Vượng Phu Kế Phi

Chương 11: Kiếm người yêu tạm thời




Tiêu công công mỉm cười nói: “Đúng vậy! Lão tổ tông đã bỏ bao nhiêu tâm huyết vào cái vườn hoa này, tuy rằng gương mặt của lão tổ tông có bị phơi đen đi một chút, nhưng mà sức khỏe lại khỏe ra trông thấy, về đêm lão tổ tông ngủ rất ngon giấc, thông thường toàn là ngủ một mạch đến sáng luôn!”

Tiêu công công nhân lúc Tống Thần Tông đang đưa mắt ra bốn bề trông ngắm, bèn lén lút đưa ánh mắt sang dò hỏi Đỗ Văn Hạo như muốn nói Hoàng Thượng hôm nay đến đây làm gì, nhưng Đỗ Văn Hạo lại làm bộ như không biết chuyện gì, chỉ nhún vai một cách miễn cưỡng, Tiêu công công thấy vậy cũng chỉ biết đoán già đoán non mà thôi. Dạo gần đây, Hoàng Thượng rất ít khi đến thăm viếng Thái Hoàng Thái Hậu, mọi người đều biết sau khi Tống Thần Tông vi hành ở Đông Minh Huyện về thì vô cùng bận rộn, ngoại trừ hằng ngày có mấy người Hoàng Hậu hay đến thỉnh an ra, Hoàng Thượng dường như biến mất hẳn, không thấy tăm hơi đâu cả. Nhưng hôm nay, Tống Thần Tông lại đến đây, lại còn có cả Đỗ Văn Hạo đi theo nữa, do vậy Tiêu công công nhất thời không đoán ra được dụng ý của Tống Thần Tông đến đây làm gì.

Tống Thần Tông gật gật đầu nói: “Lão tổ tông hiện giờ đang ở đâu vậy?”

Tiêu công công vội vã cúi người đáp: “Khi nãy lão tổ tông vừa mới quay về phòng của mình, giờ chắc lão tổ tông đang gột rửa thân mình, thay đổi quần áo! Nô tài đã bẩm báo với lão tổ tông rồi, Hoàng Thượng mời đến Thượng Phòng nghỉ ngơi chờ đợi một chút, trên đó có trà Hoa Hồng và trà Kim Hoa để giải nhiệt, hai loại trà này là do đích thân lão tổ tông pha chế đó ạ!” Tiêu công công nói xong bèn cúi người đưa tay ra hiệu mời Tống Thần Tông.

“Không cần phải vội! Không cần phải vội! Trẫm đi lăng quăng, dạo mát một chút để ngắm cảnh cái đã, lâu lắm rồi không đến đây, Trẫm cũng muốn thưởng thức khu vườn của lão tổ tông một chút, nhân tiện tìm một gốc cây ăn quả nào đó rồi tự mình hái xuống ăn thử! Các ngươi chắc chưa có cảm giác đó bao giờ đúng không? Ăn như vậy có cảm giác còn ngon hơn cả khi mình đem chúng rửa sạch rồi cho lên đĩa rất nhiều lần!” Tống Thần Tông vừa nói vừa nhắm mắt lại tưởng tượng cứ như mình đang nếm hoa quả một cách ngon lành vậy.

Mọi người thấy vậy đều mỉm cười tán thành, Tiêu công công cũng thôi không mời Hoàng Thượng lên Thượng Phòng uống trà nữa, trong lòng thầm nghĩ mình quả là đa nghi, hôm nay chắc là Hoàng Thượng nhàn rỗi nên đến chơi vậy thôi, làm gì có việc gì quan trọng đâu.

Tiêu công công lúc này dẫn Tống Thần Tông cùng Đỗ Văn Hạo đi dạo xung quanh trong vườn, đi được tầm khoảng một tuần hương thì ba người đã đi dạo hết cả khu vườn. Lúc này Tiêu công công bèn mời Tống Thần Tông và Đỗ Văn Hạo lên Thượng Phòng dùng trà, sau đó tự thân mình đi mời Thái Hoàng Thái Hậu đến.

Đỗ Văn Hạo từ lúc đến đây vẫn chưa hé môi nói ra một câu nào cả, hắn trông Hoàng Thượng dường như đến đây là để dạo chơi hơn là bàn công chuyện, do vậy hắn cũng cũng chiều theo ý của Tống Thần Tông muốn dạo chơi thì cùng dạo chơi, nhưng thực chất trong lòng hắn lại rất sốt ruột, đứng ngồi không yên.

Trong lúc hắn đang ngồi suy ngẫm thì Thái Hoàng Thái Hậu đã ăn mặc gọn gàng, sáng sủa, sảng khoái tiến đến, mọi người thấy vậy ai cũng đứng hết dậy thi lễ.

Thái Hoàng Thái Hậu đưa mắt sang nhìn Đỗ Văn Hạo rồi mỉm cười nói: “Có phải ngươi muốn đến đây để làm ta rơi nước mắt thêm một lần nữa không? Ai Gia cứ tưởng ngươi đã lên đường đi rồi chứ! Sao giờ này vẫn còn lởn vởn ở kinh thành vậy? Lẽ nào ngươi lại thấy tiếc sơn hào hải vị ở đây, không chịu nổi cảnh đi xa màn trời chiếu đất, cơm bụi canh đất khổ sở hả?”

“Bẩm lão tổ tông! Vi thần không bao giờ có ý nghĩ như vậy cả, nếu mà thần có ý nghĩ như vậy thì chẳng khác nào đã phụ lòng mong đợi của lão tổ tông và Hoàng Thượng!”

Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy thì mỉm cười rồi quay sang bên Tống Thần Tông nói: “Hoàng Thượng! Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm Ai Gia vậy?”

“Lão tổ tông thứ tội, tôn nhi thật bất hiếu, khi nào rảnh rỗi thì không đến thăm người, thật không nên như vậy!” Tống Thần Tông thấy Thái Hoàng Thái Hậu nói vậy bàn cúi người đáp.

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì vô cùng sửng sốt thầm nghĩ Tống Thần Tông quả là đáng nể, vừa gặp mặt Thái Hoàng Thái Hậu đã nhanh chóng đi thẳng luôn vào vấn đề, không hề có ý vòng vo Tam Quốc nào cả.

Thái Hoàng Thái Hậu lúc này đã đi đến bên một chiếc ghế rồi ngồi xuống, mọi người thấy Thái Hoàng Thái Hậu đã an tọa rồi thì cũng lục đục ngồi xuống, Thái Hoàng Thái Hậu sau khi thấy mọi người đã yên vị bèn lên tiếng: “Ai Gia biết Hoàng Thượng có chuyện đến tìm, hay là Hoàng Thượng hối hận không muốn cho Văn Hạo đi vào trong Tứ Xuyên hả? Nếu mà như vậy cũng tốt, về sau Ai Gia có bệnh tật gì còn có người khám cho, Ai Gia chẳng tin ai cả chỉ tin một mình Văn Hạo thôi!”

Hoàng Thượng nghe thì mở miệng cười lớn đáp: “Lão tổ tông đã không nỡ để Văn Hạo đi thì cứ giữ lại, chỉ có điều là chim ưng mà lúc nào cũng ở bên mẹ của mình nó sẽ không bao giờ biết bay, biết săn mồi được cả!”

“Hoàng Thượng nói đúng lắm! Ai Gia chẳng qua là nói đùa vậy thôi! Nói đi, lúc này đến tìm Ai Gia chắc là có chuyện gấp phải không? Nếu không phải chuyện gấp chắc Hoàng Thượng cũng chẳng bao giờ đến tìm Ai Gia như bây giờ cả!”

“Lão tổ tông quả nhiên anh minh, bọn ngươi lui hết ra ngoài đi, còn Đỗ ái khanh thì ở lại đây được rồi!” Tống Thần Tông nói xong khoát tay ra hiệu cho những người xung quanh lui hết ra ngoài chờ đợi.

Thái Hoàng Thái Hậu thấy Tống Thần Tông bỗng nhiên thu lại nụ cười lúc nãy của mình, nét mặt trở nên vô cùng nghiêm túc thì bất giác cảm thấy sửng sốt vô cùng.

Tống Thần Tông ngưng thần nhìn Thái Hoàng Thái Hậu một hồi lâu rồi mới chầm chậm nói: “Lão tổ tông! Hậu Cung lúc này phát hiện ra một bệnh ôn dịch đang hoành hành!”

Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy thì há hốc mồm kinh ngạc đứng bật dậy nói: “Hả? Ai truyền nhiễm vậy? Ôn dịch phát tán từ bao giờ, đã truyền nhiễm cho ai rồi?”

“Lão tổ tông không phải lo lắng như vậy!”

“Không lo lắng sao được cơ chứ? Bệnh ôn dịch chỉ cần lây lan truyền nhiễm thì sẽ vô cùng nguy hiểm, Hoàng Thượng nói xem Ai Gia làm sao lại không lo lắng được cơ chứ?”

Tống Thần Tông ngập ngừng đôi chút rồi mới thấp giọng nói: “Là Trần Mỹ Nhân lây lan căn bệnh truyền nhiễm!”

Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong bèn à lên một tiếng, rồi chầm chậm ngồi xuống ghế, đưa mắt lên nhìn Hoàng Thượng, rồi lãnh đạm nói: “Là nó à! Không sao! Nó cũng đã như vậy rồi, sao? Hoàng Thượng đến lúc này mà vẫn chưa quên được nó hay sao? Hoàng Thượng quả là một người nặng tình nặng nghĩa!”

Đỗ Văn Hạo thấy Tống Thần Tông lúc này có phần khó xử bèn vội vã tiến lên giải tỏa vấn đề: “Bẩm lão tổ tông! Chuyện này là do vi thần khi đến đón người thiếp thứ tư của vi thần là Liên Nhi đi Tứ Xuyên thì phát hiện ra mắt của Trần Mỹ Nhân lồi hết ra ngoài, mặt mũi vàng ởn, trong lòng sinh nghi bèn tiến đến bắt mạch cho nàng ta thì phát hiện trên người Trần Mỹ Nhân nổi đầy hạch nhỏ. Thần cũng chẳng quan tâm đến nó làm gì, nhưng bệnh dịch này một khi mà phát tán có lẽ sẽ nguy hại đến lão tổ tông và Hoàng Thượng cùng với các vị nương nương khác nơi Hậu Cung! Chính vì vậy mà thần đã trực tiếp đến tìm Hoàng Thượng bẩm báo đó ạ!”

Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong thì ừ lên một tiếng, nét mặt lúc này mới giãn ra, hoàn hoãn hơn một chút nói: “Thì ra là như vậy, nếu như là Văn Hạo nói thì Ai Gia nghĩ rằng không phải là giả! Nhưng mà Ai Gia vẫn phải đích thân đến xem nó ra sao! Có đúng thật là nó như vậy không?”

