Vương Quốc Bí Ẩn

Chương 12: Anh hùng quay lưng giận dỗi




Quỷ Cốc Động !

Danh xưng thật rùng rợn khiến cho bất kỳ ai khác nghe được cũng phải có cảm nghĩ rằng ở nơi này nếu thật sự có quỷ thì cũng phải trải thây phơi trắng đồng nội dưới ngọn trường tiên cực kỳ lợi hại của Độc Cước Tàn Chi Quỷ Y Tử, một kẻ ác nhân như Mông Diện Nhân đã nói.

Không hiểu có phải là do Viên Kỳ Hải đã có sẵn ấn tượng kể từ khi nghe Mông Diện Nhân nói hay không nhưng ngay lúc Viên Kỳ Hải đặt những bước chân đầu tiên vào Quỷ Cốc Động, nhìn đâu đâu Viên Kỳ Hải cũng cảm thấy sát khí phủ tràn.

Khó có thể chối cãi được câu:

những định kiến ban đầu vừa không phải mờ cũng khó lòng thay đổi.

Cho dù Viên Kỳ Hải chưa hề nhìn thấy một bộ cốt khô nào kể từ khi đặt chân bước vào Quỷ Cốc Động cho đến lúc này, nhưng rời mọi cảnh quang đang trải ra dưới mắt, toàn là những cảnh tượng dù là âm u vắng lặng nhưng vẫn là những cảnh sắc bình thường mà nơi thâm sơn cùng cốc nào cũng có. Viên Kỳ Hải vẫn luôn luông mang tâm trạng vừa là phòng bị vừa làm căm ghét đối với chủ nhân của Quỷ Cốc Động.

Tâm trạng đó không những luôn đeo đuổi Viên Kỳ Hải mà càng lúc càng tăng lên bội phần.

Sự phòng bị tăng mài thành khẩn trương, còn sự căm ghét của Viên Kỳ Hải trong chớp mắt biến thành động noộ khi có một tiếng quát hòa quyện vào tiếng rít xé gió vang lên lồng lộng giữa Quỷ Cốc Động.

- Kẻ nào dám tự tiện xông vào đây?

Viu... viu...

Nhận định rõ tiếng rít gió kia là dấu của một ngọn trường tiên đang linh hoạt lao đến, Viên Kỳ Hải rủa thầm:

- Hừ ! Quỷ Y Tử đúng là hạng ác nhân, tay nhuộm đầy huyết. Không cần biết người đến là ai, cũng không cần phân minh Hắc, Bạch, chưa gì lão đã ra tay hạ thủ, ta dù có giết lão cũng là thay trời hành đạo mà thôi.

Với ý nghĩ này, không một lần mở miệng Viên Kỳ Hải lẹ làng đảo bộ và bắt đầu dịch chuyển đúng theo bộ pháp Vô danh.

Soạt ! Viu !

Soạt ! Viu !

Như Mông Diện Nhân đã cảnh báo trước, Viên Kỳ Hải không khỏi rợn người trước tiên pháp thập phần linh hoạt và lợi hại của chủ nhân ngọn trường tiên.

Viên Kỳ Hải chỉ cần chậm thi triển bộ pháp vô danh thì ngọn trường tiên nọ có lẽ đủ điểm trúng vào người Viên Kỳ Hải rồi.

Như không hề bất ngờ về điều này, Độc Cước Tàn Chi Quỷ Y Tử dù chưa hiện thân nhưng giọng nói cao ngạo vẫn tiếp tục vang lên:

- Thân thủ khá đấy ! Nhưng một khi ngươi đã vào đây thì đừng mong quay về ! Đỡ !

Víu... Víu...

Nhờ tránh được hai lần công kích trước đó của ngọn trường tiên, Viên Kỳ Hải vừa thêm vững tin vào bộ pháp vừa có dịp quan sát cách tấn công của ngọn trường tiên.

Tuy không biết chiều dài thật sự của ngọn trường tiêu là bao nhiêu nhưng qua nhận định tức thời của Viên Kỳ Hải thì ngọn trường tiên này phải dài ước đến hai trượng.

Vì phần bên ngoài của ngọn trường tiên mà Viên Kỳ Hải đang nhìn thấy đã có một độ dài ngót nghét là một trượng, phần còn lại thì chìm khuất ở trong sau một động khẩu. Động khẩu đó theo như Viên Kỳ Hải nhìn thấy, ít lắm cũng có một độ sâu ngoài một trượng, và do Viên Kỳ Hải không thể nào phát hiện được nơi ẩn nấp của Quỷ Y Tử nên mới dám đoán chiều dài của ngọn trường tiên là hai trượng.

