Vương Phi Thất Sủng

Chương 53: Vấn đề dân tâm




Thôi Hướng chỉ liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái. Giả bộ không có việc gì cúi đầu uống trà, kỳ thật trong lòng đã ở phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm), vô cùng hối hận không ngăn Đàm Long lại. Nếu y biết Hạ Tưởng sẽ xuất hiện, nói gì cũng không để Đàm Long làm ra cử chỉ mất mặt vừa rồi. Bởi vì y biết thủ đoạn của Hạ Tưởng, sẽ là trong im lặng thấy sấm sét, không chừng đột nhiên sẽ cho ra biện pháp gì đó để chỉnh trị người. Dù sao chuyện vừa rồi đã xảy ra ở trong phòng, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.

Người khác còn nói được, Hạ Tưởng xảo trá tai quái nhất, chủ ý xấu rất là nhiều, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Không có việc gì còn tốt, một khi có việc bị hắn bắt lấy, bằng khả năng hiện tại của Hạ Tưởng thì không thể làm gì mấy người đang ngồi đây, nhưng hắn làm cho mấy người đầu bụi mặt tro, cũng không khó. Mấu chốt vẫn là, Hạ Tưởng có hậu thuẫn, mấy người đang ngồi dưới tình hình chung ai cũng không làm gì được hắn.

Thôi Hướng liền càng không ngừng uống trà, uống trà buồn, tâm tình cực kỳ buồn bực.

Mã Tiêu cũng nếm qua mùi của Hạ Tưởng, xem Hạ Tưởng cũng không vừa mắt, nhưng Hạ Tưởng cố tình tới thật đúng lúc, gã và Hạ Tưởng lại không có giao tình gì. Liền cúi đầu không nói. Gã cũng biết, mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng ở tỉnh và thành phố rất phức tạp, gã chỉ là một Trưởng ban Tuyên giáo đến từ bên ngoài, căn cơ còn không ổn, không động được một sợi tóc của Hạ Tưởng.

Gã cũng bất đắc dĩ mà tập trung vào nước trà, một ly tiếp một ly uống không ngừng.

Đàm Long bị Hạ Tưởng nói còn chưa biết nói gì, chỉ trừng mắt, muốn nói cái gì cũng nói không nên lời.

Sở Đồng đứng ở phía sau Hạ Tưởng, sau khi tâm tình hơi chút bình tĩnh, không khỏi muôn phần kinh ngạc, nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng tuy là một Chủ tịch quận, mấy người đang ngồi đều quan lớn hơn hắn không ít, tục ngữ nói quan lớn một bậc đè chết người, sao mà thấy vẻ mặt bọn họ, dường như đều khá kiêng kị Hạ Tưởng?

Chính Thành Đạt Tài hiện thân, cũng không có tình cảnh kinh người như vậy! Hạ Tưởng vẻ mặt tươi cười, thản nhiên mà đứng tại chỗ, mấy vị lãnh đạo lớn, hoặc là cúi đầu giả bộ uống trà, hoặc là sắc mặt không tốt nói không ra lời, Phó Tiên Phong còn đỡ một chút, vẻ mặt trấn tĩnh ứng phó tự nhiên cùng Hạ Tưởng.

Sở Đồng liền càng cảm thấy cô nhìn không thấu Hạ Tưởng, bên trong càng tò mò đối với Hạ Tưởng, càng thêm một chút kính sợ.

Hạ Tưởng nếu ra mặt giúp Sở Đồng giảng hòa, tâm tư liền quyết định đến giúp người thì giúp hết sức, hắn cũng rõ ràng một cửa trước mắt không dễ qua, chỉ sợ Đàm Long tính toán về sau. Cho nên mới cố ý ra đòn gió, làm cho Phó Tiên Phong mở miệng hỏi Hồng Tụ Thiêm Hương có lai lịch gì.

