Vương Phi Thất Sủng

Chương 43: Vọng thiên thôn thủ vệ chiến




Giá cả nhà ở của Thành phố Yến ở giai đoạn hiện tại tạm coi như ổn định, chủ yếu là thành phố Yến ít người đầu cơ bất động sản. Hơn nữa thành phố Yến gần thủ đô, cũng không phải thành phố du lịch, giá cả nhà ở vẫn ổn theo bình thường, còn trong phạm vi hợp lý có thể chấp nhận. Giá cả nhà ở của vài thành phố du lịch cao đến mức khác thường, nhưng thu nhập của dân chúng địa phương thật sự chỉ đủ ấm no, bởi vì rất nhiều dân thành phố sống trong thành phố du lịch, chẳng những hưởng thụ giá nhà đắt, còn hưởng thụ giá cả hàng hóa cao, hơn nữa đối diện với phong cảnh nhìn mãi quen mắt, đã không còn bất kỳ mỹ cảm nào.

Thưởng thức cái đẹp là nguồn gốc của cuộc sống thoải mái, cuộc sống không như ý, phong cảnh đẹp cũng chỉ là núi non sông nước bình thường.

Nói đi thì phải nói lại, bởi vì vấn đề thông thủy của quận Hạ Mã, tạo thành con sông duy nhất trong nội thành của thành phố Yến, quận Hạ Mã thành khu vực thành phố duy nhất có được sông Hạ Mã, tất nhiên sẽ xuất hiện xu thế giá cả nhà ở tăng phi lý. Con mắt nhìn nhận của Nguyên Minh Lượng cũng vô cùng độc ác, chẳng những nhìn trúng quận Hạ Mã là ưu thế của quận mới, mà còn bởi vì những hiệu ứng bức xạ mà sông Hạ Mã mang đến, tuyệt đối có thể nâng cao giá cả nhà đất lên rất cao ở quận Hạ Mã, gã mới không ngại ngàn dặm xa xôi mà đến thành phố Yến, tay cầm 20 tỷ đầu tư, chuẩn bị thu hoạch lợi nhuận lớn.

Mặc dù nói 20 tỷ đầu tư vô cùng lớn, có thể sẽ thâu tóm toàn bộ thị trường bất động sản quận Hạ Mã, nhưng tốc độ mở rộng của quận Hạ Mã cực nhanh, bởi vì có sông Hạ Mã, thành phố gần đó bao gồm cả Kinh Tân, cũng có thể sẽ có không ít người nghe tin lập tức mà hành động, tiến đến quận Hạ Mã mua bất động sản. Ngoại trừ một số ít khách mua đi bán lại bất động sản, cho dù là cư dân ở quận Hạ Mã cũng có thể sẽ mua căn nhà thứ hai, có thể nói về sau quy mô thị trường bất động sản quận Hạ Mã sẽ chiếm một phần ba của thành phố Yến, hơn nữa rất nhiều hạng mục biệt thự xa hoa và nhà ở đắt tiền, 20 tỷ đầu tư nếu lần lượt đầu nhập, cũng không phải một lần là có thể thâu tóm hết khu sông Hạ Mã.

Tạm thời không đề cập tới chuyện của Nguyên Minh Lượng, vả lại thị trường bất động sản quận Hạ Mã, ít nhất trong vòng 10 năm, không có khả năng bão hòa. Vì vậy việc đầu tư phát triển nhà máy sản xuất vật liệu mới, chỉ cần nghiên phát thành công, chỉ cần có thể đầu tư sản xuất, mặt khác giá cả bán ra hợp lý, thì với mức tiêu thụ của quận Hạ Mã thì cũng có đủ không gian lợi nhuận rồi.

Ý tưởng của Tào Thù Lê chẳng những khả thi, hơn nữa cũng là suy nghĩ hợp lý nhất trong tình hình hiện tại. Nếu không có người ngoài ở đây, Hạ Tưởng đã ôm cô vào lòng rồi.

