Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 276: Thần dược xuất thế!




Hạ Tưởng thông báo cho Hoàng Kiến Quân, để y tổ chức lực lượng cảnh sát phụ trách trật tự trong hội hoa đăng, cam đoan không để xảy ra sự cố. Hoàng Kiến Quân đã cam đoan, nói rằng sẽ đích thân đứng ra phụ trách duy trì trật tự.

Vừa mới bố trí xong tất cả, không ngờ Trang Thanh Vân lại đến phòng làm việc.

Hạ Tưởng đứng dậy chào đón, thể hiện sự lễ phép, Trang Thanh Vân gật đầu đáp trả, không vòng vo mà trực tiếp nói:

- Tôi muốn xin anh nghỉ phép trước, 20 tháng 1 là sinh nhật của thị trưởng Hồ, phải trễ nửa ngày.

Hạ Tưởng cười híp mắt.

Trang Thanh Vân không phải đến xin phép, còn đến một tuần nữa, có ai lại xin sớm cả tuần? Cậu ta muốn ám chỉ gì đây.

Mặc kệ là Trang Thanh Vân tự đề ra hay là do ý của Hồ Tăng Chu, bữa tiệc sinh nhật của Hồ Tăng Chu, Hạ Tưởng nhất định phải đi. Nếu không thì hắn có vẻ quá lên mặt. Hơn nữa Trần Phong sắp rời chức, trên cơ bản Hồ Tăng Chu tiếp nhận chức vụ Bí thư đã là kết cục đã định, hắn cần phải hàn gắn lại mối quan hệ gần xa với Hồ Tăng Chu.

Những việc trong chính trị luôn luân phiên nhau, Hồ Tăng Chu là nhân vật số một, có tầm mắt cao, quyền lực lớn thì lòng dạ sẽ rộng rãi hơn, trong đấu tranh chính trị sẽ chiếm được vị trí có lợi, từ lập trường trung lập trước kia đổi thành đẩy mạnh phong cách chấp chính của mình, y phải đoàn kết một nhóm người.

Hiển nhiên, Phó Tiên Phong không phải là đối tượng để y đoàn kết.

Hạ Tưởng tỏ ra hiểu ý cười:

- Được, được, sinh nhật thị trưởng Hồ nhất định sẽ có nhiều bạn thân đến, nếu thị trưởng Hồ không chê bai thì đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến chúc thọ.

Trang Thanh Vân thấy Hạ Tưởng nghe tiếng đàn đã hiểu ý, cũng hiểu ý cười:

- Tôi nghĩ thị trưởng Hồ nhất định sẽ rất vui.

Lời nói của Trang Thanh Vân không phải là tùy ý nói, thái độ của y đại khái cũng là thái độ của Hồ Tăng Chu. Hạ Tưởng ít nhiều gì cũng hiểu được, Trần Phong rời chức, chắc chắn Hồ Tăng Chu cũng có nghe qua, nhưng Trần Phong rời chức không phải là trọng tâm mà trọng tâm là ai sẽ đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng.

Đúng rồi, rốt cuộc ai sẽ đảm nhiệm chức vụ thị trưởng, đây cũng là vấn đề mà Hạ Tưởng luôn đắn đo.

Vu Phồn Nhiên là Phó thị trưởng thường vụ, theo lý thì y là người đảm nhiệm, nhưng kinh nghiệm của y còn non nớt, thời gian đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng thường trực quá ngắn, bước thêm một bước lên vị trí Thị trưởng thì gần như không thể. Hơn nữa cho dù phía trên có người ủng hộ, miễn cưỡng lên chức cũng khó có người phục tùng.

Về cơ bản, khả năng Vu Phồn Nhiên đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng có thể loại bỏ, trừ phi xuất hiện các nhân tố bất ngờ.

Nếu đề bạt từ các ủy viên thường vụ đương nhiệm ở thành phố Yến thì ngược lại Phó Tiên Phong là người thích hợp nhất.

Là một Phó bí thư thành ủy, là nhân vật xếp thứ ba ở thành phố Yến, Phó Tiên Phong ở Thành ủy công tác cũng được hai năm rồi, về cơ bản mọi việc cũng coi như tốt, chủ yếu là cấp trên có người, lại có bối cảnh vững chắc, nếu cố gắng làm việc sẽ có nhiều hi vọng.