Hạ Tưởng lắc đầu cười:

- Với tôi không có quan hệ gì, tuy nhiên thật sự cũng coi như hơi có quan hệ. Nghiêm Tiểu Thì ưa thích uống trà, cũng có ý mở một quán trà, tôi liền giới thiệu cô ấy với Sở Đồng, để cô ấy trước hướng Sở Đồng học tập, hôm nay vừa lúc hẹn ở đây, vừa lúc ở dưới lầu nghe được thanh âm to hơn người của Phó thị trưởng Đàm, liền nghĩ nếu các vị lãnh đạo ở đây, tôi nên lễ phép mà lộ cái mặt...

Hạ Tưởng nâng ra Nghiêm Tiểu Thì dụng ý rất rõ ràng, chính là muốn cảnh cáo Đàm Long không cần dính vào, quan hệ giữa Nghiêm Tiểu Thì và Phạm Duệ Hằng, mấy người đang ngồi cho dù không rõ ràng, cũng đều biết đại khái.

Ngụ ý là, dù thế nào, một quán trà nhỏ Hồng Tụ Thiêm Hương cũng có thể có quan hệ cùng Chủ tịch tỉnh!

Đàm Long sắc mặt liền càng khó coi.

Hạ Tưởng dường như còn ý chưa nói hết, lại bổ sung một câu:

- Hôm nay tôi cũng mời Phạm Tranh cùng nhau uống trà!

- Khụ khụ!

Mã Tiêu dường như bị sặc, ho khan lên.

Phó Tiên Phong thấy tình thế không tốt, biết không làm được gì, cũng biết hôm nay xem như không thể lấy lại mặt mũi. Đành phải khoát tay nói:

- Anh đã có khách, thì đi trước đi. Giám đốc Sở cũng có khách, thì không cần phải quản chúng tôi nữa.

Đàm Long còn muốn nói cái gì nữa, lại thấy Thôi Hướng hướng gã trừng mắt nhìn, đành phải một lần nữa ngồi xuống.

Hạ Tưởng rất có lễ phép mà mời Sở Đồng đi ra ngoài trước, đợi Sở Đồng đi ra bên ngoài, Hạ Tưởng một chân ở ngoài cửa, một chân ở trong cửa, quay đầu lại hướng về Phó Tiên Phong lại nói một câu:

- Phó bí thư, hôm nay tôi còn mời Tự Phong, anh ta vừa rồi cùng tôi ở dưới lầu, vốn anh ta cũng muốn cùng tiến lên chào hỏi, tôi cảm thấy không quá thỏa đáng, nên không cho anh ta đi lên. Tôi nghĩ hướng ngài xin chỉ thị một chút, có cần mời Tự Phong lên gặp mặt hay không?

Phó Tiên Phong cho rằng Hạ Tưởng sẽ rời đi, không nghĩ tới hắn lại tung ra một quả bom tấn, vừa mới uống một ngụm nước áp chế bực bội, lại đột nhiên một ngụm nước bị giữ ở cổ họng, lập tức ho khan mãnh liệt.

Khâu Tự Phong là em rể y, tuy rằng không phải em rể ruột, cũng là em rể họ, quan hệ rất gần. Khâu Tự Phong nếu vừa rồi thực sự ở dưới, chẳng phải là đã nghe rõ chuyện Đàm Long cố tình gây sự? Kêu anh ta lên đây làm cái gì? Để anh ta chê cười chính mình, sau khi trở về nói cho Phó Đóa Đóa, rồi ngay trước mặt em họ Phó Đóa Đóa cười nhạo người Phó gia không có trình độ?

Bên trong thủ đoạn của Hạ Tưởng nhìn như không chút để ý, dấu diếm sát khí lạnh thấu xương, Phó Tiên Phong vừa nghe xong vừa sợ vừa giận, mới bị nghẹn vẻ mặt đỏ bừng.

