Vương Phi Xin Đừng Chạy

Chương 44: Chìm Trong Cuộc Vui




Vương tử ngón tay cái (1)

Câu chuyện cổ về Vương tử ngón cái

Ngày xưa có một cô gái xinh đẹp, nàng thực sự lúc nào cũng muốn có một đứa con lớn chút, nhưng mà nàng không biết nên làm thế nào mới có được, vì thế nàng đi gặp một vị tiên.

Vóc dáng nàng tiều tụy nhìn vị thần tiên nói, “Vâng, thần tiên vĩ đại, con rất muốn một đứa con nho nhỏ vô cùng, người có thể chỉ cho con biết phải làm sao mới có được không?”

“Haizz! Chuyện này dễ thôi!” Tiên nữ nói xong ban cho cô gái một hạt rau cúc vàng, “Ngươi cầm hạt rau cúc vàng này đi đi, nó không phải là một loại rau cúc vàng thật đâu, nó vừa không thể ăn, cũng không thể để cho gà nhà ngươi ăn được. Ngươi chôn nó xuống dưới đất, chẳng bao lâu ước nguyện của ngươi có thể đạt được”

“Thần kỳ vậy ư, thế mà ngài lại biết nhà ta nuôi gà chứ! Cám ơn ngài, thần tiên tốt bụng” Cô gái nói xong, đưa ba thỏi bạc cho tiên nữ sau đó về nhà chôn hạt rau cúc vàng xuống đất trong vườn.

Chẳng bao lâu, có lẽ là bảy bảy bốn mươi chín ngày vậy, chỉ trong một đêm hạt nẩy mầm, lớn rất nhanh nở ra một đóa hoa vàng non mềm. Thoạt nhìn nó trông giống như một cây cúc vàng vậy, tuy nhiên lá xanh kia cứ bao bọc lấy nụ hoa, mà nụ hoa thì vẫn chưa nở như cũ.

“Ôi, đóa cúc vàng này đẹp quá!” Cô gái  như Đại Ngọc chôn hoa vậy vừa nhìn thấy cảnh đẹp như thế thì không nhịn được chu cái miệng nhỏ xinh hồng hồng kia, hôn nhẹ lên đóa hoa màu vàng đó.

Tuy nhiên trong lúc nàng đang hôn, Đóa Hoa nhỏ bỗng nổ đốp một cái nở rộ hoàn toàn.

Hiện giờ chúng ta cuối cùng cũng thấy, đây đúng là một cây cúc vàng thực sự. Nhưng chính giữa đóa hoa, ngay trên mặt nhụy hoa, có một Hoàng tử nhỏ đang ngồi, bên hông đeo bội kiếm. Thoạt nhìn chàng vừa trắng nõn vừa đáng yêu, thân thể chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, bởi vậy cô gái sung sướng gọi chàng là “Vương tử ngón cái”

Phiên bản Vương tử Ngón cái của thỏ ăn thịt

Ngày xưa có một con thỏ tham ăn, trong mắt nó ngoài thịt ra cũng chỉ có thịt mà thôi. Nếu có thể, nó hy vọng cả đời đều có thịt ăn mãi không hết. Vì thế, soái khí Long Tộc Vân Cảnh mới ném cành ô liu yêu ra cho nó, “Ta biết trong mắt ngươi chỉ lúc nào cũng có thịt, nếu Cảnh đây có thể bao bọc ngươi cả đời, dĩ nhiên tin rằng sẽ cho ngươi cả đời không rời ta được, ta sẽ cho ngươi cả đời được ăn thịt mãi không hết”

Bởi vậy mẫu thân Vương tử Vân Cảnh đã tìm được con thỏ, bà là một cô gái vô cùng kiều diễm, xinh đẹp, có đôi mắt màu bạc, đôi môi xinh đẹp hình trái tim. Bà quan sát con thỏ một lát, cười hiền lành mở miệng hỏi, “Có muốn ở cùng một chỗ với con ta cả đời hay ăn thịt mãi không hết không?”

Con thỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, rồi toét miệng cười khà khà, “Muốn hết”

“Làm càn, từ xưa cá và tay gấu không thể muốn cùng lúc được, ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi có muốn ở cùng một chỗ với con ta hay là muốn cả đời có thịt ăn không hết không?” Mẫu thân Vương tử vì con thỏ trả lời giảo hoạt nên hơi tức giận chút.

“Bẩm Vương hậu, cá và tay gấu đều ngon hết, tuyệt… Tuyết Cầu lấy hay bỏ cũng không được” Quả thật, trong mắt thỏ nó yêu nhất là thịt, sao có thể bỏ được một thứ chứ.

