Vương Phi Thất Sủng

Chương 34: Kiểm tra chống dột




Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng, Triều Vĩ Cương và Ngô Cảng Đắc, còn có cả Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc và Mai Hiểu Mộc mấy người cùng lên ô-tô đi tới thôn Phương Bắc xem xét thực địa, khảo sát hoàn cảnh thực địa nhà máy xây dựng vật liệu kiểu mới của Tiểu Thì.

Mai Hiểu Mộc và Hạ Tưởng ngồi chung một xe, sau khi lên xe, còn có bộ dạng hơi bất an. Triều Vĩ Cương ngồi ở phía trước, Hạ Tưởng và Mai Hiểu Mộc ngồi ở ghế sau, Hạ Tưởng liền đoán được vài phần tâm tư của Mai Hiểu Mộc, nhưng cũng không nói toạc ra, chỉ giữ vẻ mặt hơi cười.

Thôn Phương Bắc ở phía tây bắc của quận Hạ Mã, tính theo khoảng cách vị trí địa lý thì khá xa Quận ủy, coi như là mảnh đất xa xôi nhất ở khu trực thuộc trong phạm vi quận Hạ Mã. Nhưng nơi đây xung quanh tất cả đều là đồng ruộng, hơn nữa cách chân núi không xa, môi trường rất tốt, không khí sạch, lại có một dòng suối nhỏ chảy qua, có thể nói là địa điểm tốt nhất để xây nhà máy.

Hạ Tưởng có ý để Nghiêm Tiểu Thì xây dựng nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới ở thôn Phương Bắc, là vì có một ít lợi thế về đất đai thì chưa nói đến, hoàn cảnh môi trường cũng tốt, không gian yên tĩnh thích hợp với nghiên cứu và sản xuất. Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đối với Hạ Tưởng có một niềm tin khó hiểu, ngoan ngoãn phục tùng những lời nói Hạ Tưởng, nhưng dù sao việc này quan trọng lớn, cũng cần phải đi khảo sát thực địa một chuyến thì mới có thể ra quyết định cuối cùng.

Chuyện nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới bắt đầu khởi công, có ý nghĩa vô cùng sâu xa đối với quận Hạ Mã. Chính là xí nghiệp cao cấp - hiện đại nhất, có tác dụng làm mẫu và đi đầu. Hơn nữa sau khi sản xuất ra sản phẩm, sẽ áp dụng đầu tiên vào các biệt thự xa hoa sử dụng vật liệu xây dựng kiểu mới ở quận Hạ Mã, cũng có lợi vì thải ít khí các-bon và bảo vệ môi trường, nhưng điểm mấu chốt nhất là tiết kiệm năng lượng.

Các nguồn năng lượng của Trung Quốc đang bị lãng phí rất nghiêm trọng, nguy cơ khủng hoảng nguồn năng lượng cũng không còn xa nữa. Trước tiên chưa nói đến tài nguyên dầu mỏ, ngay nguồn tài nguyên nước là nguồn tài nguyên quan trọng nhất của nhân loại đã bị thiếu hụt nghiêm trọng, nghe nói toàn bộ nước ngầm phía dưới bình nguyên Hoa Bắc gần như đã trở thành trống rỗng, hàng năm lượng nước trên bề mặt cũng giảm dần, nói không chừng một ngày kia sẽ tiếng xuất hiện một lỗ hổng lớn.

Lại càng không nói đến than đá tại tỉnh lớn như tỉnh Tây. Trên thực tế có rất nhiều mỏ than đá ngầm đều đã bị đào rỗng, thành thị sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Hiện tại mọi người tiêu xài lãng phí, có lẽ chờ một ngày chết đi rồi, sẽ bị con cháu đời sau chỉ vào mặt mà mắng, không để cho chúng một con đường sống.