Soạt ! Viu Soạt ! Víu Thêm mấy lượt công kích nữa, nhưng vẫn không chạm được ngọn trường tiên vào địch nhân, từ trong động khẩu nọ Độc Cước Tàn Chi Quỷ Y Tử kêu ầm lên:

- Hay ! Đã lâu lắm rồi ta mới gặp một người tránh được Tam chiêu độ quỷ của ta ! Ngươi là ai? Là môn hạ của bang môn phái nào?

Tuy lấy làm lạ veề tên gọi của chiêu thức:

Tam chiêu độ quỷ có vẻ như mâu thuẫn với ngoại hiệu của chủ nhân Quỷ Cốc Động là Quỷ Y Tử, nhưng do định kiến ban đầu, Viên Kỳ Hải vẫn lầm lì dịch bộ.

Không nghe Viên Kỳ Hải đáp lời, Quỷ Y Tử vừa vũ lộng trường tiên vừa quát:

- Ngươi tưởng ngươi không nói là ta không có cách nào nhìn ra sư thừa của ngươi ư? Thử đỡ xem vài chiêu nữa nào?

Viu... Viu...

Ngọn trường tiên bỗng chốc lại dài ra làm cho Viên Kỳ Hải muốn tránh né phải dần dần lùi lại.

Ngọn trường tiên xuất hiện càng dài thì tầm khống chế của Tiên pháp càng rộng. Và uy lực của Tiên pháp càng rộng. Và uy lực của Tiên pháp đương nhiên là tăng thêm sự lợi hại.

Tránh thêm được vài lượt nữa, Viên Kỳ Hải sau đó dù đã mường tượng sẵn hình thù quái dị của Độc Cước Tàn Chi Quỷ Y Tử, ngay khi nghe Mông Diện Nhân nói nhưng khi Quỷ Y Tử thật sự xuất đầu lộ diện Viên Kỳ Hải vẫn không khỏi kinh tâm khiếp vía.

Bởi Quỷ Y Tử không những chỉ có hình thù quái dị mà thôi, ngoài tấm thân chỉ còn một tay vói một chân, Quỷ Y Tử lại có diện mạo cực kỳ xấu xa nữa.

Từ gương mặt méo mó và những vết sẹo ngang dọc, đôi mắt luôn luôn trợn ngược của Quỷ Y Tử khi nhìn vào Viên Kỳ Hải bắn xạ những tia nhìn rợn người.

Định kiến trước đó về Quỷ Y Tử liền được củng cố thêm ngay khi Viên Kỳ Hải thấy toàn bộ vẻ ngoài của Quỷ Y Tử.

Do đó, dù đang bị Tiên pháp lợi hại của một nhân vật mười phần đủ mười phần giống quỷ uy hiếp nhưng Viên Kỳ Hải do vẫn luôn ghi nhớ lời căn dặn của Mông Diện Nhân nên hết sức lưu tâm cẩn trọng.

Vừa nhìn thấy kẻ xâm nhập Quỷ Cốc Động chỉ là một tiểu tử không có bao nhiêu niên kỷ, Quỷ Y Tử đã cười lên sặc sụa:

- Ha... Ha... Ha... ! Ngươi đã chán sống rồi sao, tiểu tử?

Viu... Viu...

Ngọn trường tiên không phải dài hai trượng như Viên Kỳ Hải nghĩ chỉ có một trượng rưỡi hoặc kém một chút mà thôi. Tuy chỉ có một trượng rưỡi chẳng dài nhưng với kinh khí toát ra từ đầu trường tiên toát ra sự lợi lại của Tiên pháp vẫn không thay đổi.

Nếu như Viên Kỳ Hải không nhờ vào bộ pháp vô danh nọ đâu dễ gì chi trì được đến lúc này.

Nhận ra điều này, Quỷ Y Tử tuy vẫn tiếp chiêu với một chân trụ nhưng đã bắt đầu lưu tâm đến bộ pháp của Viên Kỳ Hải.

Không lưu tâm thì không việc gì, Quỷ Y Tử sau khi dõi nhìn theo vài bộ vị của Viên Kỳ Hải bỗng thất kinh kêu lên:

- Tứ Tượng Hồng Hoang Bộ? Tiểu tử ngươi có phải ở họ Long không?

Nhân lúc Quỷ Y Tử vì kêu lên phải lơi lỏng thân pháp, Viên Kỳ Hải nhanh chóng dấn vào và gầm lên:

- Họ Long nào ở đây? Ta họ Viên, tên Kỳ Hải ! Tiếp chưởng !