Có đôi khi một sáng kiến hay ít nhất cũng phải giá trị hơn triệu nhân dân tệ, Tào Thù Lê một câu tương đương với sáng tạo ra một nhà máy cao cấp. Nghiêm Tiểu Thì nếu không đầu tư, Hạ Tưởng cũng có thể tìm được vài nhà đầu tư, ở trong thời gian ngắn sẽ xây dựng hạng mục vật liệu kiểu mới.

Nghiêm Tiểu Thì đủ thông minh, chỉ trầm tư một lát liền mẫn cảm phát hiện trong đó ẩn chứa thương cơ rất lớn, lúc này nói:

- Tôi đầu tư. Tôi đầu tư! Tôi và Chủ tịch quận Hạ bước đầu xem như đạt được hiệp nghị đầu tư bằng miệng, để tránh cho đầu tư lặp lại, tránh lãng phí tài chính, chỉ cho phép Nghiêm Tiểu Thì ở quận Hạ Mã đầu tư nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì, còn đầu tư khác không bàn nữa!

Hạ Tưởng thấy bộ dạng gấp đến mức không đợi được của cô, mỉm cười:

- 30 triệu cũng không đủ, theo tôi phỏng chừng, ít nhất cũng phải đầu tư trên dưới 2 tỷ mới có khả năng cuối cùng từ nghiên cứu thành công mà sản xuất ra sản phẩm. Bởi vì vật liệu kiểu mới là một ngành sản xuất mới, cần lực lượng kỹ thuật lớn, cô dùng lương cao để kéo người từ thủ đô cùng phía nam tới, cũng là một khoản không nhỏ đâu.

Vật liệu xây dựng kiểu mới chủ yếu bao gồm vật liệu tường kiểu mới, vật liệu xây dựng hóa học, vật liệu giữ ấm cách nhiệt, vật liệu trang trí xây dựng,.... Trên thế giới phương hướng phát triển vật liệu xây dựng theo hướng bảo vệ môi trường, tiết kiệm năng lượng, nhiều chức năng.

Nếu Nghiêm Tiểu Thì đầu tư nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới, nên lấy vật liệu giữ ấm cách nhiệt, trang trí xây dựng làm việc chính, trong đó xu thế phát triển thủy tinh kiểu mới là điểm sáng.

Thủy tinh là vật liệu xây dựng không thể thiếu trong nhà ở, vài chục năm trở lại đây vẫn không có gì đổi mới, nhưng theo bước tiến bộ của khoa học kỹ thuật, hiện tại cũng có không ít thủy tinh kiểu mới được sản xuất. Ví dụ như thủy tinh hai lớp của độ cao trung bình, ví dụ như thủy tinh cách nhiệt màu xanh, về sau tái phát triển còn sẽ xuất hiện thủy tinh được tráng một lớp màng để kiểm soát bớt năng lượng phóng xạ từ mặt trời và phóng xạ thấp để tiết kiệm điện năng...

Thủy tinh tráng màng là một loại xu thế phát triển, chẳng những có thể hữu hiệu mà phòng ngừa tia tử ngoại, có thể giữ ấm cách nhiệt, còn có đặc tính bảo vệ môi trường giảm bớt phóng xạ. Nhất là thành phố Yến mùa đông thời gian sưởi ấm kéo dài đến bốn tháng, Nếu việc cách nhiệt của thủy tinh hiệu quả tốt, có thể tiết kiệm không ít năng lượng. Mặc dù giá cả sẽ đắt, nhưng nếu dùng cho nơi ở xa hoa và biệt thự, tuyệt đối có thị trường phát triển lớn.

Nghiêm Tiểu Thì e sợ Hạ Tưởng đổi ý, vội giữ chặt tay Cổ Ngọc không ngừng nói:

- Cổ Ngọc, thế nào, có động lòng không? Chúng ta cùng nhau đầu tư nhé? Thị trường có triển vọng tốt không thể để cho người khác cướp đi, đúng hay không? Đừng do dự nữa, tận dụng thời cơ.

