Vương Phi Xin Đừng Chạy

Chương 7: Kiều Loạn Trong Phòng Tắm




Chinh chiến thiên hạ, trọng yếu nhất, không phải là quyền thế cao cao tại thượng, mà là gặp được đối thủ, quá trình cùng đối thủ giao tranh với nhau. Có thể gặp được một đối thủ như Tư Đồ Cảnh Diễn, có thể triển khai một trận tranh giành thiên hạ đầy kịch tính thư sướng như vậy, cuộc đời này hắn không hối tiếc.

Trầm mặc hồi lâu. Toàn bộ chiến trường Thượng Đô an tĩnh chỉ còn lại tiếng gió. Bọn lính muốn động, lại chưa từng động. Chỉ nhìn thấy hoàng thượng của bọn họ, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nhau như vậy. Hồng Y như máu, màu đen áo giáp như đêm. Đang trong lúc mọi người cho là cục diện sẽ vẫn cứ tiếp tục như vậy, Ngôn Tu Linh chậm rãi lên tiếng.

"Ta thua." Chỉ hai chữ. Lại mang theo lực lượng thiên quân.

Âm thanh cũng không vang. Lại gằn từng chữ truyền vào trong lỗ tai mỗi người.

Binh sĩ Thiên Mạc sôi trào. Trên mặt đều lộ ra vui mừng không thể tin. Hoàng đế Lâm Vị lại nói là hắn thua?! Nhưng rõ ràng là trăm vạn đại quân Lâm Vị đang tiếp cận!

Binh sĩ Lâm Vị đều lộ ra vẻ mặt không giảng hoà không cam lòng. Mới vừa rồi Tư Đồ Cảnh Diễn nói, bọn họ cũng nghe thấy, nhưng bọn họ cảm thấy bọn họ có đủ năng lực đi đánh ít nhất một trận!

"Hoàng thượng! Chúng ta không phải hạng người ham sống sợ chết. Là chiến sĩ, nên chết ở trên chiến trường! Xin hoàng thượng cho phép chúng ta cùng quân đội Thiên Mạc một trận tử chiến!" Đại tướng quân Hàn Dương của Lâm Vị thân thể thẳng tấp quỳ gối trước mặt của Ngôn Tu Linh chờ lệnh.

Ngôn Tu Linh ngước mắt nhìn lướt qua Hàn Dương. Hàn Dương đi theo bên cạnh hắn cũng đã lâu rồi. Là một người chỉ toàn dùng đến cơ bắp. Hắn làm sao không hiểu trong lòng của Hàn Dương có... Ý định gì chứ.

Hắn không phải sợ, cũng không phải là không dám chiến. Chỉ là hắn biết, nếu đánh trận đánh này, chịu khổ sẽ chỉ là dân chúng. Hắn là một Đế Vương, dân chúng thiên hạ này, đều là con dân của hắn, hắn không muốn vì sự kiêu ngạo của bản thân mình, lại khiến cho thiên hạ lê dân chịu khổ.

Trận chiến tranh giữa Lâm Vị cùng Thiên Mạc nếu là đến. Như vậy chính là lấy thiên hạ của hai nước ra tỷ thí, tất nhiên sẽ bị chiến tranh hủy diệt. Huống chi cuộc chiến tranh này, hắn không nắm chặt phần thắng.

"Rút quân!" Ngôn Tu Linh không giải thích gì. Dù sao những suy nghĩ như vậy, không phải ai cũng có thể hiểu được. Hắn chỉ là lạnh lùng ra lệnh.

Lâm Vị quân đội mặc dù trong lòng có không cam lòng, nhưng không người nào dám làm trái với lệnh của Ngôn Tu Linh.

"Tu Linh. Ta không nhìn lầm ngươi." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Ngôn Tu Linh, thưởng thức trong ánh mắt không che giấu chút nào. Không hổ là đối thủ của hắn, quả nhiên không nhìn lầm Ngôn Tu Linh. Thắng được, thua được, kẻ đi tranh giành thiên hạ này, vốn nên như thế.

