Vương Quốc Bí Ẩn

Chương 26: Nếu không gặp nàng giữa thời loạn lạc




“Mạc Yên Nhiên!”

“Lẽ nào ta nói gì sai?” Nàng buông tay Thư Nhu, vỗ gò má đã sưng đỏ của Mạc Bình U, “Tỷ tỷ bớt phiền chút đi, mấy ngàn mấy vạn suy nghĩ cho rằng ta không xứng với biểu ca cũng thu về đi, cho dù ta không xứng thì tỷ tỷ ngươi ngay cả nửa phần ta cũng không bằng.”

Nàng cười khẩy một tiếng, chuyển sang vén váy thi lễ với Vương Quan Sinh, “Biểu ca, sống ở hôm nay không nói việc hôm qua, Mạc Yên Nhiên bây giờ đã không còn là Mạc Yên Nhiên lúc trước.”

Dường như hắn hơi sửng sốt, tay giơ lên vén sợi tóc hơi buông xuống của nàng, không tiếp lời nàng, “Ta nghe nói muội cầu bệ hạ để A Hứa vào cung xem mạch cho muội.” Không chờ nàng đáp hắn đã gật đầu, “Chỉ có hắn là rõ mạch tượng của muội nhất, như thế cũng tốt.” Hắn cúi đầu ho một tiếng, “Nếu hai vị nương nương không còn chuyện gì, thần cáo lui trước.”

Mạc Yên Nhiên ừ một tiếng, chính nàng lại nhấc chân đi trước để lại hai người bọn họ, nhưng câu nói cuối cùng của Vương Quan Sinh nàng vẫn nghe được rõ ràng, “Việc xấu kia không nói ra thì thật sự sẽ không có người biết à? Mạc Bình U, các ngươi có lỗi với Mạc Yên Nhiên thế nào có cần ta nhắc cho các ngươi biết không?”

Suy nghĩ chậm rãi trở về, thấy Thẩm Sơ Hàn không hề có ý thúc giục, nàng ừ một tiếng, “Lang quân thật lợi hại, làm sao đoán được?”

“Nay vị phân cao hơn nàng, còn khiến nàng nói sợ người ta tính kế nàng, trong số cửu tần không ai dám, người khác cũng sẽ không, chỉ có tỷ tỷ Hiền Phi nhà nàng.”

Nàng cười rộ lên, “Đúng rồi, chính là Hiền Phi nương nương, ta đắc tội người ta rồi, lang quân phải che chở ta đấy.”

Hắn vỗ vai nàng, “Nàng nói trước xem nàng đắc tội người ta thế nào trẫm mới suy nghĩ xem có che chở nàng không.”

Đầu nàng còn vùi trong gáy hắn, hà hơi nhồn nhột, “Ta đánh Hiền Phi nương nương.” Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, cảm thấy hắn rất bao dung nhân nhượng mình, chuyện gì cũng che chở minh. Nếu đối với Phong Giáng Bạch hắn cũng như thế, thậm chí còn che chở nhiều năm, thì khó trách Phong Giáng Bạch sẽ trở nên ương ngạnh đến vậy. Ngay cả chính mình không phải cũng dần dần bị ảnh ưởng, dần dần không còn sợ gì nữa, không kiêng dè gì nữa hay sao.

Nàng cúi đầu, không biết làm sao đột nhiên chán ghét bản thân như vậy.

Thẩm Sơ Hàn lại cho rằng nàng sợ, “Nàng cũng có lúc sợ cơ đấy, nhưng trẫm không thể vì nàng yếu ớt một chút mà dễ dàng mặc kệ, dù sao nàng cũng phải giải thích rõ ràng đầu đuôi mới được.”

Tâm trạng của Mạc Yên Nhiên lúc này cực kỳ tệ, hờn dỗi lầu bầu, “Còn lý do gì nữa, chỉ vì nhắc lại chuyện cũ thôi, nàng ta luôn cảm thấy ta vào cung là vì vinh hoa, đối với lang quân cũng chỉ là luồn cúi nịnh bợ.” Nàng cười lạnh một tiếng, “Ta tự thấy mình không thiếu vinh hoa gì, chỉ có nàng ta lúc nào cũng nghĩ tới thay ta. Hiền Phi thì giỏi lắm à, mà dám nói những lời nhục nhã người khác. Nghe ý của nàng ta thì coi ta như nha đầu bò giường do cung nữ sinh ra gì đấy, ta ghê tởm vậy sao?”

Thẩm Sơ hàn thấy nàng như vậy càng cười lớn tiếng, vỗ đầu nàng nói, “Các nàng cũng thật buồn cười, không phải đường tỷ muội sao, vì sao không bằng cả người xa lạ thế?”

Mạc Yên Nhiên cười lạnh, những lời này phát ra từ đáy lòng nàng, “Đường tỷ muội? Lang quân không biết ta chán ghét họ Mạc của mình thế nào, ước gì không liên quan đến họ Mạc này một chút nào hết.” Nàng dừng lại, biết bản thân có chút cực đoan nhưng vẫn nhìn vào mắt hắn chậm rãi nói tiếp, “Tuy ta chán ghét, tuy rất oán hận, nhưng chẳng còn cách nào.”