Cổ Ngọc không có nghiên cứu về vật liệu xây dựng, cũng không có khái niệm gì, hứng thú không lớn. Nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của Nghiêm Tiểu Thì, đành phải thử thăm dò mà hỏi Hạ Tưởng:

- Có thể làm thật chứ?

- Triển vọng rất tốt.

Hạ Tưởng đưa ra trả lời khẳng định.

- Được, vậy tôi đầu tư 2 trăm triệu.

Trên người Cổ Ngọc mặc quần áo bình thường, nếu không phải khuôn mặt cô như hoa như ngọc, chỉ nhìn từ phía sau, giống như cô gái ở nhà bên, nhưng vừa ra khỏi miệng chính là ngữ khí 2 trăm triệu, cố tình nói đến vô cùng thoải mái tùy ý, làm cho người ta không có cảm giác là cô ăn nói lung tung.

Mẹ Hạ Tưởng ở bên cạnh nghe mấy người nói chuyện, khi nghe cái gì mà vật liệu xây dựng kiểu mới, nghe không hiểu, cũng không quan tâm. Đợi tới khi về sau nói đến đầu tư, Nghiêm Tiểu Thì mở miệng nói 30 triệu, Cổ Ngọc thuận miệng nói ra 2 trăm triệu, mẹ tuy rằng không có khái niệm cụ thể là bao nhiêu tiền, nhưng cũng biết là con số lớn, người bình thường không có thể tưởng tượng. Bà liền kinh ngạc mà há to miệng, không ngừng đánh giá Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc, trong lòng nghĩ hai cô gái đều giống như tiên nữ, ở trước mặt con mình thái độ tốt quá chừng, cũng không có một chút lên mặt, còn tưởng rằng các cô chính là người thường, không nghĩ tới, mỗi người đều là người giàu có, Cổ Ngọc còn là tỉ phú.

Trước kia thường nghe người ta nói ai có nhiều tiền, có mấy triệu, hiện tại trước mắt có hai người có hàng chục triệu thậm chí cả tiền tỷ, bà liền cảm thấy hơi giật mình, có chút không dám tin. Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc tuổi trẻ lại xinh đẹp lại có tiền, vẫn còn độc thân, có bao nhiêu người theo đuổi, chỉ sợ xếp hàng cũng phải dài vài cây số.

Trong lòng mẹ nghĩ, miệng tùy ý mà hỏi:

- Tiểu Thì, Cổ Ngọc, các cháu có đối tượng chưa? Các cháu có điều kiện tốt như vậy, lúc tìm đối tượng nên chọn kỹ mới được.

Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc liếc nhau, cùng nhau cười ha ha:

- Cô à, chúng cháu đều không vội lập gia đình, đàn ông tốt không dễ tìm. Hoặc là giống Chủ tịch quận Hạ đã thành gia, hoặc là giống Hạ Đông, còn chưa trưởng thành, muốn tìm một người vừa lòng đẹp ý, quá khó khăn, cứ chậm chậm tìm là được ạ.

Nghe các cô khen Hạ Tưởng, trong lòng bà càng đắc ý, ngoài miệng lại nói:

- Hạ Tưởng có cái gì tốt? Cô nuôi nó từ nhỏ đến lớn, còn không biết? Không biết chăm sóc người khác, không dụ dỗ người khác, cũng chỉ có Thù Lê để ý nó, nếu là người khác còn lâu mới coi trọng nó.

Lời này vừa nói, Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc cười càng lớn, hai người cùng nhau bỡn cợt mà nhìn về phía Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền giả bộ ngượng ngùng mà cười:

- Nhìn cái gì? Tôi là đàn ông tốt, sau khi thành gia lập nghiệp, cự tuyệt mọi cỏ hoa.

