Vương phi thất sủng: Lộ Lộ! Nàng dám!?

Chương 41: Con tuyệt đối không bao giờ được dổi ý?




Thái tử Bắc Tang Á Tô Nhĩ Lý • Tang Tư • Lạc Lý • Tái Đề Lạp Tư, hiển nhiên cảm thấy kinh ngạc khi gặp vị hoàng huynh Đại hoàng tử Bắc Tang Khải Á Nhĩ • Tang Tư • Lạc Lý • Tái Đề Lạp Tư ở nơi này.

Dù sao, bởi vì người này là đại ca, đại hoàng tử Bắc Tang quốc từng có lần uy hiếp địa vị hoàng thái nên bị hắn cùng mẫu hậu oán hận cùng xa lánh.

Phỏng chừng nếu không phải thế lực bên gia tộc mẫu hậu quá lớn, chỉ sợ hiện giờ hoàng thái tử không phải là hắn. Bởi vậy đối với vị Đại hoàng huynh được dân chúng Bắc Tang kính yêu này, Á Tô Nhĩ Lý thật sự rất chán ghét.

Bất quá không biết vì nguyên nhân gì, vị đại huynh mà hắn chán ghét kia thế nhưng lại rời khỏi hoàng cung, không biết đi tới nơi nào. Đương nhiên, nếu đại hoàng tử Khải Á Nhĩ rời cung thì không còn uy hiếp đến địa vị của hắn nữa.

Hơn nữa mỗi lần thấy bóng dáng cường tráng cao to của Đại hoàng huynh, Á Tô Nhĩ Lý cảm thấy áp bách mãnh liệt, làm hắn không tự tại chút nào.

Bởi vậy lúc Khải Á Nhĩ rời đi, Á Tô Nhĩ Lý thật sự rất cao hứng.

Bất quá hiện tại, Khải Á Nhĩ đại hoàng huyng lại xuất hiện ở Đông Lăng, lại còn ngay trước mắt hắn, như thế làm trong lòng Á Tô Nhĩ Lý có chút lo lắng.

Nhưng lúc nhìn thấy y phục lính đánh thuê thô tục mặc trên người Đại hoàng huynh, Bắc Tang thái tử không khỏi châm chọc.

Hơn nữa, liếc mắt nhìn đám người bên cạnh Khải Á Nhĩ, đồng dạng đều là đám lính đánh thuê, càng làm hắn xem thường cùng khinh miệt.

Nói thế nào thì Khải Á Nhĩ cũng là hoàng tử Bắc Tang quốc, sao có thể trộn vào đám người thô tục không chịu nỗi này, thật sự là mất hết mặt mũi Bắc Tang quốc.

Tôn nghiêm cùng cao quý của hoàng thất đều bị người này làm bẩn.

Phỏng chừng nếu không phải Khải Á Nhĩ có cơ bắp săn chắc, cả người tỏa ra khí thế áp bách làm người ta kiêng kị, phỏng chừng Á Tô Nhĩ Lý đã hảo hảo dạy dỗ vị Đại hoàng huynh dám bôi đen tôn nghiêm hoàng thất Bắc Tang này.

Bất quá hiện tại, Bắc Tang thái tử hơi hất cằm, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạng đi qua người Khải Á Nhĩ, ngay cả liếc mắt nhìn đám người bên cạnh cũng không có. Nhưng từ sắc mặt cũng hiểu rõ hắn thực khinh miệt cùng xem thường những người thô lỗ này.

Nhất là ánh mắt kia, quả thực làm đứa nhỏ gia tộc Dạ Vô tức tới bốc hỏa, bộ dáng hận không thể xông lên đánh cho cái tên lỗ mãng kia một trận.

Bất quá cuối cùng Dạ Vô Tê Hoa cũng nhẫn nhịn xuống. Chẳng qua trong lòng thầm tính toán, mình có nên tìm cơ hội dạy tên thái tử bảo cỏ chán ghét kia một bài học không a?

Cho dù nói thế nào, đó là cũng thái tử Bắc Tang, nếu mình trực tiếp xông lên đấm vào mặt tên kia thì không ổn, nếu để hai quốc gia tranh chấp thì hỏng bét, nhưng nếu âm thầm hành động thì ai biết được.

Ai làm mình khó chịu thì phải cho nó một bài học. Đây chính là tổ huấn của gia tộc Dạ Vô a! Chính mình vẫn luôn chấp hành nghiêm chỉnh a.

