Vương Phi Thất Sủng

Chương 27: Sắc vi công hội




Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương tuy rằng khá sợ nhưng Chủ tịch quận Hạ làm việc nghĩa không chùn bước, xung phong về phía trước, bọn họ làm sao dám lùi bước? Liền cũng không chịu đi. Ngô Cảng Đắc từ dưới đất đứng dậy, lấy tay lau khuôn mặt dính máu, còn cố cười gượng:

- Không cần để ý đến tôi, lãnh đạo, tôi không sao, năm đó bị người ta đánh cho trên đầu nở hoa, vết thương nhẹ thế này có nhằm nhò gì. Mẹ nó, có người đứng sau lưng hạ độc thủ, tôi sẽ bắt nó bằng được. Con mẹ nó, đánh nhau thì đánh, ai sợ ai?

Hạ Tưởng còn chưa kịp nói chuyện, ánh mắt đảo hai bên, phát hiện phía bên trái có người đang lén lút đến đây, trong tay cầm xẻng, không nói hai lời hung hăng nhằm vào hai chân hắn mà đánh.

Thật là độc, một đòn là muốn hắn gãy chân, đã lâu Hạ Tưởng không hoạt động chân tay, trong lòng phẫn nộ, nhảy lên phía trước tránh được được cái xẻng đánh tới vù vù, sau đó đá ngược trở lại một đòn trúng mặt gã đánh lén, chỉ nghe tiếng hét "Ôi" thảm thiết, gã bị Hạ Tưởng đá một cước bay người! Cảm giác từ chân cho Hạ Tưởng biết, cơ bản có thể kết luận, gã đã bị gãy mũi.

Đối phó với những kẻ tiểu nhân dùng độc thủ ám hại, không ác không được, Hạ Tưởng không phải là tượng đất mặc cho người nhào nặn!

Hạ Tưởng đá một đòn đánh bay một người, khiến Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương trợn mắt há mồm kinh ngạc, Chủ tịch quận Hạ theo bọn họ vẫn cảm nhận là ôn hòa như mùa xuân khi ra tay ác độc cũng thật là uy lực kinh người, không ngờ công phu quyền cước cũng rất giỏi!

Hạ Tưởng đánh xong một người, nhưng không hề thả lỏng cảnh giác, trực giác phát hiện phía sau lại có người tập kích, nhìn lại quả nhiên thấy một tên thanh niên khỏe mạnh tay cầm một chiếc cờ lê lớn, lén lút đi tới từ phía đằng sau, bàn tay to giơ lên thẳng hướng hai chân hắn mà đánh.

Chiếc cờ lê to dài hơn một mét mà đánh vào đùi, thì tuyệt đối không gãy xương cũng dập nát, từ cảnh trước mắt hoàn toàn có thể đoán ra dụng ý của hai người vừa rồi, mục đích của đối phương chính là muốn nhằm vào hai chân hắn, chính là muốn hắn gãy chân, để hắn không thể đứng dậy nổi!

Lửa giận trong lòng Hạ Tưởng ngày càng mạnh, không đợi tên kia tới tiếp cận, chủ động tiến lên phía trước một bước. Cúi xuống xoay người, đá vào đùi phải của gã.

Chiêu vừa rồi của Hạ Tưởng vừa nhanh vừa chuẩn, tên kia không ngờ Hạ Tưởng có võ đánh trả lại, căn bản không hề phòng bị, muốn nhảy tránh cũng không kịp, bị Hạ Tưởng đá một cước giữa đùi phải, chỉ nghe một tiếng "răng rắc", xương đùi phải đã gãy!

Một người đàn ông to lớn như vậy lập tức ngã nhào xuống đất, đau đến lăn lộn. Hạ Tưởng cũng không thèm liếc mắt nhìn gã, trong lòng không có một chút thương hại, xoay người lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương nói:

- Các anh đưa Cảng Đắc đi mau, tôi có thể tự lo cho mình. Không được dài dòng, tình thế đang nguy cấp…

Còn chưa dứt lời, Ngô Cảng Đắc hô to một tiếng:

- Lãnh đạo, cẩn thận!

