Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 06: Tình địch cũ




"Chính là nó!!"

Ánh mắt Tử Phong lóe lên, một luồng khí tức tử vong tinh thuần cực độ từ trên người hắn tỏa ra khiến cây cối xung quanh hắn trực tiếp héo rũ xuống sau đó biến thành một đám gỗ mục. Tử Phong có chút không quen với tầm nhìn bị biến đổi, hơn nữa lúc này tinh thần của hắn giống như bị một cự thạch vạn cân đè lên, vô cùng khó chịu, tinh thần lực của hắn cũng bị hao mòn một cách nhanh chóng. Đưa mắt nhìn vào mấy giọt máu rơi trên thanh kiếm, hắn chợt hiểu ra, hẳn là phải có tinh huyết của Thiên Ma Tộc, hơn nữa phải là tinh huyết cao giai thì mới có thể khiến thanh phá kiếm này phát huy tác dụng.

Trên thanh trạng thái của Tử Phong liền xuất hiện thêm một biểu tượng hình con mắt, có tên là "Trực Tử Ma Nhãn", ngoài ra thì không có thêm một chút ghi chú hay cái gì khác. Tử Phong cũng không có nhiều thời gian để để ý tới những thứ này, tinh thần lực của hắn đang tiêu hao một cách nhanh chóng, hắn cần phải hành động trước khi quá muộn.

Thương thế khủng bố trên ngực Tử Phong không khiến hắn suy yếu, ngược lại dưới hiệu ứng của kĩ năng Thị Huyết, hắn lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Thị Huyết trải qua nhiều lần tiến hóa, hiện tại cũng đã gỡ bỏ giới hạn tăng cường sức mạnh của Tử Phong khi bị thương, vết thương càng hiểm, chỉ số cộng thêm của Tử Phong càng nhiều, không hề có giới hạn cho việc cộng thêm này, tức là trên lí thuyết thì chỉ cần còn lại một hơi thở, Thị Huyết cũng vẫn sẽ cộng thêm chỉ số chứ không giới hạn ở 10% như trước, đương nhiên là với điều kiện Tử Phong phải chịu đựng được sự đau đớn do vết thương gây ra.

Thân hình Tử Phong chớp động, dưới hiệu quả tăng phúc của Thị Huyết, tốc độ của hắn bột phát vô cùng khủng bố, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh như quỷ mị mà lao về phía đám khôi lỗi đang tiếp cận hắn. Nương theo cảm giác quỷ dị trước kia, Tử Phong vung kiếm, đôi mắt màu đen đang phát ra từng tia sáng màu tím, thanh kiếm nhẹ nhàng vạch theo những đường kẻ sọc trên người con khôi lỗi, giống như dao nóng cắt vào bơ, không chút khó khăn gì liền cắt xuyên qua lớp giáp cứng rắn của bọn chúng. Lưỡi kiếm xẹt qua tiêu điểm bé bằng hạt đậu kia, tiêu điểm liền lóe lên quang mang màu tím sau đó nổ tung, trực tiếp tháo rời một cánh tay của đầu khôi lỗi trước mắt ra khỏi cơ thể nó.

Tử Phong sau đó đảo tay, Thiên Ma Kiếm hóa thành mấy đường kiếm quang, không chút khó khăn gì chém đầu khôi lỗi ra thành chục mảnh. Nhìn thấy lõi của khôi lỗi vẫn còn nguyên mà khôi lỗi đã chết, hắn chợt hiểu ra năng lực của hắn có tác dụng gì, "Trực Tử Ma Nhãn" là năng lực nhìn thấy được "cái chết". Chết là một khái niệm khá là mông lung đối với tất cả mọi người, con người bị giết, đó cũng gọi là chết, một cái cây mất đi sự sống, đó cũng là chết, hay một vật dụng nào đó bị phá hủy, đó cũng là chết, cái chết tồn tại dưới rất nhiều dạng khác nhau mà đến cả con người cũng không thể nào định nghĩa hoàn toàn nó.