“Khải Mạt Nhĩ lão đại, ngươi thật sự là Bắc Tang Đại hoàng tử Khải Á Nhĩ sao? Người vừa nãy…”

Uy Nhĩ Tư • Lai Đặc Lôi Ân không khỏi có chút do dự hỏi, nhưng ai cũng nhìn rõ sự phức tạp toát ra từ ánh mắt hắn.

Dù sao bọn họ đã ở chung nhiều năm, là huynh đệ tốt vào sinh ra tử. Hiện giờ đột nhiên biết thân phận của mình cùng lão đại thua kém xa cỡ nào, trong lòng mỗi người đều cảm thấy khổ sở.

“Này Nhĩ Tư, ta…”

A Á Khải Mạt Nhĩ • Lạc Lý, không, hiện giờ là Bắc Tang hoàng tử Khải Á Nhĩ • Tang Tư • Lạc Lý • Tái Đề Lạp Tư không khỏi có chút áy náy khi phải đối mặt với những người huynh đệ tốt này. Dù sao chính mình thật sự đã che dấu thân phận, nhưng tình nghĩa giữa bọn họ đều là thật.

“Hoàng tử có thân phận cao quý a…” Uy Nhĩ Tư không khỏi cảm thấy có chút chua xót.

Dù sao quả thực giống như lời Bắc Tang thái tử nói, thân phận của bọn họ chỉ là lính đánh thuê ti tiện, sao có thể xưng huynh gọi đệ với hoàng tử cao quý, cho dù Khải Mạt Nhĩ lão đại không để ý, nhưng cách biệt thân phận vẫn hệt như một cây gai đâm vào lọng bọn họ.

“Này Nhĩ Tư, kỳ thực ngươi không cần để ý thân phận của ta, bởi vì từ khi rời khỏi Bắc Tang quốc ta đã không còn là hoàng tử Bắc Tang. Hiện giờ ta là đội trưởng A Nỗ Bỉ Tư, là huynh đệ đồng sinh cộng tử với các ngươi.”

Nhìn biểu tình Uy Nhĩ Tư, Khải Á Nhĩ không khỏi cười khổ. Bất quá sau đó giọng nói lại càng mạnh mẽ hơn.

Đám Uy Nhĩ Tư là huynh đệ của mình, vĩnh viễn là vậy, sự thực này sẽ không vì bất cứ điều gì mà thay đổi. Tin tưởng sau khi nghe những lời kiên định đầy tín nhiệm này của Khải Á Nhĩ, đám Uy Nhĩ Tư nhất định sẽ đồng cảm.

Bọn họ là huynh đệ đồng sinh cộng tử! Điểm này không ai có thể phủ nhận, mấy năm qua ở cùng Khải Mạt Nhĩ lão đại đã tạo nên cảm tình rất sâu đậm.

Còn có A Nỗ Bỉ Tư, đó là tâm huyết của bọn họ a!

Huynh đệ đồng sinh cộng tử a!

Nghe những lời này của Khải Mạt Nhĩ lão đại, những thành viên A Nỗ Bỉ Tư không khỏi tiêu tan cảm giác suy sụp khi biết thân phận lão đại. Đồng thời lý tưởng hào hùng trong lòng lại dâng trào mãnh liệt.

Cho dù lão đại là hoàng tử Bắc Tang thì sao, bọn họ ở cùng lão đại hai năm nay không lẽ còn không nhìn ra tính cách của hắn sao? Thay vì nói lão đại là hoàng tử thân phận cao quý, không bằng nói hắn là một anh hùng tiêu sái tự tại có một không hai, làm người ta vô thức muốn đi theo.

Lúc này, đám người thở phào một hơn rồi khôi phục lại thái độ tùy ý trước kia, cũng không vì thân phận lão đại thay đổi mà câu nệ.

Nhưng vừa giải tỏa nỗi lòng xong thì không khỏi nhớ tới tên Bắc Tang thái tử đáng giận vừa nãy.

“Người vừa nãy có thái độ gì vậy a, cho dù là Bắc Tang thái tử thì sao chứ, ai chẳng miết thái tử Á Tô Nhĩ Lý của Bắc Tang là một bao cỏ, cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm không nói, lại còn thích cướp bóc mồ hôi nước mắt của dân chúng, nguyền rủa hắn sớm muộn gì cũng chết trên người nữ nhân. Hơn nữa nếu sau này hắn thực sự trở thành Bắc Tang quốc vương thì quốc gia sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay hắn.”