“Lão tổ tông! Bệnh dịch này truyền nhiễm nguy hiểm lắm, lão tổ tông không nên đi là tốt nhất!” Tống Thần Tông vội vã tiến đến khuyên ngăn Thái Hoàng Thái Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu liền phất tay ra, đứng thẳng người dậy nói: “Văn Hạo! Ngươi đỡ Ai Gia đứng dậy, chúng ta xem xem tình hình thế nào! Có Văn Hạo ở đây rồi Ai Gia còn sợ cái gì cơ chứ!”

Đỗ Văn Hạo nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói vậy bèn vội vã chạy đến đỡ lấy Thái Hoàng Thái Hậu, chầm chậm bước ra ngoài, Tống Thần Tông cũng vội vã bước theo sau.

Khi vừa mới ra khỏi cổng thì bỗng nhiên gió nổi đùng đùng, mây mù kéo đến bầu trời trở nên xám xịt, những đứa cung nữ che ô cho Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng đều bị gió thổi bạt đi, dáng người liêu xiêu lẹo xẹo.

Tống Thần Tông thấy vậy nói: “Lão tổ tông! Gió to như thế này chắc là sắp có giông rồi! Hay là hôm khác chúng ta đi cũng được, việc gì phải gấp gáp như vậy!”

Thái Hoàng Thái Hậu đưa tay ra xua đi nói: “Việc này mới là việc đáng lo! Hậu Cung có bao nhiêu người như vậy, chẳng may bị truyền nhiễm thì vô cùng nguy hiểm, dù gì thì đường cũng không xa lắm, ta nghĩ rằng chúng ta sẽ đến đó trước khi trời đổ mưa đó! Tiểu Tiêu Tử ngươi không cần đi theo Ai Gia đâu có Văn Hạo ở đây rồi, ngươi ở nhà thông báo cho các Thái Y khác chuẩn bị sẵn một bát canh gừng nóng cho ta là được rồi!”

“Vâng thưa lão tổ tông!” Tiêu công công lên tiếng đáp.

“Đi thôi!” Thái Hoàng Thái Hậu nhè nhẹ vỗ lên lưng của Đỗ Văn Hạo, hắn liền hiểu ý vội vàng đưa tay ra dìu lấy Thái Hoàng Thái Hậu tiến về phía trước.

Khi vừa mới tới cổng của Lãnh Cung thì những giọt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống lộp bộp, Đỗ Văn Hạo vội vã dìu Thái Hoàng Thái Hậu đi vào dưới mái hiên tránh mưa, Tống Thần Tông và mấy người khác cũng nhanh chóng bước theo sau.

Cánh cổng của Lãnh Cung lúc này vẫn im lìm vắng lặng, một trận gió to thổi đến cánh cổng không cần người ra mở đã tự động hé ra, rồi bỗng nhiên uỳnh một tiếng đập vang lên rất to cánh cổng giờ này đã mở toang hẳn ra, nhưng trong kia cũng vẫn chẳng có lấy một bóng người nào chạy ra để ý đến nó cả.

Thái Hoàng Thái Hậu liền đưa mắt nhìn vào bên trong, rồi lấy trong người mình ra một chiếc khăn tay đưa lên miệng mình che lại rồi nói: “Trời mưa to gió lớn thế này chắc cũng chẳng có ai chịu ra ngoài đâu, chúng ta không cần vào trong đó ngay bây giờ đâu, chờ cho mưa nhỏ xuống rồi, chờ bọn chúng đi ra là được!” Tống Thần Tông thấy vậy cũng nói chen vào: “Trẫm cũng nghĩ vậy! Bây giờ chỉ còn biết làm như vậy thôi!” Tống Thần Tông nói xong bất giác cảm thấy lành lạnh, có lẽ khung cảnh nơi đây tạo cho người ta có cảm giác lạnh lẽo nên ai nhìn vào bao giờ cũng thấy sởn tóc gáy.

“Ha ha ha! Chim cò bay lả bay la, bay đi bay đi, ta cũng muốn ….”

Mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng nói trong trẻo của Trần Mỹ Nhân vọng ra từ bên trong, tất cả đều cùng lúc ngó đầu ra nhìn, thì thấy một nữ tử đầu đội mũ phượng xông ra ngoài mưa chạy nhảy múa may, đột nhiên một tia sét xanh giáng thẳng xuống cành cây của gốc Hạch Đào trong vườn, sau đó có tiếng của Trần Bà chạy theo gọi thất thanh: “Nương nương! Mau quay lại!”

Trần Mỹ Nhân vẫn cứ mải mê chơi đùa nhảy múa dưới gốc cây, dang hai tay ra, đầu ngẩng lên trời bỏ ngoài tai lời gọi của Trần Bà. Nàng ta cứ để mặc cho những giọt mưa nặng trĩu rơi vỡ tung tóe lên khuôn mặt, trên thân hình mảnh mai của mình, gió thổi cuồn cuộn hất tung bộ quần áo của nàng lên phấp phới phiêu dị, sau đó lại làm cho nó quấn quanh thân hình của nàng, thể hiện những đường cong linh lung tuyệt diệu. Trần Mỹ Nhân hai mắt nhắm lại môi nở nụ cười, hai tay chầm chậm dang rộng sang hai bên như đang muốn ôm lấy một vật gì vậy.

Từ khi Trần Mỹ Nhân bị giam vào trong Lãnh Cung cho đến nay, đây mới là lần đầu tiên Thái Hoàng Thái Hậu gặp mặt nàng, chỉ thấy khuôn mặt của nàng lúc này ngổn ngang vết sẹo đan nhau chằng chịt, một bên mắt cũng đã bị mù, một bên mắt thì lồi hẳn ra ngoài, trông vô cùng kinh khiếp liền bất giác lùi lại hai bước, hai hàng lông mày của Thái Hoàng Thái Hậu bất mãn cau lại vào nhau nói: “Nó, nó sao lại bị điên thế này?”