Vừa rồi chính mắt Ngô Cảng Đắc thấy hai người đó đúng là muốn nhân cơ hội hạ độc thủ với Hạ Tưởng, trong lòng phẫn nộ khó mà kìm được. Hạ Tưởng đối với anh ta ân trọng như núi, không có Hạ Tưởng thì sẽ không có anh ta như ngày hôm nay. Ai muốn hại Hạ Tưởng có nghĩa là muốn hại anh ta! Anh ta liền cố nén đau đớn, chú ý cẩn thận động tĩnh xung quanh Hạ Tưởng. Có thể nói, kinh nghiệm của Ngô Cảng Đắc với chuyện như thế này phong phú hơn so với Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương. Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương chỉ có lo lắng cho chủ nhân chứ không có kỹ năng bảo vệ chủ nhân. Ngô Cảng Đắc thì khác, anh ta biết hai người vừa rồi nhằm vào Hạ Tưởng là muốn thừa cơ làm loạn để hại người, mục đích chỉ có một: làm hại Hạ Tưởng!

Làm sao Ngô Cảng Đắc có thể đứng nhìn người khác động đến một sợi tóc gáy của Hạ Tưởng được? Anh ta liếc mắt một cái thấy có một người đang chạy thẳng tới, chỉ biết là chuyện xấu. Hạ Tưởng đang quay sang Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương giải thích sự tình, nhất thời phân tâm không lưu ý, anh ta liền biết có chuyện lớn không tốt rồi.

Một người gần 40 tuổi như Ngô Cảng Đắc, chưa từng có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như ngày hôm nay – anh ta từ dưới đất đứng lên, dùng hết khí lực bình sinh chưa dùng tới bao giờ hô to một tiếng:

- Không được làm tổn thương lãnh đạo của ta!

Ngô Cảng Đắc bay người thành một đường cong không đẹp mắt cho lắm xen vào giữa Hạ Tưởng và tên hành hung người là bởi vì trên tay tên hành hung cầm một cây gậy gỗ, y định dùng hết sức đánh vào hai chân Hạ Tưởng, lại bị Ngô Cảng Đắc chặn lại ở giữa, tay y đang dùng hết sức, lại bị Ngô Cảng Đắc ngăn lại nên thành ra đánh vào lưng của Ngô Cảng Đắc một đòn thật mạnh.

Một tiếng động mạnh vang lên, Ngô Cảng Đắc quát to một tiếng, tên kia gục xuống. Tuy từ lưng truyền đến cảm giác đau vô cùng, nhưng vì Hạ Tưởng, anh ta rất tức giận, đánh cho người ở dưới chân thật mạnh:

- Con mẹ nó, chó Nhật, khốn khiếp, dám đánh Chủ tịch quận Hạ, tao đánh chết mày!

Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương cũng chỉ quan hệ bình thường với Ngô Cảng Đắc, vì cảm thấy anh ta hơi đáng sợ, tự giác duy trì khoảng cách với anh ta, luôn để mắt chú ý anh ta. Nhưng hôm nay thấy tấm lòng của anh ta đối với Hạ Tưởng, không hề để ý đến an nguy của bản thân mà xông ra, mặc dù tư thế hơi bất nhã, miệng nói lời thô tục, nhưng trong mắt hai người, hình tượng của Ngô Cảng Đắc liền thăng hoa trong nháy mắt, mặc kệ là hình tượng tốt hay xấu, tố chất cao hay thấp, chỉ cần là người quên mình vì bảo vệ Chủ tịch quận Hạ, đó chính là người rất tốt.

Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương cũng không giữ hình tượng bình thường nữa, lửa giận lên ngút trời, bước lên một trái một phải giúp Ngô Cảng Đắc đè cánh tay của tên đang nằm trên mặt đất mắng:

- Đánh này, dùng sức đánh này, khốn khiếp.

Người xấu muốn hại Chủ tịch quận Hạ thì chính là kẻ thù của Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương, hai người mỗi người đá một cước vào chân tên kia, dùng hết sức lực, chỉ hận không thể đá một cước gãy chân chó của y!

Hạ Tưởng cũng không cố gắng ngăn cản Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương, trong lúc hỗn loạn chỉ có tự mình bảo vệ mình mới là chân chính. Hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lịch Phi sứt đầu mẻ trán đang vội vã ngăn cản tình thế mở rộng, mà mấy người công nhân trên xe cũng lục tục xuống, người cầm đầu đúng là Hùng Hải Dương!

