Vương Phi Xin Đừng Chạy

Chương 13: Trừng Phạt Sắc Tình




Gương mặt Huyền Lâu lướt qua một tia nụ cười  ~~ dịu dàng. Trong con ngươi mơ hồ cũng toát ra một tia ấm áp. Dù là nhàn nhạt nhưng tạo cho người khác cảm giác giống như ánh mặt trời bao quanh hắn.

"Biết nàng sống hạnh phúc là tốt rồi. Cần gì đi vào." Khóe miệng treo một nụ cười dịu dàng, giọng điệu Huyền Lâu ấm áp mà lạnh nhạt.

Huyền Minh cái hiểu cái không nhìn Huyền Lâu. Tại sao đại ca rất thích Thẩm Thiển Mạch, nhưng lại không nói. Tại sao rõ ràng là đại ca rất muốn thấy Thẩm Thiển Mạch, lại chỉ đứng ở ngoài cửa, chỉ cầu biết tin tức của nàng là được rồi? Hắn không hiểu, chẳng lẽ thích một người  ~~ không phải nên hi vọng ngày ngày ở cùng một chõ với nàng sao?

Huyền Lâu thấy Huyền Minh không hiểu, nhẹ nhàng cười nói: "Không phải mỗi người đều có thể ngày ngày ở cùng một chỗ với người trong lòng mình. Cho nên, Huyền Minh, đệ phải biết quý trọng những gì mình đang có đấy."

Huyền Minh cái hiểu cái không gật đầu một cái. Hắn thật sự rất quý trọng thời gian mỗi ngày mà mình được ở cùng Thiên Thiên mà. Nhưng tại sao lại có người không thể mỗi ngày ở cùng một chỗ với người trong lòng chứ? Còn hắn thì nếu như mà không có thể thấy Thiên Thiên thì thật sự sẽ rất khổ sở.

Nghĩ tới đây, Huyền Minh hỏi: "Đại ca, có phải người cảm thấy rất khổ sở không?"

Vẻ mặt Huyền Lâu từ từ che lên một tầng sương mù, giống như không thể cảm nhận được rõ ràng tâm tình của hắn. Khóe miệng tràn ra một nụ cười thoải mái: "Đại ca không khổ sở. Huyền Minh nhớ, đệ không được nói cho người khác biết rằng ta đã tới đây."

Sau khi chiến tranh của Thiên Mạc và Lâm Vị dừng lại, Huyền Lâu liền thay Thẩm Thiển Mạch trở thành Võ Lâm Minh Chủ đi xử lý chuyện trong võ lâm, thì hắn chưa từng xuất hiện Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn.

Hắn không muốn xuất hiện trước mặt nàng bây giờ, vì chỉ sợ khi hắn nhìn thấy nàng, hắn sẽ không rời đi được. Hắn chỉ cần biết nàng sống rất tốt, vậy là được rồi ~~. Hôm nay biết nàng bình an sinh hạ một đôi long phượng thai, hắn cũng đã an tâm.

Tay áo màu trắng bay bay trong gió, Huyền Lâu liền lách người, biến mất ở ngoài cửa. Mà Huyền Minh thì đi vào trong phòng.

Thiên Thiên vừa nhìn thấy Huyền Minh, liền chu môi nói: "Tại sao ngươi lề mề ở ngoài cửa lâu như vậy?"

"À? Ta. Ta..." Huyền Minh muốn nói, nhưng lại nghĩ đến đại ca đã dặn không được nói cho người khác rằng mình đã đến, vì vậy mà khuôn mặt thanh tú đỏ lên.

"Ta cái gì mà ta. Ngươi thực ngốc!" Thiên Thiên không khỏi nói, chỉ là trên mặt nàng không có một chút tức giận nào, chỉ có sự liếc mắt đưa tình vời người yêu.

Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn liếc nhau một cái, trong con ngươi của hai người này đều toát ra mấy phần thâm tình cùng bất đắc dĩ. Có lẽ trong tình yêu của Thiên Thiên và Huyền Minh, hai người có tính y như trẻ con ngây thơ, cũng có sự hạnh phúc của trẻ con, như vậy cũng chưa chắc không phải một chuyện tốt.