Tống Thần Tông trông thấy Trần Mỹ Nhân như vậy thì trái tim cũng thắt cả lại, đau đớn nghẹn ngào không nói nên lời, chiếc mũ phượng đó là vật mà Trần Mỹ Nhân đem theo vào cung, nàng rất hay đeo nó cho mình xem, đó là vật vô cùng quen thuộc với mình, nhưng mình dường như đã quên hẳn nàng ta rồi, Tống Thần Tông giờ đây cảm thấy có lỗi vô cùng, nhưng khi trông thấy gương mặt kinh khiếp của Trần Mỹ Nhân thì lại giật mình kinh hãi, bao nhiêu tình cảm thương xót trào dâng ban nãy đã vụt biến mất tăm mất dạng, Tống Thần Tông chỉ biết thở dài rồi quay mặt đi không nói câu gì nữa.

Đỗ Văn Hạo lúc này mới lên tiếng nói: “Lão tổ tông! Khi vi thần mới đến đây, Trần nương nương nghe bên ngoài có động tĩnh bèn trèo luôn lên xà nhà, ngày trước vi thần thấy có gì đó không ổn, nhưng sau đó mới biết rằng nương nương ngoại trừ mắc phải bệnh Thất Tâm Phong ra, nàng còn ăn đất, ăn cát nói chung là gặp gì cũng ăn, chính vì thế nên thần không chú ý không được, chính vì ăn uống lung tung như vậy nên hiện giờ Trần Mỹ Nhân đã mắc phải một căn bệnh truyền nhiễm vô cùng nguy hiểm, lão tổ tông và Hoàng Thượng tuyệt đối không được đến gần nàng ta!” Nói xong Đỗ Văn Hạo liền bước đến khép cánh cổng lại, chỉ để hở ra một chiếc khe nhỏ, hai tay của hắn vẫn giữ lấy hai cái vòng kéo cửa bên ngoài để đề phòng nếu Trần Mỹ Nhân chạy vồ đến, hắn còn nhanh tay tay khép kịp cánh cổng lại, nhằm cách ly với thế giới bên ngoài. Những đứa cung nữ theo hầu lúc này cũng vây quanh lại để bảo vệ đề phòng bất trắc xảy ra với Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu.

Có vòng bảo vệ an toàn tuyệt đối như vậy rồi, Thái Hoàng Thái Hậu và Tống Thần Tông mới cảm thấy yên tâm, đứng xem Trần Mỹ Nhân qua khe cửa hẹp.

Mưa đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ sau một trận mưa như vậy thì cũng đã trời quang mây tạnh, không khí trở nên mát mẻ.

Mọi người thông qua khe cửa trông thấy Trần Bà đi từ trong phòng ra mang theo một bộ quần áo đến bên Trần Mỹ Nhân rồi cẩn thận khoác lên người nàng, sau đó dìu nàng đi vào trong phòng. Nhưng mọi người không ngờ rằng lúc này không biết đứa cung nữ nào chẳng may đá phải chiếc chổi dựng ở ngay cổng đổ xuống phát ra tiếng động, Trần Mỹ Nhân nghe thấy tiếng động đó thì lập tức quay luôn đầu lại, mừng rỡ trông ra phía cổng bên ngoài, rồi chỉ ra đó mà nói với Trần Bà: “Trần Bà! Ngươi xem kìa Hoàng Thượng đến đón ta rồi kìa!” Trần Mỹ Nhân nói xong liền phi thẳng người luôn ra cổng, Trần Bà thấy vậy vội vã lật đật đuổi theo ôm luôn lấy Trần Mỹ Nhân, nước mắt chảy ròng ròng nói: “Nương nương! Mau quay về đi, bộ dạng của nương nương bây giờ đừng nói đến Hoàng Thượng, mà ngay cả thái giám trông thấy cũng sợ hãi! Chúng ta về phòng thôi! Trần Bà sắc cho nương nương thuốc uống, đến giờ uống thuốc rồi!”

Trần Mỹ Nhân nghe xong khuôn mặt trở nên sầu thảm, ngồi phịch luôn xuống đất.

Bên ngoài cổng Tống Thần Tông và Thái Hoàng Thái Hậu thông qua khe cửa hẹp có thể trông thấy rõ bộ dạng của Trần Mỹ Nhân, ai cũng nhìn thấy Trần Mỹ Nhân bây giờ điên điên khùng khùng không khác gì lời miêu tả của Đỗ Văn Hạo, dường như trên người của Trần Mỹ Nhân bây giờ rất khó làm cho người ta liên tưởng tới một mỹ nhân nhan sắc tuyệt trần, cử chỉ đoan trang kiều diễm như xưa kia nữa. Gương mặt của nàng, cổ nàng, tay chân đều mang một màu vàng ởn, nhất là con mắt, nó vàng đến mức ai nhìn cũng không thể nào quên được, có lẽ ai trông thấy cũng phải khiếp sợ mà lui lại vài bước.

“Lão tổ tông! Chúng ta không được ở đây quá lâu, bệnh truyền nhiễm này có độ lây lan vô cùng mạnh, cẩn thận vẫn là trên hết!” Đỗ Văn Hạo thận trọng nói.

Thái Hoàng Thái Hậu lúc này mới kịp hoàn hồn lại, đưa tay lên phất một cái ra hiệu cho mọi người cùng lui lại về phía sau.

“Ài! Đúng là cái phận đàn bà!” Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên thốt lên một câu không đầu không đũa, rồi cứ thế im lặng không nói câu nào nữa, mọi người cũng lục đục kéo theo đi về tẩm cung, ai cũng mang trong mình một niềm tâm sự khó tả.