Nàng vươn tay ra, trên cổ tay bóng loáng như ngọc hiện lên không ít mạch máu màu xanh, “Trong này, đều là máu Mạc gia.”

Thẩm Sơ Hàn giữ cổ tay nàng, thực ra càng giống như bao trùm lên đỏ, cúi đầu hôn lên tay nàng một cái, “Sau này nơi này cũng có thể hòa vào máu Thẩm gia.”

Mạc Yên Nhiên thật sự cảm thấy đây là lời nói cảm động nhất mà nàng từng nghe từ khi xuyên không tới đây, còn cảm động hơn những lời như ta yêu nàng, thích nàng rất nhiều, khóe mắt nàng tràn ra hai giọt nước mắt, dần dần ngày càng nhiều, đến khi cả gương mặt ướt đẫm.

Thẩm Sơ Hàn phát hiện nàng khóc, vội vàng ôm lấy mặt nàng, dùng ngón tay lau đi từng giọt nước mắt của nàng, luôn miệng dỗ nàng, “Ngoan, đừng khóc. Làm sao thế? Nơi nào không vui?”

Nàng nhào vào lòng hắn, ôm lấy eo hắn, cảm nhận được tay hắn đặt trên lưng nàng, nàng đột nhiên cảm thấy bi thương tột đỉnh, “Lang quân, ta sai rồi, ta sai rồi.”

“Nàng sai chỗ nào đâu, đừng khóc, đừng khóc, ngoan, nàng không sai, nàng làm rất đúng.” Hắn lại tâm can bảo bối dỗ một lát mới phát hiện nàng khóc chán đã ngủ.

Hắn không hiểu tâm tư của Mạc Yên Nhiên, nàng thật sự nghĩ nàng sai rồi.

Ta sai rồi, lang quân, nếu ta cũng để ý chàng như chàng để ý ta thì làm sao có thể khiến mình rơi vào nước đáng buồn thế này.

Mạc Yên Nhiên đã nhờ hắn xử lý chuyện này thì với tính cách của Thẩm Sơ Hàn, hắn sẽ không mặc kệ, hắn lập tức sai Ninh An ban thưởng cho Hiền Phi, nhưng việc này dù sao cũng là một chuyện mất mặt, không tiện gióng trống khua chiêng nên không nói rõ nguyên nhân.

Chỉ nói bệ hạ nhớ thương Hiền Phi, cảm thấy hầu hết thời gian ở chỗ muội muội nàng nên thưởng một ít coi như an ủi.

Nhưng ban thưởng vừa đưa tới Mạc Bình U còn gì không rõ nữa, nàng suýt chút nữa đập nát những thứ này, may mà người bên cạnh sống chết ngăn cản mới chỉ đập vài cái cốc của cung mình. Mạc Yên Nhiên thật sự nói với Thẩm Sơ Hàn, không biết nàng ta nói với hắn những gì, nhưng Thẩm Sơ Hàn còn bằng lòng thu dọn hậu quả cho nàng ta thì hơn phân nửa là không nhắc tới Vương Quan Sinh, chỉ nói thẳng đã đắc tội mình.

Bây giờ, nếu nàng còn đi gây phiền toái cho Mạc Yên Nhiên chính là không nể mặt Thẩm Sơ Hàn, hắn đã làm thế này là rõ ràng tỏ vẻ, tuy trẫm biết ân oán của các ngươi nhưng vẫn bảo vệ Di Tần, ngươi dùng mấy thứ này để nuốt cục tức xuống đi.

Mạc Bình U làm sao nuốt cục tức này được, cố tình hoàn toàn không phải do nàng có muốn nuốt xuống hay không, hiện nay Mạc Yên Nhiên như mặt trời ban trưa, nàng không thể tùy tiện xử lý. Có điều, nàng chậm rãi tắt lửa giận, ngang ngạnh như vậy chẳng khác nào Phong Giáng Bạch lúc trước, nay Phong Giáng Bạch đã ngã, để nàng xem bao giờ đến lượt Mạc Yên Nhiên.

Nàng cúi đầu uống một ngụm trà, ngươi muốn khiến những người lúc trước khinh thường ngươi nhìn xem ngươi có bản lĩnh đứng ở vị trí cao phải không, vậy ta sẽ xem ngươi có thể đứng cao bao nhiêu.

Vừa buông chén trà đã thấy Đan Chi vội vàng đi vào, cúi đầu nói một câu, “Nương nương, tướng quân bị hạch tội.”

Tay nàng run lên, móng tay bấm vào lòng bàn tay, “Sao lại thế, nói rõ ràng.”

“Hử? Là ai dâng tấu chương?” Lúc này Mạc Yên Nhiên cũng đang dựa trên ghế mềm, nghe tiếng guồng nước xối nước bên ngoài, thật sự cảm thấy mát mẻ hơn không ít.