Ngôn Tu Linh nhìn hai đôi trong  ~~ phòng, trong mắt thoáng qua một tia chán nản. Bọn họ đã tìm được hạnh phúc, niềm vui của mình rồi, đây chính là tình yêu mà nhiều người nói sao? Như vậy tình yêu của hắn đang ở nơi nào đây?

"Tu Linh. Trẫm đến cả hoàng tử cũng có rồi, vậy hoàng hậu của ngươi đang ở đâu vậy?" Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Ngôn Tu Linh đứng một mình ở một bên, trong con ngươi đen như mực hiện lên mấy phần trêu tức, nâng lên một nụ cười dáng tà mị, nói nửa đùa nửa thật.

Ngôn Ty Linh bị Tư Đồ Cảnh Diễn ~~  một câu nói làm cho hắn không nói nên lời. Cái tên Tư Đồ cảnh diễn này, ngươi thật sự là một kẻ thù dai, bây giờ bắt được cơ hội liền tới đả kích hắn. Nhếch miệng lên một nụ cười chẳng hề để ý, thản nhiên nói: "Trẫm còn nhỏ."

Phốc. Ngôn Tu Linh nói những lời này xong, tất cả người trong phòng đều bật cười. Mặc dù Ngôn Tu Linh có bề ngoài giống trẻ con, nhưng tuổi của Ngôn Tu Linh thì không còn nhỏ. Đường đường là một nam tử sát phạt quyết đoán không chút do dự, bây giờ lại nói mình còn nhỏ, thật sự có chút khôi hài.

"Ngươi nói thế thì không phải đến khi Nguyệt nhi của chúng ta lớn, thì ngươi mới có thể lập gia đình sao." Thẩm Thiển Mạch nâng lên một nụ cười, trong mắt mang theo vài phần trêu trọc nói. Nàng nhất định là cùng một trận tuyến với Tư Đồ Cảnh Diễn.

Ngôn Tu Linh nghe thấy lời Thẩm Thiển Mạch nói, trong con ngươi thoáng qua một nụ cười, xấu xa hỏi lại: "Thật sao? Không bằng chờ Nguyệt nhi lớn lên thì gả cho ta?"

"Mơ đi!"

Ngôn Tu Linh vừa cứng rắn ~~  nói xong, Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch đồng thời đáp trả. Nguyệt nhi là bảo bối của bọn họ, làm sao có thể để cho Nguyệt nhi gả cho tên Ngôn Tu Linh mặc dù nhìn như đứa trẻ ngây thơ, nhưng thật ra thì là kẻ vô cùng phúc hắc, nằm mơ! Không có cửa đâu!

Thấy bộ dạng khẩn trương của Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch, Ngôn Tu Linh lộ ra một nụ cười đắc ý, trong lòng âm thầm tính toán, xem ra Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn cũng có nhược điểm. Về sau hắn sẽ chăm chỉ chơi với bọn họ.

Cuộc sống bây giờ, không cần phải tranh giành thiên hạ, lại không có người yêu làm bạn, rất nhàm chán. Nên việc trêu cợt Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển ~~  Mạch là một thú vui trong cuộc sống của hắn.

(Chánh văn đến chỗ này kết thúc, nhưng vẫn còn có ngoại truyện nha ~ Câu chuyện về đám trẻ con phúc hắc, rất hài hước và câu chuyện sau cái kết mĩ mãn của tình yêu nam nữ chính xứng đáng có được, bà con không nên bỏ qua đâu. Cảm ơn các bạn lần nữa vì đã ủng hộ Thanh Thiển tới bây giờ. Vô cùng cảm ơn!)

------ lời ngoài lề của tác giả ------

Chánh văn tới đây đã kết thúc rồi. Nếu  ~~ muốn xem đám trẻ con phúc hắc, nam nữ đùa giỡn tình cảm, thì phải xem ngoại truyện thôi. Cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.