Vương Phi Xin Đừng Chạy

Chương 39: Tôi Yêu Em




Chặt đứt tơ tình

Chỉ trong nháy mắt, hạt sen bảy màu hiện thế, trút xuống tất cả ánh sáng và linh khí đã tích lũy trăm năm với phúc của đầm lầy, đều chỉ cách Tuyết Cầu có gang tấc. Cùng lúc đó, Vân Cảnh thừa lúc đóa sen bảy màu sắp khép lại, vội vàng bay lên không lướt về phía đóa sen bảy màu giữa Dao TRì, moi Tuyết Cầu đang bị linh khí khắp nơi bao bọc lên, bay trở về bên bờ hồ.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, vì thế nhiều người còn chưa kịp phản ứng xem chuyện thật sự xảy ra là gì, đóa sen bảy màu đã khép lại lần nữa, thu lại tất cả ánh sáng, đứng lặng một mình chính giữa Dao Trì, khôi phục lại nụ hoa chưa thay đổi đã trăm năm nay.

Giờ phút này, cả Vân Uyển cũng chấn động, bất giác lẩm bẩm, “Không ngờ hạt sen bảy màu lại chọn đúng tai thỏ cụp màu trắng” Mọi người nghe vậy, lại ồ lên một trận, ánh mắt như kim châm bắn ào ào về phía Tuyết Cầu không biết tự lượng sức trong lòng Vân Cảnh, mang theo tia ghen ghét và hâm mộ vô cùng.

“Chư vị đợi chút, đừng sốt ruột!” Vân Tuyền rốt cuộc cũng có phong cách Vương giả, biết là hiện nay nếu không khống chế được cục diện, sẽ bị kẻ có tâm tư khác lợi dụng. Bởi vậy, ông ngẩng cao đầu mở miệng, khiến mọi người đều tập trung chú ý vào ông.

“Tuyền hiểu rất rõ tâm tình của chư vị, tuy nhiên có thể thừa nhận người nhận được phúc đầm lầy của hạt sen bảy màu chỉ bấm trên đầu ngón tay thôi. Nếu chọn con thỏ trong lòng Cảnh Nhi thì đó là ý trời, chưa vị cũng đừng quá mức cầu toàn. Tuyền ở cung điện Côn Lôn bên cạnh sẽ vì chư vị mà chuẩn bị phòng, nếu muốn ở lại Côn Lôn vài ngày, qua rồi Tuyền đây sẽ sai người dẫn chư vị đi” Vân Tuyền không biết là kết quả nói lảng sang chuyện khác lại có hiệu quả lớn tới vậy.

“Thịnh tình của Phụ Hý Vương, ta đợi cũng không dám thoái thác, đã quấy rầy nhiều rồi, mong Phụ Hý Vương chớ để ý” Kẻ mở miệng rõ ràng là nam tử của bộ tộc Phượng Hoàng có tướng mạo xấu xí nhưng uy nghiêm vô cùng kia.

Vân Tuyền cảm kích nhìn ông ta một cái, cười bảo, “Tộc trưởng Phượng Cửu của tộc Phượng Hoàng chắc sẽ ở lại đây mấy ngày, đúng là vinh hạnh của Tuyền, tộc trưởng Phượng Cửu, mời!” Nói xong, Vân Tuyền lại nắm tay Vương Hậu Vân Uyển cùng một người trong tộc Phụ Hý, rời gót Dao Trì, về cung điện Côn Lôn.

Sau khi trở về cung điện, đại đa số tộc trưởng hoặc Vương thượng đều tỏ vẻ muốn ở lại vài ngày, chỉ có mình Huyền mặc thì lười nhác đứng dậy, nở nụ cười câu hồn, nói tà mị, “Huyền Mặc còn có chuyện quan trọng, xin miễn không ở lại” Nói xong, hắn cúi người hành lễ theo đúng cấp bậc, rồi đem theo hai tùy tùng rời chỗ ngồi, đi lên trước vẫn không quên liếc mắt nhìn Tuyết Cầu vừa tỉnh dậy trong lòng Vân Cảnh đang quay đầu quyến rũ liếc mắt nhìn quanh.