Lão Tiền cũng đi theo sau Hùng Hải Dương, ông ta liếc mắt một cái liền thấy Hạ Tưởng ở giữa đám người, không nói hai lời liền phóng về hướng Hạ Tưởng:

- Tôi đi bảo vệ lãnh đạo!

Hùng Hải Dương vung tay lên, hướng gần 200 công nhân phía sau hô:

- Nhiệm vụ hàng đầu, bảo vệ Chủ tịch quận Hạ. Nhiệm vụ thứ hai, không thể để anh em công nhân Cao ốc Hỏa Thụ chịu thiệt.

Hùng Hải Dương nhận được điện thoại của Hoa Tam Thiếu, ngay lập tức triệu tập người đến Cao ốc Hỏa Thụ cứu gấp, tổng cộng triệu tập được hơn 200 công nhân, hơn nữa Cao ốc Hỏa Thụ vốn có hơn 100 công nhân, ngay lập tức phe công nhân đạt được ưu thế về số lượng.

Trong lòng Hạ Tưởng đã định, bảo công nhân của Hùng Hải Dương hỗ trợ Lịch Phi, thống nhất do Lịch Phi chỉ huy, chắc là có thể ổn định tình thế. Chỉ cần tình hình ổn định vững vàng, thì sẽ bắt mấy tên ra độc thủ trốn trong đám người, là có thể thuận lợi giải quyết được chuyện hôm nay. Không nghĩ là lực lượng cảnh sát không đủ thì lại có công nhân đến tiếp viện.

Chờ sự việc qua đi, phải nói mạnh với Phòng công an một chút, Lịch Phi đến chậm cả nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa đến cũng chỉ đem theo 20 người, không cần nghĩ cũng biết là đã bị bên trong Phòng công an kiềm chế.

Quả nhiên, Lịch Phi ra sức đến trước mặt Hạ Tưởng, hớt hơ hớt hải nói:

- Lãnh đạo, sếp Lục không cho người ra ngoài, tôi phải nỗ lực lắm mới tìm được 20 anh em, người quá ít, không duy trì được cục diện.

Hùng Hải Dương và Lão Tiền cũng đến bên cạnh Hạ Tưởng:

- Lãnh đạo, chúng tôi đã tới chậm, xin lãnh đạo phê bình!

Hạ Tưởng lấy tay chỉ về phía Hùng Hải Dương:

- Lão Hùng, anh tổ chức nhóm công nhân, anh là người cầm đầu, toàn bộ nghe theo sếp Lịch chỉ huy. Lão Tiền, ông và Hoa Tam Thiếu cùng nhau phối hợp, cố hết sức khống chế cảm xúc của công nhân, hết sức khống chế mấy người đang hăng nhất, không được để dân thôn bị tổn thương, nhất là người già và trẻ nhỏ.

- Vâng!

- Vâng!

Lịch Phi và Hùng Hải Dương nhận lệnh mà đi.

Lão Tiền do dự một chút, ông ta vốn định ở bên cạnh bảo vệ cho Hạ Tưởng, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của Hạ Tưởng, liền cắn răng xoay người đi tìm Hoa Tam Thiếu.

Một mình Hạ Tưởng đứng giữa sân, thấy xung quanh ồn ào tiếng người, người đến người đi hỗn độn, tiếng la ó, tiếng mắng chửi tức giận, tiếng khóc rống, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, ngược lại tâm tình lại bình tĩnh trở lại một cách dị thường.

Ánh mắt dừng lại ở phía xa xa, thấy Khang Thiếu Diệp trốn trong xe không dám xuống, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khinh miệt. Không tha thứ cho Phó bí thư này dù chỉ một chút, Phó bí thư mà gặp chuyện chỉ biết trốn ở bên trong xe, Phó bí thư này có tư cách gì mà ngồi trên vị trí Phó bí thư Quận ủy quận Hạ Mã đây? Thời điểm mấu chốt, gã có thể thật sự làm được gì cho dân cho nước?

Khinh miệt vẫn là khinh miệt, thể chế chính trị ở quốc nội xưa nay vẫn là như vậy, tuy rằng Hạ Tưởng thân là Chủ tịch quận, không điều động được Khang Thiếu Diệp, cũng không thể chỉ huy tùy ý, không thay đổi được vị trí của gã, thậm chí Khang Thiếu Diệp còn có thể hạn chế quyền lực của hắn!

