Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 51: Khác thường




Ra khỏi cửa thuỳ hoa Tây Khóa viện là hoa viên Đông phủ. Bởi vì chứng dị ứng phấn hoa của Đông Tích Nghiễn nên không trồng nhiều loại hoa, chỉ trồng một loạt cây chuối hoa bên cạnh hòn giả sơn ở giữa viện. Qua hoa viên là chính phòng Trí Oái uyển, bên tay trái là Đông Khóa viện nơi các di nương ở. Bên cạnh Đông Khóa viện có cái cửa phụ, ra khỏi cửa phụ là con sông Thông Tế, đối diện chính là nơi ở của Nhị lão gia Đông Chính Xuyên.

Đông gia nguyên quán ở Định Châu, Hà Bắc. Lão thái gia xuất thân thương nhân, sau không biết thế nào lại đi theo bào đệ Thụy Vương của Kiến Văn đế buôn bán trong Nội vụ phủ, mua được tòa bốn dãy nhà có sân vườn, vừa khéo mua luôn một tòa ba dãy nhà có sân vườn bên cạnh. Ngăn cách giữa hai tòa nhà là con sông Thông Tế, lão thái gia liền xây thêm một chiếc cầu bắc qua sông để nối hai tòa nhà liền thành một. Sau lại có hai tằng tôn lần lượt thi đậu tiến sĩ vào Hàn Lâm viện: Đại lão gia Đông Chính An cưới thứ nữ của Trương phủ – một thế gia ở Giang Nam, Nhị lão gia Đông Chính Xuyên cưới quý nữ của ân sư Nghiêm Các lão, cùng dọn vào hai toà viện, tuy tách ra sống riêng nhưng hai phủ vẫn qua lại rất thường xuyên.

Hôm nay tới làm khách là di thái thái, chính là bào muội của Đại thái thái, gả cho Từ Uy – một đồng khoa của Đại lão gia, vốn được bổ nhiệm bên ngoài làm tri huyện Lâm Tri, Sơn Đông, sau được thăng nhiệm làm tri châu. Lần này bởi vì Từ Thiên Thanh muốn tham gia kỳ thi Hương năm nay nên đến trước thăm viếng.

Tích Thu vào Trí Oái uyển, vừa mới bước đến dưới mái hiên, trong phòng đã truyền ra tiếng cười vui vẻ, giọng Đại thái thái cao hơn so với ngày thường: “Thiên Thanh học tốt, chờ Đại ca con học xong, hai huynh đệ các con cùng nhau tâm sự.” Đại thái thái còn đang nói chuyện, Tích Thu đã cởi chiếc áo choàng lông chồn trắng bước vào căn phòng ấm áp, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đại thái thái vẫn mặc bộ áo triền chi mẫu đơn màu đỏ đang thân mật lôi kéo nữ tử ước chừng 27 – 28 tuổi, mặc một chiếc áo ngoài màu tím vàng hình khói lượn ngồi bên cạnh. Hai người lớn lên có phần giống nhau, nhưng trái với vẻ phú quý đoan trang của Đại thái thái, nữ tử kia lộ ra sự thanh lịch mềm mại nhưng sự nghiêm khắc do lông mày lúc nào cũng chau lại đã phá hủy hoàn toàn mỹ cảm, nhưng cũng không cảm thấy đột ngột.

Mọi người cùng nhìn về phía nàng, Tích Thu tiến lên làm lễ ra mắt với di thái thái, ngoan ngoãn cúi đầu: “Thưa dì.”

Ánh mắt di thái thái đảo qua trên người nàng một vòng, ăn mặc nhẹ nhàng nhưng lại có chút khô khan, chưa bỏ được vẻ ngây thơ, so với nhóm tiểu thư trong nhà thì chưa trưởng thành: “Đây là Lục nha đầu đi, đã lớn như vậy rồi à.” Dứt lời, một ma ma mặc áo ngoài sắc thu đứng bên cạnh đưa cho nàng một túi vải màu xanh liễu, Tích Thu cảm tạ cúi đầu nhận, lại vái chào Đại thái thái, rồi quay sang lần lượt thi lễ với Đông Tích Ngôn, Đông Tích Nghiễn, Đông Tích Ngọc ngồi ở phía dưới.

Nàng đi đến chiếc ghế thêu trống bên cạnh Đông Tích Ngọc, đang muốn ngồi xuống.

Đại thái thái mở miệng, chỉ vào thiếu niên ngồi bên cạnh: “Đây là biểu ca con.”

