Vương Tước Độc Chiếm Bảo Bối

Chương 10




Edit: hochi

Trong xe dưới lầu, Giang Thiến rúc vào bên người Giang Triết.

"Người kia là ai vậy?"

Muốn giả giọng như đang vô cùng bình tĩnh, nhưng cô lại phát hiện mình không bình tĩnh được.

Thật ra cô không ngại khi làm việc bên cạnh anh trai có những phụ nữ khác, nhưng cứ một nam một nữ ở trong dd.lqd đó như thế, ánh mắt của người phụ nữ đó lại như hận không thể nuốt anh trai vào trong bụng vậy.

"Một người không quen biết."

Giang Triết lạnh nhạt nói, ánh mắt cũng đang dò xét qua lại trên mặt Giang Thiến.

"Có phải không vui không?"

Thiến Nhi có chuyện gì có thể giấu giếm được anh, giờ phút này, trong mắt cô viết rất rõ ràng "Em rất bi thương, em ghen".

Anh cười, trong cuộc sống thỉnh thoảng ghen, để tăng thêm tình cảm, chỉ cần không ảnh hưởng đến tình cảm của nhau là được.

"Lúc cha còn sống làm ở công ty đó, anh vừa mới biết. Người đó là người đang quản lý công ty, bởi vì nhận hợp đồng của Lãnh thị, không còn nhiều thời gian nữa nên anh đến làm cùng mà thôi".

Giang Triết nói hai ba câu, đã giải thích rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện.

Sau đó anh vươn tay, giữ bả vai Giang Thiến.

"Hôm nay trở về cơm nước xong lập tức ngủ đi, ngày mai theo anh đến đây có được không?"

Mũi của anh thân mật cọ vào mặt của Giang Thiến.

Anh công nhận nếu như vậy Thiến Nhi sẽ rất mệt, nhưng chỉ cần có thể để cho cô yên tâm, cùng lắm thì đến lúc đó bảo Tần Trà đi ra ngoài, để phòng cho Thiến Nhi nghỉ ngơi là được.

Giang Thiến quay đầu, nhìn Giang Triết, trong mắt của anh đều là chân thành.

Cô sững sờ, sau đó khẽ lắc đầu.

"Em không thèm đi theo anh đến đây đâu, sẽ rất mệt mỏi".

Một khắc kia, cô đã hiểu vừa rồi mình hơi ghen.

Nghĩ tới đây, khóe miệng khẽ kéo lên.

"Là em không yên lòng chứ gì?"

Cô cười, trong lòng lại lập tức ổn định lại.

Thật ra thì có cái gì không yên tâm đâu, cô và anh trai đã từng cùng trải qua những thời gian cực kỳ gian nan, đoạn thời gian đó vĩnh viễn sẽ khắc cốt ghi tâm, cô không quên, anh trai cũng sẽ không quên.

Miệng Giang Triết khẽ câu, sau đó ở bên tai Giang Thiến nhẹ nói: "Thật ra người không yên lòng là anh mới phải ".

Giang Thiến nhàn nhạt cười.

"Cho nên, Thiến Nhi, chờ sinh đứa bé xong, chúng ta tổ chức nghi thức kết hôn đi, anh muốn cho người của toàn thế giới biết Giang Thiến em là người phụ nữ của anh".

"Anh muốn cho tất cả những người có ý dd.lqd nghĩ không an phận đối với em biết, em là hoa đã có chủ rồi, ai cũng không thể cướp em từ bên cạnh anh đi".

Thật ra lời ngon tiếng ngọt ai chẳng thích, huống chi bình thường Giang Triết rất ít nói lời nói như vậy.

Vì vậy, Giang Thiến nghe xong mặt đã đỏ lên, đầu vẫn tựa vào ngực Giang Triết.

Đột nhiên cảm thấy hành động của mình có chút buồn cười.

Nhưng cũng đáng giá, nếu như mình không tới đây, làm sao sẽ nghe được những lời này của Giang Triết đây?

"Vừa nãy nói buổi trưa cơm ăn xong không được thoải mái, bây giờ thế nào rồi?"

"Không có việc gì".

Giang Triết bắt được tay Giang Thiến rồi vuốt ve.

Giang Thiến: "A" một tiếng, trong lòng xuất hiện biện pháp.

Vì vậy, ngày hôm sau lúc mười giờ, Giang Thiến ôm bụng bầu xuất hiện ở cửa phòng họp.

Giang Triết ngẩng đầu, sau đó vỗ trán buồn cười.

Người phụ nữ của anh chơi trò này đến nghiện rồi sao?

Nhưng mặc kệ cô đi, chỉ cần cô vui vẻ, chỉ cần cô không mệt, cô muốn như thế nào thì sẽ như thế đó.

Thật ra ngày hôm qua sau khi Thiến Nhi đến đây, trong lòng anh cũng mơ hồ đoán được hôm nay cô có thể sẽ còn tới đây.

Vì vậy, tối qua anh đã gọi điện thoại cho bác sĩ Phùng.

"Nếu như hàng ngày Thiến Nhi đều ngồi dd.lqd xe đi lại 40 phút có ảnh hưởng gì không?"

"Hàng ngày?"

Đầu dây bên kia có phần ngạc nhiên, nhưng cô vẫn hành xử đúng mực, phần sau cũng không bật ra khỏi miệng.

"Trong khi đó cũng được nghỉ ngơi, mỗi lượt khoảng 20 phút".

"Không có việc gì đâu, miễn là không quá mệt mỏi sẽ không ảnh hưởng gì, hơn nữa trên lý thuyết mà nói, phụ nữ có thai nên vận động phù hợp, như thế về sau sinh đứa bé mới thuận lợi."

Vì thế nếu Thiến Nhi của anh muốn đi lại, vậy cứ để cho cô đi lại đi.

"Anh trai".

Giang Thiến lộ ra nụ cười ngọt ngào đi về phía Giang Triết.

Giang Triết khẽ gật đầu, sau đó để bút trong tay xuống.

"Hôm qua anh bảo dạ dày không thoải mái lúc ăn cơm, cho nên, hôm nay em đưa cơm trưa đến cho anh".

Giang Thiến nghiêng người sang, vệ sĩ sau lưng lập tức xách hai hộp giữ nhiệt lớn để lên bàn làm việc.

"Anh xem, hai suất".

Khóe miệng khẽ Giang Thiến nâng lên.

"Cô Giang, ý tốt này làm sao tôi dám nhận đây?"

Tần Trà cảm thấy dù thế nào, người ta đã đặc biệt đưa cơm tới đây, dù sao mình cũng nên tỏ ý một chút.

Nghe nói đến đây, rõ ràng Giang Thiến sửng sốt một thoáng, sau đó tươi cười về phía Tần Trà.

"Thật xin lỗi, cô gái này, tôi không biết cô là ai, tôi cũng không biết cô ở đây, mặc dù tôi mang theo hai phần cơm, nhưng đó là của tôi và anh tôi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.