Vượng Phu Kế Phi

Chương 2




Bàng Vũ Cầm thấy Vương Triều Vân kéo mình đi như vậy bèn thấp giọng nói: “Vân tỷ! Tỷ làm sao biết được giá cả của mấy cuộn chỉ đó là đắt vậy…?”

Vương Triều Vân nghe vậy thì mỉm cười nói: “Thực ra thì tỷ cũng không hề biết đâu! Nhưng mà trước khi ra đây mua hàng thì đứa nha hoàn của tỷ Xảo Nhi đã nói cho tỷ biết tình hình giá cả rồi, nó còn nói là khi đi ra chợ mua đồ, chúng ta đều có thể mặc cả, bất kể thứ gì cũng đều có thể mặc cả được, muội chỉ cần mua đồ gì, thì muội cũng phải mặc cả, như vậy bọn họ cũng sẽ bán rẻ cho muội hơn, nếu mà Xảo Nhi không nói trước cho tỷ biết thì tỷ cũng ậm ừ cho qua thôi! ”

Bàng Vũ Cầm lúc này mới hiểu, hóa ra là như vậy, nhưng khi nãy nàng thấy bộ dạng tức giận của Vương Triều Vân, nàng cứ tưởng là thật, hóa ra Vương Triều Vân cũng chỉ là làm bộ như mình là một người buôn bán sành sỏi lắm vậy, nghĩ đến đây thì Bàng Vũ Câm không nhịn được cười. Sau đó hai người lại đi đến một hàng bán chỉ khác, người bán hàng ở đây là một lão bà râu tóc bạc phơ, lão bà thấy hai người Bàng Vũ Cầm và Vương Triều Vân đi đến bèn vội vã đứng dậy mỉm cười nghênh đón nói: “Nhị vị tiểu thư muốn mua kim chỉ loại nào vậy?”

Vương Triều Vân không đáp mà chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó nàng liền lấy giùm cho Bàng Vũ Cầm mấy cuộn chỉ mà nàng đã chọn ở cửa hàng trước kia ra, đưa cho bà lão. Bà lão tuy tính toán không nhanh được bằng người bán hàng cũ kia, nhưng sau khi tính toán xong thì giá cả của lão bà làm cho hai người càng cảm thấy kinh dị hơn, tổng cộng hết tất cả là bảy mươi lăm đồng.

Bàng Vũ Cầm lúc này cảm thấy vô cùng khó hiểu hỏi: “Sao bà lại bắn đắt như vậy?”

Lão bà nghe vậy bèn mỉm cười đáp: “Ta cũng chẳng ép nhị vị phải mua, nếu nhị vị thấy nó đắt quá thì cứ việc sang hàng khác mà hỏi mua!”

Vương Triều Vân thấy vậy bèn nói: “Lão bà bà! Bà bà cho tôi hỏi là trước khi chiến tranh xảy ra thì giá cả đều cao như vậy ư?”

Bà lão nghe xong bèn lắc đầu nói: “Ta bán mặt hàng này cũng đã mười mấy năm nay rồi, nhưng cũng chỉ có lần này là đắt nhất thôi!”

Đúng là vật nào càng hiếm thì càng có giá, Bàng Vũ Cầm thực chất cũng không câu nệ về chuyện tiền nong cho lắm, nhưng nhà của Tô Thức lại rất nghèo, hơn nữa lại không chịu nhận tiền cứu trợ giúp đỡ của người khác, chính vì thế nên Bàng Vũ Cầm cũng vào mặc cả hộ cho Vương Triều Vân, nhưng cả hai nói mãi thế nào mà lão bà vẫn không chịu giảm giá, cuối cùng Vương Triều Vân không còn cách nào khác là phải mua về với giá bảy mươi lăm đồng của bà lão đó.

Khi Bàng Vũ Cầm và Vương Triều Vân đi qua chỗ người bán kim chỉ ban đầu thì thấy người đó lên tiếng hỏi: “Nhị vị phu nhân xin dừng bước! Tại hạ muốn hỏi nhị vị một điều là tại sao nhị vị lại mua hàng của bà lão kia, mà lại không mua hàng của tại hạ, mặc dù giá cả của nhà tại hạ lại rẻ hơn của bà lão kia! Sao hai người không mua nơi rẻ hơn, mà lại mua của nơi đắt hơn vậy?”

Vương Triều Vân thấy vậy bèn đáp: “Cũng chẳng rẻ hơn được bao nhiêu, nhưng mà ngươi trẻ hơn bà lão, chính vì vậy mà ngươi nhập hàng nhanh hơn, bà lão thì già cả, nhập hàng chậm hơn ngươi, dĩ nhiên bán hàng cũng không thể nhanh nhẹn bằng ngươi được, chính vì thế nên chọn hàng bà lão mà mua hàng thôi!”

Người bán hàng kia nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc, thầm nghĩ trên đời này sao lại có người mua hàng kiểu lạ đời như vậy.

Khi hai người vừa đi đến nơi bán gạo, thì Vương Triều Vân cũng chợt nhớ ra là nhà mình cũng vừa vặn hết gạo, nên cả hai bèn tạt luôn vào trong hỏi mua hàng.

Khi Bàng Vũ Cầm và Vương Triều Vân bước vào trong này thì đã trông thấy người bán hàng nơi đây không hề có ý đứng dậy tiếp khách gì cả, hắn ta vẫn cứ ngồi ở trong quầy tính tiền, hai chân gác cao lên trên bàn, hai tay khoanh trước ngực đưa mắt lên nhìn hai người khách lạ mặt vừa bước vào.

“Còn gạo để bán không?” Vương Triều Vân lên tiếng hỏi.

“Dĩ nhiên là còn chứ, nhưng mà…” Gã bán hàng lúc này đưa con mắt khinh thường lên nhìn vào bộ dạng tầm thường của Vương Triều Vân, lãnh đạm nói: “Gạo thì đúng là còn rất nhiều, nhưng không biết nhị vị có đủ tiền để mua không thôi!”