Vậy nên Hạ Tưởng mới cố gắng nghĩ hết khả năng về những vật liệu xây dựng kiểu mới, sẽ tiết kiệm được năng lượng, có hiệu quả rõ ràng đáng giá để mở rộng.

Cuối cùng đã đến khu đất cần đến, đập vào mắt chính là một mảnh ruộng đất trống trải, gió thu thổi nhẹ, hơi có vẻ tiêu điều. Vốn dĩ ở đây có một thôn nhỏ hơn một ngàn người nhưng đã bị san bằng, chỉ còn lại một mảnh đất bừa bãi các bức tường gạch đổ. Đất ruộng trồng hoa màu thì hoặc là đã thu hoạch xong hoặc là hoang phế không có người thu dọn, liếc mắt nhìn lại thì cảnh tưởng hoang vắng có thể làm cho đầu óc người ta sinh ra một cảm giác thê lương.

Không phá thì không xây được, trước khi xây dựng thì phải phá đi đã. Có một vĩ nhân đã từng nói, chúng ta không những giỏi phá đi một thế giới cũ, chúng ra còn giỏi về xây dựng lên một thế giới mới. Đáng tiếc là năm đó vĩ nhân này đã không hoàn thành được ý nguyện xây dựng thế giới mới, ngược lại, sau khi lập nước tập trung tinh lực xây dựng được thời gian vài năm đã bị mười mấy năm phá hỏng biến thành quốc gia tan vỡ.

Hạ Tưởng đứng trước một căn phòng trống trơn trong thôn Phương Bắc, trong lòng không khỏi cảm thán hàng nghìn hàng vạn lần. Cho dù là xây cái gì thì trước tiên cũng phải phá đã, chỉ hy vọng trong vòng khu vực trực thuộc của hắn quản lý, không có vụ phá bỏ nào nghiêm trọng thì tốt. Nhớ tới trên đường phố có rất nhiều bức tường có những chữ thật to ghi "tháo dỡ", có ai biết đằng sau hai chữ lạnh lùng "tháo dỡ" này là những giọt nước mắt tan cửa nát nhà, trong đó ít nhiều cũng có những nỗi oan đau đớn không có nơi khiếu nại!

Cổ Ngọc đứng bên phải Hạ Tưởng, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hạ Tưởng mà có chút khó hiểu, thấy ánh mắt sầu vì nước vì dân, nghĩ thầm rằng vậy mà nhìn không ra, hắn thực sự là có chí tận lực tận trung cho Tổ quốc sao? Vẻ sầu não và ánh mắt u buồn của hắn không phải là thứ có thể giả tạo được. Một cán bộ trẻ tuổi mà có trái tim yêu nước thương dân như vậy quả là khó tìm.

Tâm tư của Mai Hiểu Mộc thì chẳng bị ảnh hưởng bởi trái tim yêu nước thương dân của Hạ Tưởng, ánh mắt của y không ngừng theo sau Nghiêm Tiểu Thì, muốn tiếp cận để nói chuyện, nhưng lại lo lắng bị lạnh nhạt bởi vì từ đầu tới cuối Nghiêm Tiểu Thì cũng chỉ liếc mắt đánh giá y một chút, khiến cho y không tự tin.

Một lát sau nhớ lại khi Hạ Tưởng giới thiệu Nghiêm Tiểu Thì chỉ nói là một nhà đầu tư bình thường, lại một lần nữa cố lấy dũng khí trong lòng, thừa dịp Hạ Tưởng và Ngô Cảng Đắc nói chuyện với nhau, đến trước mặt Nghiêm Tiểu Thì chủ động vươn tay ra nói:

- Tổng giám đốc Nghiêm, vừa rồi Chủ tịch quận Hạ giới thiệu tôi chưa được rõ lắm, thật ra tôi là…

Nghiêm Tiểu Thì vung tay lên nói:

- Tôi biết gia thế nhà anh rồi, không cần nhiều lời. Tôi với anh hợp tác lần đầu tiên này là nể mặt Chủ tịch quận Hạ, sau này còn phải xem năng lực bản thân anh thế nào, còn những chuyện khác, không đáng xuy xét…

Tay Mai Hiểu Mộc để lơ lửng một cách xấu hổ, cuối cùng đành phải thu tay về, miễn cưỡng cười:

- Có cá tính lãnh đạo, tôi rất thích.