Hạ Tưởng thấy đạt được mục đích, ha hả cười:

- Không gặp? Không gặp thì thôi. Các vị lãnh đạo xin tự nhiên.

Nói xong, xoay người nghênh ngang mà đi.

Hạ Tưởng đi xong, bốn người không ngờ cũng không nói một câu gì, trong lòng đều vô cùng phẫn hận và bất mãn, nhưng thật sự lại tìm không thấy cái gì để nói, không thể làm gì Hạ Tưởng, mấy người đều vô cùng ấm ức.

Qua không biết bao lâu, Đàm Long đập bàn một cái, cả giận nói:

- Không thể bỏ qua như vậy, Hạ Tưởng khinh người quá đáng, tôi muốn tìm hắn tính sổ

Thôi Hướng hừ lạnh một tiếng:

- Tìm ai tính sổ? Nếu ông không chủ động gây chuyện, chúng ta hôm nay tụ hội, làm sao phát sinh chuyện không thoải mái như vậy? Ông tìm Sở Đồng tính sổ, tính như thế nào? Phạm Tranh đang ở dưới, muốn cho Phạm Duệ Hằng nhìn ông không vừa mắt? Ông tìm Hạ Tưởng tính sổ, hắn rất xảo trá, ông cho là qua được hắn sao?

Một câu đả kích được nhuệ khí Đàm Long, bất đắc dĩ nói:

- Vậy làm sao bây giờ?

Thôi Hướng là vì nghĩ đến Mã Vạn Chính mà không vui, nào có tâm tư bận lòng vì một việc nhỏ tranh giành ghen tị, sẽ không thèm phiền lòng tiếp, xua tay nói:

- Tiên Phong có chuyện gì muốn nói, nếu không, tôi đi về trước.

Phó Tiên Phong tìm Thôi Hướng quả thật có chuyện quan trọng muốn nói. Vốn nghĩ đến Đàm Long làm ầm ĩ chỉ là chuyện vui, không nghĩ tới Hạ Tưởng bất ngờ nhảy ra, làm tất cả mọi người mất hứng thú. Tuy nhiên việc hôm nay rất quan trọng, đành nói:

- Bí thư Thôi đừng nóng vội, hôm nay quả thật có một việc vô cùng quan trọng, là về chuyện Mã Vạn Chính dời tỉnh Yến.

- Cái gì?

Thôi Hướng quá sợ hãi, sau đó suy nghĩ lại vẻ mặt lập tức vui sướng, vội hỏi.

- Cụ thể tình huống là làm sao. Nói nhanh một chút xem nào.

Thôi Hướng gần đây vì việc này mà phiền lòng, đột nhiên nghe được Mã Vạn Chính phải dời tỉnh Yến, lập tức mừng rỡ.

-Chuyện này ai cũng không được nói ra, nếu làm không được, tôi thà rằng không nói.

Phó Tiên Phong nói thần bí, y từ trước đến nay với y nắm giữ tin tức mới nhất mà dẫn đến kiêu ngạo,

- Bởi vì việc này liên quan nhiều mặt ích lợi, nếu chẳng may để lộ tin tức, sự tình có biến cố, sẽ không thể giải thích.

Mấy người cùng nhau gật đầu.

Lấy đúng tư thế, Phó Tiên Phong mới nói:

- Mã Vạn Chính phải dời đi, đến tỉnh Mỗ tây bắc làm bí thư, các ông biết là ai đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh không?

Đối với ai cùng Mã Vạn Chính thống trị một tỉnh, Thôi Hướng tuyệt không quan tâm, gã quan tâm nhất là cái ghế trống sau khi Mã Vạn Chính đi rồi:

- Chức vụ Phó chủ tịch thường trực tỉnh, thủ đô có ý tưởng gì không?

- Đối với Bí thư Thôi mà nói, là tin tức tốt, đối với Tống Triêu Độ mà nói, chính là tin tức xấu.

