Vương Phi Tái Sinh

Chương 20




Băng Tâm đang ngồi trên nóc nhà để ngắm những ngôi sao đang sáng lấp lánh trên bầu trời cao. Chợt thấy Tiến Phong trong chiếc gương mình mang theo, cô khong quay lại mà nhìn len trời nói một cách hời hợt:- Muộn rồi còn tới đây làm gì?

Tiến Phong ngồi xuống cạnh cô và nói:

- Tôi len đây cũng phải có lí do à! Đây là nhà  tôi mà!

Băng Tâm thoáng buồn khi nghe được câu trả lời...

Băng Tâm đứng phắt dậy và nói:

- Vậy tôi không làm phiền anh! Con người " quá đáng " này về phòng đây!

Băng Tâm vừa bước đi thì bị một cánh tay giữ lại, Tiến Phong cất lời:

- Đừng đi! Tôi có chuyện muốn nói với cô!

Băng Tâm quay lại và ngồi xuống bên cạnh Tiến Phong.

- Nghe này! Tôi biết cô còn giận tôi chuyện tối nay! Cho tôi xin lỗi mà!- Tiến Phong chắp tay và làm bộ mặt hối lỗi

- Ai nói tôi còn giận chứ!- Băng Tâm vẫn tiếp tục nhìn lên trời nói.

- Vậy là cô hết giận hả?- Tiến Phong hớn hở

- Ừ! Mà nè, anh tìm được em trai rồi hả?

- Sao cô biết?

- Nãy tôi xuống đi dạo thì tình cờ thấy được thôi!

- Nè Băng Tâm, cô có thể kể chuyện gia đình cô được không?

- Gia đình tôi? Gia đình tôi thì có gì đâu mà đáng kể?- Băng Tâm thắc mắc

- Tôi muốn biết!- Tiến Phong trả lời một cách ngắn gọn súc tích

- Được, nếu anh muốn nghe tôi sẽ kể cho!

- Ừm!

- Mẹ tôi sinh ra hai chị em tôi là con gái nên ba vốn không ưa chị em tôi rồi. Khi tôi 6 tuổi còn Tiểu Như 4 tuổi thì trong 1 hôm mẹ tôi ngất xỉu, gia đình tôi đưa tới bệnh viện thì mới biết mẹ bị ung thư máu mà giấu mọi người, do phát hiện quá muộn nên khong chữa được nữa, thứ duy nhất mẹ để lại cho chúng tôi trước khi ra đi Vĩnh viễn là sợi dây chuyền của tôi và sợi dây chuyền của Tiểu Như- Vừa nói Băng Tâm vừa giơ sợi dây chuyền lấp lánh lên- Không ngờ sau đó ba tôi lại đi theo một người đàn bà mang tên là Thuỷ Tuyết giàu có, toi phải đi làm chật vật mới nuôi sống bản thân và em gái cho đến tận bây giờ. Tôi kể rồi đó! Tới lượt anh !

- Xem ra cô cũng đáng thương nhỉ, chuyện gia đình của toi như vậy nè. Gia đình tôi vẫn sống bình thường cho đến khi ba tôi phát hiện là tôi không phải là con ruột của ba tôi, Tiến Trung mới là con ruột thực sự, toi thực sự rất sốc, sau đó ba tôi đánh đập mẹ tôi rồi đuổi mẹ tôi và tôi ra khỏi nhà, mẹ tôi không độc ác, bà khong bỏ lại tôi mà mang toi theo. Đến năm tôi 10 tuổi thì mẹ mất, tôi được bà ngoại tìm thấy nuôi ở đây cho đến lớn thì may mắn được công ty của ba cô nhận làm nhân viên vệ sinh nhưng sau đó tôi nghỉ việc, tình cờ thấy cô và em gái đáng thương nên giúp đỡ thôi.

Thực ra câu chuyện của Tiến Phong chỉ đúng nửa đầu còn nửa sau sai bét!!!

- Mất mẹ từ nhỏ và cùng chung một mối hận cha nhưng có lẽ tôi khổ hơn cô nhỉ...

- Tại sao chứ?

- Vì ít nhất cô và em gái còn ở cạnh nhau, cùng lớn len. Còn hai anh em bị thất lạc tới mười mấy năm mới tìm lại được nhau mà!

- Nhưng anh đâu phải tự kiếm tiền làm việc giống như tôi! Tôi khổ hơn!

- Tôi khổ hơn!| Tôi khổ hơn!

Hai người cứ " Tôi khổ hơn " hoài cho đến khi Tiến Phong chốt bằng một câu:

- Chúng ta khổ như nhau!( T/g chưa thấy ai mà muốn mình khổ hơn người ta hết!@@)

- Nhờ tôi và Tiểu Như thì anh mới tìm được em trai chứ, khao tôi với Tiểu Như đi!

- Được, 2 ngày nữa đi! Nhưng cô phải GAXE với tôi!

- GAXE là gì?

- Là gọi anh xưng em đó

- Được!

Băng Tâm cười một cách vui vẻ, lâu lắm rồi cô mới cười như vậy. Băng Tâm dựa vào vai Tiến Phong một cách yên bình, nhìn ngắm lên bầu trời đầy sao một cách tuyệt đẹp.

Một đêm yên bình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.