Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 26: Làm hòa




Editor: -Jenny-

Beta: Aki Re

Tô Mộc ban đầu nghĩ rằng người ở trong nhà xưởng mặc bộ đồ chú hề chính là nam nhân bị bỏng. Nhưng mà, cô cẩn thận quan sát. Kẻ giết người bằng máy cưa, đeo mặt nạ chú hề, một thân quần áo màu đen, hơn nữa hắn không hề có dấu vết bị bỏng, càng không có sáu ngón tay, cho nên mà nói hắn với người bị bỏng kia là hai người khác nhau.

Tô Mộc trốn phía sau gốc cây cắn ngón tay, từ sau khi cô biết phim kinh dị còn có trứng màu, cô đã không thể xác định được nơi này có bao nhiêu yêu ma quỷ quái, cô buồn rầu nói:" Ta phải làm như thế nào mới tốt....?"

Hiện tại, kế bên người là một Tiểu Loli, cô không thể chắc chắn rằng sẽ bảo vệ tốt cho tiểu loli kia được.

Tiểu Loli đứng lên một bước, dứt khoát ném con búp bê trong tay ra xa, nghe được tiếng động, người đàn ông đeo mặt nạ chú hề đảo mắt, đi theo hướng phát ra tiếng động mà đi tới.

Tiếp đó, Tiểu Loli nắm lấy tay Tô Mộc, chạy theo hướng ngược lại.

Tô Mộc sững người, trợn mắt, há mồm.

"Chị, em biết có một nơi an toàn."

"Ai.... em gái bé nhỏ." Tô Mộc một bên bị Tiểu Loli kéo chạy, một bên hỏi: " Em như thế nào lại đến thị trấn này?".

" Em hôm qua vừa mới đến, chỉ là chỗ này có rất nhiều quái vật đáng sợ, cho nên em vẫn luôn trốn ở chỗ này không có xuất hiện."

" Em một mình đến thị trấn này sao?"

" Đương nhiên là không phải." Tiểu Loli nói với một sự mất mát:" Ba và mẹ của em đưa em đi du lịch, bọn họ không cẩn thận vô tình rơi vào thị trấn này, sau đó em không thấy họ nữa".

" Nga...." Tô Mộc ngoài mặt nói có lệ, nhẹ nhàng dùng sức muốn rút tay ra liền bị Tiểu Loli bắt lấy.

Nhưng mà lúc này, Tiểu Loli dừng bước lại và nói:"Chị, đây là một nơi an toàn."

Tô Mộc nhìn lên, cô cư nhiên lại trở về giáo đường của Tử Thần.

" Chị, chị không cần phải sợ, nơi này là giáo đường của Tử Thần. Những con ma đó sẽ không đến đây để trải qua áp lực của Tử Thần đâu."

Thanh âm Tiểu Loli ngọt ngào, cười rộ lên thật là rất đẹp.

Sắc mặt Tô Mộc cứng đờ, nở ra một nụ cười.

" Có, phải không?"

Cô bé nghi hoặc, chớp mắt:" Tại sao, chị không hỏi em lại biết đến nơi này?".

" Vậy..... Em vì cái gì lại biết đến nơi này?"

" Bởi vì em không thích áp lực từ Tử Thân. Nhưng......".

Tiểu Loli buồn rầu nói:" Em vẫn chỉ là một người mới, nếu không đến đây, những hồn ma khác sẽ đoạt đồ ăn của em!".

" Ha, ha, ha..... Phải không?" Tô Mộc mỉm cười một tiếng, cuối cùng rút tay ra một cách mạnh mẽ, cô lùi lại về sau:" Em gái, em đói bụng thì hãy đi tìm thứ gì đó để ăn đi a, chị không thể đi cùng em được."

Cô vừa mới quay đầu muốn chạy, không biết dùng tốc độ như thế nào mà cô bé lại xuất hiện trước mặt cô.