Sau khi uống một bát canh gừng nóng, Đỗ Văn Hạo cảm thấy thân thể của mình ấm lên rất nhiều, chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng sắc mặt đanh lại, âm trầm không nói câu gì cả, do vậy mọi người cũng không dám thốt lên lấy nửa lời.

“Nó đã dở sống dở chết như vậy rồi, thì không bằng ta làm phúc cho nó bớt phải chịu khổ vậy, việc này không thể kéo dài mãi được nữa, Tiểu Tiêu Tử ngươi mau mau đi dẫn người đến đó nhanh lên, bất kể những ai đã từng tiếp xúc với nó đều không được giữ lại để trừ hậu hoạn về sau.”

Tiêu công công gật đầu tuân lệnh, đang định lui ra ngoài thì đột nhiên Tống Thần Tông lên tiếng: “Chờ chút!”

“Lão tổ tông! Tôn nhi có một việc không biết có nên nói hay không!”

“Hoàng Thượng cứ nói!”

Tống Thần Tông nghe vậy bèn đưa tay ra vẫy ra hiệu cho mọi người lui hết ra ngoài chỉ còn mỗi Đỗ Văn Hạo ở lại, sau đó Tống Thần Tông liền bước đến trước mặt của Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Nếu như thời gian sống của Trần Mỹ Nhân không còn là bao nữa thì lão tổ tông hãy tha cho nàng ra khỏi cung, trong nhà của nàng vẫn còn cha mẹ, hai người đó có thể chăm sóc được cho nàng, cho dù nàng bị bệnh mà chết thì cũng coi là lá rụng về cội rồi! Như vậy há chẳng tốt hơn sao!”

Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy bèn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ài! Thôi vậy, thôi vậy, Ai Gia không hiểu Hoàng Thượng nghĩ gì nữa, Trần Mỹ Nhân là một đứa ác độc như vậy, thế mà đến tận bây giờ Hoàng Thượng vẫn đỡ lời, cầu xin cho nó. Ai Gia mặc kệ các người muốn giải quyết thế nào thì tùy, dù sao nó cũng đã thân tàn ma dại như thế rồi, e rằng cũng chẳng sống thêm đươc bao lâu nữa, Ai Gia cũng mệt mỏi lắm rồi, các ngươi lui ra hết cả đi!”

Đỗ Văn Hạo nghe Thái Hoàng Thái Hậu phán xong thì thấy hòn đã nặng trĩu treo lơ lửng trong bụng của hắn suốt từ nãy đến giờ đã được gỡ xuống, thầm nghĩ may mà mình gặp Hoàng Thượng tấu trình việc này trước, nếu không thì kết quả cũng chưa chắc đã được tốt đẹp như thế này. Hắn đã nắm đúng thóp của Hoàng Thượng, biết Hoàng Thượng vẫn còn khá nặng tình với Trần Mỹ Nhân, chắc chắn sẽ lo lắng, cầu xin cho nàng, quả nhiên Hoàng Thượng đã làm đúng y như hắn đã dự liệu.

Sau khi ra khỏi tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu, Tống Thần Tông bèn quay sang Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói: “Trần Mỹ Nhân bây giờ ta giao hết cho ngươi rồi, ngay tối hôm nay ngươi phải đưa ngay nàng ra khỏi cung không được chậm chễ, Trần Mỹ Nhân sau khi rời cung thì ngươi sắp xếp cho Trần Bà theo hầu, lo liệu mọi thứ, nàng ta giờ đây không còn khả năng tự chăm sóc bản thân mình nữa rồi, có người đi cùng cho đỡ khổ thân!”

“Bẩm Hoàng Thượng! Vi thần đã hiểu! Vi thần sẽ đi lo liệu ngay bây giờ đây ạ!” Đỗ Văn Hạo đáp.

Tống Thần Tông lúc này mới trông vào Đỗ Văn Hạo một lúc, cảm khái chầm chậm nói: “Cảm ơn ngươi đã cứu Trần Mỹ Nhân!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì vô cùng sửng sốt, trông thấy ánh mắt của Hoàng Thượng pha lẫn một nỗi niềm khó nói vô cùng, lẽ nào Hoàng Thượng đã biết mình lừa dối người và Thái Hoàng Thái Hậu rồi sao? Đỗ Văn Hạo nghĩ đến đây cũng không dám nghĩ thêm nữa, cúi người đáp: “Vi thần nguyện đem hết sức mình không phụ lòng mong mỏi của Hoàng Thượng, cho dù là dầu sôi lửa bỏng cũng không bao giờ chối từ!”

“Ừm! Hy vọng rằng Mỹ Nhân sau khi rời khỏi cung sẽ làm lại cuộc đời, đời này kiếp này đứt gánh giữa dòng, đứt mối tơ trời, không được cùng nàng đầu bạc răng long, nguyện kiếp sau được nối tiếp mối nhân duyên này cùng với nàng!”

Hai canh giờ sau, một cỗ xe ngựa dừng ngay trước cổng của Hoàng Cung, Lâm Thanh Đại và Bàng Vũ Cầm đứng ở cạnh xe vẻ mặt vô cùng sốt ruột, lo lắng.

“Thanh Đại tỷ! Tỷ nói xem tướng công đã làm xong việc chưa vậy?” Bàng Vũ Cầm lúc này đã rất sốt ruột, nàng rất lo cho Đỗ Văn Hạo, mồ hôi trên tay nàng không ngừng túa ra, lau thế nào cũng không hết được.