Không ngờ Nghiêm Tiểu Thì lại chỉ tay về phía Cổ Ngọc:

- Cô ấy mới là cổ đông lớn, không phải tôi.

Cổ Ngọc vẫn không hề để ý tới Nghiêm Tiểu Thì và Mai Hiểu Mộc đang cành cựa, mà vẫy vẫy tay nói:

- Khung cảnh nơi này thật tốt, thanh tĩnh, không khí cũng tốt, tôi rất thích.

Đối với gia thế nhà Mai Hiểu Mộc, Nghiêm Tiểu Thì thấy không có gì đáng để ý, vì do Hạ Tưởng giới thiệu nên có mới cho rằng Mai Hiểu Mộc có chỗ hơn người, còn về chuyện thân phận và lai lịch của y, không ở trong phạm vi suy xét của cô. Tuy rằng Cổ Ngọc là cổ đông lớn nhất của nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới, nhưng Cổ Ngọc lại hơi lười nhác chuyện giao tiếp xã giao. Không muốn liên quan đến việc kinh doanh, cô còn không có ý định tham gia vào việc kinh doanh, để Nghiêm Tiểu Thì đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch.

Mấy người Hạ Tưởng đứng ở khu đất khảo sát thực địa mất nửa ngày, cơ bản là khá hài lòng với khung cảnh. Hạ Tưởng không hề chú ý là ở phía phía xa xa trong một nhà dân, có mấy người đang theo dõi nhóm người Hạ Tưởng, tất cả hành động đều bị họ nhìn thấy hết.

- Thấy rõ không? Người đứng giữa kia chính là Hạ Tưởng.

Một người trung niên mập mạp nói. Nếu Hạ Tưởng nhìn thấy gã khẳng định là sẽ chấn động, bởi vì gã không phải ai khác mà chính là Ngưu Kỳ - kẻ bị hắn đá đến đít để đó không dùng.

Ngưu Kỳ có con là Ngưu Kim, vì phạm nhiều tội danh nên bị phán 10 năm tù, vậy nên Ngưu Kỳ hận Hạ Tưởng đến chết. Cho nên khi có người đứng ra nói muốn âm thầm trừng trị Hạ Tưởng một chút, gã liền xung phong nhận việc dẫn người đi chỉ điểm xác nhận Hạ Tưởng.

Một gã đàn ông nhuộm tóc vàng, ăn mặc quần áo kiểu lưu manh nói:

- Chỉ một thằng nhỏ con như vậy, một mình tôi cũng có thể đánh hạ rồi! Sếp Ngưu, chuyện Hạ Tưởng không thành vấn đề, giao cho tôi là được, đánh gãy chân nhé? Mà, muốn lấy mạng của hắn cũng không thành vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ! Tuy nhiên trong đó có hai cô em trông cũng không tồi, có thể để tôi…

Ngưu Kỳ mắng:

- Hạ Tưởng là quan trọng hay đàn bà là quan trọng? Con mẹ nó, mày nghiêm túc một chút được không? Đừng tưởng Hạ Tưởng dễ chọc, mày làm cho tốt rồi chuẩn bị chạy trốn cho thật xa, nếu không ra khỏi nước, thì tiền đủ cho mày ăn uống cả mấy đời. Đàn bà chỗ nào chẳng có, cần phải để ý mấy con bé đó sao?