Cổ Ngọc tâm tư đơn thuần, cũng có chút lớn mật, vừa lúc cô ngồi ở phía bên phải Hạ Tưởng, liền giơ tay kéo tay hắn, trêu chọc nói:

- Cô, đừng coi thường anh ấy, anh ấy rất là có sức hấp dẫn. Ông nội của cháu nói, nếu cháu quen biết anh sớm một chút, sẽ đem cháu gả cho anh ấy. Đáng tiếc Thù Lê quá thông minh, sớm đã chiếm lấy anh ấy, làm hại cháu chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Hạ Tưởng cũng liền phối hợp diễn trò:

- Gả cho anh, mỗi ngày anh đều bắt nạt em.

Cổ Ngọc vẻ mặt tủi thân nói:

- Em mỗi ngày bị bắt nạt cũng được, mặc cho anh đánh mặc cho anh mắng, chờ anh đánh mệt mỏi mắng mệt mỏi, em lại nấu cơm cho anh ăn, dù anh ý chí sắt đá, em cũng có thể làm ấm anh được.

Nghiêm Tiểu Thì cười đến thiếu chút nữa bị sặc cơm, Tào Thù Lê cũng tươi cười rạng rỡ, nói:

- Cô đã thích, mượn đi là được, tôi tặng cho cô đấy. Tuy nhiên dù tốt xấu ra sao sao tôi cũng vì anh ấy trả giá tình cảm nhiều, phải thu một chút phí bồi thường tuổi thanh xuân.

- Chị muốn bao nhiêu?

Cổ Ngọc bộ dáng của người nhiều tiền lên mặt nói.

- Phải đảm bảo mẹ con tôi nửa đời sau áo cơm không lo, ít nhất cũng phải 20 triệu.

- Chủ tịch quận Hạ chỉ có giá 20 triệu?

Cổ Ngọc vẻ mặt khoa trương.

- Cô chào giá quá thấp, tôi ra 80 triệu! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nghiêm Tiểu Thì cũng thừa cơ quấy rối:

- Tôi ra 100 triệu!

Tào Thù Lê vui, trêu ghẹo Hạ Tưởng:

- Không nghĩ tới anh khá đáng giá, nếu không, sẽ bán anh đi rồi?

Hạ Tưởng dở khóc dở cười, bị mấy cô gái trêu cợt, ngay trước mặt mẹ, hắn lại không tiện chỉnh đốn các cô, đành phải cố nói:

- Đừng gây loạn nữa, ngày mốt con tôi đầy tháng, các cô, đều nghĩ muốn tặng lễ vật gì?

Mẹ ở một bên nhìn mấy người trẻ trêu đùa, trong lòng vô cùng vui mừng. Tuy rằng bà cũng biết là vui đùa, tuy nhiên vì con mình bị ba cô gái tranh nhau khiến bà cảm thấy kiêu hãnh. Bà cũng thấy được, Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì khi nói chuyện giọng điệu tuy là vui đùa, nhưng là có nửa thật nửa giả ở bên trong, chính là nói, con mình quả thật là được người ta chào đón, trong lòng bà liền sung sướng hạnh phúc và tự hào.

Người mẹ nào không thích con mình có vài cô gái đẹp yêu quý? Hơn nữa trong ba người, một là thân thích của Chủ tịch tỉnh, một là tỷ phú, còn có một là thiên kim của Bí thư Thành ủy!

Hôm nay may mắn Lam Miệt không ở đây, nếu không nhất định sẽ còn loạn thế nào.

Hạ Tưởng nói một câu dời đi sự chú ý của Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc, Nghiêm Tiểu Thì nghiêng đầu tưởng tượng, nói:

- Nghĩ không ra quà tặng gì tốt, không bằng tặng cho nó một căn nhà đi.

Mẹ Hạ Tưởng liền hoảng sợ, một căn nhà ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn, là cháu bé mới đầy tháng thì tặng căn nhà thế nào chứ, quá nhiều tiền rồi phải không?

