Vương Phi Trọng Sinh Ký

Chương 24: Ngỡ sanh tâm bất phục lập mưu - chuyện bất ngờ có thêm khẩu quyết




Editor: tieudangnhi

“Không chỉ là Ngọc Phi Yên, ai gia muốn cả Ngọc gia theo đứa con gái này biến mất khỏi thế gian!”

Cái này, Chu Liệt càng thêm giật mình, hai mắt nhìn chằm chằm Tần thái hậu.

Cuộc sống trong cung đình đáng sợ như vậy sao?

Thiếu nữ thiện lương ôn nhu lúc trước đi đâu mất rồi?

Khuôn mặt thanh tú trong trí nhớ trước kia, bây giờ đã đầy nếp nhăn, tuy rằng mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ năm đó, nhưng sát khí giữa đôi lông mày đã phá huỷ hết sự đoan trang cùng hiền lành ban đầu của nàng, thay đổi đến nổi làm cho Chu Liệt hoàn toàn nhận không ra.

“Ai gia không ngoan độc, đã sớm chết trong cái nơi ăn thịt người không nhả xương kia!”

“Chu Liệt, đây là ngươi nợ ai gia! Nếu như năm đó ngươi không thất ước, cuộc sống của ai gia sẽ không phát sinh biến hoa long trời lở đất như vậy. Ai gia như hôm nay, đều là do một tay ngươi xô đẩy! Thứ ngươi thiếu ai gia, thì phải trả cho xong!”

Chờ sau khi Tần thái hậu đi khỏi thật lâu, bên tai Chu Liệt vẫn còn vọng lại câu nói cuối cùng kia của nàng.

Nàng nói rất đúng, nếu đêm hôm đó hắn quyết đoán cùng nàng rời đi, cho dù mất đi tước vị, không có vinh hoa phú quý, bọn họ cũng có thể hạnh phúc gắn bó kề cận bên nhau cả đời.

Ít nhất, nàng sẽ không vì sinh tồn về sau, mà thay đổi hoàn toàn như vậy… Là do hắn hại nàng!

Quả nhiên, thứ trên đời này không thể thiếu chính là nợ tình!

Đưa ra quyết định, Chu Liệt gọi nhi tử tới, bắt đầu tỉ mỉ bố trí.

“Phụ thân, người làm như thế sẽ bị thế nhân nhạo báng suốt đời! Ngọc gia trung liệt, một nhà anh hào, ngài thế nào có thể vì một lời hứa hẹn, liền đáp ứng thái hậu chứ!”

Sau khi Chu Tuấn nghe xong an bày của Chu Liệt, liền vội vàng ngăn cản, nhưng trong lòng Chu Liệt lúc này tràn đầy sự áy náy đối với Tần thái hậu.

Thấy Chu Tuấn còn muốn nói tiếp, Chu Liệt phất tay ngăn hắn lại.

“Mạnh sống yếu chết, đây là quy luật sinh tồn ở đại lục này. Thay vì để cho Ngọc gia cuối cùng lung lạc, bị người nhục nhã, không bằng giúp bọn họ thống khoái! Lại nói, đây là thỉnh cầu duy nhất mà nàng đưa ra đối với ta trong nhiều năm nay, ta không thể lại có lỗi với nàng…”

“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”

Chu Tuấn thấy vô luận mình phản đối như thế nào, phụ thân cũng không nghe lời khuyên của hắn, chỉ có thể buông xuôi từ bỏ.

Nếu như Chu Tuấn biết, lựa chọn lúc này của Chu Liệt lại mang đến hoạ diệt tộc cho Chu gia, hắn nhất định sẽ hối hận, vì sao lúc trước không kiên quyết ngăn cản Chu Liệt đến cùng, đáng tiếc, trên đời này cho dù dược sư giỏi nhất cũng không chế ra dược mang tên hối hận!

Bên trong Trung Nghĩa công phủ.

Tất cả dược liệu cần giải độc cho Ngọc Kinh Lôi, đều được Hạ Hầu Kình Thiên đưa tới, trong đó còn có cả linh dược đã làm cho Ngọc Phi Yên đau đầu không thôi, khổ sở tìm không ra.

“Cầm đi! Biết ngươi muốn dùng, gia nhiều chuyện, tìm tới cho ngươi!” Hạ Hầu Kình Thiên lười biếng tựa vào ghế :”Đừng cảm tạ sơ qua loa bằng mồm mép, nói những lời sáo rỗng vô dụng không có ý nghĩa. Chân tâm cảm tạ gia, thì còn có chút thực tế hơn. Trong tháng này phải đột phá Võ Vương, đây chính là báo đáp tốt nhất dành cho gia.”

“Biết! Ngươi một bên từ từ mà nghỉ ngơi, ta rất gấp---“

Ngọc Phi Yên vội vã đo lường giải dược, lười cùng Hạ Hầu Kình Thiên đấu võ mồm.

Nhìn bóng dáng kiều nhỏ kia bây giờ đang bận rộn chuẩn bị dược liệu, Hạ Hầu Kình Thiên mỉm cười, ánh mắt có chút vui mừng, cũng có chút kiêu ngạo.