Lâm Thanh Đại nét mặt nghiêm nghị, lặng thinh không đáp, hai mắt của nàng đau đáu trông về cánh cổng của Hoàng Cung, thực ra nàng cũng không biết nên làm thế nào cả, chỉ biết đứng đây im lặng chờ đợi mà thôi. Tuy là toàn bộ kế hoạch Đỗ Văn Hạo thiết kế vô cùng kín kẽ, toàn vẹn không một khe hở nào, nhưng nàng biết Thái Hoàng Thái Hậu không bao giờ muốn buông tha cho Trần Mỹ Nhân cả, chính vì thế cho dù kế hoạch có vẹn toàn đến đâu, nhưng vẫn phải xem ý của Thái Hoàng Thái Hậu, bởi vì chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu mới là nhân vật then chốt nhất.

“Đến rồi! Đến rồi kìa!” Tuyết Phi Nhi đang đứng ở cổng của Hoàng Cung nói lên lanh lảnh, lúc này cánh cổng Hoàng Cung hé mở, có bốn năm người đang vội vã chạy ra ngoài, người đi đầu kia không phải ai khác mà chính là Đỗ Văn Hạo.

“Văn Hạo! Mấy người ra được ngoài rồi hay quá!” Tuyết Phi Nhi vội vã chạy lên trước nghênh đón, mọi người lúc này đã trông rõ Liên Nhi và Trần Bà đang dìu đỡ một người dáng người thanh tú, nhưng gương mặt vô cùng bệnh hoạn nhanh chân đi về phía mình.

Khi lên xe xong, Đỗ Văn Hạo liền đưa cái bọc của mình cho Trần Bà rồi dặn dò nói: “Ta đã cho mấy người giúp việc đứng ở ngoài thành chờ hai người rồi, trên đường về nhà hai người nhất thiết phải xưng hô với nhau là mẹ con, nương nương tốt nhất là không nên nói mình họ Trần!”

Trần Bà cảm động nước mắt nước mũi chảy ra như mưa gật đầu liên tục không biết nói gì, sau đó tiếp lấy chiếc bọc trên tay của Đỗ Văn Hạo, còn Trần Mỹ Nhân thì nắm chặt lấy bàn tay của Đỗ Văn Hạo nấc nghẹn nói: “Lần này chia tay không biết bao giờ mới được gặp lại, ơn cứu mạng của Đỗ đại nhân, Tiểu Thu (tên của Trần Mỹ Nhân) nguyện kiếp sau báo đáp!”

Đỗ Văn Hạo nở một nụ cười đáp lại: “Nương nương nên bảo trọng, trong bọc kia có đủ ngân lượng cho hai người về đến nhà, nhưng đường xá xa xôi, nương nương phải kiên trì uống thuốc mới được!” 

Trần Mỹ Nhân lúc này đã khóc không lên tiếng, nói không ra lời nữa, nàng chỉ biết đưa đôi mắt cảm kích của mình nghẹn ngào nhìn vào Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo thấy trời cũng sắp chập choạng tối, e sợ đêm dài lắm mộng, vội vã giục hai người mau chóng lên đường: “Được rồi! Được rồi! Chỗ này không nên ở lại lâu, hai người mau đi đi kẻo muộn!”

Liên Nhi lúc này vội vã chạy đến trước cỗ xe, cúi thụp người xuống quỳ lạy trước mặt Trần Mỹ Nhân, đau buồn nói: “Nương nương! Liên Nhi không được hầu hạ người nữa rồi, nương nương phải cố gắng trân trọng sức khỏe của mình!”

“Liên Nhi ngoan lắm! Trước đây ta đối xử không tốt với ngươi, may mà lại gả ngươi cho Đỗ đại nhân, chuyện xấu lại thành chuyện đẹp, chẳng may lại gặp được quý nhân phù trợ, ngươi cũng có được một nơi nương tựa vững chắc, ta cũng vô cùng yên tâm rồi, nếu như có ngày gặp lại, ngươi hãy đến Tô Châu thăm ta, ta sẽ rất nhớ ngươi và Đỗ đại nhân đó!”

Lúc này người đánh xe đã ra roi quất ngựa, âm thanh vang vọng trong không trung, cỗ xe cuốn bụi xé gió phóng đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, cánh cổng của Đỗ Phủ giờ này đã rộng mở, tiếp đó là từng cỗ xe ngựa từ trong nối đuôi nhau đi ra ngoài, người thì ngồi, người thì kéo hàng, người thì đánh ngựa, số lượng cỗ xe lên đến mấy chục cỗ, Đỗ Gia ngoại trừ Hàm Đầu cùng với mấy người giúp việc trong nhà ở lại tiếp tục công việc ở Ngũ Vị Đường ra, tất cả mọi người trong nhà đều lũ lượt đi theo Đỗ Văn Hạo vào Tứ Xuyên hết.

Tiêu công công đại diện Thái Hoàng Thái Hậu đích thân đến đây tiễn đưa Đỗ Văn Hạo lên đường nhậm chức, Ninh công công thì theo hắn đến Hoàng Châu để ban chỉ cho Tô Thức, do vậy mà ông ta đã ngồi trên một cỗ xe đem theo cả ngự tiền thị vệ đến đây từ rất sớm.

Bà nội cùng với cha mẹ của Bàng Vũ Cầm, cha của Tuyết Phi Nhi, và các đồng liêu trong triều, bạn bè thân thiết của Đỗ Văn Hạo tất cả đều đến đây tiễn biệt hắn, cái ngõ nhỏ của Đỗ Phủ giờ đây trở nên vô cùng náo nhiệt đông đúc.