Bàng Vũ Cầm thấy vậy bèn cau mày lại nói: “Sao vậy? Gạo của nhà ngươi lẽ nào làm bằng vàng, bằng bạc chắc, hay là ăn vào sẽ sống lâu muôn tuổi hả?”

Gã bán hàng lúc này thậm chí cũng chẳng thèm liếc mắt lên nhìn Bàng Vũ Cầm nữa, mà chỉ hứ lên một tiếng nói: “Ngươi muốn nói gì thì nói, ta không thèm đôi co với ngươi làm gì! Nhưng cũng phải có tiền mới mua nổi gạo chứ đúng không? Gạo của nhà ta dĩ nhiên ăn vào chắc chắn không thể nào sống lâu muôn tuổi được! Nhưng mà không ăn thì e rằng….Ha ha ha! Thôi đi đi! Mau đi ra chỗ khác đi, đừng đứng ở đây mà ám cửa hàng ta nữa, đi đi cho ta còn bán hàng, thật đúng là! Nhìn bộ dạng nghèo rớt mùng tơi của mấy người mà cũng đòi đi mua gạo hả? Mau ra chỗ Châu Nha xếp hàng nhận cháo miễn phí mà ăn đi!”

Bàng Vũ Cầm nghe xong cười lạnh nói: “Vậy thì ngươi nói cho chúng ta nghe xem giá gạo của ngươi rốt cuộc là bao nhiêu, để xem xem chúng ta có mua nổi hay không?”

Gã bán hàng lúc này vẫn tỏ vẻ khinh mạn Bàng Vũ Cầm và Vương Triều Vân, gã liền thuận tay đưa ra vốc một vốc gạo lên rồi từ từ thả nó xuống, miệt thị hai người trước mặt gã nói: “Ngươi đã nhìn kỹ chưa? Chỉ một vốc cỏn con này thôi ngươi cũng phải trả cho ta mười đồng đấy, thế nào ngươi có tiền để mua gạo chứ?” Gã bán gạo nói xong bèn xua tay ra đuổi, vẻ mặt vô cùng khó chịu, thầm nghĩ đúng là bọn khố rách áo ôm, không có tiền mà cũng bày đặt vào đây mua gạo.

Vương Triều Vân đang định tiến lên nói vài câu thì mấy tên thị vệ đi theo sau bảo vệ cho hai người lúc này liền tiến tới trước mặt của gã bán gạo, sắc mặt đanh lại, gã bán gạo kia vừa nhìn thấy thị vệ thì tưởng họ vào đây mua gạo, không hề biết rằng mấy gã thị vệ này là người của Bàng Vũ Cầm và Vương Triều Vân, nên khuôn mặt vẫn câng câng lên vẫy tay ra đuổi hai người ra khỏi nhà, sau đó lại quay sang mấy tên thị vệ tươi cười nói: “Ôi! Mấy vị quân gia đến mua gạo đó hả? Mời các vị vào xem gạo!” Gã bán gạo nói xong, liền quay đầu lại thấy Bàng Vũ Cầm và Vương Triều Vân vẫn còn đứng đó thì tức giận cau mày nói: “Này! Ta đã bảo mấy người đi rồi cơ mà! Sao hai người vẫn còn đứng ở đây vậy? Mau đi ra chỗ khác cho ta bán hàng nhanh lên!”

Mấy tên thị vệ lúc này đã lửa giận bốc lên ngùn ngụt, đang định giang cho gã bán gạo kia một cái tát nảy lửa thì Bàng Vũ Cầm vội vã lên tiếng nói: “Không được phép đánh người vô cớ như vậy!” Mấy tên thị vệ kia nghe thấy Bàng Vũ Cầm quát lên như vậy, bèn vội vã lui ra đằng sau, không dám ho he gì nữa.

Gã bán gạo không ngờ thanh thế của Bàng Vũ Cầm lại to lớn đến như vậy thì sợ hãi đưa mắt lên nhìn ra bên ngoài, lúc này gã mới phát hiện bên cạnh Vương Triều Vân giờ đây xuất hiện thêm một vị phu nhân điệu bộ trông vô cùng cao quý, xem ra người này là chủ nhân của gã thị vệ kia, gã bán gạo bất giác giật thót mình kinh hãi, hắn không ngờ mình đã vô tình thất lễ với vị phu nhân cao quý này, may mà nàng ta ngăn chặn kịp thời, chứ nếu không chắc ốm đòn với mấy tên thị vệ này mất, nghĩ vậy gã bán gạo vội vã mỉm cười xiểm nịnh chạy đến đon đả mời chào.

“Có chuyện gì thế? Ai vừa làm ầm ĩ ở đây vậy hả?” Lời nói vừa dứt, thì một người trung niên béo tròn trùng trục bước ra từ sau quầy, có lẽ người này là chưởng quầy của tiệm bán gạo này. Khuôn mặt của ông ta tròn trịa như cái bánh bao, nung núc toàn thịt, hai mắt híp tịt lại như hai sợi chỉ mảnh, béo tu tu chạy ra ngoài, ông ta có lẽ tưởng là có người đến đây làm loạn nên đang định phát tiết thì bỗng nhiên trông thấy mấy gã thị vệ đứng ở đó liền chột dạ không dám ho he nữa. Ông ta lúc này nhanh mắt trông thấy một vị phu nhân cao quý đứng gần đó, trông cách ăn mặc cũng thuộc vào dạng có tiền liền hiểu ra ngay vấn đề, lập tức lên tiếng chửi gã bán gạo kia mấy câu, rồi hai mắt cười híp tịt lại, chạy ra nghênh đón Bàng Vũ Cầm và Vương Triều Vân nói: “Nhị vị phu nhân và mấy vị quân gia đến đây mua gạo phải không ạ?”