Có thể nói cái chết là điểm "kết thúc" của một sự vật, vạn vật trong vũ trụ đều có "khởi đầu" và "kết thúc", là điểm mà vận mệnh của sự vật đó đã an bài từ trước, dù có là vũ trụ tinh không, thậm chí là các vị thần bất tử, mọi thứ đều có một thời điểm mà nó phải "kết thúc" sự tồn tại của mình. "Trực Tử Ma Nhãn" của Tử Phong hẳn là một dạng năng lực có thể nhìn thấy sự "kết thúc" trong sự vật, gián tiếp cho hắn quyền năng có thể tác động đến sự "kết thúc" đó mà không hề ảnh hưởng đến vận mệnh, năng lực này có chút giống như Tử Vong Ma Nhãn của thần bóng tối Balor trong thần thoại Celtic mà hắn đã từng đọc qua.

Hắn không biết tại sao một thanh tàn kiếm lại có thể có được năng lực nghịch thiên như thế này, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, điều quan trọng bây giờ đó là hắn cần phải xử lí hết địch nhân trước khi tinh thần lực suy kiệt hoàn toàn. Hiện tại tinh thần lực của hắn đang thiêu đốt với tốc độ chóng mặt, áng chừng chỉ trong vòng trên dưới một phút nữa là hắn sẽ lăn ra mà bất tỉnh, không thể không nhanh được. Dùng Thiên Ma Kiếm cắt theo những đường kẻ thì vô cùng dễ dàng, phòng ngự cấp bậc Thiên giai Bảo khí của đám khôi lỗi hoàn toàn vô dụng, nhưng chỉ cần lệch ra khỏi đường kẻ dù chỉ 1mm, Thiên Ma Kiếm lại trở về dạng dao làm bếp, độ sắc bén thì gần như bằng không, thà rằng hắn cầm con dao làm bếp có khi còn sắc bén hơn.

Một chiêu thức vừa có tốc độ nhanh chóng lại có sự chính xác tuyệt đối, Tử Phong chỉ nghĩ tới được một thứ. Chân dạng được kích hoạt, Tử Phong cường hóa Thuấn bộ, trong một tích tắc bộc phát tốc độ gấp vài chục lần vận tốc âm thanh, thân hình hắn xé rách không gian mà di chuyển như quỷ mị, Thiên Ma Kiếm rung lên hóa thành vô số đạo tàn ảnh, tâm niệm hắn khẽ động: "Trảm Nguyệt Ngũ thức - Đoạn Không Trảm!!".

Thiên Ma Kiếm giống như hóa thành một phần cơ thể hắn, lấy tốc độ tuyệt luân và đâm vào những "điểm chết" trên người đám khôi lỗi, mỗi một kiếm đâm ra liền kích nổ một "điểm chết", dùng độ chính xác tuyệt đối mà giết chết một đầu khôi lỗi chỉ trong vòng một cái chớp mắt. Thân hình hắn chớp động như một bóng ma tốc độ, lả lướt qua tầng tầng lớp lớp công kích mà chém giết đám khôi lỗi, hắn luôn nhằm thẳng vào những "điểm chết" hay là những đường kẻ ở gần vị trí của cái lõi, không cần phải chém khôi lỗi ra thành mấy chục mảnh, trực tiếp phá hủy lõi của bọn chúng, mỗi kiếm vung lên là có một khôi lỗi trở nên ảm đạm rồi ngã xuống.

Một đầu ám kim khôi lỗi không biết ở đâu ra, trực tiếp từ dưới mặt đất bộc phát chui lên, Tử Phong thân hình như không có trọng lượng, nhún chân một cái liền nhích sang một bên, sau đó dùng kiếm đâm thẳng vào ngực khôi lỗi, trực tiếp phá hủy lõi của nó, một chân giơ lên liền đá bay đầu khôi lỗi lên trời.

Đám người sống sót kia chỉ nhìn thấy Tử Phong bị một cây gai kim loại đâm vào người sau đó giống như đạn pháo bắn thẳng vào trong rừng cây mất dạng, sau đó đám khôi lỗi liền coi bọn họ như không khí, đồng loạt đuổi theo Tử Phong. Tất cả mọi người không khỏi quay ra nhìn nhau, nhất thời không khí trở nên trầm mặc. Lăng Thính Phong là người đầu tiên làm ra hành động, hắn liền nói: "Nhân lúc đám khôi lỗi bị dẫn dụ, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi!!".

