Vương Phi Thất Sủng

Chương 30: Linh thú thủ hộ




Trong lòng Hạ Tưởng nổi cơn giận dữ.

Hắn cố kìm lại ác ý trong lòng hỏi:

- Rốt cuộc sao lại thế này, trước tiên anh nói rõ chân tướng sự việc cho rõ ràng, bây giờ không phải lúc tố khổ!

Trần Cẩm Minh hơi chút rối loạn, anh ta chỉ là thương nhân, dù là thương nhân thành công cũng biết không đấu lại với lực lượng của chính phủ, cũng không đấu lại với uy lực của dân thôn tập hợp lại gây rối. Tuy nhiên thấy dáng vẻ trấn tĩnh tự nhiên, tuyệt không bối rối của Hạ Tưởng, anh ta liền có cảm giác có chỗ dựa, liền theo Hạ Tưởng tới một chỗ yên lặng, kể lại tỉ mỉ đầu đuôi sự tình.

Sáng sớm hôm nay, đầu tiên là có hai người đến đây yêu cầu gặp mặt Chủ tịch Tập đoàn Kim Thụ, đương nhiên là người phụ trách công trường từ chối. Hai người đó không chịu đi, nói là Tập đoàn Kim Thụ lấy đất của bọn họ mà không trả tiền bồi thường, bọn họ phải có ý kiến.

Trần Cẩm Minh không phải cố ý trốn tránh mà anh ta cho rằng không cần phải đối mặt với dân thôn. Lúc ấy khi tập đoàn Kim Thụ làm việc đã liên hệ với Ủy ban nhân dân thành phố, tất cả do Ủy ban nhân dân thành phố toàn quyền xử lý, toàn bộ tiền chuyển nhượng đất đã sớm được chuyển tới tài khoản chỉ định của Ủy ban nhân dân thành phố, từ đầu đến cuối, Tập đoàn Kim Thụ và thôn Tiểu Đấu chưa hề gặp mặt nhau đàm phán, hiện tại cũng không cần phải nói chuyện tiền bồi thường gì đó với họ.

Lúc đầu Trần Cẩm Minh nghĩ chỉ là mấy người dân thôn cố tình gây sự, không có việc gì cố ý đến kiếm chuyện, định kiếm chác chút đỉnh. Trước kia đã gặp nhiều chuyện dân thôn lấy danh nghĩa đòi tiền bồi thường để đến công trường gây rối, đến cuối cùng mượn gió bẻ măng lấy đi một ít vật liệu xây dựng là xong việc, thực ra là chỉ muốn đến cướp đoạt.

Không ngờ chỉ một lúc sau, càng nhiều dân thôn đến tụ họp, dần dần từ mười mấy người thành hơn trăm người, vây quanh dưới chân Cao ốc Hỏa Thụ không chịu đi, có người còn cầm trong tay gậy gỗ và xẻng, ánh mắt hung hăng, dáng vẻ phải liều mạng. Trần Cẩm Minh ý thức được sự việc khá nghiêm trọng, bảo dân thôn phái một người đại diện, anh ta sẽ nói chuyện với người đại diện đó.

Đại biểu được cử ra là ông già tên lão Lỗ, là người lớn tuổi đức cao vọng trọng trong thôn Tiểu Đấu, lão đại diện cho thôn Tiểu Đấu đề xuất hai điều kiện với Tập đoàn Kim Thụ: thứ nhất là Tập đoàn Kim Thụ phải phụ trách việc bố trí việc làm cho một trăm người dân thôn, thứ hai là dân thôn tổng cộng có 858 người, mỗi người phải được bồi thường một khoản là năm nghìn tệ.

Quả đúng là ăn to nói lớn, lúc này Trần Cẩm Minh từ chối ngay lập tức. Anh ta khá là phẫn nộ, vì đất của thôn Tiểu Đấu là đất ven sông nên Ủy ban nhân dân thành phố chào giá rất cao. Trải qua bao nhiêu đàm phán khó khăn gian khổ, lại nhờ quan hệ với Trần Phong mới hạ được giá xuống một chút, nhưng vẫn là cao đến dọa người.

