Vương Phi Thất Sủng

Chương 40: Tiến công chiếm đóng sơn trại




- Còn thiếu một câu chúc phúc của lãnh đạo.

Hạ Tưởng cười ha hả.

Trần Phong cũng cười:

- Vậy tôi chúc Hạ Đông bình an và hạnh phúc.

Tất cả mọi người hùa theo nở nụ cười.

Cũng quả thật, đối với Hạ Đông mà nói, không thiếu tiền không thiếu quyền, cái cần chính là bình an. Hạ Đông vừa sinh ra đã thành tiêu điểm trong mắt mọi người, chưa đầy tháng, đã gặp không ít quan lớn trong tỉnh thành, có thể may mắn hơn thời thơ ấu của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng thời điểm lớn như Hạ Đông bây giờ, chưa hề ra khỏi cổng nông thôn, gặp qua quan lớn nhất cũng chỉ là Trưởng thôn.

Trần Phong vừa đến, Tào Thù Lê đang ôm Hạ Đông, còn có vợ chồng Hạ Thiên Thành, vợ chồng Tào Vĩnh Quốc, cùng với Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc, Lam Miệt và một đám mỹ nữ, tất cả đều đến đông đủ.

Tào Vĩnh Quốc mặt mày hớn hở, bắt tay từng người một, chào hỏi, hàn huyên. Tào Thù Lê vẫn là dáng dấp của tiểu cô nương, dường như mãi mãi không lớn, nếu cô không ôm đứa nhỏ trong tay vẻ mặt lộ ánh hào quang tình thương của mẹ, ai cũng không tin cô đã là mẹ của một đứa bé.

Tuy nhiên ở trong mắt Hạ Tưởng. Cô vĩnh viễn là một cô bé nghịch ngợm đáng yêu lại dịu dàng quan tâm.

Tào Thù Lê và Trần Phong đợi đón tiếp khách.

Trần Phong lần đầu tiên gặp Hạ Đông, đưa tay ra ôm lấy Hạ Đông, ha hả cười:

- Trần Công lúc nhỏ, tôi thường xuyên ẵm nó, đã bao nhiêu năm nay, không có ẵm qua em bé, lại đây, cho ông nội ôm một cái.

Trần Phong tự xưng ông nội, hiển nhiên tự cho mình là bề trên của Hạ Tưởng, khiến cho mọi người ở đây hiểu thêm hàm ý khác.

Hạ Đông dường như biết mọi người tụ họp làm lễ đầy tháng cho nó, Trần Phong vừa ôm đứa bé, đứa bé liền mở ánh mắt tinh tùng, tò mò mà nhìn Trần Phong liếc mắt một cái, sau đó dường như không có việc gì ngáp một cái, bộ dáng như không có việc gì, khiến Trần Phong cười ha ha:

- Tiểu tử này có định lực, không đơn giản, lớn lên nhất định còn lợi hại hơn ba của nó. Thấy tôi cũng chỉ là ngáp một cái, không hề để ý đến tôi phải hay không?

Tất cả mọi người cười ha ha, Hạ Đông dường như hiểu ra được cái gì, khóe miệng khẽ nhếch một bên, cũng mỉm cười, khiến cho mọi người hết sức vui mừng.

Lần này Trần Phong càng quyến luyến Hạ Đông không buông tay, bế cả buổi không chịu buông. Hạ Tưởng thấy Trần Phong dù sao cũng lớn tuổi, Trần Công con của ông phải vài năm nữa mới kết hôn, đẻ con. Ông kỳ thật có phần muốn ôm cháu trai rồi.

Cuối cùng hay là Hạ Đông đói bụng, muốn uống sữa, mới để Tào Thù Lê bế đi. Trần Phong lưu luyến không rời mà đem Hạ Đông trả lại cho Tào Thù Lê nói:

- Đứa bé thật sự là khiến người khác yêu thích, cũng không biết tôi khi nào thì mới có thể ẵm cháu trai… Vĩnh Quốc, anh thật có phúc.