Vù !

Mãi mới có dịp tiến lại gần Quỷ Y Tử và chỉ còn cách Quỷ Y Tử đúng một trượng, Viên Kỳ Hải không bỏ lở cơ hội liền xuất chiêu phát chưởng.

Tiên pháp nhất thời rối loạn, Quỷ Y Tử vừa nhìn thấy chưởng công của Viên Kỳ Hải lại thảng thốt kêu lên:

- Là Phi Hoa Chưởng?

Nếu tiếng kêu lúc này đã làm cho Quỷ Y Tử phải lơi lỏng Tiên pháp, lộ sơ hở cho Viên Kỳ Hải tiến được lại gần, thì lần kêu này Quỷ Y Tử lại động nộ làm cho Tiên pháp linh hoạt trở lại.

Viu... Viu...

Bung !

Viu... Viu Tiếng chưởng phong và vào kình lực của ngọn trường tiên vừa vang lên, Viên Kỳ Hải liền đờ người kinh ngạc.

Quỷ Y Tử quả là giảo hoạt với Tiên pháp thiên biến vạn hóa. Ngỡ đâu Viên Kỳ Hải tiến được vào gần sẽ làm cho ngọn trường tiên dài một trượng rưỡi phải vô phương biến hóa và sẽ biến thành một phế vật vô dụng. Nào ngờ, bằng một động tác thành thạo Quỷ Y Tử chỉ cần hất nhẹ cánh tay độc nhất của lão một cái, ngọn trường tiên lập tức bay ngược về. Sau đó, Quỷ Y Tử nhanh nhẹn chộp vào phần giữa của ngọn trường tiên buông xuông phần cuối, và thế là ngọn trường tiên trong chớp mắt chỉ còn daài độ một trượng.

Sự linh diệu của ngọn trường tiên liền trở lại như cũ, vẫn luôn uy hiếp Viên Kỳ Hải cho dù khoảng cách giữa song phương bây giờ chỉ còn là một trượng.

Viu... Viu...

Nếu Viên Kỳ Hải đã cẩn trọng thì Quỷ Y Tử càng cẩn trọng hơn bội phần.

Giữ vững Tiên pháp Quỷ Y Tử lại quát hỏi:

- Tiểu tử, ngươi đã học được bộ pháp này từ đâu?

Mồ hôi lạnh tuôn dài khắp người Viên Kỳ Hải, do phải toàn tâm toàn ý chú mục vào đầu trường tiên để tránh chiêu nên Viên Kỳ Hải không thể nào mở miệng nói được nên lời.

Đến khi nghe Quỷ Y Tử quát hỏi một lần nữa:

- Có phải do họ Mã truyền thụ bộ pháp cho ngươi không, tiểu tử?

Viên Kỳ Hải giật mình kêu lên:

- Sao lão biết?

Quỷ Y Tử gầm lên với một sự kinh ngạc tột cùng:

- Là họ Mã sai ngươi đến đây? Ngươi có biết ta là ai không?

Lần thứ hai, khi nghe tiếng hỏi lời này, Quỷ Y Tử lại lơi tay.

Viên Kỳ Hải thầm nghĩ:

- Dù lão biết Mã tiền bối thì đã sao? Có khi Mã tiền bối cũng muốn giết lão nên lão mới nhìn được bộ pháp này ! Đánh !

Cơ hội lại đến với Viên Kỳ Hải lần thứ hai và Viên Kỳ Hải liền tận dụng.

Tiến sát thêm nữa, Viên Kỳ Hải bắt đầu vận dụng pho chưởng Mượn hoa hiến phật do Mông Diện Nhân truyền thụ.

Viên Kỳ Hải còn quát:

- Lão là một ác nhân, ai ai cũng muốn giết ! Đỡ chưởng !

Vù ! Vù !

Một luồng lực đạo lạ lùng từ tâm chưởng của Viên Kỳ Hải chợt xuất hiện, cứ xuyên xoáy vào Quỷ Y Tử.

Vừa nhìn thấy công phu này Quỷ Y Tử bỗng cười lên cuồng dại:

- Ha... ha... ha ! Ra là ngươi ! Đáng chết !

Thâu ngắn ngọn trường tiên một lần nữa, với chiều dài lúc này ngọn trường tiên chỉ bằng một cây thương, đầu ngọn trường tiên do Quỷ Y Tử vũ lộng chợt duỗi thẳng ra tợ kim thiết, và chiêu thức của Quỷ Y Tử vào lúc này cũng biến đổi thật lạ lùng. Không còn là Tiên pháp như trước mà là thương pháp cực kỳ lợi hại.