Nguyên tắc kinh doanh của Trần Cẩm Minh là có việc nên làm có việc không. Nếu hai bên đã đạt được thỏa thuận cuối cùng, mặc dù anh ta vẫn cảm thấy giá cả quá cao, nhưng sau khi ký kết thỏa thuận, anh ta vẫn đầu tiên là chuyển toàn bộ số tiền tới tài khoản chỉ định của Ủy ban nhân dân thành phố, một chút chậm trễ lần lữa cũng không có. Lúc ấy Trần Phong còn biểu dương việc nghiêm túc giữ chữ tín của Tập đoàn Kim Thụ, kêu gọi các xí nghiệp khác học tập theo Tập đoàn Kim Thụ.

Không ngờ sự việc trôi qua được hơn nửa năm, lại đột nhiên xảy ra việc dân thôn Tiểu Đấu đòi tiền bồi thường, anh ta chỉ biết, khẳng định là có người đang ở phía sau giật dây, khiến dân thôn hiểu lầm.

Người đầu tiên anh ta nghi ngờ chính là Bạch Chiến Mặc.

Vì Trần Cẩm Minh không làm như lời Bạch Chiến Mặc nói là ngừng xây dựng Cao ốc Hỏa Thụ mà cứ tiếp tục thi công. Dưới cơn thịnh nộ, Bạch Chiến Mặc đã lệnh cho Phòng điện lực và Công ty cung cấp nước cưỡng chế ngừng cung cấp cho công trường Cao ốc Hỏa Thụ, Trần Cẩm Minh tự dùng máy phát điện, còn nước lấy từ sông Hạ Mã, vẫn miễn cưỡng tiếp tục thi công.

Sau đó tạm thời Bạch Chiến Mặc không nói gì, anh ta nghĩ Bí thư Bạch nhiều việc phải xử lý nên đã quên chuyện của anh ta. Không ngờ đột nhiên lại xuất hiện lão Lỗ dẫn đầu chuyện đòi tiền bồi thường khiến anh ta nổi trận lôi đình. Lúc ấy Tập đoàn Kim Thụ đã trả tiền mua đất thôn Tiểu Đấu, lại trả tiền nhanh chóng, dân thôn Tiểu Đấu hẳn là đã lấy được tiền bồi thường đầy đủ, bây giờ còn cố tình đến đây gây sự, còn bắt Tập đoàn Kim Thụ thụ phải sắp xếp công việc cho 100 người của họ, cho bọn họn một khoản bốn triệu hai trăm chín mươi ngàn tệ sao?

Thiên hạ còn có việc vô lý như vậy sao?

Vốn đã bị Bạch Chiến Mặc bức tới góc tường, rốt cục Trần Cẩm Minh không nhịn được nữa, không khách khí từ chối đề xuất của lão Lỗ.

Lão Lỗ đã lớn tuổi, tính tình lại vô cùng nóng nảy, vừa cứng rắng vừa khó chịu nói:

- Hừ, không sắp xếp công việc, không trả tiền thì tòa nhà của anh đừng hòng mà xây tiếp được!

Trần Cẩm Minh cũng đáp lại một câu:

- Tùy lão!

Lão Lỗ xoay người bước đi. Trần Cẩm Minh cũng biết sự việc chưa thể yên được, liền nhìn ra phía bên ngoài thì thấy có khoảng 200 dân thôn tụ tập lại, không ít người đã bắt đầu dùng gậy gỗ đập vào thiết bị thi công, đã có không ít xung đột nhỏ với công nhân. Anh ta liền vội vàng gọi điện thoại cho cảnh sát.

Kết quả là sau khi gọi điện đến Hạ Tưởng xuất hiện đã hơn nửa giờ, đến bóng dáng một cảnh sát cũng không có. Cũng may khi Trần Cẩm Minh gọi điện thoại đến báo cảnh sát cũng liền gọi cho Kim Hồng Tâm, anh ta biết Kim Hồng Tâm là quản gia của Ủy ban nhân dân quận, là tâm phúc của Hạ Tưởng. Chuyện xảy ra đến mức này cũng chỉ có Hạ Tưởng ra mặt mới có thể giải quyết được.

Xem như Trần Cẩm Minh đã đi đúng một bước mấu chốt, hôm nay nếu không có Hạ Tưởng ra mặt, có lẽ tình thế sẽ phát triển đến mức không thể cứu vãn!

Hạ Tưởng còn chưa đến nơi, Phó bí thư Quận ủy Khang Thiếu Diệp đã tới hiện trường tiếp xúc với lão Lỗ nhưng vẫn không đạt được thỏa thuận nào. Khi Khang Thiếu Diệp đang định tổ chức một cuộc họp mặt đàm phán giữa Quận ủy, Tập đoàn Kim Thụ và đại biểu cộng đồng, thì tình huống đột nhiên thay đổi, một người dân thôn bị công nhân đẩy ngã, đầu đập vào đá, dẫn đến chảy máu!