Tuyết Cầu vừa tỉnh lại đã bị ánh nhìn tối như điện xẹt của Huyền Mặc phóng tới, bất giác như bị sét đánh run lẩy bẩy cả người, giật mình phát giác ra bản thân đã rời khỏi đóa sen bảy màu, giờ phút này đang đúng lúc vặn vẹo uốn éo trong lòng Vân Cảnh.

Vân Cảnh… thật đáng sợ quá! Ánh mắt ấy, biểu hiện kia, gần như muốn ăn thịt nàng vậy. Tuyết Cầu dưới ánh mắt giận dữ của Vân Cảnh bắt đầu tỉnh táo lại, đúng là mình lẻn ra ngoài sai rồi, hoặc nói định đi theo Huyền Mặc là sai, hay là nói định ăn cá chép đỏ trong Dao Trì là sai nhỉ? Đến tột cùng điều gì khiến cho Vân Cảnh tức giận vậy chứ…

“Trở về sẽ thanh toán với ngươi!” Vân Cảnh hạ giọng ác liệt nói, ôm chặt thân hình Tuyết Cầu trong tay. Trong nháy mắt hắn suýt mất nàng, mà nàng lại chỉ biết chuốc họa chọc giận hắn thôi.

Vân Cảnh vẫn chưa phát hiện ra, thực ra hắn sớm đã không còn là mình như trước nữa, không còn là kẻ lạnh lùng như trước nữa.

Thấy khách mời lục tục rời đi, trong điện rốt cuộc chỉ còn lại có Vân Tuyền, Vân Uyển, Vân Cảnh và Tuyết Cầu. Lúc này Vân Tuyền mới khoanh tay đứng dậy, lạnh giọng nói với điện hạ Vân Cảnh, “Cảnh Nhi, cùng mẫu hậu con ra thiên điện đi, để con thỏ lại, vi phụ có lời muốn hỏi nó”

“Phụ vương…” Vân Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn phụ vương trên điện mặt lạnh không cười, bất an trong lòng bỗng khuếch đại.

“Uyển Nhi, dẫn nó đi” Vân Tuyền quay lựng lại, không liếc mắt nhìn hắn cái nào, biểu lộ bản thân đầy uy nghiêm và quyết tuyệt.

Vân Cảnh đành thả Tuyết Cầu trong lòng xuống, cùng Vân Uyển đi thiên điện.

“Cảnh Nhi, lần này con thật lỗ mãng quá!” Vào thiên điện, Vân Uyển không nhất trí lắc đầu, trong mắt nhìn đứa con đầy trìu mến và bất đắc dĩ.

“Mẫu hậu, phụ vương sẽ làm gì Tuyết Cầu ạ?” Vân Cảnh chỉ lúc ở trước mặt Vân Uyển mới thu hết thái độ lạnh lùng lại, cả người bình thường.

“Chuyện này phải xem tạo hóa của nó, nếu nó trả lời không ổn, e là khó bảo toàn tính mạng” Vân Uyển hơi cau mày mềm mại lại, đang đoán xem con thỏ kia có địa vị gì trong lòng con trai mình.

“Mẫu hậu nói là, phụ vương có ý định giết nàng ấy sao? Đúng là lỗi của nhi thần, nhi thần không nên tự tiện dẫn nàng ấy tới thọ yến của Mẫu Hậu, muốn phạt thì phạt con đi ạ. Mẫu hậu, nàng ấy không đáng tội chết!” Vân Cảnh không dám tưởng tượng, lúc trước vẫn còn là thân hình bé bỏng ấm áp mà sau đó lại biến thành lạnh lẽo thì thế nào, hắn chắc điên lên mất, hắn không chấp nhận nổi!