Toàn thân Viên Kỳ Hải hốt nhiên thấy lạnh khi bị ngọn tiên hóa thành ngọn thương của Quỷ Y Tử vây kín. Chưởng công Mượn Hoa Hiến Phật của Viên Kỳ Hải bỗng hóa thành vô dụng đối với thương pháp tuyệt luân này.

Trong chớp mắt có đến năm đại huyệt ở phía trước người Viên Kỳ Hải bị uy hiếp trầm trọng, đưa Viên Kỳ Hải vào một tình cảnh chỉ cách cái chết trong gang tấc.

Mục quang của song phương vô tình chạm vào nhau, Quỷ Y Tử nhìn Viên Kỳ Hải bằng cái nhìn lạnh lùng tàn khốc. Ngược lại cái nhìn của Viên Kỳ Hải lại chứa đầy những hoang mang và sợ hãi đến tột cùng.

Thần trí của Viên Kỳ Hải vào lúc này hoàn toàn trống rỗng, như người đang lạc bước vào cõi u minh không hề có sự sống.

Đúng lúc đó, khi chiêu thức của Quỷ Y Tử chỉ còn cách một chân tơ nữa là đoạt mạng Viên Kỳ Hải, một tiếng cười lạnh lùng âm hiểm chợt vang leên:

- Ha... Ha... Ha... !

Quỷ Y Tử chợt rúng động toàn thân, còn Viên Kỳ Hải bỗng hoàn hồn tỉnh trí.

Và tiếng cười chưa rõ là ai phát ra còn đang vang dội, Quỷ Y Tử và Viên Kỳ Hải bỗng bị một chưởng lực, một kình lực gì đó xô bay về hai phía.

Bùng ! Bùng !

Vút ! Vút !

Cả hai chưa kịp phản ứng hoặc kêu lên thì sau hai loạt chấn kình liền phải ngã vật ra và chìm vào bóng đêm sâu thẳm.

oo Đang im lìm bất động, Viên Kỳ Hải bỗng cảm thấy nôn nao khó chịu. Theo phản ứng tự nhiên, Viên Kỳ Hải phải tràn người và há miệng thổ ra một ngụm huyết.

- Oẹ!

Cùng với hành động này, Viên Kỳ Hải bỗng mở bừng hai mắt và hoàn toàn thảng thốt với những gì đang diễn ra trước mắt.

Ngoài Mã trưởng lão của Cái Bang đang chăm sóc cho Quỷ Y Tử lúc này cũng đã tỉnh lại, Hoa trưởng lão đang bắn xạ hai tia mắt ngờ vực nhìn vào Viên Kỳ Hải.

Thổ huyết xong, Viên Kỳ Hải kêu lên kinh ngạc:

- Nhị vị tiền bối cũng đến đây ư? Nhị vị nên cẩn trọng, tiên pháp của quái nhân Quỷ Y Tử lợi hại lắm đấy.

Tia mắt nhìn ngờ vực của Hoa trưởng lão chợt đổi thành những tia nhìn giận dữ:

- Ngươi vừa nói gì? Ngươi bảo bọn ta phải cẩn trọng đối với ai?

Âm thanh nghi hoặc của Quỷ Y Tử bỗng nổi lên:

- Hoa lão tử ! Ngươi biết tiểu tử ư?

Vẫn nhìn vào Viên Kỳ Hải, Hoa trưởng lão đáp lời Quỷ Y Tử :

- Nào chỉ biết không thôi ! Chuyện gì đã xảy ra, Văn đại ca?

Mã trưởng lão đến lúc này mới lên tiếng đề quyết:

- Lão Tứ nhìn mà không biết ư? Theo ta đích thị tiểu tử kia đã tìm đến đây gây sự với Văn đại ca rồi !

- Mã lão nhị ! Không phải ngươi và lão Tứ xui giục tiểu tử đến đây sao? Hai ngươi đừng vờ vĩnh với ta nữa.

Viên Kỳ Hải hoang mang vô tả:

- Hoa tiền bối ! Nói vậy Độc Cước Tàn Chi Quỷ Y Tử tiền bối này cũng là người của Cái Bang như nhị vị tiền bối sao?

Hoa trưởng lão trợn mắt nhìn Viên Kỳ Hải:

- Sao? Ngươi vừa gọi ai là Độc Cước Tàn Chi? Danh xưng này từ đâu mà có?

Viên Kỳ Hải chợt bấn loạn tâm trí đến nhịp thở cũng phải rối loạn:

- Không phải sao? Vị tiền bối kia không phải được mọi người gọi là... gọi là Độc Cước Tàn Chi sao?