Nghĩ tới Phó gia tỉ mỉ an bài, cảm xúc tiêu cực vừa rồi vì sự xuất hiện của Hạ Tưởng mang đến đã được quét đi sạch sẽ, Phó Tiên Phong lại khôi phục thần thái, cười nói.

- Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Vi Chí Trung nhảy dù xuống đây làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh.

- Vi Chí Trung?

Vi Chí Trung là ai, Thôi Hướng không có một chút ấn tượng.

Đàm Long cũng là vẻ mặt nghi hoặc, nghĩ không ra Vi Chí Trung là thần thánh phương nào.

Chỉ có Mã Tiêu lập tức phản ứng lại, sắc mặt vui mừng:

- Bộ trưởng Vi? Thật sao?

- Tám chín phần.

Phó Tiên Phong vẻ mặt chắc chắc, sau lại giải thích một câu.

- Tuy nhiên trước khi sự việc được hoàn toàn khẳng định, vẫn không dám nói là trăm phần trăm. Về bổ nhiệm Vi Chí Trung, phía trên tranh luận khá lớn, nhưng ông cụ tự mình ra mặt, hẳn là vấn đề không lớn.

Mã Tiêu thấy Thôi Hướng và Đàm Long vẫn không nhớ tới Vi Chí Trung là ai, liền cười giải thích một câu:

- Vi Chí Trung là phó Bộ trưởng bộ Văn hóa.

Thôi Hướng cùng Đàm Long mới phản ứng lại, bừng tỉnh mà gật gật đầu.

Không cần phải nói, Vi Chí Trung khẳng định là lực lượng trung kiên của Phó gia, kinh động cả ông cụ tự mình ra mặt. Phó gia ra sức lực không nhỏ.

Thôi Hướng nghe xong, trong lòng đủ loại cảm xúc, Phó gia nếu lại điều tới tỉnh Yến một Phó chủ tịch thường trực tỉnh, gã ở trong mắt Phó Tiên Phong càng không có phân lượng.

Đối thủ chủ yếu nhòm ngó chiếc ghế Chủ tịch tỉnh là Mã Vạn Chính đổi thành Vi Chí Trung, khó khăn ngược lại lớn hơn nhiều, có thể nói bởi vì có thực lực hùng mạnh của Phó gia chống đỡ, ưu thế của Vi Chí Trung lớn hơn nhiều so với Mã Vạn Chính, kể từ đó, gã mộng tưởng làm Chủ tịch tỉnh trên cơ bản liền biến mất.

Thôi Hướng sắc mặt liền vô cùng khó coi.

Tâm tư Thôi Hướng Phó Tiên Phong trong lòng biết rõ, cũng biết gã đang lo lắng gì, Phó Tiên Phong cười an ủi khuyên giải:

- Bí thư Thôi không cần suy nghĩ nhiều, Vi Chí Trung đến tỉnh Yến là kế tạm thích ứng, chỉ là một bàn đạp, sẽ không ở tỉnh Yến làm lâu đâu, một hai năm sau quay về thủ đô, trực tiếp tiến về Bộ nào đó đảm nhiệm Bộ trưởng.

Thôi Hướng trong lòng an tâm một chút, miễn cưỡng cười:

- Tôi đại biểu Tỉnh ủy hoan nghênh đồng chí Vi Chí Trung đến tỉnh Yến công tác.

Phó Tiên Phong cười ha hả:

- Vi Chí Trung điều xuống đây, chẳng những có thể áp chế Tống Triêu Độ, kiềm chế Phạm Duệ Hằng, còn có thể cùng Bí thư Thôi, bộ trưởng Mã ở trong hội nghị thường vụ hình thành hô ứng, tuyệt đối là một lực lượng mạnh mẽ, đến lúc đó lại lôi kéo Diệp Thạch Sinh, tỉnh Yến liền là thiên hạ của chúng ta, có phải hay không?

