Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 30: Chiếc thẻ cũ




Lục Diệp cảm thấy hay là bảo Lạc An tới đó xem xem mới biết được.

Lạc An gật đầu, liền lén quan sát động tĩnh nơi Giang Văn Thăng.

Trong văn phòng.

Chiến Vân Kỳ đi vào liền không có sắc mặt tốt gì, anh lúc trước còn có thể khách sáo, dù gì cũng nể mặt chút cho Giang Văn Thăng. Nhưng trên thực tế, Chiến Vân Kỳ trong lòng rất khinh bỉ loại đàn ông cặn bã Giang Văn Thăng! Hừ, hơn nữa hắn còn khi dễ thím hai, Chiến Vân Kỳ tự nhiên càng không có nhìn tới mặt Giang Văn Thăng.

Không sai, anh hôm nay tới, chính là muốn quậy!

“Giang Văn Thăng, tôi thật sự không nghĩ tới, Thịnh Diệp các người cũng dám đào nhân viên Tinh Diệu chúng tôi?”

“Chiến thiếu gia, anh có thể hiểu lầm rồi.” Giang Văn Thăng cười mỉa, bình đạm mà giải thích, “Rõ ràng chính là nhân viên Tinh Diệu các anh tự mình tới đây phỏng vấn, giờ sao lại nói ngược lại đổ hết lên đầu chúng tôi?”

“Anh ít giả ngu đi! Người vừa nãy tới phỏng vấn chính là trợ lý tôi, nếu không phải anh cho anh ta ích lợi gì, sao anh ta có thể tới như vậy?”

“Này tôi cũng không biết nên nói sao nữa.”

Giang Văn Thăng nhún vai, vẻ mặt không liên quan mình.

Chiến Vân Kỳ cười lạnh, lập tức giả vờ tức giận, một tay nắm lấy cổ áo Giang Văn Thăng, “Giang Văn Thăng, anh có phải có gan làm mà không có gan nhận hay không?!”

Lúc này, Giang Văn Thăng cũng coi như là đã nhìn ra được. Cái việc gọi là tới nói chuyện cơ bản không phải mà là Chiến gia thiếu đặc biệt tới gây chuyện. Nghĩ đến mối quan hệ của Lục Diệp với mấy người Chiến gia, khóe miệng Giang Văn Thăng bất giác hiện ra một tia cười lạnh, lại còn mang theo loại trào phúng cực kỳ dày đặc, “Tôi đã nhìn ra, anh là tới vì Diệp Tử.”

Chiến Vân Kỳ cũng không phải loại người thích giả ngu, anh vẫn nắm cổ áo Giang Văn Thăng nói: “Đúng vậy, tôi chính là tới vì Diệp Tử, sao, sợ rồi à?”

“Tôi sợ cái gì?” Giang Văn Thăng cười nhạo càng sâu, “Như thế nào, Tinh Diệu các người có phải còn muốn thu mua Thịnh Diệp? Tôi nói cho anh biết, không có khả năng đâu! Công ty này cũng có tâm huyết Lục Diệp ở bên trong, ai dám ngạnh đoạt, tôi liền hủy hoại công ty! Cho dù các người muốn thu mua, tôi cũng tuyệt đối không sang tay đâu!”

“Ai cần cái công ty rách nát của mày chứ?!”

Lời nói vừa dứt, Chiến Vân Kỳ liền đấm một phát.

Không sai, anh đấm chính là mặt của Giang Văn Thăng.

Hơn nữa, anh chính là cố ý tới tìm Giang Văn Thăng đánh nhau! Chỉ là không ngờ tới, Giang Văn Thăng tự cho là thông minh mà tới đâm vào họng súng.

Anh nếu lại nghênh mặt, kia Chiến Vân Kỳ liền càng thêm không thể không đánh.

Đặc biệt anh ta ra tay không nhẹ, Giang Văn Thăng cả người ngã trên mặt đất. Sườn mặt anh tức khắc sưng vù lên, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Giang Văn Thăng nào nghĩ đến Chiến Vân Kỳ sẽ động thủ! Anh như vậy lại bị ăn một đấm, giống như còn chưa đánh trả……

Chiến Vân Kỳ đôi tay chống nạnh, nhìn Giang Văn Thăng giơ nắm tay lên, “Tao nói cho mày biết, một quyền này là dạy bảo mày dám đào người công ty chúng tao! Còn về mày nói cái gì công ty chúng mày, thực xin lỗi, chúng tao một chút hứng thú cũng không có! Nhưng vừa nãy mày dám nói chuyện như vậy với đối bổn thiếu gia, bổn thiếu gia hôm nay đây nhất định sẽ không tha cho mày!”

Anh nói đơn giản dẽ hiểu xong liền đuổi đánh Giang Văn Thăng trong phòng.

Thân phận Chiến Vân Kỳ, Giang Văn Thăng nhận định không thể đánh trả……

Mà Giang Văn Thăng mặc dù muốn chạy trốn ra văn phòng, cửa cũng có Lạc An đóng kín.

Vì thế, hôm sau, Giang Văn Thăng với hình tượng “đầu heo” được lên báo. Các tòa soạn lớn bắt đầu sôi nổi tung tin, nói có người báo thù cho Lục Diệp.

Danh tiếng Giang Văn Thăng đã rất xấu, mỗi lần có loại tin tức này, tự nhiên người chà đạp nhiều gấp mấy lần so với người sủng.

Tin này thật là tốt, ít nhất Lục Diệp lúc nhìn thấy cũng rất vui khi người gặp họa.

Nhưng thực mau, Giang Văn Thăng bắt đầu phản kích.