Theo sau đó cảm thấy Hạ Đông chỉ là cháu ngoại của Tào Vĩnh Quốc, liền nói với Hạ Thiên Thành

- Lão Hạ, anh thật có phúc.

Hạ Thiên Thành vẻ mặt thật thà chất phác mà cười suốt.

Lúc 11 giờ, Tống Triêu Độ và Tống Nhất Phàm đã tới.

Tống Triêu Độ với thân phận ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tham gia lễ đầy tháng con của Hạ Tưởng, có thể nói là hàng tôn quý. Sau khi y thuận lợi tiếp nhận chức vụ Phó chủ tịch thường trực tỉnh, có người liền đoán y địa vị càng ngày càng củng cố, y hẳn có chí tiến thủ, đối với những mối quan hệ trước đây sẽ không còn nhiệt tình như lúc trước. Hôm nay tham dự lễ đầy tháng con trai của Hạ Tưởng, hành động của Tống Triêu Độ khiến cho mọi người hiểu rõ, cho dù Tống Triêu Độ đi đến đâu, quan hệ cá nhân giữa y và Hạ Tưởng cũng mật thiết như trước.

Nhất là cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp của Tống Nhất Phàm khi xuất hiện, cố ý xin nghỉ phép tới tham gia lễ đầy tháng, càng lộ ra tin tức bên ngoài, mối quan hệ giữa Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng chẳng những rất chặt chẽ, còn là quan hệ thông gia tốt đẹp.

Tống Triêu Độ hôm nay còn có một cuộc họp quan trọng, nhưng y kiên quyết muốn tới đây, rõ ràng sự xuất hiện của y đối với Hạ Tưởng mà nói vô cùng có ý nghĩa quan trọng. Y phải xuất hiện, hơn nữa y còn quan tâm và trân trọng Hạ Tưởng. Cũng biết cuộc tụ họp hôm nay có ý nghĩa tượng trưng rất lớn, so với tham gia hôn lễ của Hạ Tưởng ý nghĩa còn sâu xa hơn.

Sau khi Tống Triêu Độ chào hỏi mọi người xong, lại thân thiết nắm tay Hạ Thiên Thành, lôi chuyện nhà ra nói một hồi. Hạ Thiên Thành gặp qua Tống Triêu Độ trên TV, y hiện tại mỗi ngày phải xem tin tức của tỉnh và thành phố, chú ý nhất cử nhất động của lãnh đạo tỉnh thành, trên cơ bản người lãnh đạo nếu như lên ti vi, y đều có thể nhớ rõ ràng.

Hiện tại không giống với trước kia, hiện tại lão Đại và lão Nhị đều là người trong quan trường, y cũng liền đi theo học tập và nghiên cứu sự thay đổi nhân sự trong quan trường, nhớ kỹ họ tên lãnh đạo lớn nhỏ, trở nên một nửa thông hiểu quan trường

Tống Triêu Độ cũng bế Hạ Đông.

Thái độ Hạ Đông đối với Tống Triêu Độ có tốt hơn một chút, cũng có thể là do cu cậu ăn uống no đủ, Tống Triêu Độ vừa mới ôm nó, nó liền mỉm cười, còn cười rất vui vẻ, khiến cho Trần Phong có ý kiến nói:

- Được ngươi Hạ Đông, mới một tháng mà cũng biết nịnh hót, chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi không bằng chủ tịch tỉnh Tống, có phải hay không?

Tống Triêu Độ nghe tình hình vừa nãy Trần Phong ôm Hạ Đông cũng là mừng rỡ cười ha ha.

Chỉ chốc lát sau Tống Triêu Độ có việc phải đi, có một cuộc họp chính phủ quan trọng cần phải tham gia, y lộ mặt cũng tương đương với biểu lộ thái độ. Đạt được mục đích là được rồi. Đương nhiên khi y đi rồi, Tống Nhất Phàm vẫn muốn ở lại.