Ngô Dao Tử nghe vậy liền nhíu mày: "Lăng Thính Phong, tuy chúng ta tạm thời liên minh với nhau, nhưng ngươi cũng không có quyền gì mà ra lệnh cho bọn ta, hơn nữa người kia chính là đệ tử của Lăng Hư Cung ta, làm thế nào mà ta có thể trơ mắt đứng nhìn được."

"Lão quỷ, ta biết thừa hắn là người của Lăng Hư Cung, ta cũng không phải loại người hèn hạ tới mức bỏ đá xuống giếng, nhưng thân là thủ lĩnh, ngươi thử nghĩ mà xem, chúng ta ở trong này bị hạn chế thực lực, đám cự nhân kia so với những yêu thú trong này còn khó chơi hơn gấp vạn lần, đến cả lớp phòng thủ của bọn chúng ta còn không dám chắc mình có thể phá vỡ, ngươi muốn đem có vài người như chúng ta đi đối đầu với mấy trăm cự nhân kia ư?"

Tất cả mọi người thuộc về cả hai phe nghe thế liền lâm vào trầm mặc, xác thực những gì Lăng Thính Phong nói không có sai, người ở đây không thiếu nghĩa khí, nhưng không ai muốn bỏ mạng một cách vô ích cả. Lăng Hồng Quân lão hồ ly đảo mắt một cái, âm dương quái khí nói: "Hắn ta không phải không biết được sự khủng bố của đám cự nhân, việc hắn đơn thương độc mã lao vào đánh giết chứng tỏ hắn muốn mọi người nhân cơ hội mà bỏ chạy, chúng ta không nên lãng phí sự hi sinh của hắn a."

Lời của Lăng Hồng Quân nói ra liền khiến mọi người đang do dự giống như bừng tỉnh đại ngộ, ai cũng không hề chú ý tới việc Tử Phong đã giết chết một khôi lỗi trước khi bị đánh bay, mà lại bị lời của lão dẫn dắt lối suy nghĩ, chỉ trừ một người. Diệu Yên nhìn mọi người có tư thế giống như muốn bỏ mặc Tử Phong, nàng hơi cắn răng một cái, trong đầu không ngừng suy nghĩ, nhìn thấy Tuyết Phi Nhan đã tạm thời ổn định thương thế, nàng liền làm ra quyết định.

Ngô Dao Tử nhìn thấy Diệu Yên liền vui vẻ, xem ra nàng cũng vẫn an toàn, dù sao thì mất đi một Thánh giả vẫn là một tổn thất không nhỏ kể cả đối với Lăng Hư Cung, hắn không vui vẻ sao được. Chỉ là ngay sau đó, Diệu Yên không nói lời nào mà lẳng lặng bước về phía rừng cây nơi Tử Phong vừa bay đi, hắn liền biến sắc. Lấy độ thân thiết của hai người từ đầu tới giờ, Ngô Dao Tử sao có thể không biết được nàng định đi cứu giúp Tử Phong, với tư cách là một thủ lĩnh đồng thời cũng là suy nghĩ cho Lăng Hư Cung, hắn buộc phải ngăn cản nàng.

"Đợi đã, Diệu Yên trưởng lão, ngươi định đi đâu??" Ngô Dao Tử lắc mình một cái liền chặn trước mặt Diệu Yên, miệng nói.

"Trông ta giống như đang làm gì?? Tránh ra!!" Diệu Yên lạnh nhạt nói.

"Vô ích thôi, ngươi cũng biết đám cự nhân đó mạnh mẽ ra sao, dù tất cả chúng ta cùng xông vào thì cũng chỉ có một con đường chết, một mình ngươi đi thì có ích gì, chỉ là tốn công uổng mạng mà thôi." Ngô Dao Tử nói.