Bàng Vũ Cầm thấy gã chưởng quầy niềm nở với mình như vậy, thì lạnh lùng nói: “Người bán hàng của ông cũng nói rồi, chúng tôi không có đủ tiền mà mua gạo ở cửa hàng của ông, không những vậy anh ta còn muốn đuổi chúng tôi đi ra khỏi đây nữa!”

Chưởng quầy tiệm gạo nghe vậy thì vội vã giải thích: “Xin phu nhân đừng chấp nhặt đứa tiểu nhân đó! Tên tiểu nhị này của tôi cũng vừa mới đến đây làm không lâu, nó không hiểu chuyện, nên mới đắc tội với nhị vị phu nhân…à không nhị vị tiểu thư, mong nhị vị tiểu thư hãy rộng lòng tha thứ!”

Bàng Vũ Cầm nói: “Ha ha! Cũng chẳng sao cả! Tên tiểu nhị của ngươi còn nói rằng chúng ta chỉ cần đến Châu Nha xếp hàng lãnh cháo cứu tế của triều đình là được rồi! Trên người bọn ta bây giờ đúng là không mang đủ tiền để mua gạo của nhà ngươi, chúng ta bây giờ phải đi lĩnh cháo cứu tế đây!” Bàng Vũ Cầm nói xong bèn kéo lấy tay áo của Vương Triều Vân đi ra khỏi tiệm gạo.

Gã chưởng quầy kia lúc này mới trông thấy cung cách ăn mặc sang trọng của Bàng Vũ Cầm, thì đoán ra ngay được nàng chắc chắn là tiểu thư con nhà có tiền, bây giờ tình hình làm ăn buôn bán vô cùng khó khăn, sau khi chiến tranh kết thúc thì những nhà có tiền mua gạo đúng là không còn nhiều nữa. Vì vậy, khi gã chưởng quầy trông thấy Bàng Vũ Cầm chẳng khác nào bắt được vàng cả, con cá sộp này sao lại có thể thoát đi một cách dễ dàng như thế được! Gã liền quay sang tên tiểu nhị đứng bên cạnh mình tức giận đạp luôn một phát vào mông hắn ta, rồi vội vã chạy đuổi theo Bàng Vũ Cầm nói: “Nhị vị tiểu thư xin dừng bước! Tiệm gạo của ta có thể nói là rẻ nhất ở Nhã Châu rồi đấy, hơn nữa tất cả đều là gạo mới, không giống với loại gạo cho vay mượn trong công ty Huệ Dân đâu. Huệ Dân toàn cho người ta vay mượn các loại gạo tồn kho để mấy năm nay rồi, mốc meo hết cả, bọn họ làm ăn khuất tất như vậy mà cũng chẳng biết xấu hổ là gì nữa!”

Bàng Vũ Cầm vừa nghe đến gã chưởng quầy kia nhắc đến công ty Huệ Dân của phu quân mình thì lập tức dừng chân lại, sau đó từ từ quay người lại, nhìn thẳng vào mặt ông ta hỏi: “Ngươi nói cái gì cơ? Gạo của Huệ Dân cho dân chúng vay mượn toàn là gạo tồn kho, mốc meo lâu năm ư?”

“Ồ! Đó là chuyện dĩ nhiên rồi! Tiểu thư vào trong này xem xem gạo của tôi ra sao đã! Đảm bảo với tiểu thư rằng, chỉ cần vốc một nắm lên ngửi thôi là mùi thơm đã thơm nức cả căn phòng lên rồi!” Gã chưởng quầy nói xong bèn ra ý cho tên tiểu nhị vác một bị gạo mang đến, rồi sau đó đặt xuống ngay dưới chân của Bàng Vũ Cầm nói: “Cửa hàng của tôi cũng chỉ là nơi làm ăn buôn bán nhỏ! Cũng chỉ đủ kiếm ăn qua bữa mà thôi! Chúng tôi đúng là không đủ thực lực để đấu đá lại với những hội người buôn gạo kia. Nhưng chúng tôi không bao giờ kiếm tiền một cách mất lương tâm như bọn họ cả, tiểu thư xem, gạo của chúng tôi thế này có tốt không?”

Bàng Vũ Cầm không nói gì chỉ đưa tay ra nắm lấy một vốc gạo, sau đó vo vo lại vào nhau, rồi lạnh lùng hỏi: “Một bịch gạo như thế này thì tầm bao nhiêu tiền vậy?”

Tên tiểu nhị đứng ngay cạnh gã chưởng quầy không đợi cho ông chủ của mình kịp lên tiếng trả lời đã lớn tiếng đáp: “Cũng không đắt lắm, chỉ tầm năm lượng bạc mà thôi!”

Năm lượng bạc thời này thì có lẽ cũng ngang tầm năm ngàn nhân dân tệ thời hiện đại (mười lăm triệu tiềĐ), một bịch gạo mà tận năm lạng bạc, đúng là giá trên trời.

Lương của Tô Thức ngày trước khi còn làm Đoàn Luyện Phó Sứ ở Hoàng Châu thì một tháng cũng chỉ mới có năm trăm đồng, vậy mà một bịch gạo ở đây tận năm lượng bạc, cũng đồng nghĩa với việc Tô Thức phải dành dụm một năm trời mới có đủ tiền để mua bịch gạo này.

Vương Triều Vân đứng cạnh đó kinh hãi kêu lên: “Năm lượng bạc?”