Tên tóc nhuộm vàng chính là Vương Đại Pháo, gã nói một cách oan ức:

- Sếp Ngưu đừng mắng tôi, hai cô em kia đúng là cực phẩm đó, tôi lớn thế này rồi vẫn chưa gặp được, có thể không thèm mắt hay sao? Nếu có thể lên giường với mấy cô em kia thì chết cũng đáng…

Chưa nói hết đã bị ăn một cái tát trúng đầu, Ngưu Kỳ lửa giận ngút trời nói:

- Con mẹ mày, tao tức chết mất thôi, tao…

Ngưu Kỳ giận đến nói không ra lời, đã nói với Vương Đại Pháo không ít lần về tính chất nghiêm trọng của lần này, mà gã vẫn không nghe, còn tưởng rằng xử lý xong Hạ Tưởng, gã vẫn có thể xuất hiện nghênh ngang ở thành phố Yến không việc gì, có thể chạy suốt đêm ở thành phố Yến. Bảo gã ra nước ngoài, gã lại không muốn, còn nghĩ rằng trốn tận hang cùng ngõ hẻm vài ngày là sẽ không việc gì.

Ngưu Kỳ còn hơi chút nghi ngờ việc tìm Vương Đại Pháo để ra tay không biết có phải là kinh suất hay không.

Nhưng hiện tại trong đầu cũng chẳng có người nào tin dùng được cả, hơn nữa người bên trên cũng đang thúc giục làm ngay, gã cũng đành chấp nhận. Nghe nói hôm nay Hạ Tưởng sẽ tới thôn Phương Bắc thị sát, gã và Vương Đại Pháo liền đến đó trước, trốn trong một ngôi nhà bỏ hoang âm thầm quan sát, chỉ điểm và xác nhận rõ ràng với Vương Đại Pháo, để tránh đến lúc đó nhầm người thì hỏng hết chuyện.

Vương Đại Pháo hơi sợ Ngưu Kỳ, không dám trốn, đành phải gắng gượng.

Ngưu Kỳ đánh xong mấy cái cũng chẳng buồn đánh gã nữa mà giải thích:

- Nhất định phải xốc lại tinh thần mà làm việc, đây không phải chuyện nhỏ.

Vương Đại Pháo liên tục gật đầu nhưng không để lời nói của Ngưu Kỳ ở trong lòng. Ánh mắt vẫn không dời Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc, hỏi một câu mà không thèm để ý:

- Giờ ra tay được chưa?

- Mày có phải là đồ đầu heo hay không vậy? Bây giờ mà ra tay hả? Bọn họ cả một nhóm như vậy khẳng định là có thể nhận ra mày tới gần, mày làm sao mà chạy trốn được?

Ngưu Kỳ lại bùng lên lửa giận, cố gắng kìm nén lại mới nói:

- Sau này gây ra sự vụ nào đó, khi Hạ Tưởng ra mặt để giải quyết, thừa cơ lúc loạn để đánh hắn, khiến hắn phải ngậm bồ hòn!

- Giờ tôi bịt mặt ra ngoài đó, đánh vào chân hắn ba quyền, đỡ phải mất công mất sức dựng chuyện, đỡ phiền!

Lại lần nữa ánh mắt của Vương Đại Pháo dán vào trên người Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc, toát ra đầy dục vọng tham lam.

Ngưu Kỳ lấy tay kéo gã sang một bên:

- Đừng nhìn nữa, tìm bạn gái của mày mà xử lý… nghe tao nói đây.

Vương Đại Pháo lưu luyến không rời đành đồng ý, quay người đi ra ngoài từ phía sau, lập tức biến mất dạng sau một mảnh tưởng thấp bên trong.

Đến lúc hoàn toàn không thấy bóng dáng của Vương Đại Pháo đâu thì Ngưu Kỳ mới lấy ống nhòm ra quan sát một lúc, hai mắt bốc hỏa, nghĩ thầm rằng, Hạ Tưởng mày cũng đừng trách tao, là mày không nể tình, làm hại đời con tao, tao cũng muốn khiến cho mày cả đời này không đứng dậy nổi!