Cổ Ngọc đã có chủ ý:

- Tôi tặng nó một vòng trường mệnh, dùng vàng ròng chế tác, sau đó thêm một khối Phỉ Thúy cao cấp, vàng khảm ngọc, ngụ ý vàng ngọc mãn đường, thế nào?

Hạ Tưởng gật đầu:

- Cổ Ngọc tặng sẽ nhận, Tiểu Thì tặng căn nhà thì thôi.

Bà mẹ vừa nghe mới thầm thở dài nhẹ nhõm, con mình coi như là một thanh quan, không nhận đại lễ, chỉ lấy tiểu lễ.

Không ngờ Nghiêm Tiểu Thì lại nói:

- Biết anh khinh đồ thường, có phải chê lễ vật của tôi nhẹ, cầm không vừa tay hay không? Tôi biết một bộ vàng khảm ngọc của Cổ Ngọc, phải bằng 2 căn nhà. Nếu không, tôi tặng một căn biệt thự nhé?

Mẹ già bị làm cho giật mình, một vòng vàng thêm một khối ngọc sao lại quý như vậy? Thật là dọa người mà. Nghĩ lại Hạ Đông thật đúng là có phúc, mới đầy tháng còn có người tặng đồ quý như thế, so sánh với Hạ Tưởng trước đây thì hạnh phúc hơn nhiều.

Hạ Tưởng mỉm cười:

- Thôi đi, đừng đùa nữa, tôi nuôi chính là con trai, không phải thiếu gia. Để cho nó có bản lĩnh tự lực cánh sinh, không giúp nó tất cả được, như vậy cuộc đời của nó sẽ không có lạc thú gì. Sẽ nhận vòng trường mệnh của Cổ Ngọc, Tiểu Thì nếu muốn tặng, thì tặng một cái giường trẻ con là được, chờ nó lớn một chút, để cho nó ngủ, từ nhỏ bồi dưỡng nó ý thức độc lập.

Nghiêm Tiểu Thì mặc kệ:

- Một vòng trường mệnh và giường trẻ con, giá trị khác nhau quá lớn, anh khinh tôi không có tiền, hay là cảm thấy cùng Cổ Ngọc quan hệ gần hơn, cùng tôi quan hệ xa hơn?

Sau khi ăn xong, Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc hăng hái mà theo Hạ Tưởng lên lầu, cẩn thận thảo luận nghiên cứu vật liệu xây dựng kiểu mới, sản xuất và thị trường triển vọng, Hạ Tưởng lên mạng tìm tòi không ít những tư liệu liên quan, lại căn cứ vào kinh nghiệm thực tế của hắn từng cái liệt kê ví dụ thực tế, để Cổ Ngọc càng tin tưởng kiên định đầu tư.

Thời tiết tháng mười, tới chiều nhiệt độ không khí giảm xuống thật nhanh, tuy nhiên cũng không lạnh, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái. Hạ Tưởng cùng hai người đẹp Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc ở chung một phòng, gió thu khẽ thổi, hương thơm đầy phòng. Nghiêm Tiểu Thì là mùi thơm ngát, Cổ Ngọc là mùi hương thoang thoảng. Nghiêm Tiểu Thì xinh đẹp trắng trẻo, Cổ Ngọc xinh như ngọc, Hạ Tưởng ở giữa hai người, vừa cócảnh cỏ lan, lại có nhan sắc như ngọc, khó tránh khỏi mà thất thần, đứng núi này trông núi nọ.

Cổ Ngọc tâm tư kín đáo không như Nghiêm Tiểu Thì, không phát hiện những khác thường của Hạ Tưởng, Nghiêm Tiểu Thì lại thu hết vào trong tầm mắt, cúi xuống bên tai Hạ Tưởng nhỏ giọng nói một câu:

- Trái ôm phải ấp, tận hưởng cái phúc của người thường, có phải là giấc mộng của mỗi người đàn ông.

Hạ Tưởng bị Nghiêm Tiểu Thì nói toạc tâm sự, một chút cũng không mặt đỏ, nghiêm trang nói:

- Đó là cô một lòng tình nguyện cộng thêm ý tưởng không thực tế, tôi cây ngay không sợ chết đứng, ám chỉ của cô với tôi không có tác dụng.