Tống Nhất Phàm cũng muốn ôm Hạ Đông, cô không có kinh nghiệm, giống như ôm cái gối đầu mà ôm Hạ Đông, Tào Thù Lê liền ở một bên vô cùng lo lắng mà đưa tay đón lấy con, e sợ cô không cẩn thận quăng ngã đứa bé.

Hạ Đông dường như không có một chút ý thức về sự nguy hiểm khi bị quăng xuống, nó được Tống Nhất Phàm ôm ở trước ngực, không chút khách khí vươn một đôi tay nhỏ mập mạp, trực tiếp để ở trên ngực Tống Nhất Phàm, còn há cái miệng nhỏ nhắn, hướng về phía trước đòi uống sữa.

Tống Nhất Phàm bình thường ở trước mặt Hạ Tưởng lại mạnh dạn, bị Hạ Đông trước mặt mọi người sờ ngực, còn muốn uống sữa, mặt đỏ tía tai, vội vàng đem Hạ Đông trả lại cho Tào Thù Lê, xấu hổ mà ức nói:

- Người cha xấu xa sinh ra đứa con xấu xa như cậu à, nhìn rõ ràng, chị không phải dì, chị không có sữa.

Không nói thì tốt, vừa nói cũng có nghĩa khác, vài người đàn ông lớn tuổi hơn đều ngượng ngùng mở miệng cười, ngay cả Hạ Tưởng cũng là cố nén không cười, Cổ Ngọc không có nhịn được cười, cười ra tiếng:

- Nhất Phàm, em..

Cô thiếu chút nữa nói ra lời bất nhã ngay tại chỗ, may mắn Nghiêm Tiểu Thì đúng lúc kéo cô một phen, cô mới ý thức được không ổn, vội vàng câm miệng.

Cũng may Tào Thù Lê đúng lúc giúp Tống Nhất Phàm giải vây:

- Tiểu tử hôi, cẩn thận mẹ đánh vào mông con đó. Về sau bảo ba dạy con làm sao lấy lòng được phụ nữ, trước tiên phải dùng miệng, mà không phải động thủ trước nhé.

Lực chú ý của mọi người liền chuyển hướng đến trên người Hạ Tưởng, mọi người cùng nhau cười Hạ Tưởng, xem như buông tha Tống Nhất Phàm. Dù sao Hạ Tưởng da mặt dày, cười một cái cũng không có gì.

Phạm Tranh cũng đến đây.

Hạ Tưởng có một khoảng thời gian chưa thấy qua Phạm Tranh. Dường như nghe nói Phạm Tranh bận xuất bản sách, còn đang giảng dạy cho một sinh viên nữ, có thể là công tư trọn vẹn đôi đường, y muốn thành công trên con đường sự nghiệp và tình yêu.

Tuy nhiên Phạm Tranh vừa đến, hai mắt liền dừng ở trên người Cổ Ngọc, có vẻ như cắm rễ, khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy y cho dù một ngày kia thành chuyên gia giáo sư, phỏng chừng ở phương diện nào đó muốn nâng cao trình độ cũng vô cùng có hạn.

Cổ Ngọc lại không thèm để ý đến Phạm Tranh, đối với sự xuất hiện của y cô làm như không nhìn thấy.

Sự xuất hiện của Phạm Tranh, mặc kệ là từ góc độ nào mà nói, đều cho người ta cũng có đủ không gian liên tưởng. Phạm Tranh là công tử của Chủ tịch tỉnh, tham dự tiệc đầy tháng con của Hạ Tưởng, cũng là truyền đạt ra bên ngoài một tin tức, chính là quan hệ giữa Hạ Tưởng và Chủ tịch tỉnh Phạm còn mật thiết hơn người ngoài tưởng tượng một chút.

Giữa Phạm Tranh và Hạ Tưởng càng vô tư, càng tùy tiện nói giỡn, càng có thể biểu hiện ra sự mật thiết khác người. Tuy rằng Phạm Tranh chỉ ở lại một chút rồi vội vàng cáo biệt mà đi, nhưng sự có mặt của y ở đây cũng có ý nghĩa sâu xa.

