Vương phi thất sủng: Lộ Lộ! Nàng dám!?

Chương 38: Tình cổ?




Ba người nói mãi cho đến lúc có nhiều người từ xa đuổi tới.

Hoàng hậu cùng hoàng tử công chúa đang đuổi theo một đám hươu, cài tên nhắm bắn, động tác thuần thục đẹp mắt. Vài mũi tên bay ra, đàn hươu hỗn loạn không biết trốn đi đâu.

Đàn hươu bỗng nhiên đổi hướng chạy về phía Lạc Tự Tuý, Lạc Vô Cực, quốc sư và Lê Duy.

Bốn con ngựa bị giật mình vung cao hai vó trước, hí vang không ngừng.

“Cẩn thận!” Mọi người đều khẩn trương. Cấm vệ quân đã chứng kiến qua biểu hiện của Lạc tứ công tử, kinh hãi không thôi.

Lạc Tự Tuý kìm nén sợ hãi, cố sứ kéo dây cương, quát ngựa. Trấn an một hồi lâu, cảm thấy không còn nguy hiểm, con ngựa mới an tĩnh lại, phun khí nhanh chân lui ra phía sau vài bước.

Lạc Tự Tuý thở phào, hoàn hồn nhìn mấy con hươu kia đều đã bị Lạc Vô Cực và Lê Duy bắn bị thương ngã vào trong bụi cỏ.

Chính là do bầu không khí căng thẳng vừa rồi ở đây làm cho hoàng hậu chú ý, Lạc Tự Tuý cũng không dám nhìn Lạc Tự Tiết ở cách đó không xa đang thắm thiết quan tâm hắn để báo an toàn. Hoàng hậu thúc ngựa đi lại, mỉm cười: “Tê Phong quân không sao chứ? Có săn được gì không?”

“Khởi bẩm bệ hạ, mới vừa rồi hạ thần còn đang lãnh giáo quốc sư, cho nên ——“

“Thật đáng tiếc, buổi chiều phải săn cho thoả thích.”

“Tuân lệnh.”

“Quốc sư, ta vừa săn được một con gấu, ngọ yến xin mời ngài chung vui.”

“Đa tạ bệ hạ.”

Tạm ngừng săn bắn.

Buổi trưa sau khi trở lại biệt viện, hoàng hậu gọi chúng phi và quốc sư, Lê Tuần cùng dự tiệc. Những món chính là do hoàng hậu săn được gấu, trưởng công chúa và nhị hoàng tử săn được hươu và lợn rừng.

Lạc Tự Tuý tuy hay ăn thịt, nhưng chưa bao giờ nếm qua loại thịt nào tươi ngon và mềm mại như vậy, nên cũng không ngần ngại, ăn đến khi no căng mới ngừng.

Giữa tiệc, hoàng hậu giới thiệu quốc sư cho mọi người biết.

Quốc sư thường ngày chỉ ở trong cung, chỉ khi nào có quốc gia đại sự mới rời thánh cung, nên việc gặp gỡ ở đây thật sự là ngàn năm một thuở. Tất cả nam phi hầu như chưa từng gặp y, vừa nghe quốc sư giá lâm, đều vô cùng sùng kính hành lễ.

Lúc yến hội sắp kết thúc, hoàng hậu nhiệt tình mời quốc sư ở lại vài ngày, lại bị quốc sư khéo léo khước từ. Hoàng hậu cũng không để ý, chỉ nhẹ nhàng cười.

Xong yến tiệc cũng là lúc nghỉ ngơi.

Quốc sư và Lê Duy cáo từ trước. Nhìn bọn họ đi về biệt viện của Lê Duy, Lạc Tự Tuý xoay người, gật đầu chào Ninh Khương cũng quay về.

Bên trong hoa viên không một bóng người, phòng ngủ cũng không. Ngửi một cái, đi theo mùi thịt nướng thơm phức đến thiền điện. chỉ thấy hai bên toàn củi lửa, bên trên là hai con thỏ đang được nướng chảy đầy mỡ, Lạc Tự Tiết đang chỉ Lạc Vô Cực trở thịt thỏ, đằng sau là Đường Tam, Nguyên nhi và Điền nhi đang đứng nhìn.

Nghe tiếng bước chân, năm người hả hả cười nhìn hắn.