Cô gái nhỏ hiện tại mở to đôi mắt, chỉ có một mảnh trắng dã, dùng giọng ngọt ngào nói:" Chị, chị đi rồi, em liền sẽ không có đồ ăn."

Đột nhiên, hình bóng của cô bé biến thành một cái bóng và đến gần Tô Mộc.

Thần sắc Tô Mộc căng chặt, tốc độ của cô bé rất nhanh, nhưng phản ứng theo bản năng của cô cũng không hề tệ chút nào, cô tung ra cú đá xoay thật đẹp trong không trung, một đường parapol quen thuộc xuất hiện. Và rồi một tiếng" bang" Tiểu Loli ngã thật mạnh trên mặt đất cách đó không xa, nổi lên một tầng đầy tro bụi.

Tô Mộc chuẩn bị chạy, nhưng trong không khí đột nhiên có mùi thơm, kèm theo đó là mùi hương hoa mạnh mẽ, trên mặt đất dây leo lan rộng ra, trên thân cây màu xanh, từng cây hoa đỏ liên tiếp nở rộ.

Hương hoa thoang thoảng quanh chóp mũi, Tô Mộc ngước nhìn Tử Thần xuất hiện trong không trung, cô có chút không phản ứng kịp.

" Nhân loại." Hắc y theo gió chuyển động, xương cốt Tử Thần lành lạnh, hắn hỏi:" Gặp mặt ở nơi này, ngươi có ý kiến gì sao?"

" Ý kiến......" Tô Mộc lúc này mới nhớ tới, lúc đầu cô thật sự nói rằng muốn gặp hắn ở một nơi có hương thơm, Tử Thần vẫn còn nhớ rõ, cô thật cảm động, ánh mắt lấp lánh:" Tử Thần đại nhân, ngài lúc này rất tuyệt a! Còn có những bông hoa này thật là quá đẹp!""

Tử Thần nhàn nhạt" Ân" một tiếng, thoạt nhìn dường như không quan tâm.

Tô Mộc nhìn lên những bông hoa màu đỏ đang nở rộ. Trên mặt đất là sự kết hợp giữa những bông hoa màu đỏ và những thân cây màu xanh, làm cho ngay cả khung cảnh hoang vắng xung quanh cũng trở nên đẹp hơn rất nhiều, đặc biệt làm người ta dễ chịu, cô vui vẻ hỏi:" Tử Thần đại nhân, những bông hoa này là gì? Tôi có thể mang chúng về trồng được không?".

Tử Thần vẫn chưa trả lời thì bên kia có động tĩnh.

" Chết, Tử Thần......." Cô bé sợ hãi đứng dậy trên mặt đất, cô ngay cả " Đồ ăn" cũng không quan tâm, quay người muốn chạy

Cô bé bước một chân lên bông hoa, bỗng nhiên bông hoa nở ngày càng lớn hơn, trở thành một cái miệng to đầy máu đem cô bé nuốt vào, trong chớp mắt cánh hoa khép lại. Sau đó liền chuyển động, bất quá vài giây sau đó bông hoa thu nhỏ lại, khôi phục lại tư thế yên tĩnh, đẹp đẽ lặng lẽ nở rộ trên thân cây màu xanh.

Như thể những chuyển động vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tử Thần không nhanh, không chậm, ưu nhã nói:" Đây là hoa ăn thịt người."

Ân, mùi hương của hoa ăn thịt người thật là rất mạnh mẽ.

Hoàn toàn phù hợp với yêu cầu mà cô nói, hương thơm ngạt ngào.

Tô Mộc nhìn chiếc giày màu đỏ của Tiểu Loli đáng sợ kia còn sót lại bên cạnh bông hoa. Sau một giây, cô nhìn về phía Tử Thần cao cao tại thượng, nói với giọng điệu thật tinh tế, ngữ khí thương lượng:" Nếu không...... Chúng ta lần sau gặp lại vẫn là nên ở nơi có mùi thi thể thối hoắc đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.