“Cảnh Nhi, con vẫn không hiểu cha con” Vân Uyển lại lắc lắc đầu, vươn tay ngọc mềm mại nắm bàn tay lạnh lẽo của Vân Cảnh vào lòng bàn tay, nói khẽ, “Cha con sao dám giết nàng ấy đã được hạt sen bảy màu chúc phúc chứ, cha là vì con đó, con trai ngốc à”

“Mẫu hậu, con không hiểu” Vân Cảnh đã dần đoán ra nguyên nhân bên trong, chỉ là nếu không phải chính miệng Vân Uyển nói, hắn bất luận thế nào cũng không tin được.

“Cảnh nhi, con là vua tộc Phụ Hý tương lai, điều này ta và phụ vương con đã sớm quyết định chuyện tiếp theo rồi. Nói vậy thì cong cũng biết, lúc trước cha con cưới mẫu phi Vân Nhi là ý của ta. Ông vốn định cho bà ấy lên ngồi trên ngôi vị Vương Hậu Phụ Hý, song lại  bị trưởng lão bộ tộc chúng ta gây khó dễ, nếu ông ấy không có huynh đệ ruột thịt, vị trưởng lão này sao để ông ấy tiếp tục ngồi lên ngôi vương nữa. Nếu con là Vương, lại có ý nhất định phải kết hôn với dị tộc Long Tộc, con cho là con có thể được như ý sao? Nếu không tính con lên làm Vương, làm loài rồng cao quý nhất, con cho là có thể được như ý như trước sao? Mẫu hậu từ nhỏ đã nhìn con trưởng thành, về điểm tâm tư này của con, mẫu hậu vẫn hiểu nhất, thừa dịp này tình chưa lún sâu, thì chặt đứt đi” Mỗi một từ của Vân Uyển đều như một con dao khoét trái tim Vân Cảnh, khiến cho trái tim của hắn chưa từng biết đau là gì bỗng đau đớn co rút từng cơn.

Mới nếm thử tư vị tình cảm mà hắn cho tới giờ khắc này đã bị Vân uyển làm cho tỉnh hoàn toàn, mấy ngàn năm trước với hắn mà nói lúc nào cũng chỉ có pháp thuật và chi đạo học tập, bởi tính tình quá lạnh lùng, nên cũng không thích có con gái tiếp xúc. Chỉ là hiện giờ hắn mới biết, lúc trước mỗi khi nghĩ tới Tuyết Cầu sẽ không kìm được cảm giác mỉm cười, ngón tay chạm vào thân hình ấm áp của nàng mà thấy run rẩy sung sướng, tất cả đều nói rõ hắn thật sự thích cái con thỏ ngốc ngếch chẳng chút để tâm này mất rồi.

Chỉ là Mẫu hậu nói cũng đúng, Vân Cảnh hắn, là đứa con được sủng ái nhất của Phụ Hý Vương, chẳng ai lại đồng ý để hắn và Tuyết Cầu ở cùng nhau. Đã tính yêu sâu hơn, lại lưu luyến càng nồng đượm, cuối cùng hắn cũng phải dây dưa mãi với nàng ấy. Cắt đứt đi, cắt đứt đi…

“Phải làm thế nào phụ vương mới không giết nàng ấy?” Vân Cảnh lại ngẩng đầu lên, trong mắt đã hiểu rõ hoàn toàn, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng đạm bạc như cũ. Trong mắt Vân Uyển thấy đau lòng, bà làm sao không nghĩ tới hạnh phúc của đứa con mình chứ, chỉ là Vương giả từ trước tới giờ đều phải cô độc và bạc tình, bà nguyện Cảnh Nhi vẫn là Cảnh Nhi lúc trước, không động tình sẽ không thấy đau, sẽ không thấy khổ sầu.

“Con bỏ hết, làm thế Phụ Vương sẽ tha cho nàng ấy chứ?” Vân Cảnh thấy Mẫu hậu vẫn chưa nói gì, đã nói ra quyết định của mình. Hắn cuối cùng cũng không bỏ nàng được, chỉ cần nàng có thể, muốn hắn thế nào cũng được hết.

Mà ở một chỗ khác.