“Mọi người cứ tiếp tục, ta thấy hơi mệt, muốn đi ngủ một chút.” Thấy mắt ai cũng dán chặt vào hai con thỏ, chắc là Lạc Tự Tiết và Lạc Vô Cực chưa ăn thịt nướng lâu rồi. Biết hắn đi dự tiệc thịt gấu, thịt hươu, bèn bắn hai con thỏ đỡ thèm. Tuy rằng không có lệnh cấm lén lút săn bắn, cũng không có cấm nướng con mồi riêng, nhưng như vậy có chút không được quang minh chính đại nên chỉ có thể trốn ở trong thiền điện nướng thịt. Nếu như có hắn ở đây, loại chuyện có chút “nguy cơ” như thế này, nhất định không để bọn họ làm, nhưng bây giờ nướng cũng đã nướng rồi, hắn còn có thể nói cái gì?

“Đợi đã Tiểu tứ.” Lạc Tự Tiết đứng lên, kéo hắn đi ra phía ngoài.

Cho đến khi ra khỏi thiền điện, hắn mới thấp giọng: “Quốc sư…”

“Nhìn một cái đã biết, nhưng mà hắn nói đệ là dị thế sứ giả, còn có ý bao che cho đệ.”

Lạc Tự Tiết đột nhiên nghiêm mặt, trầm ngâm hỏi: “Hắn đang ở đâu?”

“Ở trong điện của Thập Nguyệt đại ca nghỉ ngơi. Cũng có thể đã rời đi.” Khả năng sau lớn hơn một chút. Dù sao quốc sư đã cự tuyệt lời mời của hoàng hậu, khó có khả năng ở lại đây lâu.

“Thôi được, đợi lúc có thời gian, ta sẽ đến thánh cung xin cầu kiến.” Lạc Tự Tiết cười nhìn Lạc Tự Tuý, ánh mắt dần nhu hoà, “Tiểu tứ, lúc kết thúc đợt săn bắn buổi sáng, ý của bệ hạ muốn đệ chiều nay phải săn được mồi. Mặc kệ là hươu hay gấu đều được. Nhớ kỹ, đối với lực tay Lạc gia chúng ta, chỉ cần bắn trúng bụng hoặc đầu con mồi chắc chắn được. Đệ chỉ cần tập trung bắn tên, ta sẽ ở một bên.”

“Được.” Lạc Tự Tuý gật đầu. Lúc trước chỉ sợ bắn không trúng, xem ra chỉ là lo xa.

“Tam bá phụ! Mau tới! Thịt sắp cháy rồi!” Trong điện truyền đến tiếng hô chán nản của Lạc Vô Cực.

Lạc Tự Tiết miết chân mày, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Lạc Tự Tuý cười cười, chậm rãi quay về tẩm điện. Nằm ở trên giường nhắm mắt lại, suy nghĩ nên săn cái gì, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hôm nay có duyên với hươu, chi bằng săn hươu vậy.

Đang lúc mơ màng sắp ngủ, hắn nghe thấy tiếng nói của Lạc Vô Cực.

Âm thanh không lớn nhưng mang theo vài phần trách móc.

“Ngủ, ngủ, ngủ, ngày nào cũng ngủ.”

Hắn còn bất đắc dĩ hừ thêm vài tiếng. Lạc Tự Tuý cảm giác trên người được đắp thêm chăn mỏng, xung quanh lại không hề có tiếng động.

Mùi thịt thỏ lượn lờ bên cạnh giường, thật lâu cũng chưa tan.

Cuối giờ mùi, đội săn bắn tiếp tục xuất phát.

Lúc này, Lạc Tự Tuý chặt chẽ theo sát Trữ Khương, Lê Duy, Lê Tuần, không ngừng nhìn bốn phía tìm kiếm con mồi. Hươu… Chính là hươu… Bắn hươu thôi.

Đang cài tên để bắn, hắn nghe thấy hoàng hậu đang dẫn đầu hô lớn: “Có hổ! Tốt lắm!”

Lạc Tự Tuý nhìn theo, cách khoảng trăm trượng bên bìa rừng, một con mãnh hổ nhe răng gầm thét. Hắn còn chưa kịp nghĩ, con ngựa dưới thân đột nhiên hoảng sợ, trực tiếp chạy về hướng con hổ.

“Công tử!”

“Tê Phong nhị đệ!”

“Tê Phong nhị ca!”

“Lạc tiểu tứ!”