"Ta không có nghĩa vụ phải nghe theo mọi lời mà ngươi nói, mạng alf của ta, có chết thì cũng là ta chết, đừng ngăn cản!" Diệu Yên thập phần kiên định nói, nàng thân là cường giả Thánh giai, nàng cũng có kiêu hãnh của chính mình, lâu nay Tử Phong đã cứu mạng nàng không biết bao lần, tuy rằng nàng rất hưởng thụ cảm giác được che chở này, nhưng lòng kiêu hãnh của nàng không cho phép, hiện tại chính là lúc mà nàng làm ra hành động, đương nhiên còn lí do nào khác thì đến nàng cũng không có rõ.

Ngô Dao Tử nóng nảy nói lớn: "Diệu Yên trưởng lão, đây không phải là thế giới bên ngoài, cô phải nhìn vào đại cục mà hành động. Hắn ta bị một cây gai kim loại đâm xuyên qua ngực, bị đánh bay, rồi lại còn bị đám khôi lỗi vây công nữa, đừng nói là hắn, đến ta như vậy thì cũng chỉ chết chắc, chấp nhận sự thật đi, hắn đã chết rồi!!"

Vừa mới dứt lời, một vật thể khổng lồ từ trên trời rơi xuống ngay bên cạnh Ngô Dao Tử đến "ầm" một tiếng, cát bụi bay loạn xạ che mờ tầm mắt của tất cả mọi người, một cơn gió thổi qua, để lộ thân hình khổng lồ của một ám kim khôi lỗi nằm nghiêng im lìm trên mặt đất không chút động tĩnh, giữa ngực là một lỗ thủng lớn, bên trong là một viên cầu xám xịt ảm đạm nứt vỡ. Từ phương hướng Tử Phong bị đánh bay, vô số tiếng kim loại va chạm vang lên cùng hàng loạt chấn động khiến mặt đất rung rinh, Diệu Yên nghe vậy hai mắt liền sáng lên, hô lên một câu: "Hắn còn sống!!" sau đó thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh mà lao về phía đó.

Như vừa bị tát một phát vào mặt, Ngô Dao Tử liền có chút khó xử, nhưng liền nhanh chóng đuổi theo Diệu Yên, đám người Lăng Hư Cung không do dự theo sau hắn, Lăng Thính Phong do dự một chút rồi cũng phất tay: "Đi qua đó xem thử."

Một đám cường giả nhanh chóng đuổi đến nơi, chỉ để thấy một màn khiến tất cả mọi người phải trợn mắt há mồm. Chỉ thấy xung quanh khắp nơi trong bán kính ngàn mét, toàn bộ cây cối bị phá hủy thành một đám vụn gỗ, mặt đất bị cày xới lung tung, khắp nơi rải rác vô số mảnh vỡ cùng với thi thể của đám ám kim khôi lỗi, số lượng nhiều đến kinh người. Tử Phong vốn bị mọi người coi như người chết đang vô cùng hung mãnh dùng nắm tay đấm bay đầu một ám kim khôi lỗi, sau đó cầm một cây thương đâm thẳng vào bên trong người nó, sinh sinh móc hẳn một cái lõi ra bên ngoài, sau đó không dừng lại, thân ảnh của hắn giống như quỷ mị xuất hiện bên cạnh một đầu ám kim khôi lỗi khác, một cước tung ra liền trực tiếp xẻ đôi người khôi lỗi ra thành hai mảnh, cái lõi cũng liền bị phá hủy.

Còn lại một đầu khôi lỗi cuối cùng, Tử Phong vô cùng bạo lực mà dùng tay không đấm đá, nghiền nát đầu khôi lỗi thành một đống sắt vụn không hơn không kém. Mọi người nhìn Tử Phong trong trạng thái thương tích đầy mình, lồng ngực vẫn còn một lỗ thủng nhìn xuyên thấu ra đằng sau vẫn đang chảy máu mà còn hung mãnh như vậy trong nội tâm không khỏi rùng mình, so với đám cự nhân kia thì đây mới là quái vật chân chính a.

Tử Phong giết nốt đầu ám kim khôi lỗi cuối cùng, cơ thể mệt nhọc khiến hắn thở dốc không ngừng, một trong hai Kết Tinh đã bị hắn sử dụng lúc vừa rồi, còn một Kết Tinh còn lại hắn liền sử dụng ngay lập tức, linh lực to lớn tràn vào thể nội nhanh chóng khôi phục thương thế khủng bố của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.