- Cái bóng của anh nghiêng, còn nói không nghiêng?

Cổ Ngọc không biết là có nghe hiểu hay không, dù sao cũng lấy tay chỉ vào cái bóng phía sau của Hạ Tưởng.

Được, hiện tại bị Nghiêm Tiểu Thì rõ ràng là đang đùa giỡn, bị Cổ Ngọc ngầm trêu cợt, Hạ Tưởng hết chỗ nói rồi, liền giả bộ phát khùng nói:

- Khi nói chuyện chính sự, không được hiểu sai, nếu không, tôi sẽ không khách khí đâu.

Cổ Ngọc vẻ mặt khờ dại của kẻ dẫn dắt người ta phạm tội:

- Anh có thể không khách khí với em như thế nào hả?

Nghiêm Tiểu Thì rõ ràng là không kiêng nể:

- Tùy anh thôi, tôi không sợ, sợ chính là anh nhìn dáng vẻ của anh thì sẽ biết anh là cáo mượn oai hùm thôi, tuy nhiên chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, trên thực tế nhát như chuột.

Hạ Tưởng nổi giận, nhớ tới một đêm từng ở thủ đô, ở trong một nhà khách, chuyện thiếu chút nữa ý loạn tình mê, trong đầu lại hiện ra cảnh mê người khi Nghiêm Tiểu Thì mặc bộ đồ bikini, trong khi không tự chủ được ánh mắt đã biểu lộ ra cái nhìn nghiền ngẫm, quan sát những chỗ mấu chốt trên người Nghiêm Tiểu Thì, cười ha hả:

- Đừng nói không suy nghĩ, cẩn thận đến lúc đó hối hận.

Nghiêm Tiểu Thì lập tức đoán được Hạ Tưởng nghĩ tới cái gì, không khỏi đỏ mặt, giơ tay đẩy Hạ Tưởng một cái:

- Nhìn cái gì vậy, ánh mắt gian tà."

Phụ nữ là người nghĩ một đằng nói một nẻo nhất trên thế giới, có khi các cô đặc biệt muốn người khác chú ý, nhưng không hiểu vì sao mà thấy ánh mắt nam nhân lại bài xích. Khi bài xích, còn khát vọng sự thử thách trong ánh mắt của người đàn ông. Nữ nhân là một loại động vật tinh phi lý vĩnh viễn sống ở trong mâu thuẫn.

Hạ Tưởng thật không ngờ Nghiêm Tiểu Thì giơ tay đẩy hắn, chân đảo đảo, liền đổ về bên phải, không đứng vững được, cả người ngã vào lòng Cổ Ngọc.

Mùa thu đúng là mùa thời tiết khô hanh, bởi vì khô hanh, làn da của người sờ tay vào cảm giác mịn màng, trong lúc Hạ Tưởng bối rối, đầu tiên là giơ tay nắm lấy tay Cổ Ngọc, còn chưa kịp thưởng thức cảm giác tay sờ vào da thịt nhẵn nhụi và tuyệt vời của Cổ Ngọc, tay vừa trượt, vừa lúc dưới chân lại không biết dẫm phải cái gì, càng không đứng vững, thân mình liền nặng nề mà đè lên trên người Cổ Ngọc.

Cổ Ngọc bị Hạ Tưởng đè, không ngờ còn có thể đứng thẳng, không có bị đẩy ngã!

Bởi vì cô đang đứng ở trước một cái bàn, nửa mông ngồi xuống ở cạnh bàn, Hạ Tưởng như hổ đói vồ mồi bổ tới, cô lúc đầu còn giữ vững được một lát, sau đó, cả người liền đổ về phía sau, cô vừa ngã xuống, Hạ Tưởng cũng theo đà mà đè xuống, chẳng những ép thật sự, một bàn tay Hạ Tưởng còn may mắn thế nào mà đặt ở ngực của cô.