“Có tên chứ?” Vân Tuyển thấy Vân Cảnh đi rồi, thì đứng ở trên đại điện lạnh lùng quan sát cái con thỏ màu trắng đang cụp tai rất bình thường ở dưới kia, thấy nàng không sợ cũng không trốn, thì lạnh nhạt mở miệng hỏi.

Tuyết Cầu không biết Phụ Hý Vương trước mắt này muốn nói chuyện gì với nàng, thậm chí nàng còn không biết mình đã hấp thu linh khí và phúc đầm lầy mà hạt sen bảy màu giao cho mình. Nhưng nhìn khắp chung quanh không khí trong cung điện này, nàng nếu nói không cẩn thận không những hại bản thân mình mà còn có thể liên lụy tới cả Vân Cảnh nữa.

“Bẩm bệ hạ, có ạ, tên là Tuyết Cầu, là chủ nhân Vân Cảnh đặt cho ạ” Tuyết Cầu chần chừ một lúc, cuối cùng quyết định nghiêm túc đợi, thành thật trả lời.

“Cũng biết lễ tiết đó, Cảnh Nhi bình thường đối xử ngươi thế nào?” Phụ Hý Vương lại hỏi tiếp, trên mặt lạnh te, cũng không có cách nào đoán được ý nghĩ thực sự trong lòng ông.

Trong lòng Tuyết Cầu biết có chuyện kỳ lạ, nếu không cũng sẽ không giữ một mình lại đó chứ, nàng nghĩ ngợi, cung kính đáp, ‘Chủ nhân đối xử với Tuyết Cầu giống các đồng bạn khác ở cung Nguyệt Miện ạ”

“Ta đây hỏi ngươi, ngươi có thích gì không?”Vân Tuyền phát hiện ra, cái con thỏ có tên là Tuyết Cầy này nhìn có vẻ ngu si, nhưng thực chất tâm tư rất linh hoạt, chẳng đơn giản chút nào, chỉ cần đáp tròn vẹn không chệch, thì ông cũng chẳng bắt bẻ được gì. Vì thế, ông cũng thay đổi một vấn đề chẳng liên quan, muốn thăm dò thân thế nàng ta xem thế nào.

“Dĩ nhiên là thích ăn rồi ạ” Thân là động vật, cho dù là động vật bậc cao chăng nữa, cũng đều không rời khỏi từ ăn này tý nào. Tuyết Cầu nghĩ vậy nên cũng đáp lại vậy.

“Ha ha, chẳng trách mà Cảnh Nhi mang ngươi tới đây. Ta đây hỏi lại ngươi, ngươi có thích Cảnh Nhi không?”

Thì ra là thế, trong lòng Tuyết Cầu cười nhạo, đây mới là mục đích chính của ông đi. Nếu tôi nói thích, ông sẽ hỏi vì sao ngay à? Nếu tôi nói không thích ông cũng lại hỏi vì sao ngay? Dĩ nhiên lời này Tuyết Cầu chỉ dám nghĩ cũng không dám nói ngang nhiên ra lời chất vấn Phụ Hý Vương. Chỉ là, thật sự đặt tay lên ngực mà hỏi, nàng thích Vân Cảnh không? Nàng rất thích được ở cạnh Vân Cảnh, chẳng qua là vì Vân Cảnh là cha mẹ cơm áo của nàng, cho nàng ăn, nàng uống, đối nàng tốt vô cùng. Nếu bảo không thích, vậy cũng không hẳn, dù sao cái gương mặt tinh xảo chẳng có tý khuyết điểm kia ai nhìn cũng không chịu nổi, hơn nữa Vân Cảnh nhìn lạnh băng vậy, nhưng thực ra là ngoài lạnh trong nóng, ít nhất đối xử với nàng từ trước tới giờ đều ấm áp lắm.