Ngựa phóng nhanh như gió, Lạc Tự Tuý nhịp tim hỗn loạn, bị ép nhìn thẳng vào tròng mắt con hổ trưởng thành đằng trước. Nháy mắt, đã không còn nghe thấy tiếng gọi sợ hãi phía sau.

Trong mắt hắn, chỉ có con mãnh thú chực chờ nhào tới, xung quanh yên tĩnh đến rợn người.

Không kịp nghĩ ai làm cho ngựa của hắn bị hoảng sợ.

Không kịp nghĩ ai có thể tới cứu hắn.

Vua của muôn thú trong mắt toàn là sát ý cùng tàn nhẫn làm cho hắn vô cùng sợ! Khiến hắn thấy sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt!

Không thể dựa vào ai! Thời điểm này cũng không có ai để dựa vào! Chỉ có thể chạy!

Nếu là người bình thường, lúc này đã sợ đến mức không thể động đậy, suy nghĩ tán loạn.

Nhưng Lạc Tự Tuý là ai?

Mặc dù không có tinh thần dũng cảm, lá gan cũng không lớn nhưng hắn luyến tiếc sinh mệnh, yêu sinh mệnh, chỉ dựa vào điều này đã khiến hắn tỉnh táo lại.

Ngựa vẫn đang lao đi điên cuồng, khoảng cách với con hổ càng gần.

Lạc Tự Tuý không cách nào điều khiển ngựa, chỉ có thể gắt gao kẹp chặt bụng ngựa, nằm rạp xuống lưng ngựa, lắp ba mũi tên, nhìn chằm chằm vào động tác của con hổ.

Sát ý trong mắt con hổ bỗng nhiên hừng hực, nhảy lên khoảng không phía trước, gào thét vồ tới.

Ba mũi tên cắn xé gió mà lao đi.

“Với lực cánh tay của Lạc gia, chỉ cần bắn trúng đầu hoặc bụng của con mồi, chắc chắn được.” Tam ca, ta chỉ có thể làm theo những lời mà ngươi nói.

Mũi tên xuyên qua bụng hổ, mãnh hổ rống lên một tiếng thảm thiết, từ giữa không trung rơi xuống, lại rơi đè xuống một người một ngựa. Ngựa hoảng sợ nhảy dựng lên, làm Lạc Tự Tuý té khỏi ngựa.

Lạc Tự Tuý không kịp phản ứng, lăn vài vòng trên đất rồi mới dừng lại.

Đau quá!

Có điều, không chết…

“Công tử!”

“Tê Phong quân!”

“Lạc tiểu tứ!”

“Tê Phong nhị đệ!”

Ngay lập tức, hắn được kéo lên từ dưới đất. Trong đầu ong ong, chỉ nghe tiếng Lê Tuần la lên: “Không sao chứ? Đau chỗ nào?”

“Không sao… Chân, chân trái hình như gãy rồi.”

“Đừng dùng sức.” Trên đùi được điểm vài cái, đau đớn giảm đi rất nhiều, Lạc Tự Tuý thở hổn hển.

Mới vừa rồi không biết sợ, hiện tại một thân đầy mồ hôi, tim đập không ngừng, chỉ cần hắn hốt hoảng, nếu không ngã ngựa chết, chắc cũng yên vị trong bụng cọp. Chỉ nghĩ đã khiến hắn rùng mình liên hồi, run đến nghiến răng nghiến lợi. Rốt cuộc là ai? Việc này nếu nói là vô tình thì không còn gì để nói.

“Lạc tiểu tứ! Gắng gượng! Không được hôn mê!”

Tuy rằng chân trái đã đỡ đau rất nhiều, nhưng đùi phải từ từ thấm ướt, chảy máu…

“Ngươi có biết là ai làm cho ngựa của ngươi hoảng sợ không? Tại sao đột nhiên như vậy? Chúng ta muốn giết con hổ nhưng cự ly của ngươi quá gần, ngựa lại chắn mất tầm mắt, không còn biện pháp nào để ra tay!”

“Không có… Ta cũng không biết.” Tầm mắt từ từ rõ ràng, Lạc Tự Tuý há miệng thở dốc.

Bốn phía dần dần vây thành một vòng tròn người, là chúng phi, hoàng tử công chúa, biểu tình không ai giống ai. Cấm vệ quân còn cách xa đây, may là tam ca không biết chuyện này, nếu không chắc chắn thân phận sẽ bại lộ.