Thanh Thiển đứng bên cạnh quạt cho nàng, cũng nhìn Sơ Ảnh chờ nàng ta nói tiếp, “Hình như là một viên quan nhỏ, bình thường làm người rất cẩn thận, không hiểu sao đột nhiên dám dâng thư hạch tội Mạc tướng quân.”

“Quan nhỏ?” Mạc Yên Nhiên tự mình bóc một quả vài, tay nàng trắng nõn làm cho vỏ vải đỏ ửng có vẻ thẫm màu hơn không ít, chất lỏng tràn ra chảy qua đầu ngón tay nàng, chậm rãi nhỏ xuống bàn. Nàng không để ý, há miệng ăn quả vải trong suốt kia rồi nhả hạt ra, “Không biết là ai gợi ý nữa, có điều chỉ là quan nhỏ, bệ hạ có quan tâm không?”

“Chủ tử không biết đấy thôi.” Sơ Ảnh thấp giọng hơn một ít, “Vài ngày trước nghe nói tướng quân và bệ hạ có tranh cãi, có điều từ khi phụ thân của vị kia thượng vị tới nay chuyện này thỉnh thoảng có xảy ra, ai ngờ lần này đột nhiên làm khó dễ.”

“À, ý là vị tiểu quan kia chính là người của bệ hạ?” Nàng đưa tay ra cho Thư Nhu lau, phất tay nói, “Tạm thời không ăn nữa.”

Thư Nhu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “Nô tỳ bóc cho chủ tử nhé?”

“Chủ tử ăn ít thì tốt hơn.” Sơ Ảnh giương mắt nhìn thoáng qua, “Gần đây hình như có chút ho khan, bữa tối dùng món ăn giải nhiệt được không ạ?”

Mạc Yên Nhiên ừ một tiếng rồi nói tiếp, “Mạc thượng thư của chúng ta nói thế nào?”

“Thượng thư đại nhân đương nhiên hết sức bảo vệ tướng quân, có điều nghe nói bệ hạ càng thêm tức giận, còn nói bọn họ cùng một giuộc, nói Mạc gia là gân liền gân, đó là tội lớn tày trời, bọn họ há mồm liền kêu oan uổng.”

Mạc Yên Nhiên bật cười, “À, có lẽ bệ hạ thật sự tức giận, lần này hai vị Mạc đại nhân gặp phiền toái rồi.” Nàng thoáng dừng, dường như nghĩ tới cái gì, buông tầm mắt xuống, “Biểu ca có lên tiếng không?”

Sơ Ảnh và Thanh Thiển nhìn nhau, Sơ Ảnh do dự một lúc sau mới mở miệng, “Không nghe thấy chuyện này, có lẽ là không có.” Mạc Yên Nhiên gật đầu, bứt ra sạch sẽ mới là thông minh.

Thanh Thiển nhìn vẻ mặt nàng, “Chủ tử, tuy biểu thiếu gia không nói giúp hai vị đại nhân nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến chủ tử.”

Nàng hừ một tiếng, “Biểu ca không nói giúp mới là nghĩ cho ta.” Nàng im bặt, “Hắn cũng không cần như thế.” Nghĩ nghĩ rồi nàng lại cười, “Cũng đúng, bây giờ biểu ca là người của bệ hạ, đương nhiên nên làm việc theo tâm ý của bệ hạ, ta suy nghĩ nhiều rồi.”

Lời này đám nha hoàn không dám tiếp, Sơ Ảnh cũng chỉ dám nói, “Mong bệ hạ đừng giận chó đánh mèo lên chủ tử mới được.”

“Giận chó đánh mèo lên ta thì chắc chắn không, nhưng vị Hiền Phi nương nương thì chỉ sợ không tốt số như thế.” Nàng cầm lấy quạt phe phẩy, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía guồng nước bên ngoài, “Để xem Mạc Bình U sẽ hạ thân phận tôn quý, tới cầu xin ta thế nào sau khi đã hoàn toàn trở mặt.”

“Chủ tử chắc chắn Hiền Phi nương nương sẽ tới tìm chủ tử? Nói không chừng nàng ta có biện pháp khác thì sao?”

“Nàng ta thì có biện pháp gì được?” Nàng vẫy quạt, rồi dùng tay chậm rãi sờ hoa văn phía trên, “Nay biểu ca đã tỏ rõ thái độ không giúp nàng ta, nàng ta lại liền gân liền cốt với Mạc gia, làm sao có thể nhìn Mạc gia gục ngã, nhất định sẽ nghĩ biện pháp. Về phần là biện pháp gì.” Nàng nhếch môi cười một cái, “Ngoại trừ cầu xin ta, ta cũng muốn xem nàng ta có biện pháp gì.” Nàng đột nhiên thay đổi đề tài, “Có điều Phong Giáng Bạch cũng may mắn đấy, ngươi xem, hết chuyện này đến chuyện khác che phía trước nàng ta, nếu không phải Mạc gia đáng phạt, ta còn tưởng đây là thủ đoạn để bệ hạ bảo vệ Phong Giáng Bạch cơ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.