Gã tiểu nhị kia lại được dịp nhếch mép lên cười một cách ngạo nghễ, nhưng lần này gã không dám nói gì cả, vì chỉ cần gã nói ra thì mấy tên thị vệ kia sẽ cho hắn không có răng để húp cháo nữa. Còn gã chưởng quầy kia thì chỉ quay sang Bàng Vũ Cầm nói: “Ha ha! Đúng là gạo này hơi đắt một chút, nhưng tiểu thư cũng biết rồi đấy, trước mắt vụ mùa chưa đến, thóc gạo khan hiếm, quân Tây Sơn đến đây cũng cướp bóc, thiêu đốt đi không biết bao nhiêu là lương thực, thóc gạo, chính vì vậy mà chúng tôi phải trèo đèo vượt núi mới nhập được số thóc này về, do vậy nó mới đắt như vậy!”

Vương Triều Vân theo phản xạ tự nhiên, đưa tay mình lên nắn nắn cái bóp tiền trong tay mình e dè nói: “Sao giá gạo lại có thể đắt như vậy được!”

Mấy tên thị vệ đứng ở đằng sau lưng lúc này mới tiến đến cúi người nói với Vương Triều Vân: “Bẩm phu nhân! Phu nhân đừng mua gạo của bọn họ nữa, công ty cho vay gạo của Đỗ đại nhân rẻ hơn của bọn họ rất nhiều!”

Vương Triều Vân lắc đầu nói: “Ta không thể đến đó vay gạo của Đỗ đại nhân được, ông ấy nhất định sẽ không lấy tiền của ta đâu!”

Gã chưởng quầy béo kia đứng cạnh đó mắt chữ o, mồm chữ a không biết nên làm thế nào cả, rồi đột nhiên ông ta cầm luôn bịch gạo lên, cúi người đi đến trước mặt của Vương Triều Vân nói: “Phu nhân! Tất cả mọi người ở đây đều là làng xóm láng giềng với nhau cả, xin phu nhân đừng để ý quá như vậy, nếu như phu nhân đang gặp khó khăn thì xin phu nhân cứ cầm lấy bịch gạo này của tại hạ, khi nào có tiền phu nhân đến trả sau cũng không muộn!”

“Cái này…Cái này nhất quyết không được!” Vương Triều Vân đưa tay lên bóp tiền của mình, nắn nắn hai ba cái, chần chừ do dự không biết nên làm thế nào cho phải cả.

Gã chưởng quầy kia có đôi tai vô cùng thính nên khi nghe trong bóp tiền của Vương Triều Vân kêu lên lạo xạo, thì cũng đoán được trong đó chỉ có tầm mấy trăm đồng mà thôi, vì vậy mà ông ta nhanh chóng dúi bịch gạo vào trong tay của Vương Triều Vân, rồi đưa tay ra cầm lấy cái bóp tiền nói: “Bẩm phu nhân! Không sao cả đâu! Chỗ tiền này cũng đủ rồi, bịch gạo này xin được gửi cho phu nhân!”

Gã tiểu nhị đứng bên cạnh cũng nghe thấy bên trong bóp tiền của Vương Triều Vân tiền không đủ, nên vội vàng đưa tay ra kéo lấy tay áo của chưởng quầy béo nói: “Chưởng quầy! Đừng!”

“Bên trong đó tiền ít lắm” Gã tiểu nhị lấm lét nói.

“Cút đi cho khuất mắt ta nhanh lên!” Gã chưởng quầy béo quát lên, rồi đưa tay lên đập một cái rõ đau lên đầu gã tiểu nhị kia, gã tiểu nhị kêu lên một tiếng ối đau quá, rồi luôn miệng càu nhàu: “Chưởng quầy đánh con làm gì cơ chứ? Trong bóp của người đúng là không có tiền thật mà!”

Gã chưởng quầy béo lúc này tức đến nổ đom đóm mắt, ông ta nghiến răng ken két quát lên: “Mày hiểu cái gì! Cút!”

Gã tiểu nhị thấy bộ dạng gã chưởng quầy béo như vậy thì kinh hãi chạy biến ra chỗ khác đứng, Vương Triều Vân cũng không nhận lấy bịch gạo, mà cầm lấy luôn cái bóp tiền, rồi cúi đầu bước ra khỏi tiệm gạo.

Bàng Vũ Cầm thấy Vương Triều Vân tủi hổ bước ra ngoài tiệm gạo như vậy thì cũng tức giận vô cùng, nàng liền quay sang gã tiểu nhị kia hứ lên một tiếng rồi cũng bước theo sau, mấy đứa thị vệ liền đưa con mắt cháy rực lửa giận nhìn thẳng vào gã tiểu nhị kia, sau đó mới chịu đi ra.

Gã chưởng quầy béo vội vã chạy đuổi theo, gọi liền mấy câu nữa, nhưng Bàng Vũ Cầm và Vương Triều Vân không hề để ý đến ông ta nữa, chỉ lạnh lùng bước đi mà không thèm quay đầu lại nhìn.

Gã tiểu nhị lúc này vội vã chạy đến bên chưởng quầy của hắn nói: “Chưởng quầy! Bọn chúng chỉ là bọn khố rách áo ôm thôi mà, có gì mà phải…” Gã tiểu nhị chưa kịp nói hết câu thì bốp, một cái tát như trời giáng phạt thẳng vào lên khuôn mặt lơ láo, mất dạy của hắn.

Tiểu nhị sau khi ăn cái tát liền thấy trước mắt mình trời đất tối sầm lại, bên tai vẫn văng vẳng nghe thấy tiếng chửi bới của gã chưởng quầy béo: “Mày muốn tao tức chết hả? Mày đã nhìn thấy đứa nào khố rách áo ôm mà mang theo bên người một đống thị vệ chưa hả, đồ ngu?” Gã chưởng quầy lúc này tức đến độ hai mắt đỏ ngầu, cả thân hình run lên bần bật.