“Mà thôi, ngươi cầm quả cầu lam này đi. Nó cũng không phải là quả thật, nó cũng không thể ăn, cũng không thể bị ngươi ăn. Ngươi đem nó mang theo bên người, chẳng bao lâu ngươi có thể đạt được ước nguyện”

“Ta sẽ không ăn đâu!” Con thỏ nuốt nước miếng ực một cái, nó còn đang nghĩ làm cách nào ăn trái cây kia, “Cảm ơn ngài, Vương Hậu tốt bụng” con thỏ nói xong, cũng cười cười với mẫu thân Vương tử, rồi tách khỏi vương tử trốn đi.

Chẳng bao lâu, có lẽ là bảy bảy bốn mươi chín ngày vậy, quả thật là cây đậu nẩy mầm lớn lên giống cây táo, có quả sáng mùi vị nhìn mê người. Thoạt nhìn nó có vẻ như là loại quả ăn được vậy, tuy nhiên đã lâu rồi mà nó vẫn còn tươi non như cũ, chẳng có chút dấu hiệu bị hỏng.

“Ôi, ta đói bụng quá đi” Con thỏ hai mắt tỏa sáng nhìn quả ngon trước mắt, thừa dịp Vương tử Vân Cảnh không ở đó, nổi cơn lên muốn ăn quả. Chỉ là quả táo nhỏ so với con thỏ nho nhỏ thì lại quá mức khổng lồ, nó bất đắc dĩ há cái mồm to như chậu máu ra, ngay trên quả phát sáng màu lam kia gặm một miếng.

Tuy vậy răng nó cũng không được sắc cho lắm nên vừa chạm phải vỏ bên ngoài của quả ngon, quả ngon bỗng nổ đốp một cái, vỡ làm hai nửa.

Hiện giờ rốt cuộc chúng ta cũng có thể thấy được đây quả thật không phải là một quả thật. Tại bên trong quả ngon kia không có tý thịt quả nào, mà giữa không gian nho nhỏ, có một vị Vương tử bé bỏng đang ngồi, trên người mặc áo màu lam, tóc dài phấp phới, ống tay áo bay nhẹ nhàng. Thoạt nhìn chàng vừa trắng nõn vừa đáng yêu, thân thể cũng chỉ lớn bằng ngón tay cái, bởi vậy con thỏ bỏ qua ý nghĩ muốn ăn chàng trong đầu đi, oán hận gọi chàng là “Vương tử Ngón cái”

Phiên bản đúng của Vương tử Ngón cái

“Vân Cảnh, đều tại Tuyết Cầu làm hại ngài không nhà để về” Tuy Vân Cảnh nói là phải xa nhà, nhưng từ lúc Vương Hậu Vân Uyển tiễn đưa thì có thể nhận ra được, chắc chắn đã phạm phải sai lầm nên không thể không ra khỏi nhà, mà khả năng lớn đó là bởi nàng.

“Không liên quan gì tới Tuyết Nhi đâu, Cảnh từ nhỏ đã được Phụ Vương mẫu hậu an bài cho tới lúc trưởng thành như vầy, vì thế muốn được làm chủ. Tám phương đại lục này còn có rất nhiều cảnh đẹp thần bí, trăm năm biết đâu cũng không thể đi ngắm hết được một lần!” Mặt mày Vân Cảnh tươi rói nhìn về phía Tuyết Cầu, trong lòng cũng thấy nặng nề việc bắt buộc phải rời khỏi nhà.

“Được, Tuyết Cầu sẽ cùng Vân Cảnh đi ngắm cảnh non sông tuyệt đẹp nhất, ngắm cảnh ban mai dâng lên từ phía đông, hoàng hôn về chiều ở phía tây, thì cũng thấy cả một đời người trôi nhanh thôi” Thực ra Tuyết Cầu trời sinh tính không phải thích yên tĩnh, nếu có cơ hội thì dĩ nhiên sẽ không dễ buông tha.

Còn Vân Cảnh lại coi câu nói có chút mờ ám này lý giải tình ý nẩy mầm trong lòng Tuyết CẦu, dĩ nhiên là vui sướng vô cùng, lại nhìn thấy mục đích trước mắt, trong nháy mắt như trên trời giáng xuống một tòa nhà nho nhỏ trên đỉnh núi vậy.

Núi này tuy nhỏ, nhưng lại được cây dâu bao phủ khắp nơi, màu xanh tươi tốt ngập trong mắt, nhưng cũng có một tư vị khác hẳn, hơn nữa núi này không có tung tích tiên thú hay yêu thú gì, vì thế hơi u tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi lá cây kêu sàn sạt.