“Công tử!” Lạc Vô Cực thúc ngựa lại gần bọn họ. Hắn khóc nãy giờ, trên mặt còn mấy vệt nước mắt, giọng nói có vài phần nghẹn ngào.

Lạc Tự Tuý miễn cưỡng cười, lắc đầu ý bảo không có việc gì. Hắn cúi đầu khóc càng lớn.

“Các ngươi tất cả giải tán! Tránh đường! Lê tướng quân! Tê Phong quân thương thế ra sao?” Hoàng hậu quát dẹp đường, thúc ngựa đi lên, cẩn thận quan sát thương thế của Lạc Tự Tuý. Tựa như nghĩ đến điều gì, giữa chân mày một mảnh lạnh lẽo.

Mọi người vội vã tản ra.

Lê Tuần nhẹ giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thương thế có chút nghiêm trọng, phải lập tức đưa về biệt viện.”

“Không nên chậm trễ! Người đâu! Cấp tốc trở về thông báo thái y chuẩn bị! Săn bắn kết thúc! Khởi giá biệt viện!” Hoàng hậu cầm tay Lạc Tự Tuý, thấp giọng nói, “Tê Phong quân, cố một chút. Ta ——-“

Đúng lúc này, từ trên không xuất hiện mười tên hắc y nhân, thừa dịp tất cả chú ý của mọi người đều tập trung vào Lạc Tự Tuý và Lê Tuần, giơ kiếm chém giết hơn mười binh sĩ cấm vệ, hướng hoàng hậu đánh tới.

Lê Tuần và hoàng hậu đều đang nhìn Lạc Tự Tuý, nhất thời không phát hiện nguy hiểm. Đến khi cảm nhận được sát khí thì thích khách đã ở ngay trước mặt, khiến cho hoàng hậu, Lê Tuần và Lạc Tự Tuý bị bao vây ở giữa, vung kiếm chém tới.

“Có thích khách!”

“Bảo vệ bệ hạ!”

“Có thích khách!”

Hôm nay là chuyện gì vậy? Hắn tránh được một tai hoạ, còn phải tránh cảnh chém giết nữa sao?

Hoàng hậu dùng cây cung cản trở được vài nhát kiếm, nhưng ngựa lại bị thích khách chém quỵ, té ngã trên đất. Hắn thử đứng lên, vừa đọc gì đó trong miệng, vài đạo ánh sáng chớp mắt từ người hắn bộc phát ra. Còn chưa kịp làm gì thêm Lê Tuần đã che chở hắn trong ngực, lại nhìn Lạc Tự Tuý đằng sau, ánh sáng cũng yếu đi bớt, chuyển thành một tầng gió nhẹ bảo vệ toàn thân ba người.

Ngay lúc hắn chần chừ, trăm mũi tên bay tới với khí thế sấm vang chớp giật, phá phong trận, bắn về phía ba người!

Lạc Tự Tuý chỉ cảm thấy cánh tay phải đau nhức, cả người được Lê Tuần ôm chặt lấy.

“Lê nhị ca!”

Tầm nhìn đều bị che khuất.

Hoàng hậu ánh mắt loé lên, ấn chặt phần bụng bên phải. Mũi tên kia đã cắm vào bụng, miệng vết thương ồ ạt chảy ra máu đen.

“Tạc Thiên!” Hoàng hậu hô to một tiếng, mấy đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, xung quanh mười tên thích khách bị sét đánh thành tro tàn. Nhưng mà không biết từ đâu trăm mũi tên đã gần trong gang tấc!

“Cẩn thận!”

“Phụ hậu!”

Một tiếng hô mãnh liệt, trưởng công chúa đột ngột lao ra, bảo vệ hoàng hậu, trên lưng trúng ba mũi tên!

Hoàng hậu thoáng ngẩn người, hai người đều ngã trên cỏ.

“Có gian tế! Nhanh tiêu diệt gian tế!”

Tiếp đó là cuồng phong cuốn qua, đất đá bay mù trời.

Lạc Tự Tuý bị gió thổi đến không thể mở mắt, dần mất đi tỉnh táo, mơ hồ cảm giác được mình bị người khác nửa kéo nửa ôm, cúi đầu chỉ nghe được tiếng gió vần vũ bên tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.