“Bệ hạ, thích ạ” Tuyết Cầu vừa nói xong, hai tròng mắt Vân Tuyền bỗng nhắm chặt lại, mắt thấy ngón tay có luồng sáng trắng sắp phụt ra nguy hiểm, “Thử hỏi mà xem, có sủng vật nào mà không thích chủ nhân của mình chứ ạ?” Tuyết Cầu dừng chút, lúc này mới nói một câu sau cùng ra.

Vân Tuyền ngẩn người, day nhẹ trán, thu pháp thuật trong tay lại, rồi cất cao giọng nói ra ngoài cửa điện, “Cảnh Nhi, con đã nghe rõ chưa? Vi phụ đại khái hiểu rồi, con dẫn nàng ấy về đi” Hóa ra, vừa rồi Vân Uyển đã truyền âm cho ông, nói với ông tâm ý đã quyết của Vân Cảnh, nên dù có làm khó cái con thỏ này thì đó cũng là con gà con trong bụng ông mà thôi.

Vân Cảnh nghe lén bên ngoài sao? Tuyết Cầu xoay người vọt nhanh, thấy một Vân Cảnh mặc quần áo sang trọng, chẳng chút biểu tình gì nhìn nàng chằm chằm, chẳng cười chẳng giận. Cứ như cảnh họ mới gặp nhau ban đầu vậy, trong mắt chẳng có tia buồn vui nào.

Thực ra Vân Cảnh chỉ nghe được câu cuối, trong lòng vốn đang nửa mừng nửa lo vì câu nói “thích’ kia của Tuyết Cầu thì lại bị cái câu sau là “Có sủng vật nào không thích chủ nhân của mình chứ” dập tắt tất cả lửa nhiệt tình. Hóa ra, hắn và nàng, chỉ là chủ nhân và sủng vật thôi… Nếu vô tâm, vậy cũng là lúc nên ngừng thật rồi.

“Phụ Vương, Mẫu Hậu, con xin cáo lui trước” Vân Cảnh yên lặng ôm lấy Tuyết Cầu xoay người, hành lễ tao nhã ra khỏi cung điện. Mới đi được vài bước, thì đã gặp một bộ quần áo trắng cùng mùi son phấn nhàn nhạt bay tới, đúng là Vương nữ Hỏa hiên của tộc Toan Nghê lúc trước.

“Công chúa Hỏa Hiên” Vân Cảnh lễ tiết vuốt cằm, lặng lẽ lùi mấy bước, kéo khoảng cách giữa hắn với Hỏa Hiên ra.

“Gọi muội là Hỏa Hiên thì được rồi, hai từ công chúa nghe sợ quá. Vừa rồi ta cùng phụ vương mới nhắc tới huynh, phụ vương nói, nếu huynh có rảnh thì mời huynh tới chơi chỗ chúng ta mấy ngày đó” Hỏa Hiên vừa nói vừa ngẩng đầu cao ngạo, cười cười khoác lên cánh tay Vân Cảnh.

Tuyết Cầu vốn đang cuộn trong lòng Vân Cảnh, tâm tình chẳng được vui lắm, lại thấy mùi hương và bàn tay trắng nõn khoác lên người Vân Cảnh, thì thấy giận dễ sợ, chẳng nghĩ gì cắn một cái lên cánh tay non mịn của Hỏa hiên.

“A!” Hỏa Hiên bị đau rụt tay lại, mặt sầm xuống, lại không dám phát tác trước mặt Vân Cảnh, chỉ đánh trừng mắt ác độc với Tuyết Cầu.

Tuyết Cầu cứ tưởng Vân Cảnh sẽ nói răn dạy nàng, ai ngờ Vân Cảnh cũng chẳng để ý tới sự tùy hứng của nàng, chỉ lễ phép châm mồi lửa bảo, “Ý tốt của Công chúa, Vân Cảnh xin nhận, nếu phụ vương đồng ý chắc sẽ tiếp nhận. Công chúa nếu không còn gì nữa, Vân Cảnh kính xin đi trước một bước, cáo từ” Nói xong, hắn mang theo thái độ nho nhã lễ độ xa cách như trước lặng lẽ rời khỏi Dao trì trở về cung Nguyệt Miện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.