“Hả?” Gã tiểu nhị lúc này mới kịp hoàn hồn sau cú tát bất ngờ của chưởng quầy: “Ý của chưởng quầy là mấy vị quân gia vừa rồi là…là….tất cả đều là bọn khố rách áo ôm…”

“Khố rách áo ôm cái ông bà, ông vải nhà mày! Thằng ngu!” Gã chưởng quầy lại tặng cho tên tiểu nhị một cái tát nữa, sau đó gã quay ra cái nơi mà hình bóng của Bàng Vũ Cầm và Vương Triều Vân đã dần khuất ở nơi xa nói: “Ta nghe nói là quan Chi Châu mới nhậm chức ở đây vô cùng thanh liêm, yêu dân như con, ông ấy còn đem cả cái Châu Nha của mình ra làm chỗ nương thân cho những người dân mất nhà, mất cửa trong chiến tranh, sau đó còn lấy lương thực của quân đội ra để cứu tế cho dân chúng nữa. Người thiếu phụ lúc nãy, ăn mặc giản dị chắc là phu nhân của Chi Châu đại nhân! Còn người thiếu phụ kia, thì cử chỉ chắc chắn không phải là dân chúng thông thường, hơn nữa da trắng, tay thon tuyệt đối là một tiểu thư con nhà giàu, e rằng vị phu nhân đó chính là phu nhân của Câu Quản Đỗ đại nhân rồi! Mẹ kiếp! Ngươi hôm nay đắc tội với hai người bọn họ thì cái tiệm gạo này của ta về sau còn làm ăn thế nào được nữa, ông mày hôm nay phải đánh chết cái thằng ngu như mày!”

Gã chưởng quầy béo càng nói càng tức, càng tức lại càng muốn phát tiết, gã liền moi luôn cái đòn gánh ở trong phòng ra phang vào đầu tên tiểu nhị kia, tên tiểu nhị kia sợ hãi bèn ôm đầu né tránh, mồm mép không ngừng kêu lên thất thanh, thế là phút chốc cái tiệm bán gạo này trở nên ầm ĩ, trong đó có hai người một béo một gầy đuổi đánh nhau loạn xạ cả lên.

Vương Triều Vân lại đi sang tiệm gạo khác hỏi mua gạo, sau khi hỏi rõ giá cả, thì đều thấy giá cả nơi nào cũng như nhau, nàng cảm thấy buồn bã vô cùng, nhưng cũng may bây giờ Tô Thức mới thăng chức lên Chi Châu, nên bổng lộc cũng tăng lên không ít, chính vì thế mà Vương Triều Vân vẫn cố gắng cắn răng ra mua lấy một bịch gạo, rồi về nấu cơm trộn với ít rau rừng ăn.

Bàng Vũ Cầm đứng cạnh đó cũng không mua giúp cho Vương Triều Vân, bởi vì nàng biết Vương Triều Vân sẽ một mực từ chối, không chịu chấp nhận việc làm của nàng. Khi hai người về đến Nha Phủ của mình thì đã thấy Đỗ Văn Hạo và Tô Thức đang ngồi bàn bạc công việc cứu tế cho dân chúng, Bàng Vũ Cầm liền ngay lập tức kể lại câu chuyện hôm nay nàng đi chợ cho Đỗ Văn Hạo nghe.

Bàng Vũ Cầm cứ tưởng Đỗ Văn Hạo sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng nàng không ngờ rằng cả Đỗ Văn Hạo lẫn Tô Thức đều chỉ nhìn nhau mà cười, không có một chút gì kinh ngạc cả.

Vương Triều Vân thấy vậy bèn quay sang nói với Tô Thức: “Lão gia! Sao lão gia và Đỗ đại nhân đều không có phản ứng gì hết vậy? Vị chưởng quầy đó nói hai người cho dân chúng vay gạo toàn là gạo mốc, gạo cũ cả thôi!”

“Dĩ nhiên tất cả đều là gạo cũ rồi, bây giờ trong kho làm gì có nhiều gạo mới đến như vậy cơ chứ? Những loại gạo mà cho dân chúng vay mượn dĩ nhiên vì thế mà rẻ hơn gạo mới ở trong các tiệm gạo rồi, chỉ có gạo cũ mới rẻ, nhưng quan trọng nhất là nó vẫn ăn được, ta cũng đã kiểm tra hết rồi, tất cả gạo cho vay của chúng ta đều được bảo tồn vô cùng tốt, không hề có chuyện bị mốc, nàng cứ yên tâm!” Tô Thức đủng đỉnh giảng giải cho Vương Triều Vân nghe.

“Nhưng công ty cho vay mượn của lão gia nếu dân chúng không có vật thế chấp và người bảo lãnh thì bọn họ không thể nào vay được cả, còn Châu Nha cung cấp cháo miễn phí cũng chỉ được một bộ phận nhỏ người dân nhận được mà thôi, hầu hết mọi người đi xếp hàng nhận cháo cứu tế, thì cứ đến lượt mình lại hết, trong thành còn rất nhiều dân chúng đang bị đói bụng kia kìa!” Vương Triều Vân bức xúc nói.

“Cái này thì chúng ta đều biết” Tô Thức trả lời.

Đỗ Văn Hạo lúc này mới cười khổ nói: “Trước lúc hai người quay về đây, Lâm Thanh Đại và Liên Nhi cũng đến đây nói rồi, hai người đem chuyện mua rau cải ra nói cho ta biết, nàng biết bây giờ giá rau cải bao nhiêu tiền không? Hai mươi đồng đó, không những vậy các thứ khác đều lên giá vô cùng kinh khủng, ví dụ như muối hai mươi đồng một gói, Thanh Đại và Liên Nhi cũng mua về và đưa cho ta xem rồi!”

Vương Triều Vân thấy vậy bèn nói: “Vậy thế tại sao Đỗ đại nhân và lão gia vẫn còn ngồi đây mà cười được cơ chứ?”