Dân thôn nổi giận, lấy đồ vật đánh nhau với nhóm công nhân loạn lên. Nhóm công nhân đang làm việc ở trên tầng nhìn thấy đánh nhau ở phía dưới, lo sợ đồng hội của mình phải chịu thiệt, bèn xuống hết cả tầng dưới, chuẩn bị nhập vào lực lượng đánh nhau, tình thế hết sức căng thẳng.

Hỗn loạn hết sức, không ai chú ý lão Lỗ đã một mình lên mái nhà từ lúc nào, tự tẩm xăng, tay cầm bật lửa chuẩn bị tự thiêu!

Trần Cẩm Minh thần trí luống cuống, quay sang Khang Thiếu Diệp xin giúp đỡ, chỉ cần là không xảy ra tai nạn chết người, chuyện gì cũng có thể thương lượng được. Khang Thiếu Diệp cũng bó tay không có cách nào, không nghĩ ra biện pháp giải quyết. Kêu gọi lão Lỗ đầu hàng, lão già cứng đầu không nghe, nói phải liều mạng.

Trên nóc nhà có người muốn tự thiêu, dưới đất có hơn 100 công nhân và hơn 200 dân thôn đang giằng co, đã nổi lên thành một sự kiện có quy mô, điện thoại báo cảnh sát đã gọi từ lâu lắc, mà không thấy bóng một cảnh sát xuất hiện, Trần Cẩm Minh chỉ biết sau lưng sự việc này ắt có mưu mô, có người cố ý muốn chỉnh đốn anh ta. Hơn nữa thế lực đứng sau không nhỏ, ngay cả cảnh sát cũng ở trong phạm vi khống chế của gã.

Đúng lúc Trần Cẩm Minh gấp đến độ không biết làm sao thì Hạ Tưởng liền chạy tới.

Sau khi Hạ Tưởng nghe Trần Cẩm Minh kể lại tỉ mỉ sự việc, trong long hắn cũng có dự cảm không tốt, liền gọi điện thoại cho Tôn Định Quốc, kết quả là biết được Tôn Định Quốc cũng đang họp ở thủ đô, hệ thống công an cả nước đang cử hành hội nghị long trọng, các nhân vật số một của các Cục công an và Phòng công an các thành phố đều tham gia hội nghị. Không may, Hạ Tưởng lại chỉ quen nhân vật số một ở Cục công an và Phòng công an, mấy người Phó cục trưởng phía dưới thì hắn không quen biết!

Đúng là một kế hoạch được lập ra một cách công phu, đúng vào giữa trưa thứ bảy, thời điểm cơm trưa, trên đường kẹt xe thì không nói, còn không tiện để gọi cảnh sát, tính toán mưu kế thật tốt, suy nghĩ thật tốt!

Hạ Tưởng càng khẳng định sự việc ngày hôm nay chắc chắn là có người ở phía sau thao túng, chỉ có điều còn chưa rõ là mũi kiếm hướng vào đâu, chẳng lẽ là muốn bức Trần Cẩm Minh đi vào khuôn khổ hay là có mục đích khác?

Hạ Tưởng chỉ biết rõ là nếu chỉ bằng Bạch Chiến Mặc thì không thể trù tính được một ván cờ cao minh như thế, ông ta không có trí tuệ chính trị cao thâm như vậy, cũng không có phương pháp chỉ huy bình tĩnh, việc này nếu không phải ông ta lên kế hoạch thì nhất định có bóng dáng của Phó Tiên Phong trong đó. Phó Tiên Phong ra tay là để đối phó Trần Cẩm Minh, thì đúng là kế giết gà dùng dao mổ trâu, như vậy đúng là Phó Tiên Phong dùng kế dụ rắn ra khỏi hang, còn hắn chính là con rắn đó sao?

Liên tưởng đến lời nhắc nhở của Ngô Cảng Đắc và Phó Tiên Tiên, trong lòng Hạ Tưởng bỗng như hiểu ra, sự việc ngày hôm nay vô cùng khó giải quyết, tuyệt đối không dễ dàng giải quyết, phải chuẩn bị đánh một trận ác liệt.