Hạ Tưởng không hề nhận biết được nguy hiểm đang tới gần sau lưng, hắn là người không phải thần, không có khả năng chuyện gì cũng biết.

Mấy người đi vòng dọc theo thôn Phương Bắc, đi được gần nửa vòng thì trên cơ bản đã xác định được địa điểm, Nghiêm Tiểu Thì muốn để dòng suối chảy vòng qua bên trong nhà máy, Hạ Tưởng đồng ý.

Tính cả diện tích thôn và đồng ruộng của thôn Phương Bắc là hơn 1200 mẫu, trong đó 1000 mẫu là đã cấp cho Tập đoàn Đạt Tài, để dựng lên sản nghiệp là khu công nghiệp Đạt Tài. Tuy rằng Tập đoàn Đạt Tài đã bước đầu hoàn thành giai đoạn đo đạc, chuẩn bị động thổ khởi công, nhưng nếu nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới cũng vào trong khu công nghiệp này sẽ phải chờ thời gian quá dài, không phù hợp với quy luật phát triển, ý của Hạ Tưởng chính là đầu tư xây dựng nhà máy mới ngay bên cạnh khu công nghiệp Đạt Tài.

Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc cũng đồng ý, cũng cảm thấy nếu tiêu tốn mất thời gian nửa năm cùng với khu công nghiệp của Tập đoàn Đạt Tài thì quá lãng phí thời gian, mặc dù tiền vốn ban đầu để khởi công xây dựng nhà máy sẽ lớn hơn một chút, nhưng có thể đưa ra thị trường sớm nửa năm, có nghĩa là có thể giành trước phần chiếm lĩnh thị trường, ở thời đại hiện giờ vượt lên trước được một chút ý nghĩa đã vô cùng trọng đại.

Trên cơ bản sau khi tất cả mọi người đều không có ý kiến gì khác, Ngô Cảng Đắc liền nói:

- Lãnh đạo, người dân thôn Phương Bắc nhận khoản bồi thường nhưng chưa hẳn là mãn nguyện lắm. Hiện tại tuy rằng đều rời đi cả rồi, nhưng thỉnh thoảng còn quay về gây rối, cần tăng cường an ninh trật tự.

Sở dĩ Hạ Tưởng bảo Ngô Cảng Đắc cùng đi chính là xuất phát từ phương diện an toàn mà suy xét. Bất luận bồi thường giải phóng mặt bằng thế nào đều không có khả năng khiến 100% người vừa lòng, người ta có đủ loại mục đích, muốn lừa bịp tống tiền để kiếm chút ít, Hạ Tưởng hơi trầm tư, lấy di động ra. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Lịch Phi, tôi Hạ Tưởng đây.

Từ khi Lịch Phi được điều đến quận Hạ Mã đảm nhiệm chức Phó trưởng phòng đến nay, vẫn luôn biết ơn Hạ Tưởng, đang muốn tìm một cơ hội đến nhà để cảm ơn, tuy nhiên Hạ Tưởng lại không cho anh ta cơ hội, khiến anh ta hơi chút bất an, không biết lãnh đạo có ý gì, có phải là bất mãn với anh ta hay không. Bây giờ nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, anh ta đang ngồi trên ghế ở văn phòng, theo bản năng liền đứng lên, đứng nghiêm chào:

- Chào lãnh đạo!

Lập tức nhận ra là Hạ Tưởng không có ở trước mặt, không khỏi cười từ giễu mình hay lo, rồi mới ngồi xuống cung kính hỏi han:

- Lãnh đạo có gì xin chỉ bảo.