Nguyên nhân vì Khang Thiếu Diệp là nhân vật số hai ở Đảng ủy, nhân vật số ba ở quận Hạ Mã, quyền cao chức trọng, chẳng những ở bên trong Quận ủy thì gần với Bạch Chiến Mặc, mà đối với toàn bộ nhân sự ở quận Hạ Mã cũng có chút quyền lực khoa chân múa tay.

Hạ Tưởng thôi không nghĩ nữa, cân nhắc một chút cục diện trước mắt, trong lòng càng ngày càng hiểu rõ một việc, chính là độc thủ trà trộn bên trong dân thôn chính là tác phẩm của Phó Tiên Phong, là do Phó Tiên Phong chỉ huy điều khiển, Bạch Chiến Mặc bố trí cụ thể, sau đó lại có nhân viên bên công an phối hợp tham dự, lại có cả hành động của phần tử bất hợp pháp, tạo thành một sự kiện được do con người bố trí tỉ mỉ, mục đích chính là mượn cớ ra sức chèn ép Tập đoàn Kim Thụ, mượn thời điểm thời thế hỗn loạn, hạ độc thủ với hắn!

Kế một mũi tên trúng hai đích thật độc, cho dù có tạo thành ảnh hưởng xấu cho Tập đoàn Kim Thụ hay không, có tạo được lý do khiến Trần Cẩm Minh ngừng thi công hay không, điểm mấu chốt nhất chính là mượn thời điểm hỗn loạn, làm chuyện bất lợi đối với hắn, hơn nữa còn là bất lợi lớn. Từ mấy lần đối phương ra tay hạ độc thủ là có thể thấy được, Phó Tiên Phong muốn đôi chân của hắn.

Một cán bộ què chân, cho dù có đầu óc, có năng lực cũng không thể lên tới địa vị cao. Nhất là lại đối với một cán bộ còn trẻ mà nói thì thân tàn phế còn khổ sở đau đớn hơn cả so với trực tiếp hủy diệt tiền đồ của hắn, có thể nói dụng tâm ác độc, lòng lang dạ sói.

Nhưng lúc này, không phải thời điểm để căm hận Phó Tiên Phong, hắn phải làm sao để khống chế được cục diện, tránh cho tình thế mở rộng.

Hạ Tưởng cũng biết năng lực của một người là hữu hạn, ví dụ như trường hợp hỗn loạn trước mắt, việc hắn có thể làm rất ít, ngoại trừ việc chỉ huy và sắp xếp, cũng chỉ có thể cố hết khả năng để khống chế tình hình phát triển thêm. Hơn nữa hiện tại hắn thân là Chủ tịch quận, không thể xông vào bên trong đám người, tay đấm chân đá vào đối phương, chẳng những không giải quyết được vấn đề, còn có thể mang đến hình ảnh phản diện bất lương.

May mắn sắp xếp vừa rồi của hắn đã có hiệu quả, nhóm công nhân đã nằm dưới sự chỉ huy và điều động của cảnh sát, hơn nữa Hoa Tam Thiếu còn dùng hết cả sức lực khuyên can công nhân thủ hạ của gã, cuối cùng cũng tạm thời khống chế được cục diện. Nhóm dân thôn thì không thể so với nhóm công nhân, không có tính đoàn kết và sự gắn kết, sau khi mấy tên có dụng tâm kín đáo trà trộn ở bên trong bị đả đảo, những dân thôn bị kích động cảm xúc cũng dần dần tỉnh táo lại, lục tục ngừng đánh nhau.

Trên mặt đất, bên trái bên phải là công nhân, là dân thôn, cũng rõ ràng có cả mấy tên côn đồ. Lòng Hạ Tưởng đau đớn, đi về phía trước nâng người bị ngã dậy, phủi bụi đất dính trên người họ, thân thiết hỏi bọn họ có bị thương chỗ nào không, còn bảo Triều Vĩ Cương lập tức gọi cho bệnh viện đến cứu chữa cho người bị thương.