Hắn liếc mắt nhìn Trần Cẩm Minh an ủi nói:

- Không cần hoảng, có tôi ở đây, sẽ trả lại công lý cho anh.

Lời nói của Hạ Tưởng vừa không dõng dạc, cũng không phải nói nhỏ nhẹ ôn tồn mà là nói vừa phải, Trần Cẩm Minh nghe được trong nháy mắt đã trấn tĩnh lại, dường như lời nói của Hạ Tưởng có ma lực vậy, khiến anh ta tin tưởng từ sâu trong nội tâm, chỉ cần Hạ Tưởng ra mặt thì mọi việc đều thuận lợi.

- Mời Phó Bí thư Khang lại đây một chút đi!

Hạ Tưởng bảo Trần Cẩm Minh đi mời Khang Thiếu Diệp, hắn thì đứng bên ngoài đám người, bình tĩnh quan sát.

Nhóm công nhân thì không cần phải nói, đều là công nhân xây dựng của Cao ốc Hỏa Thụ, theo tâm lý sẽ đứng về phía Tập đoàn Kim Thụ, khó mà không xung đột với dân thôn. Những dân thôn trên hiện trường nhìn thoáng qua thì quả thật không thấy gì khác thường, nhưng nhìn kỹ có thể thấy có mấy người không phải dân thôn trà trộn bên trong, hai mắt đảo liên hồi, không ngừng đi lại bên trong đám người, đến thời cơ, hiển nhiên là bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị châm dầu vào lửa, biến thành sự việc gay gắt.

Hạ Tưởng đã có ý định ở trong lòng, cho dù hắn biết ở một nơi nào đó không thấy được, có một cạm bẫy tối mù mịt đang chờ hắn nhảy vào, nhưng nếu đã đến đây, nếu hắn là Chủ tịch quận Hạ Mã, hắn sẽ chịu trách nhiệm về quận Hạ Mã, về nhà đầu tư ở quận Hạ Mã, dân chúng ở quận Hạ Mã, biết rõ phía trước có bãi mìn hoặc là núi đao biển lửa, nhưng tình huống đã xảy ra nên không chút do dự mà tiến lên.

Làm người phải có nhân cách, làm quan phải có đạo đức làm quan. Nhân cách chính là gốc rễ để đối nhân xử thế, đạo đức làm quan chính là gốc rễ của nhân dân.

Khang Thiếu Diệp bước thong thả đến, bên ngoài vẻ mặt có vẻ lo lắng, nhưng ánh mặt lại vui sướng khi thấy người khác gặp họa, tuy nhiên không trốn được khỏi ánh mắt nhạy bén của Hạ Tưởng. Vừa thấy Hạ Tưởng, Khang Thiếu Diệp làm vẻ mặt vội vàng nói:

- Chủ tịch quận Hạ, vì Bí thư Bạch không có ở đây nên chờ ngài đến chủ trì đại cục…

Hạ Tưởng hiểu ngụ ý là có chuyện lớn xảy ra cũng sẽ chờ hắn đến chịu tiếng xấu cho người khác.

Hạ Tưởng vẻ mặt không thay đổi hỏi han:

- Phó Bí thư Khang, theo lịch phân công của Phòng công an thì hôm nay là ai chịu trách nhiệm? Tại sao đến bây giờ còn chưa thấy có một cảnh sát nào đến hiện trường? Còn nữa, không báo cho đội chữa cháy đến sao?

Khang Thiếu Diệp sửng sốt, há miệng thở dốc, không nói nổi gì nữa.

Y không có kinh nghiệm công tác ở cơ sở phong phú như Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đảm nhiệm chức Phó chủ tịch hai năm ở huyện An, cũng không phải vô ích, lại đồng cam cộng khổ với các công nhân một thời gian, chứng kiến rất nhiều chuyện xảy ra, đối với việc xử lý chuyện xảy ra thì trong lòng lo lắng mười phần. Đương nhiên Khang Thiếu Diệp cũng không phải là không có một chút kinh nghiệm, chuyện gì y cũng đều không sắp xếp, không phải vì y không biết mà là căn bản y không nghĩ phải xử lý chuyện đó.

Không phải không, mà thực sự không nên làm, nói cho cùng y cũng chính là muốn Hạ Tưởng đến, do Hạ Tưởng ra lệnh, toàn bộ trách nhiệm sẽ do Hạ Tưởng gánh vác.