Ngôn Tu Linh chẳng hề để ý nhún vai một cái, cười nói, "Ta không nói muốn đem thiên hạ tặng cho ngươi."

Trong đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn nhanh chóng thoáng qua vài tia cảm xúc, nhanh đến nổi làm cho người ta không kịp nữa bắt. Cuối cùng hóa thành một nụ cười khổ, "Ta cũng bị ngươi tính kế rồi."

Binh sĩ bốn phía nghe bọn họ đối thoại đều không rõ ràng lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh rốt cuộc là ý gì. Nhưng khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cũng giương lên nụ cười.

Ý của Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh, người khác không hiểu, nàng lại hiểu. Ngôn Tu Linh có ý là, hắn hiện tại mặc dù lựa chọn rút quân không cận chiến với Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng lại không có nói muốn đem Lâm Vị chắp tay nhường cho. Tư Đồ Cảnh Diễn muốn thiên hạ có thể, như vậy thì tới tấn công Lâm Vị đi.

Chỉ là Ngôn Tu Linh hắn không muốn thiên hạ dân chúng chịu khổ, không muốn đánh trận đánh này, thì Tư Đồ Cảnh Diễn làm sao có thể nguyện ý tới phát động cuộc chiến tranh đó chứ.

Mặc dù Ngôn Tu Linh nói hắn thua, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không có thắng. Bởi vì hôm nay, như cũ là phần hai, kể cả thực lực của Thiên Mạc có mạnh hơn, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không thể duới tình huống như thế mà phát động chiến tranh. Thiên hạ không quy về một người, nhưng cũng chưa có thắng lợi.

"Nếu là ngày trước, ta nhất định không để ý nhiều như vậy, mà chiếm lấy Lâm Vị. Chỉ là hôm nay, thiên hạ của ta, cũng chỉ cần như vậy mà thôi." Tư Đồ Cảnh Diễn nâng lên nụ cười tà mị, nói với Ngôn Tu Linh, ánh mắt cưng chìu rơi trên người Thẩm Thiển Mạch. 

Thiên hạ, cho tới nay đều là tâm nguyện của hắn. Nếu đổi lại là trước đây, hắn tất nhiên sẽ không dừng tay như vậy, mà sẽ dùng hết các loại biện pháp để đạt được thiên hạ thống nhất, chỉ là hôm nay, hắn đã có Thẩm Thiển Mạch, cần gì lại tiếp tục muốn thiên hạ nữa chứ.

Ngôn Tu Linh thật sâu nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn thế nhưng vì phần tình yêu này, cả thiên hạ đều không để ý?! Hắn có thể nhìn ra được, Tư Đồ Cảnh Diễn nói như vậy, cũng chính là thật sự nghĩ vậy. Trong mắt hắn, đã không có loại tham muốn giữ lấy cực mạnh cùng khí phách của ngày trước. Trong lòng của hắn, đã có một điểm mềm mại, thiên hạ đối với hắn, có lẽ thật sự đã không còn ý nghĩa lớn như vậy nữa.

"Nhưng mà ta sẽ không bỏ qua." Ngôn Tu Linh nói từng chữ. Hắn chưa bao giờ yêu. Cũng không hiểu cảm thụ của Tư Đồ Cảnh Diễn. Hắn chỉ biết, thiên hạ này, hắn sẽ không bỏ qua. Kể cả hiện tại cho dù hắn thừa nhận trong trận chiến tranh này hắn đã thua bởi Tư Đồ Cảnh Diễn, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ buông tha thiên hạ.

Hiện tại thực lực Lâm Vị không bằng Thiên Mạc, không có nghĩa là vĩnh viễn đều như vậy. Hắn chỉ mới hai mươi tuổi, hắn còn rất nhiều thời gian, nhiều thời gian để tới tranh đoạt thiên hạ này.