Đỗ Văn Hạo đáp: “Đúng vậy! Chuyện này cũng không nên cười! Tình hình Nhã Châu bây giờ hoang tàn đổ nát, vật chất, tài nguyên, lương thực cái gì cũng khan hiếm cả. Chính vì như vậy mà vật giá mới tăng lên chóng mặt như vậy, Hàn tướng quân vận chuyển lương thực cứu tế đến đây cũng chỉ đủ đầu tư vào công ty Huệ Dân mà thôi, chúng ta không thể tự tiện đem nó ra dùng để cứu tế miễn phí được cả, hơn nữa hội buôn gạo cũng đã mở kho cứu tế, và kho gạo của bọn họ, cũng như của quân đội đều dã thâm hụt đi hơn nửa rồi! Cái này đối với nạn dân đông đúc ở trong thành mà nói thì chẳng khác nào như muối bỏ bể cả. Ngoại trừ lương thực, thóc gạo ra các đồ dùng thường ngày cũng thiếu thốn vô cùng, hiện nay vật giá cao đến mức mấy người như các nàng còn phải kêu là đắt thì huống hồ là dân chúng, ta và Tô đại nhân cũng đang tìm cách giải quyết vấn đề này!”

Đúng lúc này thì bên ngoài có người chạy vào bẩm báo: “Bẩm nhị vị đại nhân! Có một người tự xưng là Tiền chưởng quầy của tiệm gạo Vạn Thịnh mong được vào tiếp kiến Đỗ đại nhân!”

“Đến đúng lúc lắm!” Đỗ Văn Hạo nói xong bèn đứng dậy đi ra ngoài.

Khi Đỗ Văn Hạo bước ra ngoài cửa, thì thấy cách đó không xa có một cỗ xe ngựa chở đầy lương thực đứng đợi ở đó, trên xe ngựa lúc này có một người mặc chiếc áo choàng dài màu trắng, người này có khuôn mặt dài như ngựa, hai hàng lông mày rậm rạp, thấy Đỗ Văn Hạo đi đến vội vã cúi người thi lễ, khi ông ta mỉm cười thì hở cả hai cái răng vàng chói lọi: “Thảo dân tham kiến Câu Quản đại nhân! Thảo Dân Tiền Dược, không mời tự đến mong đại nhân xá tội!”

Đỗ Văn Hạo liền chỉ vào chiếc xe ngựa hỏi: “Sao vậy? Ngay cả ngươi mà cũng biết là nhà của ta đang thiếu gạo thổi cơm hay sao?”

Tiền Dược thấy vậy thì xu nịnh nói: “Trong nhà đại nhân có nhiều gạo như vậy lại còn lo không có thổi cơm hay sao! Thảo dân có đến tìm đại nhân mấy lần liền, nhưng lần nào đến cũng thấy đại nhân đang bận bịu công việc nên thảo dân không dám làm phiền. Được đại nhân làm quan phụ mẫu ở Nhã Châu, thì dân chúng ở đây đúng là rất có phúc đó ạ!...”

“Thôi, thôi! Được rồi! Ngươi nói đi, ngươi đến tìm ta có chuyện gì vậy?” Đỗ Văn Hạo cắt ngang câu nói của Tiền Dược, nét mặt trở nên nghiêm túc, hắn chẳng muốn dây dưa lằng nhăng với gã này thêm lúc nào nữa, nếu mà cứ để gã nịnh bợ thêm vài câu nữa chắc mình thành thánh sống mất. Mình còn bao nhiêu việc phải giải quyết, làm gì có thời gian để nghe mấy cái câu nói rỗng tuếch này đâu cơ chứ.

Tiền Dược nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy bèn vội vã nói: “Đây là một chút lòng thành của tiệm gạo Vạn Thịnh, mong Câu Quản đại nhân vui lòng thu nạp!”

Đỗ Văn Hạo bước lên phía trước quan sát xe ngựa, rồi hắn đưa tay lên đếm, sau đó quay sang Tiền Dược nói: “Cái xe này của ngươi e rằng phải tiêu mất mấy trăm lạng đấy nhỉ!”

Tiền Dược nghe vậy vội đáp: “Đỗ đại nhân chê cười thảo dân rồi! Tiệm gạo Vạn Thịnh từ trước đến giờ đều nhập gạo hầu hết từ dân chúng cả, ở nhà của thảo dân vẫn còn ba mẫu đất nữa, vì thế mà cũng không tốn kém đến mức như đại nhân nói đâu ạ!”

Đỗ Văn Hạo nhìn vào những bao thóc căng đầy nằm trên xe ngựa, bèn cười nói: “Ngươi có biết rằng trong căn phòng kia còn một vị Chi Châu đại nhân đang ngồi trong đó không? Ta nghĩ ngươi nên tặng thêm cho ông ta đi! Ngươi chỉ tặng cho mỗi mình ta mà quên mất ông ta cũng là một Chi Châu huyện thì e rằng ngươi đã đắc tội với Chi Châu đại nhân rồi đây!”

Tiền Dược nghe xong thì sững người lại, nhưng rất nhanh gã liền đưa tay lên huýt sáo ra lệnh, ngay lập tức từ trong rừng bước ra một người kéo theo đằng sau một chiếc xe ngựa chở đầy thóc gạo đi đến, Tiền Dược lại nói tiếp: “Thảo Dân đa tạ đại nhân đã nhắc nhở, ha ha ha! Nếu Đỗ đại nhân đã đồng ý nhận cho tại hạ, thì mong đại nhân cũng có vài lời tốt đẹp hộ thảo dân trước mặt của Chi Châu đại nhân được không ạ?”

Đỗ Văn Hạo lúc này mới đưa mắt lên quan sát kỹ gã Tiền Duyệt này, hắn thầm nghĩ đúng là họ thế nào thì người thế đấy, có tiền thì mua tiên cũng được. Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy bèn mỉm cười lên tiếng gọi mọi người trong nhà lại: “Đem tất cả lương thực ở đây dỡ xuống rồi vác vào trong kho!”