Vân Cảnh nhìn thấu vẻ khó hiểu trong mắt Tuyết Cầu, mỉm cười giải thích, “Núi này có tên là Tuyên Sơn, trong núi có một gốc cây dâu, có tên là Đế Nữ Tang, chính là nơi dùng để luyện tập biến hình rất tốt, cũng chính là nơi Long Tộc nhất định không thể lợi dụng được. Còn Long Tộc ta từ trước tới nay không cần gì đó trợ giúp, bởi vậy, nơi này mới hiếm thấy tung tích các loài thú. Mà Cảnh thì lại muốn nàng mau chóng biến hình nên mới mang nàng tới đây”

“Vân Cảnh, ta nhớ Thắng Ngộ có nói, tiên thú muốn biến hình được thì phải tu ngoài ngàn năm đó” Tuy nàng rất muốn lập tức biến hình, nhưng cứ nghĩ tới phải  trải qua hơn chín trăm năm nữa thì có chút khó chịu.

“Nếu là tiên thú tầm thường dĩ nhiên là cần vậy, nhưng nàng thì khác, đã được linh khí hoa sen bảy màu, chẳng cần tới ngàn năm cũng có thể biến hình được rồi” Vân Cảnh cười nho nhã, khẽ gật gật đầu với Tuyết Cầu.

“Sao ngài không nói sớm! Ta đây có phải hiện giờ có thể biến thành người được không?” Tuyết Cầu buồn bực với cách xử sự của Vân Cảnh chuyện quan trọng thế giờ mới cho nàng biết, không nói câu nào cắn chặt lên cánh tay Vân Cảnh phát tiết giận dữ trong lòng ra.

“Cũng chẳng sao” Vân Cảnh rõ ràng là quen bị cắn rồi, ngược lại còn cười to hơn. Nói xong dẫn Tuyết Cầu tới một gốc cây to che hết cả trời. Hồng Văn, Hoa Cúc, Thanh ngạc, đúng là những loại hoa tiên như những chú bướm xinh bay lượn, có mật để ong hút Đế Nữ Tang.

“Đế nữ tang, nó giúp cho tôi có thể biến hình được sao?” Tuyết Cầu si ngốc nhìn Đế Nữ Tang trước mặt, chẳng hiểu sao trong lòng nổi lên tia cảm động lặng lẽ.

“Đừng vội, đợi Khô Vinh ấp trứng, có biến cũng không muộn đâu” Tay Vân Cảnh phất nhẹ, làn sương trắng bốc lên, chỉ trong khoảng khắc nhánh Đế Nữ Tang đã xuất hiện một gian phòng nhỏ đơn giản lịch sự tao nhã.

“Ý ngài là… Chúng ta ở lại chỗ này bảy bảy bốn mươi chín ngày, đợi cái tên không biết tên gì kia ấp trứng nở ra sao?” Tuyết Cầu nhìn căn phòng nhỏ chỉ có thể xuất hiện trong truyền thuyết hồ tiên kia, nơi ẩn cư dị thế, nhã sĩ trong núi, thực sự rất hợp với Vân Cảnh.

“Nếu bị Khô Vinh nghe được, ông ấy không cao hứng lắm đâu, ta chỉ nghe mẫu Hậu có nói qua, Khô vinh được một tuổi, tất cả mọi chuyện trên thế gian này ông ấy đều biết hiểu hết, là một nhân vật lớn trong truyền thuyết. Tuyết Nhi, đừng lo, đợi khi nào ông ấy ấp nở ra, lại thêm Đế Nữ Tang trợ giúp, rõ ràng sẽ biến hình được ngay thôi” Vân Cảnh ở bên giải thích, ôm Tuyết Cầu vào phòng, phòng tuy nhỏ nhưng đủ hết mọi thứ, cái gì cũng đều có, ngoại trừ….

“A, thịt của ta, ngài chẳng phải vừa nói ở đây không có thú lắm, vậy ta đây chẳng phải lại ăn cỏ sao?” Tuyết Câu kêu rên lên một tiếng, so với Khô Vinh, so với biến hình, nàng càng quan tâm tới thịt của nàng hơn.

Vân Cảnh liếc mắt nhìn nàng một cái, dở khóc dở cười bảo, “Núi này dù không có các loài thú chạy, nhưng loài chim bay thì số lượng không ít, Cảnh sẽ giúp nàng đi bắt về” Trong lòng tràn qua một dòng nước ấm, nếu được cùng Tuyết Cầu sống ở một nơi u tĩnh không ai quấy rầy, ngày nào sớm chiều cũng được ở bên nhau, hắn nhất định là cam tâm tình nguyện, chỉ là cái con thỏ ngốc nghếch kia cũng chắc không chịu nổi tịch mịch như thế.