Tích Thu cảm giác được mấy ánh mắt lại nhìn mình, đành phải bước ra một lần nữa, cúi đầu, tầm mắt chỉ nhìn thấy một đôi giầy màu đen cùng vạt áo thẳng tắp màu xanh của lá sen: “Gặp qua biểu ca.”

“Chào Lục biểu muội.” Từ Thiên Thanh ánh mắt sáng ngời, có chút kích động đứng lên. Đáng tiếc hắn đứng ở góc độ này nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh mềm mại của nàng.

Hắn nghĩ đến Tích Thu sống cũng không dễ dàng, cho tới nay nàng luôn cẩn thận từng li từng tí một, thế nên lời nói quan tâm liền nghẹn lại trong cổ họng.

Di thái thái nhìn nhi tử của mình, hơi nhăn mày, lại nhìn về phía Tích Thu, thấy nàng từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu, giọng nói không khỏi có thêm phần vừa lòng hơn so với vừa rồi: “Đều là huynh muội trong nhà, Lục nha đầu mau ngồi đi.”

Sắc mặt Từ Thiên Thanh tối sầm lại, thu hồi ánh mắt, chuyên chú nhìn chung trà trên tay.

Tích Thu nghe lời, ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế thêu.

Đông Tích Ngôn phát hiện cảm xúc trên mặt Từ Thiên Thanh khẽ thay đổi, lại nghĩ đến hắn vừa rồi vẫn luôn thất thần nhìn ra cửa. Trong chớp mắt nàng đã hiểu, ánh mắt nhìn Tích Thu lập tức trở nên nóng hừng hực như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Tích Thu cúi đầu uống trà, giống như không khí tẻ nhạt trong phòng này không có quan hệ gì với nàng, thái độ đối với Đông Tích Ngôn cùng Từ Thiên Thanh lại càng lạnh nhạt.

Di thái thái không muốn Đại thái thái phát hiện ra nhi tử của mình thất thố, lập tức đổi đề tài: “Mấy nha đầu này đều lớn nhanh quá, sợ là mấy năm nay tỷ tỷ vất vả rồi.”

“Ừm, không một đứa nào trong phòng này khiến ta bớt lo được.” Lời này của Đại thái thái là thật, ngoại trừ Đông Tích Nghiễn, bà chỉ thầm ước gì ngày mai có thể tống hết mấy thứ chướng mắt này ra ngoài.

Di thái thái cười nói: “Tỷ tỷ thật là có phúc, không giống muội chỉ có một nhi tử, cảm giác có chút quạnh quẽ.”

Sắc mặt Đại thái thái khẽ biến, lời này rơi vào tai bà liền biến thành khoe khoang. Ai không biết Từ đại nhân sợ vợ, cả phủ chỉ có một phòng, lại còn là một người lớn tuổi vừa xuống sắc vừa không có con cái. Trong khi đó, bà lại một nhà đầy đủ cả thứ tử, thứ nữ khiến bà rất ngột ngạt.

Di thái thái dường như chưa phát hiện ra sự biến hóa của Đại thái thái, tiếp tục nói: “Sức khỏe Đại nha đầu có khá hơn không, muội đã mấy năm rồi không gặp nàng.”

Đại tiểu thư xuất giá tám năm vẫn chưa sinh con.

Nói đến đều là những đề tài nhạy cảm, đuôi mày Tích Thu hơi nhíu lại, xem ra thân tỷ muội cũng chỉ là bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Tứ tiểu thư Đông Tích Nghiễn phát hiện cảm xúc biến hóa của mẫu thân mình, cười nói: “Nương thật là thiên vị, từ lúc biểu ca tới liền xem đám hài tử chúng con không thuận mắt một người nào.”

Sắc mặt Đại thái thái hơi thả lỏng, vỗ Đông Tích Nghiễn: “Chỉ mỗi con là thông minh!”

Cả phòng cười rộ lên.

Tam tiểu thư Đông Tích Ngôn không cam lòng thất thế: “Ai da! Ông trời không cho con cơ duyên được gặp ngoại tổ mẫu. Nếu có thể gặp lão nhân gia một lần, cuộc đời này cũng không thấy hối tiếc rồi.” Nàng cười có chút lấy lòng, vẽ lông mày trang điểm tỉ mỉ khiến nàng trông càng thêm dịu dàng, quyến rũ.

Di thái thái không rõ nguyên do, nhíu mày nói: “Đây là vì sao?”