Mã trưởng lão bỗng gầm lên:

- Câm miệng ngay, tiểu tử ! Nếu ngươi không muốn giải thích rõ chuyện này thì đừng trách lão phu không khách sáo !

Quỷ Y Tử vùng cười lên man dại:

- Ha... ha... ha ! Độc Cước Tàn Chi ! Hay danh hiệu, thật là hay ! Ha... Ha... Ha...!

Hoa trưởng lão vụt quay người lại. Vừa nhìn Quỷ Y Tử với ánh mắt thương hại, Hoa trưởng lão vừa lúng búng nói không nên lời:

- Văn đại ca ! Đại ca chớ để tâm làm gì ! Tiểu đệ... Đại ca đừng có như thế nữa.

Vụt quay lại Hoa trưởng lão giận dữ quát to với Viên Kỳ Hải:

- Súc sinh ! Ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi sẽ chuốc lấy hậu quả gì không?

Viên Kỳ Hải hốt hoảng:

- Hoa tiền bối ! Là tiểu điệt...

Nâng cao hữu chưởng, Hoa trưởng lão nhằm vào đầu Viên Kỳ Hải vừa quật mạnh xuống vừa trách:

- Lão phu phải lấy mạng ngươi ! C – h - ế - t !

Vù !

Toàn thân đang bất lực, Viên Kỳ Hải dù muốn cũng vô phương hoàn thủ. Viên Kỳ Hải chỉ biết giương mắt nhìn trừng trừng vào ngọn chưởng của Hoa trưởng lão đang sắp sửa đưa Viên Kỳ Hải đến Quỷ Môn Quan.

Tuy nhiên, một tiếng kêu ngắn ngủi chợt vang lên:

- Dừng lại !

Chợt nghe Quỷ Y Tử kêu ngăn lại, Hoa trưởng lão có phần miễn cưỡng khi phải dừng tay.

Vẫn còn hậm hực, Hoa trưởng lão gần như là quát hỏi:

- Tội vô lễ thất ngôn của tiểu tử, đệ không thể không trừng trị ! Đại ca sao ngăn tiểu đệ lại?

Tuy tâm trí vẫn đang thác loạn nhưng Viên Kỳ Hải cũng còn phần nào sáng suốt khi nhìn thấy những diễn biến sau đó.

Quỷ Y Tử cố ngồi lên. Và khi được Mã trưởng lão đưa tay ra định giúp đỡ, Quỷ Y Tử sau một tiếng hừ nhẹ liền nạt ngang:

- Hừ ! Ta không cần sự giúp đỡ của bọn ngươi ! Còn tên họ Hoa kia, ngươi thấy chuyện bất thành, cơ sự sắp sửa bị bại lộ, ngươi định giết tiểu tử để diệt khẩu ư?

Hoa, Mã nhị trưởng lão cùng giật mình kêu lên kinh ngạc:

- Đại ca ! Sao đại ca lại nói vậy?

- Tiểu đệ đâu có ý đó, đại ca xin chớ nghi ngờ cho tiểu đệ.

Dù toàn thân cứ run bắn lên từng chập nhưng cuối cùng Quỷ Y Tử cũng đã tự ngồi lên.

Sau khi thảy vào miệng vài hoàn linh đan vừa lấy từ trong người ra, Quỷ Y Tử cười lạnh:

- Nếu bọn ngươi đã chán ghét ta, nếu bọn ngươi không muốn ta kéo dài kiếp sống thừa, bọn ngươi chỉ cần nói một tiếng ta sẽ tự kết liễu. Bọn ngươi đừng giở trò ném đá giấu tay rồi lại giả vờ thương hại như thố tử hồ bi vậy ! Hừ !

Đến lúc này dù Viên Kỳ Hải không hiểu cặn kẽ nhưng ít ra cũng mơ hồ đoán hiểu được mấy phần.

Viên Kỳ Hải chỏ miệng nói xen vào:

- Quỷ Y Tử tiền bối ! Vãn bối thật sự không biết rằng...

- Câm ! Ai mượn ngươi lên tiếng? Rồi sẽ đến lượt ngươi được lão phu hỏi tội. Hừ ! Mã, Hoa hai ngươi vẫn không dám nói ư?