Hạ Tưởng thấy vẻ mặt Khang Thiếu Diệp thì không khỏi căm tức, y đến đây nửa ngày, trên thực tế đến đánh rắm cũng không làm, ngoại trừ nói một đống việc vô nghĩa thì đối với tiến triển của sự việc không có một chút thực lòng trợ giúp. Tuy nhiện hiện tại không phải lúc để so đo với y, liền lại hỏi:

- Kim Hồng Tâm đang ở đâu?

- Lãnh đạo, lãnh đạo, tôi ở trong này.

Kim Hồng Tâm chạy chậm một mạch đến trước mặt Hạ Tưởng, phía sau có Triều Vĩ Cương đi theo

- Tôi vừa rồi đi giải thích với dân thôn, kết quả không có hiệu quả gì hết, đã báo đội phòng cháy chữa cháy rồi, hẳn là sẽ lập tức đến đây.

Hạ Tưởng còn ý nhị liếc mắt nhìn Khang Thiếu Diệp, nhưng Khang Thiếu Diệp không dám tiếp nhận ánh mắt của Hạ Tưởng, xoay đầu qua một bên, trông như con đà điểu.

Triều Vĩ Cương cũng vội vã báo cáo Hạ Tưởng:

- Phó Chủ tịch Ngô cũng tới rồi, đang liên hệ với Phòng công an, tiếp xúc với hai bên, khuyên bảo hai bên kiềm chế, bước đầu ổn định cục diện…

Hạ Tưởng lại càng nhìn Khang Thiếu Diệp kỹ hơn, sau đó nói:

- Cảng Đắc và Hồng Tâm làm việc không tồi, hợp lý, đúng lúc, có ý nghĩa rõ ràng, Trần Cẩm Minh, anh đưa người phụ trách công trường đến gặp tôi, tôi có lời muốn nói với anh ta.

Nhóm công nhân có tính kỷ luật nhất định, so với dân thôn thì khống chế dễ hơn, đầu tiên phải cam đoan ổn định được cảm xúc của nhóm công nhân, thì mới có thể khống chế được sự tình trong phạm vi chấp nhận được. Một khi phát sinh xung đột với quy mô lớn, đổ máu là chuyện nhỏ, nếu chẳng may xảy ra chết người, không những Cao ốc Hỏa Thụ còn xa mới tiếp tục thi công được, nói không chừng tiền đồ chính trị của hắn cũng bị liên lụy!

Hiện tại trên nóc nhà có người muốn tự thiêu, dưới đất thì hai bên giằng co, hết sức căng thẳng, hơn nữa, ông trời cũng nhân cơ hội gây thêm phiền phức, sau một trận gió lớn gào thét, bầu trời bắt đầu có những hạt mưa bụi.

Thời tiết đầu thu, tuy rằng không phải rất lạnh, nhưng mưa và gió cùng nhau, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhanh. Ông trời lạnh lùng, lại gây mưa sa gió giật, đám người trở nên xao động một hồi, không ít người bắt đầu rục rịch, tình thế vừa mới dịu đi một chút rồi lại đột nhiên trở nên căng thẳng.

Một công nhân tầm mười bảy mười tám tuổi, mặt bị mưa làm ướt, khi lấy tay lau mặt không cẩn thận đánh rơi công cụ đang cầm trên tay, sau khi công cụ rơi xuống thì bắn vào phía bên trong đám dân thôn đứng đối diện, lập tức dẫn đến một trận hô to gọi nhỏ trong đám dân thôn.

- Mẹ nó, muốn động thủ sao? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Nhóm công nhân chuẩn bị đánh người, dân làng, tịch thu lấy đốt thôi!

- Con mẹ nó, người bên ngoài mà dám tới thôn Tiểu Đấu chúng ta giương oai, chó là phải đánh thôi!

- Đúng, chiếm của chúng ta mà không trả tiền, đánh cho bọn chúng chạy đi thì thôi!

Một dân thôn to cao thừa dịp người công nhân trẻ không chú ý, đá một phát khiến người công nhân trẻ ngã xuống đất, đau đến lăn lộn trên mặt đất. Vài người công nhân giận dữ, tay cầm xẻng xông lên trả thù…

Ngô Cảng Đắc dũng cảm lao ra, đứng ở chính giữa hô to lên một tiếng:

- Dừng tay!