Một người là con trai của Chủ tịch tỉnh, một người là thiên kim của Phó chủ tịch thường trực tỉnh, quan hệ của Hạ Tưởng ở tỉnh Yến vẫn được củng cố như trước đây.

Thời điểm chuẩn bị khai tiệc, lại có một gã khách không mời mà đến, chẳng những khiến Hạ Tưởng giật mình không ít, mà ngay cả Trần Phong, Lý Đinh Sơn và Cao Hải cũng đều giật nảy người.

Vu Phồn Nhiên không ngờ xuất hiện.

Hạ Tưởng tuyệt đối không ngờ hắn và Vu Phồn Nhiên lần đầu tiên gặp mặt, lại gặp ở tiệc đầy tháng của con.

Vu Phồn Nhiên đến thành phố Yến nhậm chức chưa tới ba ngày, thời gian ba ngày, không đủ để nhìn thấy phương hướng chính trị và lập trường của người này. Sau khi Hạ Tưởng nghe Lý Đinh Sơn nói Vu Phồn Nhiên nhậm chức, khiêm tốn mà thiết thực, sau khi đơn giản mà làm những biểu hiện bề ngoài, gã liền trực tiếp dọn vào văn phòng Đàm Long trước kia, phải mất hai ngày để làm xong công việc trên tay.

Cao Hải đối với Vu Phồn Nhiên ấn tượng khá tốt, lần đầu tiên tham gia hội nghị chính phủ thường vụ, Vu Phồn Nhiên đối với công việc gã được phân công quản lý làm rất gọn gàng ngăn nắp, rất dễ dàng mà biết việc nào nặng nhẹ, gấp gáp hay thong thả. Dựa theo tình hình như thường lệ, thông thường sau một tuần nhận chức mới chính thức xâm nhập vào công việc bên trong, gã lại chỉ cần dùng hai ngày đã hoàn thành quá trình thích ứng.

Cao Hải chỉ biết, Vu Phồn Nhiên là một người có năng lực.

Vu Phồn Nhiên 37 tuổi, vóc dáng khá cao, mặt chữ điền, hai mắt có thần, mũi thẳng khẩu phương, nếu ở cổ đại, tướng mạo của gã chính là tướng của quan lớn chuẩn mực. Cổ đại Lại bộ tuyển quan, cho dù xuất thân tiến sĩ, nếu bộ dạng xấu, hoặc là gầy trơ xương, hoặc là xấu xí, tuyệt đối không đảm đương nổi quan. Sau khi được trúng tiến sĩ, bởi vì tướng mạo mà không thể làm quan thì vô cùng nhiều.

Vu Phồn Nhiên chủ động hướng Hạ Tưởng vươn tay, ha hả cười:

- Tôi là khách không mời mà đến, không biết đồng chí Hạ Tưởng có hoan nghênh hay không?

Nói xong, cũng không đợi Hạ Tưởng trả lời, liền hướng Trần Phong, Lý Đinh Sơn và Cao Hải gật đầu thăm hỏi.

Trần Phong mấy người cũng là mỉm cười đáp lại.

Hạ Tưởng vội cung kính mà không mất vẻ niềm nở đáp lại:

- Đâu dám, đâu dám! Thị trưởng Vu hạ cố đến đây, thật sự là quá bất ngờ, cũng là vinh hạnh cho tôi, hoan nghênh, hoan nghênh

Vu Phồn Nhiên nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng còn nói: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Tôi cũng không phải tình cờ đi ngang qua, cũng không phải tình cờ nghe, mà là đặc biệt đến chúc mừng anh, chính là đến xem cháu trai nhỏ…

Vu Phồn Nhiên ẩn trong lời nói tiết lộ ra ý thân thiết, không xem Hạ Tưởng là người ngoài, cũng không coi mình là người ngoài, còn xưng hô ngang hang với nhau, Trần Phong và Lý Đinh Sơn, Cao Hải liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu được, Vu Phồn Nhiên lần này đến, có ám chỉ mạnh mẽ, là chứng tỏ lập trường của gã tại Thành phố Yến.