Hạ Tưởng tỏ thái độ thân thiết, vẻ mặt chân thành, nhất là hai mắt hắn trong veo, tỏa ra tình cảm chân thật, khiến tất cả mọi người đều cảm động. Hạ Tưởng vừa không có làm cao kiểu Chủ tịch quận, lại không làm theo phong cách của cán bộ, mà làm cho người ta thấy lại có cảm giác một người trẻ tuổi thân thiết, trong mắt của người lớn tuổi, hắn là vãn bối, trong mắt những người đồng lứa, hắn là bạn bè, trong mắt trẻ nhỏ, hắn là một người chú, trong mắt nhóm công nhân, hắn là người anh em có thể tin cậy được. Hạ Tưởng đến nơi nào là mọi người đều bị sự chân thật của hắn cuốn hút, cảm xúc dần dần bình ổn trở lại.

Hạ Tưởng nhìn thấy một ông lão hơn 60 tuổi bị đánh khiến mặt đầy máu, ngồi dưới đất, hắn liền cảm thấy rất khổ sở, vội lấy khăn tay ra lau máu trên mặt giúp ông lão:

- Ông à, ông đã lớn tuổi rồi, sao còn phải chịu tội khổ này? Ôi, người đâu mau đến cầm máu cho ông.

Ông lão ôm lấy tay Hạ Tưởng: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Cậu thanh niên, tôi thấy mặt mũi cậu hiền lành giống người tốt, cậu giúp tôi chủ trì công lý, dù tôi có phải mất chút máu cũng không sợ, nhưng chỉ không thể chịu được oan ức.

Vừa dứt lời, lão Lỗ không biết từ đâu xông ra, cũng giữ chặt lấy tay Hạ Tưởng, khóc nước mắt nước mũi giàn dụa:

- Cậu thanh niên, cậu đúng là người tốt rồi, vừa rồi con tôi gọi điện thoại tới, nói nó đã ở bệnh viện, nói là các bác sĩ đang hội chẩn, bệnh của nó có khả năng trị tận gốc. Cảm ơn cậu, lão già này xin dập đầu trước cậu.

Lão Lỗ định cúi lạy, Hạ Tưởng không thể để lão dập đầu trước mặt mọi người, giơ tay đỡ, vừa giữ chặt được tay lão Lỗ, bỗng nhiên nghe phía sau lão Lỗ có tiếng động lạ thường "tích" một cái, giống tiếng đánh bật lửa, Hạ Tưởng kinh hãi, mùi xăng trên người lão Lỗ còn rất nặng, xăng chưa bốc hơi hết…

Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh, chỉ nghe bùng lên một tiếng sau đó ngọn lửa đột nhiên bùng lên từ phía sau lão Lỗ, lửa lan rất nhanh, ngay cả tay Hạ Tưởng cũng bị bỏng!

Người lão Lỗ bùng cháy, đám người xung quanh lập tức khiếp sợ, sợ tới mức đều lùi về phía sau. Chỉ trong chốc lát, nửa người lão Lỗ đã bị ngọn lửa vây quanh, lão bị lửa thiêu đau đớn, há miệng mà không kêu nổi, khuôn mặt méo mó vặn vẹo.

Tất cả mọi người không dám lại gần, chỉ có Hạ Tưởng vẫn nắm chặt hai tay lão Lỗ không buông. Hạ Tưởng biết chắc chắn có người cố ý phóng hỏa, nhưng hiện tại không cố gắng xem người sau lưng lão Lỗ là ai, hiện giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, cứu người!

Nhưng vào lúc này, có một người tay cầm xẻng, bước vài bước lại gần đằng sau Hạ Tưởng, lại định đập xẻng vào hai chân Hạ Tưởng, thề không đạt mục đích không bỏ qua!

Hạ Tưởng đang cởi áo giúp lão Lỗ dập lửa, đối phương lại lựa chọn thời điểm này để xuống tay, có thể nói là khá nhọc lòng rồi, làm cho người ta muốn tránh cũng không được, phen này Hạ Tưởng khó thoát khỏi kiếp nạn này…

Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương trơ mắt nhìn Hạ Tưởng bị người ta ám hại, tim như bị dao cắt, đồng thời dùng hết lực hô to một tiếng:

- Chủ tịch quận Hạ.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người như dừng lại ở hình ảnh, Hạ Tưởng cởi áo của chính mình, không nề hà ngọn lửa nguy hiểm, dập tắt lửa giúp lão Lỗ, mà ở phía sau hắn, ánh sáng chiếu vào chiếc xẻng đang được giơ cao lóe lên, dùng một lực không thể đỡ nổi nhằm hai chân hắn đánh tới, một khi dính đòn, tất cả mọi người đều biết rõ hậu quả, hai chân chắc chắn sẽ gẫy!