Mặc dù đã giải quyết được vấn đề ăn uống, nhưng rốt cuộc Tuyết Cầu cũng oán trách cái đứa bé có tên là Khô vinh kia quá lâu, nên cũng đành ở tạm sống với Vân Cảnh ở Đế Nữ Tang Tuyên Sơn.

Ngày nào cũng có mỹ nam làm bạn, dĩ nhiên sẽ không thấy cô đơn. Mà mỗi ngày không có món ăn thôn quê nhấm nháp Tuyết Cầu sẽ vui mừng phát hiện ra, hai tay Vân Cảnh chẳng dính chút vật dơ bẩn cũng là một tay biết nấu ăn. Vừa hỏi mới biết, thì ra Vân Cảnh đã từng cùng Tất Phương một ngàn năm trước cùng nhau ở ngây ngốc một khoảng thời gian, cũng đúng là thế gian chẳng có gì hay, chỉ có mùi thức ăn mới khiến cho hắn thấy hứng thú, vì thế mới cố gắng hết mình để học, cuối cùng cũng có kết quả.

“Vậy ngài sao lại còn bảo Chu Yếm hạ phàm đi làm gì, sớm biết vậy tôi đã bảo ngài nấu cho tôi và ngài cùng ăn rồi” Tuyết CẦu ngồi bên chiếc bàn nhỏ lầu bầu, bụng đói kêu vang sau khi ngửi được mùi thịt thơm bay tới đã thấy vui vẻ vô cùng.

“Đường đường là Nhị hoàng tử tộc Phụ Hý mà dẻo tạp dề xuống bếp nấu cho nàng, nấu cơm cho nàng, Tuyết Nhi quả thật phách lối quá rồi” Vân Cảnh cười tươi bưng tới một nồi canh chim trĩ bốc hôi hổi tới, khiến cái mũi nhỏ của Tuyết Cầu cứ khịt khịt mãi.

“Vào bếp cũng được mà lên phòng cũng xong mới đúng là tiêu chuẩn của một người chồng đó” Tuyết CẦu thấy có chuyện lạ nghênh nghênh đầu, đợi Vân Cảnh xé thịt gà ra từng miếng đưa cho nàng ăn.

“Tuyết Nhi đây là đang ám chỉ tới cái ngày lành thành thân với nàng phải không?” Vân Cảnh cười khẽ bón thịt gà vào miệng Tuyết Cầu, chẳng ngại ngần ngón tay thon dài dính đầy thịt mỡ béo ngậy.

“Lời này sai rồi, tôi đây là đang rõ ràng khích lệ ngài cầm đầu đại đa số quần chúng nam tính đó chứ, muốn lấy cái này làm mục tiêu, vừa cưới được vợ yêu kiều về nữa mà” Tuyết Cầu nghe tới hai từ thành thân, suýt nữa ăn thịt gà bị nghẹn, nhưng vẫn không quên chỉnh lại lời mình nói.

“Cảnh thực ra có cảm giác, mình tương đối phù hợp một tiêu chuẩn. Tiếc là vợ yêu kiều trước mắt cũng không có, chỉ có mỗi một con thỏ tham ăn thôi. Haizz, Cảnh đây thật uất ức quá, hoàn toàn bị một con thỏ chẳng hiểu phong tình gì cau hồn đi mất rồi” Vân Cảnh giả bộ tiếc hận thở dài, chỉ là đôi mắt như cười kia rốt cuộc bán đứng loại tình cảm vui sướng của hắn.

“Tính tình thay đổi quá lớn, khả nghi khả nghi lắm” Tuyết Cầu trừng mắt liếc Vân Cảnh một cái, nói ra ý nghĩ chân thực nhất tận đáy lòng.

“Bản tính Cảnh chính là người như vậy, tuy nhiên chỉ ẩn giấu trước mặt người khác thôi. Tuyết Nhi với Cảnh mà nói, dĩ nhiên không cần giấu, Tuyết Nhi không tiếp nhận được sao?” Vân Cảnh từ bé đã bị dạy dỗ cần giận vui cũng không biểu hiện ra, giờ lại thấy bản tính hắn trái ngược hẳn, hiện giờ đã bỏ đi gánh nặng, dĩ nhiên cũng bỏ cả tính tình lạnh lùng kia đi rồi.

“Vậy ha” Tuyết Cầu đáp lại nhàn nhạt, trái tim chỉ vì câu “Tuyết Nhi với Cảnh mà nói” kia tim đập mạnh hơn chút, miếng thịt ăn trong miệng trở nên ngọt hẳn. Thấy toàn bộ cứ rối loạn, rối loạn mãi.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.