Vu Phồn Nhiên về sau tại thành phố Yến có lẽ không dựa vào Trần Phong, có lẽ sẽ không ngã về Hồ Tăng Chu, lại càng không hướng về Phó Tiên Phong, nhưng gã về sau rất có khả năng tạo mối quan hệ khá tốt với Hạ Tưởng.

Còn có thể duy trì một loại quan hệ cá nhân tốt đẹp.

Tâm tư Trần Phong trong nháy mắt vòng vo mấy vòng, trên mặt lấy lại bình tĩnh.

Lý Đinh Sơn và Cao Hải lại nghĩ, nếu Vu Phồn Nhiên và Hạ Tưởng thành lập mối quan hệ cá nhân tốt đẹp, thế cục thành phố Yến sẽ hiện ra cục diện phức tạp mà từ trước đến nay chưa hề có, mà Hạ Tưởng cùng với Vu Phồn Nhiên cùng nhau duy trì tính độc lập, sẽ trở thành đối tượng mà các bên lôi kéo cạnh tranh.

Sức mạnh của Hạ Tưởng sẽ tăng nhiều.

Vu Phồn Nhiên không lộ diện còn tốt, vừa lộ diện đã tặng cho Hạ Tưởng một phần đại lễ, hơn nữa còn là phần đại lễ có ảnh hưởng sâu sắc, còn ngay trước mặt Trần Phong nói ra, có thể nói có thâm ý sâu sắc.

Hạ Tưởng xem như hiểu đích xác ý đồ Vu Phồn Nhiên đến đây, nếu không phải Ngô Tài Giang bày mưu đặt kế, nếu là do Vu Phồn Nhiên tự quyết định, gã chính là một người rất có trí tuệ chính trị. Bởi vì gã hôm nay xuất hiện và lời nói vừa nãy chí ít cũng có hàm ý trên ba phương diện.

Thứ nhất, biểu lộ lập trường của gã duy trì nhất quán với hắn, không dựa vào bất cứ thế lực nào trong ba thế lực của thành phố Yến. Thứ hai, cố ý ngay trước mặt Trần Phong nhấn mạnh gã muốn cùng Hạ Tưởng thiết lập mối quan hệ riêng tư mật thiết, cũng là có ý muốn tạo vết rạn nứt giữa hắn và Trần Phong, muốn cho Trần Phong đề phòng với hắn. Thứ ba, cũng là muốn thử trình độ quan hệ vững chắc giữa hắn và Trần Phong, âm thầm quan sát một chút phản ứng của Lý Đinh Sơn và Cao Hải.

Hạ Tưởng hiểu rõ hơn hết, nếu hắn lựa chọn nắm tay cùng với Vu Phồn Nhiên, có thể lôi kéo Lý Đinh Sơn và Cao Hải cùng chung một hội, như thế là có thể để cho Vu Phồn Nhiên cầm đầu, Lý Đinh Sơn và Cao Hải là phụ của phe phái mới, từ đó đứng vững chân ở thành phố Yến, chu toàn giữa Trần Phong và Hồ Tăng Chu, nuốt một phần thế lực của Phó Tiên Phong, từ đó đạt được ích lợi lớn nhất.

Không thể không nói, Vu Phồn Nhiên thủ đoạn rất cao minh, nhưng có một chút khiến Hạ Tưởng nhiều ít hơi không vui chính là, y rất nóng vội, mục đích quá mạnh mẽ, ý tứ châm ngòi ly gián hàm súc quá nặng.

Hạ Tưởng và Trần Phong quen biết nhiều năm, tại thời điểm mấu chốt Trần Phong còn chịu đựng áp lực cố gắng nâng đỡ hắn ngồi trên chiếc ghế Chủ tịch quận, tình sâu nghĩa nặng như vậy, Vu Phồn Nhiên từ trên trời rơi xuống làm sao có khả năng lý giải được? Mặc kệ gã là do ai bày mưu đặt kế, Ngô Tài Giang cũng được, ông cụ Ngô gia cũng được, hoặc là chủ ý của chính y cũng được, Hạ Tưởng vốn là người trọng tình cảm, làm sao mà vứt bỏ Trần Phong mà lựa chọn Vu Phồn Nhiên?