Mà Hạ Tưởng thì hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm phía sau lưng, chỉ một lòng muốn dập lửa cho lão Lỗ, vẻ mặt rất chuyên tâm, toàn bộ chú ý đều đặt ở trên người lão Lỗ, khi mọi người đều lùi về phía sau để tránh nguy hiểm, hắn không để ý nguy hiểm bị lửa thiêu phía trước, không để ý nguy hiểm bị xẻng đập vào đằng sau, chỉ biết một lòng cứu người, đây là ý chí và hành động vĩ đại đến nhường nào!

Cho dù là nhóm công nhân hay dân thôn, giờ khắc này đều bị hành động làm việc nghĩa không chùn bước của Hạ Tưởng làm cho cảm động, mặc dù có nhiều người không rõ lắm Hạ Tưởng là ai, làm chức vụ gì, nhưng biết hắn là người tốt, một người trẻ tuổi có tình có ý, một chàng thanh niên đáng để người ta xúc động.

Dường như ngay trong nháy mắt này, gió ngừng, mưa tạnh, trời đất cũng lệch lạc, không đành lòng vì sắp phát sinh một việc bi thảm.

Ngay tại tình thế chỉ mành treo chuông này, ngay lúc mọi người cho rằng Hạ Tưởng nhất định dính độc thủ thì bỗng nhiên nghe được tiếng hét vang đau thương:

- Ai dám làm tổn thương Chủ tịch quận Hạ, tôi sẽ liều mạng với nó!

Là tiếng kêu phát ra từ tận đáy lòng của một người, là thật lòng đau xót mà hét lên, chỉ thấy lão Tiền như một trận gió phóng đến sát bên, cố gắng nhảy thẳng vào đằng sau lưng Hạ Tưởng, dùng thân mình lão, dùng hai chân lão thay Hạ Tưởng nhận một cú va chạm lớn lao!

Tất cả mọi người đều không tưởng tượng được, ở thời điểm mấu chốt, sống chết trước mặt, sẽ có người lấy sinh mạng mình thay Hạ Tưởng đỡ một đòn trí mạng, ý chí này thật bi hùng biết bao, làm cho người ta khó tin đến cỡ nào! Tất cả mọi người lặng ngắt như tờ, giữa đất trời, chỉ có một giọng nói không ngừng vang vọng:

- Tôi sẽ liều mạng với nó…

Một tiếng hét thảm vang lên, hai chân lão Tiền bị xẻng đánh trúng, một tiếng "răng rắc" phát ra, lập tức xương hai chân gãy, té ngã trên đất.

Sau khi lão Tiền ngã xuống đất, đau đến không nhịn được, vẫn còn lo cho an nguy của Hạ Tưởng, trước khi hôn mê còn hô một tiếng:

- Chủ tịch quận Hạ, chạy mau!

Tuy rằng Hạ Tưởng không biết đằng sau đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể đại khái đoán ra, chỉ có điều hắn cố không quay đầu lại, lão Lỗ đang nguy cấp, hắn cởi quần áo bọc lấy đầu lão Lỗ, sau đó ôm ngang người lão chạy về phía sông Hạ Mã. Hạ Tưởng dùng hết sức lực toàn thân, không để ý tay đau đớn do bị cháy, gần như nâng nửa người lão Lỗ ngang mặt đất, năm mét, 3 mét, một mét, Hạ Tưởng ôm lão Lỗ nhảy "bùm" một phát xuống sông Hạ Mã đang chảy cuồn cuộn.

Nước sông lạnh đến thấu xương, lão Lỗ vừa chạm nước, toàn bộ lửa trên người bị dập, cuối cùng cũng thoát được khó khăn. Điều khiến Hạ Tưởng không ngờ nhất là lão Lỗ không hề biết bơi, hắn đành phải cầm lấy tay lão Lỗ, lại cố hết sức kéo lão vào bờ, lúc này mọi người mới sực tỉnh, đỡ lão Lỗ lên bờ.

Lão Lỗ sợ tới mức ngã xuống đất tê liệt, cố gắng mà không đứng dậy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.