Sau khi người nhà của Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi khóc lóc dặn dò con của mình xong, thì mọi người đều lần lượt lên xe rồi hướng về phía người đưa tiễn vẫy tay chào tạm biệt, cả đại đội xe ngựa lũ lượt rầm rập kéo nhau ra cổng phía nam của kinh thành.

Chỗ này, Hàn Tu đã dẫn bốn vạn Cấm Vệ Quân chỉnh tề chờ đợi xuất phát tự bao giờ, khi đoàn xe ngựa của Đỗ Văn Hạo đến nơi thì mọi người nhất tề xuất phát.

Ra khỏi Kinh Thành chừng được mười dặm đường thì cả đại đội đi đến Tống Biệt Đình. Nơi này đã có người của Bộ Lại, Binh Bộ đứng chờ từ sớm, sau một hồi cùng nhau nói những lời chúc tụng, khách khí với nhau xong thì tất cả cùng cạn chén rượu tiễn biệt, bắt đầu từ bây giờ đoàn quân đã chính thức bước lên con đường tây chinh đầy gian khổ.

Khi đoàn quân đi được thêm hơn mười dặm đường nữa, thì Hàn Tu đem Cấm Vệ Quân phân làm hai nhánh, một nhánh có năm ngàn quân do Đỗ Văn Hạo thống lĩnh đoạn hậu từ từ theo sau, số còn lại thì do Hàn Tu thống lĩnh đi trước dọn đường.

Năm ngàn quân Cấm Vệ này đều là quân đội thân tín của Hoàng Thượng, họ đều là những người đã thông qua những sự lựa chọn khắt khe nhất, ai nấy đều giáp trụ sáng ngời, gươm giáo sắc lạnh, nét mặt kiên nghị, trông oai phong hùng dũng, khí thế vô cùng.

Công việc đầu tiên của Đỗ Văn Hạo lúc này là kiểm duyệt lại toàn bộ tướng sĩ dưới trướng mình một lượt, sau đó tự giới thiệu mình cùng với phó tướng Lý Phố của hắn, sau đó đại quân tiếp tục tây tiến đến Hoàng Châu.

Khi trời chập choạng tối, đại quân liền dừng chân dựng trại, lần này Hàn Tu xuất chinh thì đại bộ phận đạo quân vận chuyển lương thảo đều bỏ lại đằng sau cho đạo quân của Đỗ Văn Hạo quản lý, do vậy lương thực đối với hắn lúc này không phải là một việc đáng lo.

Vốn dĩ khi ra trận thì không ai được phép uống rượu cả, nhưng đạo quân của Hàn Tu thống lĩnh lúc này là ba vạn năm ngàn quân, dư sức làm cỏ cả bộ lạc Tây Sơn của Thổ Phồn, do vậy đạo quân của Đỗ Văn Hạo thực chất cũng chẳng cần tham chiến, chính vì vậy Đỗ Văn Hạo sau khi trưng cầu ý kiến của mọi người, nhất là người quản lý trật tự trong quân đội xong, liền mời hết các tướng tá chỉ huy tất cả đều vào trong lều của mình bày tiệc uống rượu xả láng.

Những tướng tá chỉ huy trong đại quân đều là những con sâu rượu, bợm nhậu nên sau vài tuần rượu các tướng soái, chỉ huy đã anh anh em em với nhau vô cùng thân thiện, ai cũng cầm lấy ly rượu của mình ra đích thân mời Đỗ Văn Hạo, rồi luôn miệng thề thốt mình sẽ trung thành với hắn như thế nào.

Sau vài tuần rượu như vậy, Đỗ Văn Hạo cũng trở nên xuề xòa, thế là hắn gọi hết luôn những tướng sĩ còn lại trong doanh trại vào trong lều mình uống rượu, đồng thời còn nâng cao tình trạng ăn uống tiêu chuẩn của quân sĩ lên một bậc, toàn bộ ba quân đều không biết bản lĩnh đánh trận của Đỗ Văn Hạo ra sao, nhưng bọn họ lúc này cảm thấy hắn tuy là một người rất được Hoàng Thượng trọng dụng, nhưng lại không hề tỏ ra hơn người ngạo mạn, mà ngược lại hắn vô cùng bình dị dễ gần, do vậy ai cũng hết lời khen ngợi hắn, làm thân với hắn.

Trong lúc mọi người đang ngồi trong lều uống rượu vui vẻ, thì có một viên tướng một tay cầm cốc rượu, một tay thì ôm lấy cái đầu của mình, nét mặt vô cùng đau khổ tiến đến bên Đỗ Văn Hạo nói: “Đỗ tướng quân! Mạt Tướng Từ Tam kính người một cốc!”

Đỗ Văn Hạo từ lúc trước đã được Hoàng Thượng sách phong lên làm Cấm Vệ Quân Điện Tiền Ti Võ Đức Kỵ Ngụy đại tướng quân, quan chính ngũ phẩm. Ở đời Tống, võ quan mà làm đến chính ngũ phẩm như hắn là được coi có chức khá cao rồi, giờ hắn lại phụ trách thống lĩnh đại quân tây chinh cùng với Hàn Tu nữa, do vậy những võ tướng theo hầu hắn đều xưng hắn là Đỗ tướng quân.

Đỗ Văn Hạo đưa mắt lên nhìn viên tướng kia một cái rồi hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Đau đầu hả?”

“Dạ vâng! Đầu của ti chức đúng là có chút đau!”

Đỗ Văn Hạo trông mặt mày của viên tướng này nhăn nhó, mồ hôi trán túa ra như suối bèn cười nói: “Thôi được rồi! Ta trông bộ dạng của ngươi cũng đoán ra được ngươi đang rất đau, lại đây để ta xem cho ngươi!”