Thôi Hướng tuy rằng trong lòng vẫn là không được thoải mái, nhưng cũng biết không cản trở được thủ đoạn của Phó gia, Vi Chí Trung đến đây vẫn hơn Tống Triêu Độ tiếp nhận chức vụ. Mặc dù nói về sau Vi Chí Trung có đúng như Phó Tiên Phong nói hay không, xem tỉnh Yến thành bàn đạp, quay về thủ đô làm Bộ trưởng, cũng khó mà nói. Nếu chẳng may đến lúc đó tình huống có biến, cũng có thể Vi Chí Trung trực tiếp thăng chức tại tỉnh Yến.

Về sau là về sau, hiện tại là hiện tại, chỉ cần hiện tại không phải Tống Triêu Độ lên chức là được. Sau khi Thôi Hướng nghĩ thông suốt, cũng thoải mái hơn nhiều. Trong lời nói, cũng dần dần khôi phục thái độ bình thường.

Phó Tiên Phong thoả thuê mãn nguyện, cho rằng từ Vi Chí Trung, thế lực Phó gia tại tỉnh Yến đạt tới độ cao trước nay chưa từng có, chỉ là thời cơ chưa tới, Hạ Tưởng cũng chỉ là một con sâu con dễ dàng bị bóp chết mà thôi.

Chỉ lát sau, không khí lại lần nữa náo nhiệt, Phó Tiên Phong nhất thời đắc ý, lại nói một câu:

- Hạ Tưởng... để hắn đắc ý đắc ý trước cũng không có gì, hắn còn trẻ, sự tình trải qua quá ít, không cần lâu nữa, chờ hắn phát hiện thành quả hao tốn sức lực phát triển kinh tế quận Hạ Mã, cuối cùng thành lợi nhuận trong tay người khác, đến lúc đó hắn muốn khóc cũng không khóc được, ha ha.

Mục đích chính của 20 tỷ đầu tư, Phó Tiên Phong chưa nói với bất cứ ai đang ngồi ở đây, lời y vừa nói ra, mấy người lập tức kinh ngạc hỏi:

- Sao lại như thế?

Phó Tiên Phong tự biết nói lỡ lời, bật cười ha hả:

- Đợi khi đúng thời cơ, sẽ nói rõ cho mọi người, nào, uống trà, uống trà.

Mấy người đều không có chú ý, Hạ Tưởng đi ra đã lâu, nhưng Sở Đồng vẫn không đi, cô trốn ở một bức vách phòng bên cạnh, vừa ẩn nấp vô cùng an toàn, lại có thể nghe được rõ ràng câu chuyện vừa rồi của mấy người!

Một gian phòng dưới lầu, Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong đang cùng uống trà bàn luận. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thực ra hôm nay Hạ Tưởng chỉ gặp có một mình Khâu Tự Phong, cũng không có Nghiêm Tiểu Thì và Phạm Tranh, Hạ Tưởng nâng ra bọn họ tuy là xé da hổ làm văn, cố ý dọa Đàm Long. Hắn cũng biết đưa Thành Đạt Tài ra chi bằng đừng đưa, càng làm mấy người Đàm Long khinh thường Sở Đồng, đơn giản liền đem Nghiêm Tiểu Thì và Phạm Tranh ra, với quan hệ của hắn và hai người, thời điểm cần dùng bọn họ làm lá chắn, bọn họ cũng sẽ không có oán hận gì.

Hạ Tưởng hôm nay đúng lúc mời Khâu Tự Phong đến thành phố Yến báo cáo công tác liền đến ngồi ở Hồng Tụ Thiêm Hương, vừa mới đến cửa đã bị nhân viên phục vụ giữ chặt, nói là giám đốc Sở bị vài người kêu vào phòng, vẫn chưa có đi ra ——quan hệ của Hạ Tưởng và Thành Đạt Tài lần trước, nhân viên phục vụ nhìn ra được, cho nên vô cùng tín nhiệm Hạ Tưởng, cũng có khả năng do Hạ Tưởng tướng mạo dễ nhìn làm cho người ta tin cậy —— Hạ Tưởng cũng nghe ra là tiếng của Đàm Long, liền lặng lẽ lên lầu, đứng ở cửa đợi một lúc mới đẩy cửa vào.