Dù vừa bị Quỷ Y Tử nạt ngang không cho nói xen vào, nhưng Viên Kỳ Hải vì muốn xóa bỏ sự nghi ngờ quá rõ ràng của Quỷ Y Tử đối với Mã, Hoa nhị vị trưởng lão. Viên Kỳ Hải liều lĩnh lên tiếng:

- Hành vị của tiểu điệt không có liên can gì đến hai vị tiền bối Mã, Hoa ! Tiền bối dù không muốn nghe nhưng tiểu điệt cũng phải nói ! Tiền bối có muốn tùng xẻo hoặc muốn giết tiểu điệt gì cũng được. Chỉ xin tiền bối chó vì đa nghi mà xem nhẹ tình bằng hữu của chư vị ! Tiểu điệt có thế nào nói thế ấy, quyết không nửa lời dối trá.

Quỷ Y Tử sau một lúc nhắm mắt, chờ cho những hoàn linh đan vừa rồi phát huy tác dụng, lão mở mắt ra và bật cười.

- Ha... Ha... Ha... ! Giết người, ta phải giết rồi, ngươi không cần phải lên mặt ra bộ khí phách.

Một kẻ sắp chết như ngươi thì lời nói liệu có đáng tin không? Ha... Ha... Ha...

Thần sắc luôn biến động theo từng lời nói của Quỷ Y Tử, Mã trưởng lão chợt chớp động tinh thần và lao về phía Viên Kỳ Hải. Điểm loạn một lúc mấy huyệt đạo của Viên Kỳ Hải. Mã trưởng lão vừa bước lùi lại để tránh một chiêu công của Quỷ Y Tử vừa hét inh ỏi:

- Dừng lại đã nào, đại ca ! Chờ khi tiểu tử cung xưng xong mọi việc, nếu đại ca vẫn còn ý nghi ngờ, đệ xin khoanh tay, mặc cho đại ca xử trí !

Qua diễn biến này Viên Kỳ Hải hiểu:

Mã trưởng lão vì muốn Viên Kỳ Hải khai rõ mọi việc nên vừa thị thố một thủ thuật gì đó trên người Viên Kỳ Hải. Do Quỷ Y Tử ngỡ Mã trưởng lão muốn sát nhân diệt khẩu nên mới tung chưởng định ngăn Mã trưởng lão lại. Nhờ bộ pháp biến ảo, Mã trưởng lão vừa kịp hồi bộ tránh chiêu vừa lên tiếng giải bày cho Quỷ Y Tử nghe.

Nghe xuôi tai, Quỷ Y Tử liền dừng lại.

Cùng với Mã, Hoa hai người nhìn chằm chằm vào Viên Kỳ Hải, Quỷ Y Tử lạnh lùng bảo:

- Hừ ! Ta không tin hai ngươi dám giở trò với ta ! Y thuật của ta như thế nào, ta chắc hai ngươi vẫn còn nhớ.

Câu nói này vừa lọt vào tai Viên Kỳ Hải giúp Viên Kỳ Hải hiểu rằng chữ Y trong Quỷ Y Tử là ám chỉ về y thuật của lão, toàn bộ kinh mạch trong người Viên Kỳ Hải bỗng dưng lại đau buốt khôn tả.

Sư đau nhức càng lúc càng tăng cao đến nổi Viên Kỳ Hải phải quật mình lăn lộn:

- Ôi chao ! Sao lại đau như thế này? Mã tiền bối, Hoa tiền bối ! Nhị vị mau giúp tiểu điệt với. Ôi chao ! Đau...

Và Viên Kỳ Hải hoàn toàn tỉnh ngộ khi nghe Mã trưởng lão cười lạnh:

- Hừ ! Tiểu tử, ngươi vừa bị ta dùng bí thuật Triệt Căn Mạch Thủ pháp ! Nếu ngươi chịu cung xưng toàn bộ sự thật, ta sẽ giảm bớt hình phạt cho ngươi. Bằng ngươi cố tình giấu giếm, kinh mạch của ngươi sẽ đứt đoạn và ngươi sẽ phải chịu cảnh co rút toàn thân mà chết trong đau đớn. Nói đi !

Ai đã sai ngươi tìm đến đây.

Hoàn toàn phẫn nộ, vừa nghiến răng ken két cố chịu đựng nổi đau đớn vô song, Viên Kỳ Hải vừa hét lên:

- Không phải tiểu điệt... két...đã tự nguyện là sẽ... kẹt... nói ra rồi sao?... Kẹt... Hành vi này của... kẹt... Mã tiền bối đâu khác gì... kẹt... bọn tà ma vô nhân tính?

Không quan tâm đến những lời thống trách của Viên Kỳ Hải, Mã trưởng lão gắt:

- Ngươi vẫn chưa chịu nói sao? Ngươi nên biết chỉ sau một thời gian độ một nén hương, ngươi dù có muốn nói cũng không sao nói được ! Đừng để mất thời gian nữa, nói đi !

