Vương Tuấn Khải, Lối Rẽ Tiếp Theo Có Phải Là Anh?

Chương 14: Bệnh viện




Sau vụ nổ tàu Mặc Nghiêm sống sót một cách kỳ diệu, anh không sao hoàn toàn bình phục, lúc anh trở về có nhiều người còn ngỡ ngàng bất tỉnh tại chỗ nhưng có điều gì đó bất ổn:

- Tôi là ai?.

Đôi mắt anh vô hồn cứ luôn miệng hỏi mình là ai, lắm lúc còn phát điên đánh người nữa, người làm trong nhà ai cũng sợ anh đến bỏ chạy, Tố An từ Úc trở về theo lời mẹ mà chăm sóc anh, ban đầu anh còn chửi mắng xua đuổi cô, nhưng dần dần anh cũng không còn phát điên nữa.

Hoa Thiên Tuyết thường xuyên cùng Dương Hạ Vũ ghé qua xem anh thế nào, dù sao Mặc Nghiêm cũng trở nên ngốc rồi, sự tình ngày trước bỏ qua được cứ bỏ.

Bảy năm sau.

Hôm nay là ngày các nhóc tì nhà Dương Hạ Vũ, Hoa Thiên Tuyết đi học, thấm thoát bọn chúng đã học lớp hai rồi cơ đấy, còn cậu bé kháu khỉnh nhà Lý Mẫn Hào cũng tập tễnh nắm tay mẹ vào lớp một. Thằng nhóc đấy tên Lý Chử Thiên, lanh lợi, tinh nghịch có chút phá phách và độc đoán từ bé.

Ai cũng đùa Hào và Vũ bị tráo nhầm con rồi, Dương Thiên Hải hiền lành, tốt bụng cứ như Mẫn Hào lúc bé, còn Lý Chử Thiên thì thôi rồi, tính cách cứ như học thuộc lòng từ Hạ Vũ.

- Hôm nay Bảo Trân phải đi học với tôi.

Chử Thiên hốc hách chống nạnh, cậu không quên lôi Bảo Trân từ trong tay Thiên Hải về giấu sau lưng, cổ họng phát ra từng tiếng hừ hừ cảnh cáo chống cự là có chiến tranh. Lưu Hạnh Trang vỗ nhẹ vào mông con:

- Không được hỗn với anh.

Dù bị đánh nhưng Chử Thiên không cho là đúng, cậu ậm ừ trả Liễu Bảo Trân lại cho Dương Thiên Hải, hất cằm rời đi không thèm xin lỗi. Thiên Hải rất ngây thơ đúng hơn là hiền quá mức.

Bảo Trân thấy bản thân chẳng khác nào quả bóng, cô bé cũng chẳng ưa chi cái tên Lý Chử Thiên ngang bướng ấy, cô nắm lấy tay Thiên Hải lôi đi đến xe, đôi chân bé nhỏ di chuyển nhanh. Thiên Hải cười cười với Trân:

- Chử Thiên thích Bảo Trân lắm!.

Trân quay mặt về, đôi má mủm mỉm hồng hào có chút đáng yêu muốn cắn vào:

- Vậy Thiên Hải có thích Trân hông?.

Dương Thiên Hải nheo mắt nhìn Bảo Trân từ trên xuống dưới, đánh một vòng qua lại, suy ngẫm và đánh giá thật lâu cuối cùng rút ra một kết luận:

- Nếu Trân Trân đẹp được tý nữa như Tiểu Mi cùng lớp... Chăc là có thể thích...

Liễu Bảo Trân thấy mình đang bị sỉ nhục, bị chê xấu còn dám đem ra so sánh với con bé xấu nhất nhì lớp kia nữa, không lẽ trong mắt Thiên Hải cô nhóc này lại xấu ma chê quỷ hờn thế sao?.Tính tình trước giờ của Bảo Trân rất hung hăng, con gái mà còn hơn cả con trai nữa.

Con bé làm một chuyện mà ngay cả Hoa Thiên Tuyết cũng phải ngao ngán lắc đầu, Trân Trân đương nhiên lột quần Thiên Hải giữa thanh thiên bạch nhật và đưa lệnh:

- Vì Trân đã cởi quần Hải nên từ đây về sau Hải chỉ được nhìn Trân thôi. Hải phải lấy Trân!.

Ngược lại biểu hiện hét rống lên của Trân Trân, Thiên Hải khom người, đôi tay bé ngắn ngủn tròn tròn lại trắng trắng như cái bánh sữa của cậu nâng quần lên, mặc lại, từ tốn hỏi:

- Ai nói lột quần là phải lấy?.

Lúc này Liễu Bảo Trân đã muốn khóc rồi, con nít đúng là mít ướt, chỉ cần phật ý một chút là nước mắt liền lưng tròng, bé chỉ tay về phía Simon Trần gần đó, Simon ngây đơ, tròn mắt nhìn Hoa Thiên Tuyết đầy oan ức, còn Tuyết thì bẻ tay răng rắc, dạy gì không dạy. Lại đi dạy cho tụi nhỏ tuột quần nhau.

Dương Thiên Hải nhìn theo tay của Liễu Bảo Trân liền thấy bóng dáng của Simon Trần, cậu bé bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên bỏ luôn cả Trân Trân đứng mếu bên này, cong đít lên chạy đến ôm Simon:

- Chú Simon, ẵm ẵm.

Tự nhiên Hoa Thiên Tuyết cảm nhận điều gì đó không ổn, chẳng phải Dương Thiên Hải luôn tỏ ra già dặn trước tuổi mọi người sao? Thằng bé chẳng bao giờ thích cô hôn hay nựng, mới bé tý tuổi đã khó tính rồi.

Vậy mà mỗi lần gặp Simon Trần, Thiên Hải cứ như là đứa bé đúng tuổi, nhí nhố, ngây ngô và thích làm nũng, thích ngồi trong lòng anh và cứ hôn má anh ta mãi.

Hoa Thiên Tuyết mặt méo xẹo véo lấy tay Dương Hạ Vũ, cô không nói được nên lời.

Còn Dương Hạ Vũ cùng Lý Mẫn Hào phá lên cười, khóe mắt giật giật hiểu được vấn đề. Không phải người cha như Hạ Vũ vô tâm, mà là thằng bé còn quá nhỏ để khẳng định nó có bị vấn đề về giới tính hay không thôi.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.