Tạp Lạp Kỳ • Khắc La Nhĩ trẻ tuổi nhiệt huyết không khỏi căm giận, làm một động tác thông dụng trên đại lục chỉa về phía Bắc Tang thái tử rời đi.

“Khắc La Nhĩ, im miệng.”

Nhìn về phía Dạ Vô Tê Hoa cùng Khải Mạt Nhĩ lão đại đứng bên cạnh, Uy Nhĩ Tư không khỏi có chút xấu hổ. Dù sao tên hoàng tử Á Tô Nhĩ Lý kia cũng là hoàng đệ của lão đại, câu này của Khắc La Nhĩ khác nào làm lão đại xấu hổ cùng khổ sở a.

“A, thực xin lỗi, lão đại! Ta chỉ giỏi nói bậy.” Có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, Tạp Lạp Kỳ cười áy náy.

Vừa rồi quá tức giận nên quên bén chuyện lão đại cũng là hoàng tử Bắc Tang.

Bất quá vì sao thái tử Bắc Tang quốc lại không phải Khải Mạt Nhĩ lão đại a! Lão đại lợi hại như vậy, hơn nữa đối xử với người khác cũng thực hào khí khoan dung, tốt hơn hẳn cái tên Á Tô Nhĩ Lý vừa nãy.

Hơn nữa, nếu sau này lão đại trở thành Bắc Tang quốc vương thì Bắc Tang bọn họ nhất định sẽ vồn vinh lớn mạnh.

Bắc Tang lão quốc vương kia đúng là không có mắt, khẳng định là mắt có bệnh rồi!

“Không có gì, Khắc La Nhĩ. Uy Nhĩ Tư, tiểu huynh đệ, chúng ta vào thôi. Giải đấu có lẽ sắp bắt đầu rồi.”

Khải Mạt Nhĩ cười thực hào khí, giống như hoàn toàn không để chút chua xót vừa nãy trong lòng, nói với Dạ Vô Tê Hoa cùng Trừu Đao.

Dẫn đầu đi vào hội trường diễn ra giải đấu trao đổi lần này, ánh mắt A Á Khải Mạt Nhĩ không khỏi quan sát một vòng, muốn tìm một chỗ tốt trên khán đài có thể quan sát rõ các trận đấu. Bất quá hiển nhiên bọn họ đã đến muộn. Hiện giờ trong hội trường đã đông nghịt người, muốn tìm vị trí tốt chỉ sợ rất khó.

Bất quá hiển nhiên lần này thành viên A Nỗ Bỉ Tư đã gặp may mắn vì gặp được tiểu thiếu gia của Dạ Vô gia.

Vì thế lúc A Á Khải Mạt Nhĩ còn đang nhìu mày vì người trong hội trường quá nhiều nên không tìm thấy vị trí tốt thì đã bị Dạ Vô Tê Hoa kéo tới chỗ khách quý.

Dạ Vô là một trong những gia tộc cổ đại của Đông Lăng quốc, tộc trưởng tương lai lại chính là Sát Lục tướng quân nổi tiếng của Đông Lăng, tự nhiên, Dạ Vô Tê Hoa muốn vào khu khách quý là chuyện rất dễ dàng.

Huống chi, với sự sủng ái của lão cha dành cho hắn, tự nhiên không có chuyện để hắn phải chen lấn cực khổ với người khác.

Thân thể tiểu nhi tử nhà hắn yếu ớt như vậy, nếu không cẩn thận bị người ta giẫm đạp bị thương thì sao a!

Vì thế, dong binh đoàn A Nỗ Bỉ Tư đúng là may mắn, có thể thoải mái ngồi trên ghế khách quý quan sát giải đấu. Hơn nữa tầm mắt còn thực rõ ràng.

Tới chỗ ghế khách quý, anh mắt thiếu niên nhà Dạ Vô không khỏi bắt đầu nhìn loạn khắp nơi.

Vị trí cao nhất cách chỗ bọn họ không xa cũng chính là vị trí chuẩn bị dành cho nhóm hoàng tộc, dù sao lần này Đông Lăng vương mời rất nhiều hoàng tộc tới xem. Vị trí của bọn họ tự nhiên không thể so sánh.

Mà nhìn xuống phía dưới hội trường thì phát hiện người hôm nay không phải nhiều bình thường, phải nói là vô cùng tấp nập, khắp nơi đều người.

Khu người dự thi nghỉ ngơi thì khá im lặng, chẳng qua bầu không khí có chút khẩn trương.