Hạ Tưởng cũng không nói lời khách sáo mà nói thẳng luôn:

- Mấy ngày nữa nhà đầu tư sẽ bắt đầu xây dựng nhà xưởng ở thôn Phương Bắc, đến lúc đó anh điều động một bộ phận cảnh sát đến đây duy trì an ninh trật tự, ngàn vạn lần không thể để xảy ra bất kỳ nhiễu loạn nào. Nếu để chuyện gì xảy ra, anh không cần tới tìm tôi, mà tự tới chỗ Hoàng Kiến Quân xin chịu phạt đi.

- Dạ, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao.

Trong lòng Lịch Phi khá cao hứng, lời nói của Hạ Tưởng chứng tỏ không coi anh ta là người ngoài, vì Hạ Tưởng nói lời ra miệng vô cùng nghiêm khắc, lãnh đạo nói chuyện, nếu nghiêm khắc là tốt hơn nhiều so với khách sáo, càng nghiêm khắc thì càng thân thiết, càng khách sáo là càng bất hòa.

Sắp xếp tốt xong chuyện an ninh trật tự, mấy người Hạ Tưởng lên xe rời đi. Ngô Cảng Đắc muốn tới chỗ nhà hoang để giải quyết nỗi buồn một chút, nên Hạ Tưởng bảo mấy người Nghiêm Tiểu Thì lên xe trước. Chỉ một lát sau, Ngô Cảng Đắc trở về nói:

- Lãnh đạo, vừa rồi tôi đi giải quyết, phát hiện thấy một bóng người mà thoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi, dường như là đang âm thầm theo dõi chúng ta. Về sau ngài ra ngoài phải cẩn thận một chút, có thể có những phần tử bất hợp pháp muốn trả thù…

Hạ Tưởng gật đầu:

- Có thể là dân ở thôn Phương Bắc quay về xem xét nơi ở cũ, chứ không có chuyện gì đâu.

Ngô Cảng Đắc rất quý trọng tính cách nhiệt tình của Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng không để ý cũng nghĩ là có thể do mình quá nhạy cảm, nên không nói gì nữa.

Trở lại Quận ủy, ở trong phòng làm việc của Hạ Tưởng, Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc và Mai Hiểu Mộc đang đàm phán cổ phần cụ thể. Mai Hiểu Mộc sẽ lấy kỹ thuật ra làm cổ phần, chiếm 1% cổ phần, Cổ Ngọc chiếm 70%, Nghiêm Tiểu Thì chiếm 29%... Vốn dĩ ngay từ đầu cho Mai Hiểu Mộc chỉ có 1% đã khiến y oán hận, nhưng Nghiêm Tiểu Thì lại không chịu nhượng bộ, y đành bất đắc dĩ chấp nhận điều kiện như vậy.

Sau đó, Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Cao Hải, để Cao Hải sắp xếp chuyên gia đi cùng Nghiêm Tiểu Thì đến cục Công thương đăng ký lập hồ sơ, đăng ký công ty.

Cuối cùng cũng xử lý xong chuyện nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới, Hạ Tưởng thở phào một hơi, gọi điện thoại cho Trần Phong, báo cáo tin tức quận Hạ Mã sắp động thổ xây dựng một xí nghiệp cao cấp hiện đại nhất. Trần Phong nghe xong vô cùng vui mừng:

- Tốt, Tiểu Hạ tốt lắm, tôi biết là cậu có thể mà. Khi nào chính thức khánh thành thì báo cho tôi một tiếng, tôi đi cắt băng khánh thành.

Trần Phong cũng là cho Hạ Tưởng thể diện.

Việc Hạ Tưởng không nghĩ tới là sau khi tan tầm, đi được nửa đường thì đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Tiên Tiên, hắn còn lạ là làm sao Phó Tiên Tiên lại biết được số điện thoại cá nhân của hắn.

Giọng Phó Tiên Tiên rất dồn dập:

- Chủ tịch quận Hạ, tôi mời anh buổi tối đi ăn cơm, thế nào, rất hân hạnh được đón tiếp.