Anh ta chắp tay ra sau lưng cười lạnh nói:

- Để tôi xem các anh, nhìn thì có vẻ anh hùng, thực ra không có chút tiền đồ. Trên mặt đất mới có một cái cờ lê thôi mà đã bị dọa đến như vậy, liền muốn đánh người sao? Đừng tưởng rằng chúng tôi không dám bắt các anh đưa vào trại giam, trại giam có rất nhiều phòng trống, ai muốn vào đó mấy ngày ăn cơm trộn lẫn cát, thì đứng lên trước mặt tôi thử xem?

Ngô Cảng Đắc xuất thân từ quản lý đô thị, chơi ngang, có tài hù người khác, biết là để đối phó với dân thôn và nhóm công nhân phải dùng biện pháp hù dọa cứng rắn, cương quyết, thì mới có thể trấn át được.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Ngô Cảng Đắc kết hợp khí thế của một quản lý đô thị và quan khí, tạo thành dáng vẻ quan lại ngang ngược, lập tức khiến đám công nhân và dân thôn chấn động, bất giác mà lùi lại một bước.

Từ trước đến nay dân không bao giờ đấu với quan. Dân lúc nào cũng có một tâm lý sợ hãi thâm căn cố đế với cán bộ, cho dù là dân thôn hay là công nhân, đều bị Ngô Cảng Đắc dọa cho đứng sững lại, lửa giận vừa mới bị kích thích liền biến mất một nửa. Hơn nữa mưa gió càng lúc càng lớn, vừa ẩm ướt vừa lạnh, sinh ra tâm lý muốn lùi bước.

Trong lúc Hạ Tưởng đang đợi quản đốc công trường, đứng xem Ngô Cảng Đắc tạm thời ra mặt giải quyết mà âm thầm gật đầu.

Triều Vĩ Cương thấy Hạ Tưởng không tránh mưa mà để người bị ướt, định che ô cho hắn nhưng Hạ Tưởng xua tay nói:

- Mưa nhỏ, không sao, trách không được thời tiết.

Lại như thể vô tình nhìn Khang Thiếu Diệp một cái

- Anh ra che cho Phó Bí thư Khang kìa, ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, không bì với chúng ta trẻ tuổi cường tráng có thể chịu được mưa gió.

Lời nói của Hạ Tưởng có hàm ý khác, làm sao Khang Thiếu Diệp có thể không hiểu? Trong lòng y tức giận khó mà kìm xuống được, quả thật năm nay y đã 38 tuổi, lớn hơn Hạ Tưởng 10 tuổi, so với Triều Vĩ Cương và Kim Hồng Tâm đều lớn hơn. Tuy nhiên y vẫn cho rằng mình có tướng mạo trẻ, không hài lòng với tuổi tác, nhưng vẫn cảm thấy lời nói của Hạ Tưởng chói tai, dường như muốn châm chọc. Y lớn tuổi hơn, so với hắn hơn 10 tuổi mà vẫn phải xưng hô với hắn một tiếng lãnh đạo, khiến trong lòng y đặc biệt không thoải mái, nghĩ, Hạ Tưởng mày đừng đắc ý vội, sự việc hôm nay không dễ dàng giải quyết như vậy đâu, một ngọn lửa giận, không làm mày chết cháy thì cũng xong đời tiền đồ của mày!

Chờ đến lúc đó ta sẽ ngồi vào vị trí của mày, mày muốn khóc cũng không có chỗ khóc! Không phải thấy mình trẻ tuổi sao? Trẻ tuổi mà bị chặt đứt hai chân, cả đời ngồi xe lăn, cho mày đau khổ tột cùng!

Tuy rằng trong lòng có những suy nghĩ hung tợn nhưng khi thấy Triều Vĩ Cương mở ô che cho y, y cũng không từ chối mà giơ tay tiếp nhận, nói:

- Tôi tự biết đúng như lời Chủ tịch quận Hạ nói, lớn tuổi rồi, không chịu được lạnh, quả thật không thể so với mấy người tuổi trẻ các anh, ha ha.

Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, được, Khang Thiếu Diệp cũng khá là nhẫn nại, cũng là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, không thể coi khinh.

Người phụ trách công trường tên là Hoa Tam Thiếu cúi lưng, một mạch chạy chậm tới trước mặt Hạ Tưởng, cúi đầu khom lưng nói:

- Chủ tịch quận Hạ, vừa rồi tôi bận trấn an công nhân nên đã tới chậm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.