"Tốt. Ta chờ ngươi." Tư Đồ Cảnh Diễn bình tĩnh nhìn Ngôn Tu Linh. Trong mắt mang theo chắc chắn cùng khí phách, cũng mang theo sự thưởng thức giữa bạn bè.

Giờ phút này quân đội Lâm Vị đã hoàn toàn chỉnh đốn tốt hàng ngũ. Ngôn Tu Linh cũng không quay đầu lại phóng ngựa rời đi, khôi giáp màu đen từ từ hóa thành một điểm đen nhỏ bé.

Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch vào thành. Toàn bộ bách tính đều hoan hô. Vốn cho là Ngày Tận Thế, không nghĩ tới, trận chiến này không cần đánh cũng được giải quyết hòa bình.

Đối với dân chúng mà nói, không có ai thắng ai thua, chỉ có không đánh trận, chỉ có cuộc sống hòa bình.

"Thật tốt quá! Ta còn tưởng rằng lần này chết chắc!"

"Hòa bình vạn tuế! Hòa bình vạn tuế!"

"Thật may là hoàng thượng đã trở về, nếu không chúng ta nhất định phải chết!"

"Ai, nếu là về sau cũng không có chiến tranh thì tốt biết bao nhiêu! Ta thật sự là ghét cái loại cảm giác lo lắng hãi hùng này!"

Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch một đường hồi cung, nghe được không ít nghị luận của dân chúng. Trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch đã hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, mà Tư Đồ Cảnh Diễn cũng chú ý tới, đôi mắt đen như mực hơi rung nhẹ.

Thống nhất thiên hạ, chính là vì để cho thiên hạ không còn chiến loạn, khiến bách tính môn dân an cư lạc nghiệp. Nhưng nếu là vì nhất thống thiên hạ, tạo thành chiến tranh hủy diệt, khiến bách tính không có chỗ ở cố định, trả giá cao như vậy có thể là quá lớn hay không.

"Phía trước truyền tin cho ta, nói Cảnh Hạo bị giam cầm, là chuyện gì xảy ra?!" Tư Đồ Cảnh Diễn vừa vào cung liền nhíu mày hỏi. Hắn phái Thanh Trúc cùng Hồng Hạnh bảo vệ Tư Đồ Cảnh Hạo, còn có người có thể uy hiếp đến Tư Đồ Cảnh Hạo?

Hạo Nguyệt chắp tay nói, "Là Hồng Hạnh. Về phần tại sao, vẫn còn chưa rõ. Là Thanh Liên cứu Lục vương gia. Hôm nay Lục vương gia đã an trí trong cung, Hồng Hạnh cũng bị Thanh Trúc bắt trở lại rồi. Bây giờ đang ở hình phòng."

"Hồng Hạnh?!" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày. Hồng Hạnh không phải là cô gái thay vị trí của Hồng Cúc sao?! Đó chẳng phải là biểu muội Hồng Cúc sao. Tại sao muốn giam cầm Tư Đồ Cảnh Hạo đấy.

"Mang ta đi." Trong đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng lướt qua một chút kinh ngạc. Hồng Hạnh là hắn một tay bồi dưỡng ra, không có lý do gì phản bội hắn. Huống chi sau khi Hồng Hạnh giam cầm Tư Đồ Cảnh Hạo cũng không có làm ra hành động gì, trong này nhất định có nguyên do.

Hạo Nguyệt tất nhiên cũng hiểu trong đó phải có duyên cớ. Cho nên chỉ là đem Hồng Hạnh nhốt lại. Nghe được Tư Đồ Cảnh Diễn nói, cũng liền mang theo Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch một đường đến hình phòng. Hồng Hạnh đang yên lặng ngồi ở trong hình phòng, mặt trắng bệch không có nửa phần sợ hãi hay bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.