Xem, mèo con của hắn, rất lợi hại nha!

Hồng xà đan của Đan tộc thì tính là cái gì, mèo con của hắn cũng có thể chế ra giải dược khắc chế nó nha!

Liễu Thịnh còn nói Ngọc Phi Yên sau này sẽ ngáng chân hắn, cái tên tầm nhìn hạn hẹp kia! Cho dù Ngọc Phi yên cái gì cũng không giỏi, chỉ bằng một tay y thuật của nàng, ở Vô Ưu thành có thể xài được, có thể náo được!

Ngọc Phi Yên một mực chuyên chú từ buổi sáng vội vàng cho đến đêm khuya, Hạ Hầu Kình Thiên cũng không nhúc nhích nhìn nàng cả ngày.

Thời đại này không có máy móc công nghệ cao chế dược, tất cả chỉ có thể dùng đỉnh luyện ra dược, dược sư còn phải có khả năng khống chế lửa vô cùng tốt, cũng theo đó, phân lượng chế dược một khắc không thể nhiều, một khắc cũng không thể thiếu.

Một ngày này qua đi, Hạ Hầu Kình Thiên coi như đã hiểu biết sự lợi hại của Ngọc Phi Yên.

Đôi tay nhỏ mềm mại kia như một cây cân cực kỳ chính xác, mỗi một lần lường dược liệu đều không sai chút nào, thật đúng là thần đến tay mà!

Càng nhìn, Hạ Hầu Kình Thiên càng cao hứng, thậm chí còn tràn đầy tự tin cho rằng, ánh mắt của mình vô cùng tốt, tuệ nhãn linh cơ, chọn được bảo bối như vậy.

Cùng lúc đó, một loại suy nghĩ chua xót dâng lên, ở trong lòng Hạ Hầu Kình Thiêng cũng trở nên càng ngày càng nồng liệt. Ngọc Phi Yên sớm hay muộn gì cũng phải lập gia đình, cho dù hắn có mang nàng tới Vô Ưu thành đi chăng nữa, Ngọc Phi Yên ưu tú như vậy, cũng sẽ có rất nhiều người phát hiện nàng tốt, sẽ tới cửa cầu cưới nàng.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện mèo con mình dưỡng bị người khác nhớ thương, Hạ Hầu Kình Thiên liền cảm thấy tư vị này không dễ chịu chút nào.

Không thể, không muốn!

Hắn phải trấn giữ cho thật tốt, không để cho Ngọc Phi Yên cùng quá nhiều xú nam nhân tiếp xúc!

Về tương lai của Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên sớm đã sắp xếp xong xuôi, nàng linh tính mười phần, lại có thiên phú cực cao, cho nên hoàn toàn không cần thiết giống loại nữ tử tầm thường, câu nệ trong nhà, giúp phu dưỡng tử, chuyện đó hết thảy đều không thích hợp với Ngọc Phi Yên.

Nữ tử như nàng, hẳn là phải đi đường càng xa, đứng ở vị trí thật cao, cười nhìn toàn bộ phong cảnh thế gian.

Mà trên con đường đi này, từ đầu tới cuối đều sẽ có hắn nhìn theo, phụng bồi, sủng, đau nàng! (Êu rồi sao ko biết, ca đúng là ngây ngô quá nha)

Về phần “Nam nhân khác”, loại sinh vật chán ghét này, cút ngay cho gia---

Nhớ thương mèo con của hắn, kết cục liền sẽ giống như Hạ Hầu Nam, chỉ có con đường chết!

Giờ tý, đỉnh dược phát ra một loại hương thanh nhã tinh khiết.

“Thành!”

Ngọc Phi Yên mở đỉnh dược ra, một viên thuốc đỏ như máu nằm bên trong.

“Nhị tiểu thư, mau cho công gia gia uống giải dược! Để ta giúp đỡ công gia lên! Thật tốt quá, công gia được cứu rồi!” Lão Khôi kích động đến nổi chó chút nói năng lộn xộn.

Tâm tình kích động hôm nay của hắn giống như đang ngồi trên xe, lú này đây thật đúng là mở mang tầm mắt!

Lão Khôi ở trong quân doanh đã nhìn thấy qua dược sư trung cấp chế dược, nhưng bọn họ chế ra đan dược đều còn sót lại rất nhiều cặn bã. Nghe nói dược sư cấp bậc càng cao, đan dược làm ra càng thêm thuần tuý, trong đỉnh dược của Ngọc Phi Yên một chút vụn thuốc thừa cũng không có, nhị tiểu thư thật sự quá lợi hại!

Lão Khôi đỡ Ngọc Kinh Lôi, Ngọc Phi Yên đem giải dược uy cho hắn.

Kỳ hương ở trong miệng Ngọc Kinh Lôi liền lan tràn, giải dược vừa vào miệng liền tan, thời gian chỉ trong vòng một ly trà nhỏ, gương mặt ban đầu còn là màu đen liền khôi phục lại huyết sắc bình thường.

Ngọc Phi Yên lại dè dặt cẩn thận uy Ngọc Kinh Lôi uống một chút nước, một lát sau, Ngọc Kinh Lôi chậm rãi mở mắt.