Khâu Tự Phong mới lười tham gia vào, trực tiếp vào phòng ngồi chờ.

Sau khi Hạ Tưởng đem Sở Đồng mang ra, Sở Đồng tâm tư trong sáng, lập tức đề xuất nghe trộm bọn họ nói chuyện. Hạ Tưởng cũng đoán mấy người tụ cùng một chỗ khẳng định có chuyện quan trọng muốn nói, liền dặn dò Sở Đồng làm việc cẩn thận. Sở Đồng lại thản nhiên cười, nói:

- Chủ tịch quận Hạ cứ yên tâm, Hồng Tụ Thiêm Hương trước kia là một nhà mát xa, trong phòng có không ít bức vách ngầm...

Hạ Tưởng đổ mồ hôi, từ phòng mát xa cải tạo thành quán trà hữu tình như thế này, tương phản cũng quá lớn, thảo nào mà lại hẻo lánh như vậy.

Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong uống trà một lúc, đầu tiên là nói chuyện xảy ra trên lầu, Khâu Tự Phong đối với cư xử của Đàm Long liền cười nhạt, với Phó Tiên Phong thì liên tục lắc đầu, sau nói nói đến Phó Đóa Đóa mang thai, Phó Tiên Phong phải làm cậu thì Sở Đồng gõ cửa tiến vào.

Sở Đồng liếc mắt nhìn Khâu Tự Phong một cái, muốn nói lại thôi. Hạ Tưởng hiểu ý tứ của cô, liền nói:

- Đừng ngại, Thị trưởng Khâu không phải người ngoài, có chuyện cứ nói thẳng.

Sở Đồng cũng không rõ mấy người kia nói chuyện quan trọng gì, hầu như tất cả đều thuật lại một lần. Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong nghe xong, đều là vẻ mặt kinh ngạc.

Nhất là Hạ Tưởng, chuyện ngoài ý muốn thật bất ngờ.

Hạ Tưởng vốn nghĩ rằng nếu là tin tức Liên Nhược Hạm nghe được, hẳn là bút tích của Ngô gia, không nghĩ tới là Phó gia có người nhảy dù xuống đây. Tuy rằng Phó Tiên Phong không có trăm phần trăm khẳng định, nhưng dường như đã là tám chín phần.

Chỉ sợ cuối cùng Tống Triêu Độ sắp thành lại bại, không được như ý làm Phó chủ tịch tỉnh thường trực, dù là người Ngô gia tới cũng còn tốt hơn người Phó gia tới. Nếu đúng là người Phó gia xuống đây, thì trong hội nghị thường vụ thực lực sẽ tăng mạnh, đối với tỉnh Yến, đối với cá nhân hắn, tuyệt đối không phải tin tức có lợi.

Hơn nữa vị trí Phó chủ tịch tỉnh thường trực vô cùng mấu chốt, trên có thể kiềm chế Phạm Duệ Hằng, dưới có thể kiềm hãm Tống Triêu Độ. Nếu lại triển khi hoạt động thích đáng, liên kết Thôi Hướng lôi kéo Diệp Thạch Sinh, thế cục cân bằng hiện tại của tỉnh Yến sẽ bị đánh vỡ, sẽ bất lợi cho phương diện phát triển của Hạ Tưởng.

Kinh ngạc trên mặt Khâu Tự Phong cũng cho thấy, y cũng là không nghe được một chút tin tức gì.

Sở Đồng cực có ánh mắt, vừa thấy vẻ mặt Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, liền biết bọn họ có chuyện quan trọng muốn nói, liền đề xuất cáo từ:

- Cảm ơn Chủ tịch quận Hạ ra tay cứu giúp, tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng... Tôi không quấy rầy hai anh nữa, tôi ở bên ngoài, có việc có thể gọi bất cứ lúc nào.