Tiền Dược nghe xong thì mừng rỡ vô cùng, hắn liền đi xuống giúp đỡ mấy đứa người ở trong nhà của Đỗ Văn Hạo bê gạo vào trong sân, nhưng hắn cũng không dám đưa mắt lên nhìn trong sân lúc này có ai đang ngồi ở đó, sau khi bốc vác xong thì Tiền Dược liền lên tiếng cáo từ ra về.

Đỗ Văn Hạo sau khi đưa Tiền Dược đi ra ngoài cửa, dõi mắt theo hai cỗ xe ngựa của hắn dần dần khuất dần, trên miệng hắn lúc này liền nở một nụ cười vô cùng khó hiểu.

“Văn Hạo! Sao chàng lại có thể làm như vậy…” Lâm Thanh Đại đi đến bên Đỗ Văn Hạo hỏi hắn đầy vẻ bất mãn và nghi ngờ.

Nhưng, Đỗ Văn Hạo chỉ quay sang Lâm Thanh Đại cười mà không đáp.

Người ở trong nhà của hắn lúc này mới nói: “Thiếu gia! Lương thực nhiều như vậy, bọn con đặt ở đâu cho nó hợp lý bây giờ?”

“Những bao lương thực này tạm thời cứ để trong hai phòng của bốn vị phu nhân cái đã!” Đỗ Văn Hạo nói.

Lúc này, Tô Thức và Vương Triều Vân đã bước ra đến bên ngoài.

Tô Thức sau khi nhìn cả một sân chất đầy lương thực, ông cũng biết Đỗ Văn Hạo không phải là một tham quan, ông biết hắn làm vậy chắc chắn là có một dụng ý khác, nên cũng không phàn nàn gì cả.

Trong bữa tối, lại có thêm mấy người làm ăn buôn bánlục đục đến tặng hắn lụa là, gấm vóc, cùng với một ít rau tươi, Đỗ Văn Hạo thu nhận hết một cách vô cùng tự nhiên.

Vương Triều Vân lúc này tỏ ra vô cùng lo lắng, nàng liền đem ý nghĩ của mình ra nói với Tô Thức.

“Lão gia! Đỗ đại nhân làm sao vậy? Nếu mà Đỗ đại nhân mà cứ làm như vậy thì dân chúng sẽ nhìn chúng ta bằng con mắt nào đây?”

Tô Thức không trả lời câu hỏi của Vương Triều Vân mà kéo nàng vào ngồi sát bên cạnh mình, sau đó đặt hai tay của nàng lên đùi của mình, ông không trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ đưa tay nàng lên vuốt nhẹ nói: “Nàng dạo gần đây vất vả quá! Chỉ mới có một tháng trời thôi mà bàn tay của nàng đã thô ráp như vậy rồi!” Tô Thức nói một giọng vô cùng thương xót.

Bên ngoài sân ba đứa nhỏ con của hai người vẫn đang nô đùa vui vẻ, thỉnh thoảng lại có mùi rau thơm bay vào trong phòng thơm phức, Vương Triều Vân bèn dựa đầu của mình lên vai của Tô Thức, trán của nàng như vô tình, hay hữu ý cứ cọ vào bộ râu cảu ông ta nói: “Thiếp không vất vả gì đâu! Chỉ cần có thể được đi theo lão gia thì nỗi khổ nào thiếp cũng đều thấy nó ngọt ngào vô cùng!”

Tô Thức thầm cảm thấy hạnh phúc, rồi đưa tay mình ra cầm lấy bàn tay của Vương Triều Vân, âm thầm lặng lẽ một hồi lâu rồi nói: “Ta cũng không biết Vân Phàm huynh đang làm chuyện gì nữa, nhưng từ hồi gặp huynh ấy đến giờ, nhất cử nhất động của huynh ấy ta đều biết, huynh ấy dám nói dám làm, rất mạnh mẽ, nhưng không bao giờ tham tiền cả. Vân Phàm huynh chưa bao giờ chèn ép dân chúng, không hề kênh kiệu ra dáng làm quan, thấu hiểu lòng dân, không hề có chút gì tư lợi cả. Hơn nữa, theo ta được biết thì huynh ấy chữa bệnh cũng đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu ban tặng châu báu ngọc ngà cho huynh ấy nhiều không thể đếm xuể được! Lẽ nào huynh ấy lại đi tham mấy cái thứ tầm thường này sao? Vân Phàm huynh làm như vậy chắc chắn là có dụng ý riêng của mình!”

Vương Triều Vân nghe xong liền nói: “Thiếp từ trước đến giờ cũng thấy Đỗ đại nhân là người như lão gia nói, nhưng có những người càng ngày càng tham, Đỗ đại nhân không biết…?”

Tô Thức thấy vậy thì mỉm cười rồi nhìn Vương Triều Vân nói: “Nếu như Vân Phàm huynh đã thay đổi thành người xấu như vậy, thì việc gì huynh ấy phải cố tình diễn kịch trước mặt mọi người làm gì, hơn nữa, huynh ấy có thể lấy những lý do khác mà đem những đồ sang chỗ khác mà cất nó lại, như vậy, như vậy thì cũng chẳng bị mọi người dị nghị gì cả!”

Vương Triều Vân nghe vậy bèn cong môi lên nói: “Dù sao thì thiếp cũng không biết Đỗ đại nhân đang nghĩ cái gì? Hy vọng ông ta giống với những gì mà lão gia đã nói, mong rằng ông ấy đang có một mục đích khác!”

Nhã Châu lúc này bỗng nhiên nổi lên một tin đồn thất thiệt, đó là vị Câu Quản đại nhân mới đến nhậm chức là một con người hám tiền, đầu óc vô cùng tư lợi, nói rằng ông quan này vì muốn tàng trữ vật phẩm do các phú thương đem tặng, mà đã cho xây dựng cả một cái kho để chứa, thậm chí còn có người nói Đỗ Văn Hạo ngoài mặt là đến đây cứu tế cho dân chúng, nhưng thực chất đến đây là để bòn rút, nhận tiền hối lộ là chính.