Hạ Tưởng định mở miệng từ chối, không ngờ Phó Tiên Tiên lại lập tức nói:

- Có chuyện quan trọng, ý là chuyện quan trọng ấy, về chuyện anh và tôi lên giường, anh có muốn nghe hay không?

Hạ Tưởng đang lái xe thiếu chút nữa giẫm mạnh vào chân ga, tông vào xe phía trước, nhưng vẫn mỉm cười nói:

- Cô nói bậy bạ cái gì đó?

- Không phải nói bậy, tôi chưa bao giờ nói bậy

Phó Tiên Tiên buông một câu rồi ngắt điện thoại:

- Tôi đang ở Bích Ngọc các, anh có tới hay không?

Sự việc liên quan đến danh dự bản thân, không thể sơ suất được, Hạ Tưởng cũng chỉ còn cách lái xe đi tới Bích Ngọc Các.

Bích Ngọc các là một nhà hàng đặc sắc của thành phố Yến, đầy đủ các loại hương vị, đồ ăn không hoàn toàn là đồ ăn Tây mà cũng không phải đồ ăn chính thống của Trung Quốc. Cách trang hoàng nhà hàng cũng nửa nọ nửa kia, các món ăn là kiểu kết hợp tây ta, đập vào mắt Hạ Tưởng là mấy người Trung Quốc nói tiếng Anh, có một số là người nước ngoài không hiểu rõ lắm về hương vị các món ăn Trung Quốc, có một ít thanh niên nam nữ trong đó nữa.

Phó Tiên Tiên có thể tìm được Bích Ngọc các chứng minh thị hiếu và sở thích của cô ta.

Hạ Tưởng tới Bích Ngọc các đúng hẹn, đây là lần đầu tiên hắn đến chỗ này, phát hiện bên trong để một khối ngọc phỉ thúy lớn để trang trí, chiếu rọi ra hào quang động lòng người.

Lên tầng 3, phòng Phỉ Thúy, thấy Phó Tiên Tiên đang ngồi ở bên trong, một bàn đầy đồ ăn, đang ăn ngấu nghiến.

Hạ Tưởng không kìm nổi buồn cười, cô ta rốt cuộc có hiểu chuyện hay không, mời người ta ăn cơm mà người chưa đến đã ăn trước là đạo lý gì? Rồi nghĩ cũng chẳng cần phải so đo với cô ta làm gì, liền ngồi xuống hỏi:

- Rốt cuộc có chuyện gì?

Phó Tiên Tiên cuối cùng còn hiểu được lễ tiết, giơ tay ra mời:

- Mời ăn cơm, không cần khách sáo, tôi gọi rất nhiều đồ ăn, không ăn hết thì đúng là lãng phí…chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Nói là vừa ăn vừa nói chuyện thì đúng là như vậy, Phó Tiên Tiên vừa ăn vừa nói không ngừng:

- Lần trước khi tôi đang tập thể hình, Phó Tiên Phong gọi điện thoại tới, tôi đang thở hồng hộc, anh cũng biết tiếng âm thanh hơi thở khi vận động và khi ở trên giường là cùng một kiểu, không hiểu Phó Tiên Phong nghĩ thế nào mà cho rằng tôi đang ở trên giường với đàn ông. Anh ấy đã nghi ngờ lung tung, tôi cũng trả lời lung tung, lúc ấy cũng không có nghĩ nhiều đã nói rồi. Ai biết sau đó anh ấy lại gọi điện thoại tới hỏi tôi với anh quen biết như thế nào, tôi mới nhận ra, hóa ra anh ấy đoán người đàn ông đó là anh, tôi chỉ biết thế là hỏng việc, bởi vì Phó Tiên Phong luôn không có cảm tình đối với anh, ừ, tuy rằng tôi cũng chẳng có cảm tình gì đối với anh ấy, nhưng tốt xấu gì anh ấy cũng là anh ruột tôi, tôi hiểu anh ấy, anh ấy nghĩ là anh lừa tôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.