Anh mở họp báo, ra vẻ trước mắt có người mơ tưởng đến tập đoàn Thịnh Diệp, còn muốn dùng thủ đoạn không hợp pháp tới thu mua. Nguyên nhân chính là vì thời điểm này Giang Văn Thăng nói bất cứ cái gì cũng không ai tin, cho nên khiến cho giá cổ phiếu tập đoàn Thịnh Diệp đột nhiên rớt giá……

Lục Diệp khổ sở trong lòng cực kỳ.

Giải trí Thịnh Diệp, cô thật sự tốn không ít tâm huyết. Nhưng cô cơ hồ có thể nhìn ra được, hiện giờ Giang Văn Thăng còn tiếp tục làm như vậy nữa, Thịnh Diệp nhất định sẽ trở thành kẻ hề nhảy nhót ở toàn bộ giới giải trí ngành sản xuất quản lý, còn nghệ sĩ dưới trướng Thịnh Diệp đến lúc đó cũng sẽ có tiếng xấu cùng với Giang Văn Thăng.

Lục Diệp thật sự không muốn.

Cho dù Lạc An trước đó còn kêu cô chờ đợi……

Hơ hơ, như vậy cô còn nhịn nữa, mọe nó cô còn là Lục Diệp sao?!

Nghĩ vậy, Lục Diệp đứng lên, lập tức gọi điện thoại cho Giang Văn Thăng.

Giang Văn Thăng sớm đoán được Lục Diệp sẽ gọi điện tới, anh vẫn luôn chờ đợi như thế à.

“Diệp Tử, em rốt cuộc cũng nhớ tới anh rồi sao?”

Vừa nhận điện thoại, Giang Văn Thăng gấp không chờ nổi mà mở miệng.

Lục Diệp hùng hổ, “Giang Văn Thăng, anh rốt cuộc muốn như thế nào?!”

Cô thật sự không có tâm tình dây dưa cùng Giang Văn Thăng, anh ta đối xử với mình như thế nào, kia cũng thôi đi. Nhưng hiện giờ Giang Văn Thăng lại mang toàn bộ công ty ra nói giỡn, anh đánh cờ với Lục Diệp còn liên lụy đến Lạc An.

Dựa vào đâu chứ?

Đây là việc giữa cô với Giang Văn Thăng, còn quản người khác việc gì? Vì cái gì Giang Văn Thăng muốn liên lụy tới toàn bộ người vô tội?

Không làm không được sao?!

“Anh muốn như thế nào…… Diệp Tử, em hẳn là rất rõ ràng à. Chúng ta ở bên nhau 5 năm, anh cho rằng em có lẽ hiểu anh nhất.”

Lục Diệp cười lạnh, “Tôi trước kia cũng luôn cho rằng, ở bên anh 5 năm, hiểu anh nhất chính là tôi. Nhưng sau lại mới biết được, thì ra Lăng Tuyết càng hiểu anh hơn tôi. Giang Văn Thăng, tôi đều đã thành toàn cho các người, anh còn muốn như thế nào nữa?!”

“Diệp Tử, người anh yêu chính là em! Anh đã sớm nói với em rồi, anh với Lăng Tuyết chỉ là gặp dịp thì chơi, em vì sao vẫn không tin?”

Tin?

Giang Văn Thăng loại đàn ông cặn bã này trên dưới toàn thân có điểm nào làm người ta tin?

“Hiện tại tôi không muốn nhắc tới chuyện này nữa, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể thu tay lại? Rốt cuộc như thế nào, anh mới có thể trả công ty lại cho tôi cùng với đám nghệ sĩ kia?”

Lục Diệp thật sự chịu không nổi.

Mấy ngày nay xem tin tức, thật sự xem đến lo lắng.

Phải, Giang Văn Thăng xấu mặt cô rất thống khoái. Nhưng nếu muốn so với người khác, Lục Diệp thà rằng Giang Văn Thăng sung sướng một chút.

“Muốn như thế nào à? Điều kiện tương đối phức tạp, trong điện thoại nói không rõ…… Nếu không, chúng ta hay là ra gặp nói đi?”

Lục Diệp cắn chặt răng, lập tức trả lời: “Được!”

Sau khi cô ngắt điện thoại liền ra cửa.

Thời điểm Lục Diệp rời đi, ngang qua thư phòng.

Chiến Đình Kiêu trong thư phòng, anh cũng nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của Lục Diệp.

Khoảng thời gian này, Chiến Đình Kiêu vẫn luôn chú ý đến sự tình của Lục Diệp, cho nên hôm nay nghe thấy cô đi ra ngoài, Chiến Đình Kiêu trong lòng cảm thấy Lục Diệp nhất định là có việc.

Mấy ngày nay anh không nói chuyện cùng Lục Diệp, nhưng trong lòng anh vẫn quan tâm Diệp Tử.

Bởi vậy Diệp Tử đi ra không bao lâu, Chiến Đình Kiêu cũng theo đi ra ngoài……

Lúc này, Giang Văn Thăng đã sớm tới địa điểm đã hẹn cùng Diệp Tử. Giang Văn Thăng trong lòng không khỏi có chút chờ mong —— anh đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy, liền tính toán chờ Lục Diệp nhảy vào bẫy mình!

Hôm nay, anh bất luận như thế nào cũng phải bắt lấy Lục Diệp!

Giang Văn Thăng tin tưởng tràn trề chờ đợi, còn Lục Diệp cũng nhanh đến nơi.

Mấy ngày nay, Diệp Tử sắc mặt thật sự khó coi, mặc dù có trang điểm, nhưng cũng có chút khó che đậy được thần sắc tiều tụy mệt mỏi của cô.

Giang Văn Thăng nhìn thấy Lục Diệp ngồi xuống, không khỏi đau lòng mà nói: “Diệp Tử, em nhìn em xem…… Sau khi rời khỏi anh thì em gầy như vậy rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.