Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 47: Ghét bỏ




“Xin cám ơn cám ơn! Phùng tiểu thư, tôi biết cô luôn rộng lượng mà, mắt cô sáng như đuốc, sẽ không tính toán chi li với loại người như tôi!” Thẩm Thất thở phào nhẹ nhõm: “Đế vương cao cao tại thượng như Hạ tổng, cũng chỉ có Hạ tiểu thư mới có thể sánh bằng được mà thôi.”

Nghe thấy Thẩm Thất nói như vậy, ánh mắt của Phùng Khả Hân càng vui mừng hơn nữa: “Được rồi, đừng tâng bốc tôi nữa. Tôi sẽ giới thiệu công việc cho cô.”

Thẩm Thất suýt nữa đã nhảy tưng lên ngay tại chỗ.

Thật tốt quá, cuối cùng cũng nghịch chuyển được tình thế!

“Nhưng mà...” Phùng Khả Hân đột nhiên chuyển đổi giọng điệu, khiến cơ thể Thẩm Thất vốn dĩ đang vui mừng chợt khựng lại.

Nhưng mà? Còn có nhưng mà nữa ư? Quả nhiên là còn có điều kiện mà.

“Nếu cô là nhà tạo mẫu độc quyền của Nhật Ninh, thì cô sẽ thường xuyên gặp được anh ấy. Như vậy đi, cô giúp tôi giám sát những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh ấy, chỉ cần xuất hiện người phụ nữ nào khả nghi muốn tiếp cận anh ấy, thì cô hãy gọi điện cho tôi.” Phùng Khả Hân đẩy một tấm danh thiếp qua: “Chỉ cần cô thể hiện tốt, thì tôi sẽ không ngược đãi cô đâu!”

Thẩm Thất kinh ngạc sợ hãi nhìn Phùng Khả Hân.

Cái gì?

Sao cô ta lại bắt cô phải giám sát Hạ Nhật Ninh?

Nói đùa gì vậy!

Nếu bị Hạ Nhật Ninh biết được, thì cô ấy sẽ chết chắc rồi!

Phùng Khả Hân nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thất, đột nhiên nghiêm mặt lại: “Sao vậy? Cô không chịu à?”

“Không... không... không phải...” Thẩm Thất hoảng loạn nhận lấy tấm danh thiếp mà Phùng Khả Hân đẩy qua: “Tôi hiểu rồi.”

Nhìn thấy Thẩm Thất nhận lấy tấm danh thiếp, Phùng Khả Hân mới gật đầu hài lòng.

“Tôi... tôi xin đi toilet một lát...” Thẩm Thất lập tức đứng dậy: “A không đúng, tôi đột nhiên nhớ ra tôi có chút việc, tôi xin cáo từ trước! Tôi không thể nói lời từ biệt với Hạ tổng rồi, nhờ Phùng tiểu thư chuyển lời giùm tôi nhé.”

“Được.” Nhìn thấy Thẩm Thất hiểu chuyện như vậy, Phùng Khả Hân vô cùng hài lòng, cô ung dung gật đầu: “Đi đi.”

Được sự đồng ý của Phùng Khả Hân, Thẩm Thất mới luống cuống bỏ chạy như gặp phải kẻ thù vô cùng lợi hại vậy.

Thẩm Thất xoay người đi về phía cầu thang, nhưng còn chưa đi được hai bước, thì giọng nói của Hạ Nhật Ninh truyền tới phía sau lưng cô: “Bữa cơm còn chưa ăn xong, thì cô muốn đi đâu vậy?”

Cơ thể Thẩm Thất khựng lại, cô không dám quay đầu, ấp ơ ấp úng nói: “Tôi... tôi... đột nhiên nhớ ra tôi còn có chút việc...”

Chưa dứt lời, thì cô liền cảm thấy cổ tay mình bị níu chặt lại, sau đó cơ thể bị ép buộc xoay nguyên một vòng, đột nhiên xoay lại, suýt nữa thì rơi vào vòng tay của đối phương.

Khóe miệng Hạ Nhật Ninh nhoẻn lên cười: “Ồ? Có việc ư? Sao tôi lại không biết vậy?”

Nụ cười của hắn rất đẹp, nhưng Thẩm Thất lại cảm thấy ớn lạnh khắp da đầu, ấp ơ ấp úng nói: “Tôi, tôi cũng là đột nhiên nhớ ra...”

“Ồ? Vậy sao?” Hạ Nhật Ninh bất chợt cắt ngang lời nói của cô: “Nếu cô còn có việc, vậy thì tôi sẽ đưa cô về.”

Nhất quyết không được!

Thẩm Thất dường như mới bị mèo cào vậy, liều mình kéo cổ tay của mình ra.

Nhưng ngón tay của Hạ Nhật Ninh lại đang khóa chặt cổ tay của cô, dù có ra sức như thế nào đi nữa, cô cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

Không phải Hạ Nhật Ninh lúc nào cũng không cho phép phụ nữ tiến gần hắn hay sao?

Hắn trước giờ không phải có bệnh sạch sẽ với phụ nữ sao?

Cảnh tượng trước mặt rốt cuộc là gì thế này?

Sao hắn lại chống đối với cô chứ?

“Không... không cần làm phiền Hạ Tổng đâu, tôi tự bắt xe về là được rồi.” Thẩm Thất cắn chặt răng nói, khó khăn lắm cô mới thể hiện được lòng trung thành với Phùng Khả Hân, nếu bây giờ đi như vậy, thì lòng trung thành lúc nãy chẳng phải đã uổng phí hết rồi sao?

Đắc tội với Phùng Khả Hân, sau này cô sao lại có thể kiếm miếng ăn tại thành phố Vinh này chứ?

Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất né tránh hắn như dịch bệnh vậy, cô vô cùng lo sợ khi né tránh hắn, đột nhiên cảm thấy thú vị vô cùng: “Cô đang né tránh tôi à? Là bởi vì tôi không đủ... đẹp trai ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.