“Nữ nhi tin rằng ngoại tổ mẫu nhất định là thần nữ chuyển thế, bằng không như thế nào có thể sinh dưỡng ra những tiểu thư như Đại thái thái, di thái thái vậy. Lại có những hài tử như Đại ca, biểu ca, Đại tỷ tỷ, Tứ muội muội nữa, vừa tuấn mỹ lại vừa giỏi giang.”

Mọi người lại được một trận cười to, ngay cả Từ Thiên Thanh cũng không khỏi nhìn Đông Tích Ngôn nhiều hơn.

Di thái thái che miệng cười không ngừng, có chút đắc ý: “Đứa nhỏ này, chính là mèo khen mèo dài đuôi đi.”

“Dì quả nhiên là thần nữ đó nha, ngay cả tâm tư của nữ nhi cũng đoán được.”

Khắp phòng rộ lên tiếng cười ngăn cũng không ngăn được.

Đông Tích Ngôn đắc ý, thị uy liếc mắt nhìn Tích Thu, thấy mắt nàng cong cong cười thực chân thành, cứ như thật sự cảm thấy lời nói đùa của nàng rất buồn cười.

Lại là như vậy, tựa như đánh vào bông vải mềm, Đông Tích Ngôn trong lòng không khỏi càng thêm tức.

Khóe môi Đại thái thái nhanh chóng giấu đi vẻ trào phúng, trên mặt lại cười nhu hòa: “Tam nha đầu này giống di nương nàng nhất ở cái mồm miệng lanh lợi. Nhưng thật ra Lục nha đầu lại giống lão gia, không nói nhiều nhưng lời nói ra đều chân thật.”

Tích Thu thầm thở dài, tránh cũng không tránh được, phụ họa nói: “Nữ nhi lại ước được giống mẫu thân, đáng tiếc không được phúc phận này.”

Đại thái thái gật đầu, nở nụ cười.

Tươi cười trên khuôn mặt Đông Tích Ngôn trở nên cứng đờ.

Từ Thiên Thanh nhanh chóng nhìn Tích Thu: “Các biểu muội đều dịu dàng, ngoan ngoãn, phóng khoáng, nương con cả ngày đều nói với con thật hâm mộ dì, phúc trạch thâm hậu.”

Hắn là thật sợ bà để bụng.

Tích Thu uống trà, ánh mắt rơi vào trên giọt sương trong vắt như phỉ thúy đậu trên chậu cây vạn liên thanh ngoài cửa sổ, cùng với tấm màn lụa như cánh ve xanh giao nhau tạo sức sống ảm đạm. Ở trên bản giường ngay bên cửa sổ có trải chiếc thảm lông lạc đà màu đỏ hoa hồng làm sáng thêm căn phòng ấm áp. Đại thái thái, di thái thái sinh ra trong danh môn thế gia, thân phận cao quý, sao lại để vào mắt thứ nữ như các nàng.

“Đều khiến người ta yêu thương.” Di thái thái nhìn nhi tử của mình nói: “Tam nha đầu lanh lợi, Tứ nha đầu đoan trang, Lục nha đầu ngoan ngoãn.” Bà nói rồi vẫy vẫy Đông Tích Ngọc, ý bảo nàng đến bên cạnh mình: “Bát nha đầu hôm nay sao không nói câu nào thế?”

Bát tiểu thư Đông Tích Ngọc đi qua, ngoan ngoãn đứng bên cạnh giường, thanh âm lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Con ăn nói vụng về, cũng không biết nói gì.”

“Đứa nhỏ này…” Di thái thái cảm thấy thật sự có chút thương tiếc. Mẫu thân Đông Tích Ngọc là nha hoàn hồi môn của Đại thái thái, từ nhỏ cùng lớn lên với tỷ muội các bà, cảm tình không bình thường, thế nên mỗi khi nhìn thấy Đông Tích Ngọc liền có phần thân thiết hơn.

“Nói ra vô dụng, tính tình này cũng không biết giống ai.” Đại thái thái thở dài.

Đông Tích Ngọc khẩn trương nói: “Đều là nữ nhi sai.”

Di thái thái nở nụ cười: “Sao lại là con sai, ta thấy tính tình con tốt, so với di nương con không biết chừng còn mạnh mẽ hơn.”

Đông Tích Ngọc đỏ mặt, có chút chân tay luống cuống nắm chặt khăn.

Bỗng nhiên, ngoài phòng có nha hoàn đến bẩm báo: “Phu nhân, Đại thiếu gia, Thất thiếu gia tới.”

“Mau mời vào đi.” Ánh mắt Đại thái thái sáng ngời, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Mọi người cùng hướng ra cửa nhìn.

Tích Thu nhìn thấy Đông Tích Ngọc rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.