E rằng Vu Phồn Nhiên thay mặt ông cụ Ngô gia, Hạ Tưởng cũng tin tưởng và chấp hành một điểm: Làm người không thể quên gốc rễ, hắn có được như hôm nay, là kết quả do Trần Phong mấy lần ra tay ngăn hậu quả của cơn sóng dữ, mà không phải là Ngô gia.

Hạ Tưởng liền vẻ mặt vui sướng tươi cười, khách khí nói:

- Cảm ơn sự ưu ái của Thị trưởng Vu, tôi thay Hạ Đông cảm ơn Thị trưởng Vu đặc biệt đến đây thăm cháu, nếu cháu có thể nói, nhất định cháu sẽ tự cảm ơn Thị trưởng Vu.

Hạ Tưởng luôn luôn nhấn mạnh "Thị trưởng Vu" mà không phải "bác Vu" liền biểu lộ đầy đủ lập trường, đừng nghĩ mới đến thành phố Yến đã nghĩ tới làm loạn tình hình nơi đây, anh là người của Ngô gia là thật, tôi có thể tôn kính anh, cũng có thể hợp tác với anh, nhưng vấn đề phải trái, tôi còn phải giữ nguyên tắc của tôi.

Một chút thất vọng trong mắt của Vu Phồn Nhiên chợt lóe lên, tuy nhiên gã lập tức lấy lại vẻ bình thường, vẻ mặt không có mùi vị gì tươi cười:

- Được, được, tôi thích nhất trẻ con, có thể cho tôi ẵm một cái không?

Hạ Tưởng ẵm Hạ Đông từ trong tay của Tào Thù Lê, đưa cho Vu Phồn Nhiên.

Vu Phồn Nhiên bế Hạ Đông, thủ pháp còn khá chuyên nghiệp, hiển nhiên đã từng làm ba. Sau khi gã ẵm đứa bé xong, tiện tay rút bao lì xì nhét vào tay Hạ Đông nói:

- Nào, bác cho con tiền lì xì, chúc con khỏe mạnh, vui vẻ trưởng thành.

Hạ Đông cũng có ý tứ, sau khi đôi tay nhỏ bé sờ qua bao lì xì, liền nắm chặt, không chịu buông tay, còn không quên nhếch miệng cười với Vu Phồn Nhiên. Vu Phồn Nhiên cũng đùa mỉm cười:

- Bé ngoan, rất giỏi, về sau nhất định có thể một tay nắm quyền, một tay nắm tiền, hai tay đều phải cứng rắn.

Trần Phong liền cười:

- Tiền lì xì của Thị Trưởng Vu vừa phát, chúng ta cũng không thể tay không, vốn tôi còn tưởng rằng có thể tiết kiệm được một chút tiền, không nghĩ tới Thị trưởng Vu mở đầu tốt, được, tốn kém thì tốn kém.

Trần Phong thò tay từ trong người lấy ra một phong lì xì, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị rồi, nhưng vẫn chưa có lấy ra. Hiện tại nối gót Vu Phồn Nhiên lấy ra, hành động này là có ý vị sâu xa.

Tất cả mọi người hiểu được, Trần Phong có mang theo tiền lì xì nhưng không lấy ra, toàn bộ còn xem tình hình cụ thể như thế nào. Hiện tại lại vì Vu Phồn Nhiên mà lấy cớ đem ra, ít nhất có hai tầng hàm nghĩa, một là biểu thị sự hài lòng với Hạ Tưởng, hai là tỏ vẻ bất mãn với Vu Phồn Nhiên.

Vu Phồn Nhiên khiến ông tốn kém, ý tứ là, Vu Phồn Nhiên khiến ông tức giận.