Hạ Tưởng gật đầu, không lo nghĩ khách sáo với Sở Đồng, liền cùng Khâu Tự Phong vào vấn đề chính:

- Anh cũng không nghe được một chút tin tức?

- Không có.

Khâu Tự Phong cũng là không hiểu gì cả.

- Không có khả năng không truyền ra một chút tin tức, Phó gia không có khả năng một tay che trời. Một Phó chủ tịch tỉnh thường trực không phải một hai người có thể định đoạt, chuyện này hơi cổ quái

- Tôi cũng cảm thấy vậy.

Hạ Tưởng trầm tư một lát, còn nói.

- Phó gia muốn đưa người tới tỉnh Yến, Ngô gia sẽ không đồng ý, Mai gia cũng sẽ không vui, Khâu gia các anh, là thái độ gì?

Khâu Tự Phong bất mãn nói:

- Anh với tôi đều là chỗ bạn bè, còn nói tôi như thế? Khâu gia là thái độ gì, anh còn đoán không ra, hay để tôi nói lại?

Y lắc lắc đầu, cũng không biết là bất đắc dĩ đối với Hạ Tưởng, hay là không gì để nói đối với Phó gia, còn nói.

- Anh cũng đừng dùng phép khích tướng tập kích tôi, Vi Chí Trung tới tỉnh Yến, không phù hợp ích lợi của Khâu gia, tôi lập tức nói với ông cụ, tin rằng ông cụ sẽ ra tay ngăn cản.

Hạ Tưởng giơ tay cầm lấy chén trà cười nói:

- Xem, tôi vốn hỏi là nước trà có phải có vấn đề hay không? Anh lại hoài nghi tôi nói lá trà của ông không tốt, lại đa nghi rồi phải không? Lại nghĩ sai lệch rồi phải không?

Khâu Tự Phong bất đắc dĩ cười:

- Biết anh không chịu thừa nhận, thôi đi, không miễn cưỡng anh. Tuy nhiên phải nhớ kỹ một điểm, trừ phi đề cập đến giao dịch trọng đại của gia tộc, trong hầu hết các trường hợp, giữa chúng ta so với Phó Tiên Phong, có nhiều tiếng nói chung hơn.

Hạ Tưởng liền cười:

- Uống trà, uống trà.

Khâu Tự Phong cũng không có kiêng dè Hạ Tưởng, trực tiếp gọi điện thoại cho ông cụ, nói tình hình thực tế.

Ông cụ bên kia nói cái gì, Hạ Tưởng không có nghe, tuy nhiên trong lòng hắn kết luận, sau khi Khâu gia biết được tin tức, khẳng định sẽ âm thầm ra tay cản trở kế hoạch của Phó gia. Lần trước 20 tỷ đầu tư của Phó Tiên Phong, đã khiến Khâu gia cảm thấy bị mắc bẫy, làm quần chúng, đã không thoải mái một lần, lần này nếu còn để Phó gia lặng yên không một tiếng động nắm bắt vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh Yến, Khâu gia càng cảm thấy rất mất mặt.

Có ý tưởng giống vậy hẳn là còn có Ngô gia và Mai gia.

Hạ Tưởng liền âm thầm vui mừng, Khâu Tự Phong tới thật đúng thời điểm, đến sớm không bằng đến đúng lúc, trong lúc vô ý biết được tin tức bí mật như thế. Đương nhiên, cũng do Đàm Long gặp sắc nảy sinh ý tưởng, muốn trêu đùa Sở Đồng, là gã quá coi thường phụ nữ, đừng cho rằng phụ nữ trời sinh dễ bắt nạt, có một số phụ nữ phát tác ra, cũng giống như có thủ đoạn hơn người làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.