“Gia gia, người cảm thấy thế nào---“

Thấy Ngọc Kinh Lôi không có việc gì, Ngọc Phi Yên cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Không có dụng cụ trị liệu hiện đại, không có phòng giải phẫu, dao giải phẫu, không có chất kháng sinh, cái gì cũng không có, trong lòng Ngọc Phi Yên thật đúng là ai oán. Thật tốt, gia truyền lúc này còn có chút công dụng.

“Ta… Còn sống?”

Ngọc Kinh Lôi không tin nhìn cháu gái cùng lão Khôi.

Hắn còn nhớ rất kỹ khi ngực rất đau đớn, hô hấp gian nan bất lực, thậm chí trong một khắc trước khi chết kia, Ngọc Kinh Lôi cảm thấy rất hối hận, thế nhưng lại chết ở trong tay tiểu nhân, mà không phải là trên chiến trường.

Thấy Ngọc Kinh Lôi sững sờ, lão Khôi lập tức đem chuyện đã xảy ra mấy ngày nay toàn bộ đều báo cho lão gia tử, vừa khoe khoan Ngọc Phi Yên một phen.

Chuyện Ngọc Thiên Huyết cùng Ngọc Tinh Khung gặp nạn, lão Khôi cũng không giấu Ngọc Kinh Lôi.

Mặc dù Ngọc Kinh Lôi sớm đã trải qua rất nhiều sóng gió, lúc này đây cũng nhịn không được rơi xuống giọt lệ tang thương. Sau khi lệ nóng tuôn ra, Ngọc Kinh Lôi lại ngửa mặt lên trời cười to :”Trời không quên Ngọc gia ta! Để cho ta có cháu gái ưu tú như vậy! Tốt, thật sự tốt!”

“Lão gia tử tâm tính phóng khoáng, bọn họ chưa hẳn có nguy hiểm đến tính mạng!”

Hạ Hầu Kình Thiên bị sự bi thương của Ngọc Kinh Lôi cảm nhiễm, đã đi tới :”Muốn biết lệnh lang cùng lệnh tôn còn sông hay không, có thể đi Liên gia hỏi thử.”

Liên gia?

Ngọc Phi Yên nhìn về phía Hạ Hầu Kình Thiên, hắn cho nàng một ánh mắt khẳng định, Ngọc Phi Yên mới nhớ tới người mà trước kia Hoắc thần y nhắc tới ---- Liên Cẩn.

“Liên gia chưa hẳn chịu ra tay a…” Ngọc Kinh Lôi lắc đầu.

Bói toán cực kỳ hao tổn tinh lực, chiêm tinh sư thậm chí bởi vì nhìn trộm thiên cơ mà hao tổn dương thọ, cho nên nhân đinh của Liên gia mới không thịnh vượng, bọn họ sẽ không dễ dàng bói toán cho người khác.

“Gia gia ngài yên tâm, chuyện này cứ giao cho con!”

Nhìn ra Ngọc Kinh Lôi lo lắng, Ngọc Phi Yên cười kéo cánh tay lão gia tử :”Từ nay về sau, mưa gió của Ngọc gia đều để con đối mặt, trọng trách của Ngọc gia đều cứ để con gánh vác! Nhiệm vụ hiện tại của ngài là phải dưỡng thân thể cho thật tốt, con hiện tại chỉ còn có ngài là người thân duy nhất! Con không muốn ngay cả gia gia cũng mất đi…”

Thấy trong ánh mắt quật cường của Ngọc Phi Yên ướt át sương mù, Ngọc Kinh Lôi đành phải gật đầu.

“Hài tử ngoan, con đã trưởng thành! Từ một khắc ta đem đầu hổ ban chỉ giao cho con kia, con chính là đại đương gia của Ngọc gia, gia gia nghe con!”

Tin tức Ngọc Kinh Lôi còn sống chỉ có ba người Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên cùng lão Khôi biết.

Ngay vào lúc Ngọc Phi Yên quyết địh đi Liên gia một chuyến, Tống ma ma bên người thái hậu đi tới Trung Nghĩa công phủ.

“Thái hậu muốn gặp ta? Nhưng mà có chuyện gì?”

Trải qua một lần ám toán kia, Ngọc Phi Yên đối với việc tiến cung rất bài xích.

Tuy rằng Hạ Hầu Kình Thiên đã trừng trị Hạ Hàu Nam, hắn ta cũng đã gặp phải báo ứng thích đáng, nhưng Ngọc Phi Yên vẫn đối với hoàng cung phi thường bài xích.

Ai ngờ Tần thái hậu lại thích làm con thiêu thân chứ!

“Thái hậu chỉ là muốn tìm một người trò chuyện! Sau khi tam công chúa gặp chuyện không may, thái hậu liền ngã bệnh, bên người ngài hiện tại ngay cả người nói chuyện cũng không có, cho nên muốn gặp Lương Ngọc quận chúa ngài. Nô tài khẩn cầu quận chúa đến nhìn thái hậu nương nương một chút, cùng nàng trò chuyện, nô tì cầu ngài…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.