trong quán cà phê, người ở nơi này không nhiều lắm, vì phần lớn hầu hết mọi người đều đã đi ra ngoài dạo phố, hay đi chơi ở trên đường cái, mà cô thì vẫn ngồi chờ ở vị trí quen thuộc theo thói quen, nhìn chằm chằm vào sự hạnh phúc của mọi người ở ngoài cửa sổ như cũ.

Thời gian từng chút trôi qua, Nam Cung Thiến không ngừng cúi đầu nhìn lên nhìn xuống cả quán cà phê, trên mặt tràn đầy tươi cười, chờ mong Ngô Duẫn Kỳ sẽ xuất hiện.

Nhưng cả quãng thời gian, Ngô Duẫn Kỳ vẫn không xuất hiện, nụ cười trên mặt Nam Cung Thiến cũng cứng lại đôi chút, có lẽ, có lẽ vì Sophie vẫn chưa chịu đi ngủ, cứ quấn quít lấy anh.

10 giờ rưỡi, cô ngồi một mình ở chỗ đó như cũ, cô nghĩ có lẽ là do kẹt xe trên đường.

Thẳng cho đến khi mười một giờ, cô đã không còn nghĩ ra được lý do gì cho việc Ngô Duẫn Kỳ không xuất hiện nữa.

Ngay cả điện thoại cũng không gọi được, nhưng cô vẫn cố bấm số điện thoại của Ngô Duẫn Kỳ, cho dù là lấy cớ, nhưng lý do gì cũng được, chỉ cần nói ra một cái lý do, cô cũng sẽ tin tưởng, sẽ thấu hiểu, cũng không tức giận, không làm khó, cô thề.

Nhưng mà điện thoại vang lên rất lâu, cũng không có người nghe, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, cô không tin Ngô Duẫn Kỳ sẽ cố ý không xuất hiện.

Nam Cung Thiến tự nhiên lại nghĩ tới Sophie, cô lại bấm số điện thoại của Ngô Duẫn Kỳ, sau vài tiếng vang lên, thì một người phụ nữ nghe máy.

"A lô, xin hỏi cô có phải là bạn của anh Ngô Duẫn Kỳ không?" Đầu tiên đối phương dò hỏi.

"Đúng vậy, cô là ——"

"Chúng tôi đang ở bệnh viện, anh Ngô Duẫn Kỳ để điện thoại ở đây, anh ấy đang ở trong phòng cấp cứu, còn chưa đi ra nên không thể nhận." Đối phương giải thích.

Nam Cung Thiến đột nhiên ngẩn ra, dự cảm của cô là đúng, Sophie nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

"Có phải Sophie đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Thật xin lỗi, người gặp chuyện không may là một người phụ nữ, tôi tạm thời vẫn chưa biết cô ấy có phải là Sophie hay không."

Không đợi người y tá kia nói thêm gì nữa, Nam Cung Thiến đã kích động nói lời cám ơn, rồi cầm ví chạy ra khỏi quán cà phê, đi về phía bệnh viện.

Cô vừa đến bệnh viện, vào lúc hỏi thăm y tá, người y tá này hình như có nghe qua nội bộ nên cũng biết cô là

"Ngô tiên sinh ở đối diện phòng cấp cứu tầng một, đây là điện thoại của anh ấy, làm phiền cô đưa cho anh ấy."

Nam Cung Thiến gật gật đầu, tiếp nhận di động nói tiếng cám ơn, rồi xoay người chạy tới phòng cấp cứu.

Hiện tại là buổi tối vào mười một giờ bốn mươi phút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.