Ngoài sự mong đợi cũng như những toan tính của Mã trưởng lão, ngay khi Viên Kỳ Hải biết được những ý đồ của lão, chí quật cường của Viên Kỳ Hải do đã tôi rèn một thời gian dài gian nan khốn khổ chợt trỗi dậy. Viên Kỳ Hải sau đó cứ câm lặng hoàn toàn. Một lời cung xưng cũng không, mà một lời rên rỉ kêu đau cũng không hề có.

Nhìn sự câm lặng chịu đựng của Viên Kỳ Hải, Hoa – Mã nhị vị trưởng lão thì sững sờ kinh ngạc, còn Quỷ Y Tử thì diện mạo luôn co rúm và đôi môi cứ mím lại đến tái tím hoàn toàn.

Thời khắc dần qua đi, thời gian dù cho một nén hương cháy tàn như Mã trưởng lão đã nói trước đang cạn dần, Viên Kỳ Hải với những nhịp thở hào hển câm lặng vẫn hoàn toàn câm lặng.

Với thời gian chậm rãi trôi đi, sự bấn loạn chợt chuyển đổi từ Viên Kỳ Hải sang ba lão già đang từng lúc nôn nao chờ đợi.

Cuối cùng, lúc toàn thân của Viên Kỳ Hải vì quá đau không thể tự co giật được nữa, khi Mã – Hoa hai vị trưởng lão chưa biết phải hành động như thế nào, Quỷ Y Tử chợt nhích động độc thủ.

Sau khi điểm nhanh vào vài trọng huyệt của Viên Kỳ Hải, Quỷ Y Tử quay nhìn Mã – Hoa hai người và mai mỉa:

- Hai người thật khéo tìm được một kẻ có khí phách ngang tàng như tiểu tử này ! Ta không thể không bội phục !

Thấy Quỷ Y Tử cứ nghi ngờ còn tiểu tử Viên Kỳ Hải thì vì bướng bỉnh chẳng thà chấp nhận cái chết chứ chẳng chịu mở miệng cung xưng hầu nói ra sự thật. Mã trưởng lão ngao ngán nhìn Hoa trưởng lão:

- Hoa lão tứ ! Ngươi có nghĩ ra được phương kế nào hay hơn không? Lão Mã ta kể như bó tay rồi đó.

Thấy Hoa trưởng lão cứ lắc đầu nguầy nguậy, Mã trưởng lão liền ngẩng mặt lên nhìn trời và buột miệng kêu lên:

- Chủ nhân ơi là chủ nhân ! Mã Bình này đành phải phụ lại sự ủy thác của chủ nhân. Đợi khi gặp lại chủ nhân Mã Bình xin chịu xét xử.

Vù...

Kêu xong Mã Bình chợt đưa tay lên và tự vỗ xuống đầu như muốn tự vận.

- Dừng tay !

- Nhị ca !

- Mã tiền bối, chớ...

Đồng một lúc có ba âm thanh cùng vang lên ngay sau khi Mã Bình định thực hiện ý định.

Và nếu như không có âm thanh thứ ba là tiếng kêu dù là nhỏ của Viên Kỳ Hải, có lẽ Mã Bình vẫn không thay đổi ý định.

Dừng tay lại, Mã Bình lao đến chỗ Viên Kỳ Hải đang lóp ngóp bò dậy:

- Viên tiểu tử ! Ta giết ngươi trước rồi sẽ dùng cái chết để tạ lỗi với đại ca sau ! Nạp mạng.

Vù... Vù...

Ngọn kình của Mã Bình vừa xuất hiện, đầu của ngọn trường tiên cũng xuất hiện theo !

Víu... Víu...

Hự !

Không những đã bị ngọn trương tiên của Quỷ Y Tử khống chế huyệt đạo, Mã Bình còn thêm u uất trong lòng khi nghe Quỷ Y Tử quát hỏi:

- Ngươi không được làm càn. Ngươi tưởng ta không biết ý đồ của ngươi sao?

Sự u uất đã quá sức chịu đựng, Mã Bình vừa thổ huyết vừa kêu lên ai oán:

- Oẹ ! Đại ca muốn đệ phải chết thì đại ca mới tin sao? Vậy thì...

Viu... Phịch !

Thấy lần thứ hai ngọn trường tiên lại được Quỷ Y Tử điều động và là dùng để khống chế Á huyệt của Mã Bình. Viên Kỳ Hải mới biết được sự thể suýt nữa đã xảy ra.