Trần Phong vừa dẫn đầu, Lý Đinh Sơn và Cao Hải cũng đều đưa tay lấy ra bao lì xì, từng cái đều nhét vào tay Hạ Đông. Hạ Đông tay nhỏ, không cầm hết được, nó liền nhận được cái mới ném cái cũ, dù sao là ai đến cũng không cự tuyệt, còn cười không ngừng, giống như kẻ hám lợi điển hình.

Hạ Tưởng cũng không chối từ, khiến Tào Thù Lê nhận vào từng cái từng cái bao lì xì của Trần Phong và mấy người nói:

- Mau thay con nhận bao lì xì của bác Trần, bác Lý và bác Cao, nhất định phải lấy, không lấy họ sẽ không vui. Tuy nhiên con cũng đừng tham tiền quá, phải nói một tiếng cảm ơn, bày tỏ một chút, có phải hay không?

Hạ Đông đương nhiên không hiểu Hạ Tưởng đang nói cái gì, giơ tay lấy một bao lì xì, muốn mở ra. Tào Thù Lê vội đoạt lại, không cho đứa bé ngay trước mặt mọi người mở ra, sợ thất lễ.

Hạ Tưởng không khách khí, là không coi Trần Phong mấy người là người ngoài. Lại lấy giọng điệu Hạ Đông xưng hô mấy người là bác, cũng có ý là nói cho Vu Phồn Nhiên nghe, mối quan hệ giữa hắn và Trần Phong, Lý Đinh Sơn cùng với Cao Hải không phải là quan hệ bình thường, không dễ dàng thay đổi lập trường như vậy.

Vu Phồn Nhiên cũng không đơn giản, mặt không đổi sắc, ngược lại ngồi xuống nói:

- Tùy phần tử, vừa lúc tới giờ cơm, dù sao cũng phải ăn cơm, làm sao, Tiểu Hạ không chào đón?

Hạ Tưởng vội cười:

- Đương nhiên hoan nghênh, tôi lát nữa sẽ uống hai ly với Thị trưởng Vu.

Vu Phồn Nhiên cười nói:

- Đương nhiên rồi, Chủ tịch tỉnh Ngô nói, tửu lượng của cậu không tồi.

Ngô Tài Giang đã tới tỉnh tây bắc nhậm chức, Vu Phồn Nhiên trực tiếp nâng Ngô Tài Giang, hiển nhiên là đánh bài tình cảm rồi.

- Gần đây không có liên hệ với Chủ tịch tỉnh Ngô, có thời gian sẽ liên lạc với ông, phỏng chừng ông gần đây cũng khá bận.

Hạ Tưởng tiếp một câu

- Thị trưởng Vu vừa tới thành phố Yến, hẳn cũng là khá bận.

- Bận, lúc nào cũng bận, tóm lại không có thời gian rãnh. Tuy nhiên tiệc đầy tháng của Hạ Đông, cho dù bận cũng đến, nếu không Chủ tịch tỉnh Ngô sẽ phê bình tôi.

Vu Phồn Nhiên không chút để ý nói một câu, sau đó lại nhìn Trần Phong liếc mắt một cái, còn nói

- Bí thư Trần, tôi nghĩ vài ngày gần đây muốn đến khảo sát công việc của quận Hạ Mã một chút, anh có tinh thần chỉ thị gì không?

Phó thị trưởng thường trực đến quận thị sát công tác, không cần phải xin chỉ thị của bí thư, Vu Phồn Nhiên hỏi điều này, dụng tâm kín đáo.

Trần Phong giơ ly rượu lên:

- Tuy rằng trong Thành ủy, tôi đã thay mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố hoan nghênh đồng chí Vu Phồn Nhiên đến thành phố Yến công tác, hôm nay xem như lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ uống rượu, riêng tôi tỏ vẻ hoan nghênh.

Vu Phồn Nhiên vội không để lỡ cơ hội cùng Trần Phong cụng ly, ly rượu đã vơi đi một nửa, biểu thị sự tôn kính:

- Cảm tạ tình cảm nồng nàn của bí thư Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.