“Ài!... Không có vấn đề gì đâu! Tướng quân cứ an tâm, mạt tướng không có vấn đề gì cả đâu!”

“Đây là mệnh lệnh!” Nét mặt của Đỗ Văn Hạo đanh lạnh, sắc mặt của hắn lúc này trầm hẳn xuống nói: “Nếu ngươi mà bị bệnh thì khi tiền phương cần đến các ngươi viện trợ, sao có sức khỏe để tiếp sức cho đại quân đi trước! Nếu mà đại quân của Hàn tướng quân đột nhiên cần đến chúng ta thật thì ngươi làm thế nào hả? Quân sĩ không có được sức khỏe tốt nhất nhất thì làm sao đánh thắng kẻ địch được cơ chứ?”

Lý Phố lúc này cũng đã ngà ngà say, ông ta hôm nay uống cũng khá nhiều, ngồi ngay cạnh đó thấy Đỗ Văn Hạo nói vậy bèn quay sang Từ Tam cười ha hả nói: “Ngươi đúng là không biết trời cao đất dầy gì cả, Đỗ tướng quân vốn là Ngự Tiền Chính Thị Đại Phu chuyên khám chữa bệnh cho Hoàng Thượng đó! Ngươi được Ngự Y của Hoàng Thượng đích thân ra tay chữa trị cũng không biết sao? Ngươi đúng là phúc bẩy mươi đời rồi đấy! Mau mau tạ ơn Đỗ tướng quân nhanh lên!”

“Dạ! Dạ!” Từ Tam mặt đỏ lựng lên cười trừ đáp, sau đó hắn ta tự nốc cạn cốc rượu trên tay mình, rồi ôm đầu đến bên Đỗ Văn Hạo ngồi xuống.

Đỗ Văn Hạo hỏi: “Đau được mấy ngày rồi?”

“Được bảy tám ngày nay rồi!” Từ Tam trả lời, Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn sa sầm nét mặt nói: “Sao ngươi không nói sớm cho ta biết?”

“Hề hề! Mạt tướng cứ tưởng mấy ngày nữa là sẽ khỏi thôi, ai ngờ nó lại càng lúc càng nặng thêm.”

“Đồ ngốc! Ngươi chưa nghe câu che dấu nợ thì nghèo, che dấu bệnh tật thì chết sao? Có bệnh sao có thể âm thầm chịu đựng như vậy? Nếu ngươi cứ chịu đựng mãi như thế này thì cần những đại phu như ta làm gì chứ hả? Bệnh nhỏ mà không chữa thì sẽ dẫn đến bệnh lớn, đến lúc đó sẽ chuyển biến thành bệnh nan y, nguy hiểm vô cùng hiểu chưa?”

“Vâng! Vâng! Ha ha! Mạt tướng hồ đồ quá!”

“Ngoại trừ đầu bị đau ra, ngươi còn thấy mình có những hiện tượng nào khác nữa không?”

“Dạ! Mạt tướng còn thấy mình sợ lạnh nữa, mấy hôm nay lại còn bị sốt, ho, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng lắm!”

“Ố! Ngươi đưa tay ra đây cho ta xem nào! Để ta bắt mạch cho ngươi trước đã!”

Sau khi bắt mạch xem lưỡi xong, Đỗ Văn Hạo thấy mạch của hắn phù đập nhanh, màng lưỡi mỏng trắng bợt, hắn liền nói: “Được rồi! Bệnh của ngươi đúng là không có gì nghiêm trọng cả, chẳng qua là chứng Phong Nhiệt Nhức Đầu thôi, ta kê cho ngươi Tang Cúc uống, chỉ cần uống vài thang thôi là ngươi sẽ hết đau đầu ngay thôi!”

“Dạ vâng! Ha ha! Đa tạ Đỗ tướng quân đã ra tay cứu chữa!”

Đại quân xuất chinh ngoại trừ việc lương thảo cùng với vật dụng hằng ngày ra, thuốc thang cũng là một vật không thể thiếu, trong quân đội của hắn lúc này cũng mang đầy ắp mấy bao thuốc theo hắn, do vậy mà thuốc thang của Từ Tam không phải là một vấn đề quá khó với hắn lúc này.

Đỗ Văn Hạo liền cho gọi Thị Phụng Vệ Binh (một chức quan chuyên việc chuẩn bị giấy tờ) mang đến bút nghiên cho hắn, Đỗ Văn Hạo sau khi cầm bút lên liền viết luôn một phương thuốc rồi bảo Từ Tam đến Quân Y cắt thuốc. Bọn tướng sĩ trông thấy Đỗ Văn Hạo quan tâm đến sức khỏe thuộc hạ của mình, lại còn đích thân chủ động ra tay chữa trị cho kẻ dưới như vậy, tất cả đều vô cùng cảm động, do vậy mà bọn họ đều lũ lượt cầm rượu lên kính hắn. Còn có những người thấy mình có một số bệnh vặt vãnh cũng nhân cơ hội này bảo Đỗ Văn Hạo chữa cho, Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên là không từ chối ai cả, hắn một bên uống rượu, một bên khám bệnh cho họ, không khí trong lều lúc này trở nên huyên náo nhưng lại rất ấm áp tình người.

Sau khi uống thuốc của Đỗ Văn Hạo kê cho, bệnh của Từ Tam đã thuyên giảm thấy rõ, hắn vui mừng khôn xiết, và bắt đầu từ đó, Từ Tam lại càng nể trọng Đỗ Văn Hạo hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.