Là do Mã Bình đã tự cắn vào lưỡi để tự vận, Quỷ Y Tử vì suy nghĩ riêng buộc phải ngăn chặn hành vi của Mã Bình.

Hoa trưởng lão vẫn đứng cạnh đó bỗng buông người ngồi xuống. Lão chán ngán lên tiếng:

- Cả đệ nữa, đệ để tự đại ca xử trí vậy ! Đệ chỉ tiếc là chưa thực hiện xong sự ủy thác của chủ nhân.

Cho dù Hoa trưởng lão đã tự miệng nói ra những lời này, Quỷ Y Tử vì quá cẩn trọng vẫn phải dùng ngọn trường tiên để khống chế các huyệt đạo trọng yếu của Hoa trưởng lão.

Sau đó, Quỷ Y Tử mới nhìn vào Viên Kỳ Hải và hỏi:

- Hạng người quật cường như ngươi không phải là ta không có cách xử trí. Ngươi có biết thế nào là thủ thuật Qúa Huyệt Thất Hồn Châm không?

Viên Kỳ Hải lòng tràn đầy ân hận bảo:

- Đến lúc này tiểu điệt mơ hồ biết rằng...

- Câm ! Ta không là thúc bá cũng không là trưởng bối của ngươi, ta cấm ngươi không được xưng hô với ta như vậy.

Viên Kỳ Hải cười gượng:

- Tiền bối đã không thích thì thôi, vãn bối không xưng hô như thế nữa. Chỉ có điều...

- Ngươi huyên thuyên cái gì vậy, tiểu tử? Ta vừa hỏi gì ngươi không nghe sao?

Viên Kỳ Hải hít một hơi dài:

- Vãn bối đã quá quen với những lời dọa dẫm rồi. Nếu tiền bối muốn nghe qua mọi việc, tốt hơn hãy để vãn bối tự nói. Ngược lại, dù tiền bối có dùng thủ thuật Qúa Huyệt Thất Hồn Châm hay dùng bất kỳ thủ thuật nào cũng vậy, tiền bối đừng mong gì đến việc thành công. Không tin, tiền bối cứ tùy tiện vậy.

Sắc diện của Quỷ Y Tử chợt co rúm lại, làm cho diện mạo của lão đã xấu xa lại càng xấu xa hơn.

Nhìn trừng trừng vào Viên Kỳ Hải như muốn ăn tươi nuốt sống. Quỷ Y Tử chậm rãi một cách độc ác giải thích:

- Với thủ thuật này, ngươi sẽ biến thành một kẻ ngu si đần độn, người không ra người ma không ra ma. Ngươi tưởng ta không dám thực hiện theo lời nói sao?

Tuy phải rùng mình kinh hãi trước viễn cảnh như Quỷ Y Tử vừa nói ra, nhưng Viên Kỳ Hải vẫn cứng rắn đáp lời:

- Đời người sớm muộn gì cũng chết. Ngu cũng chết mà khôn cũng chết. Tiền bối bất tất phải dọa nữa. Vãn bối sẵn sàng đón nhận bất kỳ thủ đoạn nào của tiền bối.

Như không kiềm nén được sự giận dữ được nữa, Quỷ Y Tử đột nhiên lấy từ trong người ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ.

Lão mở ra và lấy từ trong hộp một nắm kim châm dài ngăn đủ kích cỡ.

Sau đó lão cắm các kim châm đó vào khắp các huyệt đạo của Viên Kỳ Hải. Lão chỉ chừa lại duy nhất một cây kim châm mà thôi.

Lão bật lên một tiếng cười lạnh lùng tàn khốc:

- Hừ ! Nếu ta cắm cây châm này vào Bách Hội huyệt của ngươi, ngươi có biết hậu quả như thế nào không?

Viên Kỳ Hải với toàn thân tươm đầy mồ hôi lạnh vẫn quật cường rít lên:

- Lão cắm đi ! Ta không sợ đâu.

Quỷ Y Tử liền chớp động độc thủ nhanh tợ sao sa.

Tuy nhiên, vào sát na cuối cùng, lúc cây kim châm chỉ cách Bách hội huyệt của Viên Kỳ Hải chưa đầy một chân tơ, Quỷ Y Tử bỗng định thủ.

Để cây kim châm lơ lửng như thế được một lúc, Quỷ Y Tử vụt thu về và rít lên:

- Tiểu tử quá lớn mật ! Được, ngươi muốn gì thì cứ nói đi ! Hừ !

Thở ra chầm chậm, Viên Kỳ Hải bắt đầu nói như kẻ đang trong mơ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.