Sáng sớm ngày hôm nay, Bàng Vũ Cầm mặt mũi buồn bã cùng với Anh Tử đi từ chợ về đến phủ, trong lòng nàng lúc này đầy một bầu tâm sự, nên không để ý đến phía trước mặt mình là Vương Triều Vân, suýt chút nữa thì Bàng Vũ Cầm đâm thẳng vào nàng ta.

Vương Triều Vân trông thấy Bàng Vũ Cầm sa sầm nét mặt như vậy, bèn quay sang nhìn Anh Tử, nhưng Anh Tử không dám tra lời, bất đắc dĩ Vương Triều Vân bèn lên tiếng hỏi: “Anh Tử! Có phải ngươi làm cho phu nhân của ngươi tức giận như vậy không?”

Anh Tử vội đáp: “Nô tỳ không dám! Phu Nhân lúc nãy đi chợ, thì nghe thấy mọi người bàn tán về thiếu gia, do vậy….”

“Anh Tử!” Bàng Vũ Cầm quay lại quát Anh Tử lên một câu, Anh Tử sợ quá không dám nói thêm câu nào nữa cả.

Vương Triều Vân lập tức hiểu ra luôn vấn đề, nàng liền ra ý cho Anh Tử đem rau vào trong nhà trước, sau đó liền tiến tới cầm lấy tay của Bàng Vũ Cầm nói: “Đi nào! Hôm qua tỷ và Xảo Nhi đi ra bờ sông rửa rau, thì phát hiện ra một loại rau quả mọc ở dưới nước đem về nấu lên ăn rất ngon, vừa thơm vừa ngọt, lại vừa miệng nữa! Hôm qua tỷ mới hái đem về cho lão gia và đại tỷ ( Vương Nhuận Chi ) ăn thử, hai người bọn họ đều khen ngon, hôm nay chúng ta đi ra đó hái thêm một ít mang về nhé!” Nói xong Vương Triều Vân bèn kéo lấy tay của Bàng Vũ Cầm lôi đi.

Bàng Vũ Cầm thấy vậy bèn nói: “Vân tỷ! Muội hôm nay không muốn đi chút nào cả, muội cảm thấy khó chịu trong người lắm! Muội muốn nằm nghỉ một chút!”

Vương Triều Vân biết Bàng Vũ Cầm đang rất buồn nên nàng nhất quyết phải kéo Bàng Vũ Câm đi bằng được: “Lẽ nào muội lại để cho tỷ đi một mình hay sao? Thôi đi nào! Đại tỷ và Thanh Đại đang phơi thuốc ở hậu viện, không có thời gian đi cùng chúng ta rồi. Muội cũng biết Phi Nhi và Liên Nhi thì dính với nhau như hình với bóng ấy, hơn nữa hai đứa chúng nó tỷ cũng không hay nói chuyện, chỉ còn mỗi mình muội thôi! Nào đi thôi!” Vương Triều Vân cố gắng thuyết phục Bàng Vũ Cầm.

Bàng Vũ Cầm thấy vậy chỉ biết thở dài, để mặc cho Vương Triều Vân kéo mình đi đâu thì đi.

Khi đến bên bờ sông, Bàng Vũ Cầm ngồi lên một tảng đá gần đó rồi cởi giầy để sang một bên, sau đó đưa cả hai chân ngâm xuống dưới nước. Vương Triều Vân cũng làm y hệt như Bàng Vũ Cầm đều thả hai chân của mình xuống dưới dòng nước mát lạnh, đột nhiên Vương Triều Vân hét lên một tiếng thất thanh, Bàng Vũ Cầm đang mải mê chạy theo suy nghĩ của mình cũng phải giật mình choàng tỉnh lại, nàng vội vã hỏi: “Vân tỷ! Tỷ bị làm sao vậy?”

Vương Triều Vân phì cười nói: “Tỷ cứ tưởng muội không còn để ý đến bên cạnh mình đang có người ngồi cơ chứ!”

Bàng Vũ Cầm nghe xong thì ngượng ngùng mím môi lại cười, sau đó đưa tay ra đẩy nhẹ Vương Triều Vân rồi noi: “Vân Tỷ! Tỷ xấu thật đấy! Muội cứ tưởng tỷ bị rắn nước nó cắn cơ!”

Vương Triều Vân nghe vậy thì bật cười khanh khách nói: “Thôi! Biết cười lên là tốt rồi đấy, đừng để ý người ta nói cái gì cả, người ta không trông thấy gì, không nghe thấy gì dĩ nhiên sẽ nghĩ ra thêm nhiều chuyện hoang đường khác rồi thêm mắm dặm muối vào, muội có nghe đến một tin đồn rằng, ngày xưa có một người bị què, nhưng một hôm có một tin đồn nói rằng người ấy chạy rất nhanh, thế là một đồn mười, mười đồn trăm, mấy ngày hôm sau tất cả đều biết đên người đó với đôi chân của thần gió! Tất cả đều là tin đồn mà thôi, Đỗ đại nhân là phu quân của muội, muội phải tin ông ấy chứ!”

Bàng Vũ Cầm lúc này cúi đầu xuống nhìn vào đôi chân trắng ngần của mình đang bị mấy cây cỏ nước quấn vào xung quanh, cảm giác buồn buồn khó tả, nàng thở dài ra một hơi rồi nói: “Ngày Hoàng Thượng cho chàng đến đây nhậm chức, cha của muội vô cùng lo lắng, ông ấy nói rằng chàng làm Ngự Y cũng đã tốt lắm rồi, nhưng làm quan thì không phải ai cũng làm được cả, trong người chàng vẫn còn thiếu cái khí cốt để làm quan!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.