Cái này cũng chưa tính, miệng Hạ Tưởng vừa lúc cùng miệng Cổ Ngọc tiếp xúc chính diện với khoảng cách rất gần!

Vì thế, hai người có tư thế vô cùng quái dị, một tư thế nữ dưới nam trên, ở trên mặt bàn diễn ra trò chơi gia thịt rất sinh động—— mặc dù đều không phải là trò chơi gia thịt thật sự, nhưng hai người có tư thế rất mờ ám, các nơi phối hợp rất đúng chỗ, làm người khác không thể không suy nghĩ!

Nghiêm Tiểu Thì đầu tiên là kinh ngạc mà há to miệng, cô tuyệt đối thật không ngờ cô chỉ đẩy nhẹ nhàng, giống như đẩy quân bài domino, lại xuất hiện một cảnh tượng kinh ngay người trước mắt, Hạ Tưởng và Cổ Ngọc có tư thế và trình độ phối hợp, giống như người yêu nhau nhiều năm, ngựa quen đường cũ, lại áo tiên không vết may, khiến cho Nghiêm Tiểu Thì sau khi kinh ngạc, không khỏi hoài nghi có phải Hạ tưởng thừa cơ, còn Cổ Ngọc ỡm ờ làm theo.

Tuy nhiên, Cổ Ngọc vội đẩy Hạ Tưởng ra. " A" mà kêu một tiếng sợ hãi, vẻ mặt đỏ bừng, đứng dậy đầu tiên là sửa sang lại quần áo, sau đó còn giơ tay lau miệng, mới tức giận bất bình mà trừng mắt nhìn Nghiêm Tiểu Thì, ánh mắt phức tạp mà nhìn Hạ Tưởng, quay người lại trốn vào góc tường, đưa lưng về phía hai người, không nói được một lời.

Cổ Ngọc thẹn thùng khiến Nghiêm Tiểu Thì trong lòng lập tức minh bạch một chuyện, Cổ Ngọc chẳng những thanh thuần như trinh nữ, còn chưa trải qua chuyện người với người, đến tình yêu cũng chưa từng yêu qua, nói không chừng, vừa rồi là nụ hôn đầu tiên của cô!

Cúi đầu hướng vào vách tường, gọi mãi cũng không chịu quay lại, đúng là kiểu thẹn thùng của tiểu cô nương!

Nghiêm Tiểu Thì còn có chút hối hận hành động vừa rồi, vốn chỉ là hành động vô tâm, nói không chừng còn thúc đẩy quan hệ giữa Hạ Tưởng và Cổ Ngọc tiến nhanh vùn vụt. Cái gì khiến cô gái khó quên nhất? Đương nhiên là nụ hôn đầu tiên, đương nhiên là người đàn ông đầu tiên xâm phạm thân thể của cô ta, đương nhiên là người đàn ông đầu tiên dám đẩy ngã mình, huống chi Cổ Ngọc còn có tình cảm tốt với Hạ Tưởng.

Nghiêm Tiểu Thì hối hận không kịp, vừa rồi chỉ đẩy nhẹ, chẳng khác nào đã đẩy Hạ Tưởng đổ vào lòng Cổ Ngọc, khiến tình cảm của cô làm sao có thể chịu được sự đả kích này?

Hạ Tưởng là người vừa thu được lợi ích, thấy Nghiêm Tiểu Thì xấu hổ, Cổ Ngọc thẹn thùng, hắn cũng chỉ làm bộ như khó xử, ho khan nói:

- Tiểu Thì, về sau chú ý một chút, đừng đẩy loạn như thế. Vừa rồi may mắn có cái bàn, nếu không Cổ Ngọc ngã xuống đất, chẳng may xảy ra chuyện gì thì không tốt lắm đâu.

Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt ảo não:

- Tôi biết lỗi rồi, vừa rồi cũng đã hối hận, anh đừng nói tôi nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.