Nhìn một chốc, Dạ Vô Tê Hoa thậm chí còn nhìn thấy cái tên Việt Dương Liên kia đang hất cao cằm, làm ra bộ dáng khổng tước cao ngạo ở một góc khu Đông Lăng.

Nếu không phát hiện mấy giọt mồ hôi từ đầu hắn chảy xuống, Dạ Vô Tê Hoa quả thực nghĩ hắn đã nắm chắc. Bất quá, tên kia luôn tự cao tự đại, sớm muộn gì cũng có ngày bị thiệt.

Quay đầu nhìn qua hướng khác, ánh mắt Dạ Vô Tê Hoa đảo từ Đông Lăng qua Bắc Tang, Nam Khê, cuối cùng dừng lại ở khu tuyển thu Tây Lam.

Những người ở đó dù đứng, ngồi, dựa vào lan can đều là những thiếu nam thiếu nữ tuấn mỹ bất phàm.

Lần này Úc Thu Lan cử hành thi đấu trao đổi, mỗi học viện chỉ phái tới bảy người. Không thể nghi ngờ, số lượng người dự thi của Tây Lam ở khu nghỉ ngơi cũng chỉ có bảy.

Bảy phong cách khác nhau nhưng đều là nam tử tuấn mỹ, hay đúng hơn là nữ nhân cực suất thực hấp dẫn!

Đúng vậy, cái người lạnh lùng đứng bất động như một cây thương kia quả thực là một nữ nhân. Tuy từ bề ngoài, ai cũng không thể nào tưởng tượng được vẻ anh tuấn khí khái như vậy lại xuất hiện trên người một nữ nhân.

Dạ Vô Tê Hoa tự nhiên cũng không nghĩ đến. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đối phương, Dạ Vô Tê Hoa thậm chí còn cảm thán, một nam nhân tuấn mỹ cỡ nào a!

Nếu không phải sau đó ánh mắt hắn dừng lại ở phần ngực của nam nhân cao ngất mà hắn vừa tán thưởng, Dạ Vô Tê Hoa tuyệt đối không muốn tin đây là sự thật.

Vì cái gì a, ngươi nói xem đây là vì cái gì, một nữ nhân lớn lên lại tuấn mỹ bất phàm như vậy, đây là thế đạo gì a! Tin chắc nếu mình cùng đối phương đứng cạnh nhau, chắc chắc người bị xem là nữ chính là mình.

Về điểm này, đứa nhỏ nhà Dạ Vô thực bất mãn.

Người ta nói Tây Lam là nơi sinh ra mỹ thiếu niên còn không tính đi, vì sao ngay cả nữ nhân cũng có bộ dáng suất đến vậy?

Sớm biết vậy sao mình không được sinh ra ở Tây Lam đi a. Nếu không thì trước lúc sinh mẫu thân cũng nên tới Tây Lam quốc du lịch một phen, thuận tiện sinh mình ở đó rồi hẵng trở về a.

Tủi thân thật mà! Ánh mắt Dạ Vô Tê Hoa nhìn nữ nhân kia tràn ngập ai oán, hệt như một con chó con bị vứt bỏ. Chỉ thiếu hai cái tai chó ở trên đầu.

Mà lúc này, trận đấu giữa các học viện đến từ các quốc gia cũng sắp bắt đầu. Theo một tiếng thông báo: ‘Đông Lăng vương, Tây Lam Lam đế bệ hạ, Nam Khê Ám hoàng bệ hạ, Bắc Tang quốc vương đến!’

Sau đó mọi người trong hội trường, mặc kệ là người đến xem hay người dự thi của các học viện, tất cả ánh mắt đều đồng loạt tập trung về phía đài cao.

Nơi đó, dần dần xuất hiện những vị đế vương mặc phục sức hoa lệ của tứ đại quốc. Đồng thời, bên người bọn họ còn có một ít hoàng tử cùng công chúa được sủng ái đi cùng.

Trong đó, làm người ta chú ý đến không thể dời tầm mắt tự nhiên là nam nhân tuấn mỹ cùng tuyệt mỹ thiếu niên mộng ảo hệt như ánh trăng của Tây Lam.

Tây Lam quốc Lam đế cùng hoàng tử được y sủng ái nhất, giờ phút này đã trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường, làm đám người bên cạnh đều ảm đạm thất sắc.

Đương nhiên, trừ bỏ một người, chính là Nam Khê Ám hoàng, vị đế vương đồng dạng cũng vô cùng tuấn mỹ tỏa ra khí thế cường đại kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.