Phó Tiên Phong tiếp nhận chức vụ Thị trưởng sẽ không có lợi cho Hạ Tưởng. Là một trong những người mà Phó Tiên Phong căm ghét nhất, một khi Phó Tiên Phong ngồi chắc vị trí Thị trưởng thì đến lúc đối phó Hạ Tưởng tuyệt đối sẽ không nương tay. Bản thân là một Thị trưởng có quyền lực lớn hơn Phó bí thư, phạm vi quản lý cũng rộng hơn, Hạ Tưởng phải vô cùng cẩn thận.

Sau tết chưa nghe thấy Phó Tiên Phong có động tĩnh gì, Hạ Tưởng trong lòng suy tính nếu không nằm ngoài dự đoán thì Phó Tiên Phong chắc hẳn đang âm thầm vận hành vị trí Thị trưởng.

Hơn nữa, Hồ Tăng Chu không chừng đã nghe được tin tức gì, cũng đang gấp rút gia tăng thế lực của gã, bởi vì dưới thế lực lớn mạnh của Trần Phong, thân là thị trưởng có thể tạm thời liên kết với Phó Tiên Phong. Nhưng Trần Phong rời chức thì sau đó Phó Tiên Phong sẽ tiếp nhận chức vụ Thị trưởng, một khi gã nhậm chức Bí thư thì sẽ ở thế đối lập với Phó Tiên Phong. Vả lại gã cũng rất rõ bản tính của Phó Tiên Phong, hậu trường cứng rắn, thủ đoạn cứng rắn, nhất định sẽ là một thị trưởng có cường thế, Hồ Tăng Chu bị Trần Phong ức chế một thời gian dài, gã không muốn sau khi đảm nhiệm làm Bí thư thành ủy còn phải bị một Thị trưởng có cường thế ràng buộc.

Là người ai cũng muốn đứng ra làm chủ, ai cũng không muốn nghe theo người khác hoặc bị ép buộc làm một việc gì, nhất là một người có địa vị cao. Hồ Tăng Chu là người luôn phòng ngừa chu đáo, mượn cớ sinh nhật âm thầm thu gom lại lực lượng mà gã cho là có thể đoàn kết. Gã ở thành phố Yến đã mấy năm rồi, vị trí vẫn chưa đứng vững, nếu sau khi tiếp nhận chức vụ Bí thư treo danh hiệu Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, về cấp bậc thì đè trên đầu của Phó Tiên Phong, nếu còn bị Phó Tiên Phong áp bức, đừng nói là gã cảm thấy khó chịu mà lãnh đạo cấp trên còn nghi ngờ năng lực của gã. Trên, không được lãnh đạo tín nhiệm, dưới lại không được cấp dưới tôn trọng, Hồ Tăng Chu nhất định sẽ không ngồi im chịu trận.

Nhưng nếu Phó Tiên Phong đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng thì sẽ hình thành một hạn chế rất lớn cho Hạ Tưởng.

Như vậy, Hồ Tăng Chu đã bày tỏ thiện ý thông qua Trang Thanh Vân, hắn cần phải nắm chắc bàn tay hữu nghị mà Hồ Tăng Chu đưa ra.

Trang Thanh Vân vừa đi, Hạ Tưởng xem lại giờ thấy vẫn còn một khoảng thời gian mới đến nghi thức cắt băng khai mạc tết Nguyên Tiêu, hắn liền lấy điện thoại ra gọi cho Trần Phong.

- Biết anh gọi điện thoại đến, chắc chắn đã nghe được tin gì rồi.

Trần Phong liền cười mắng một câu:

- Biết là bình thường không có việc gì anh cũng không gọi điện hỏi thăm, phải đợi đến lúc nước đến chân mới nhảy.

Hạ Tưởng biết Trần Phong chỉ nói đùa, hắn không bao giờ làm những việc nước đến chân mới nhảy, làm việc gì luôn dự tính trước không bao giờ chậm trễ. Nếu không phải Hạ Tưởng lúc nào làm việc gì cũng đi trước người khác một bước thì cũng không có được như ngày hôm nay.

Nhưng việc Trần Phong rời chức đến tận bây giờ vẫn chưa rõ ràng, phải nói là đã giấu rất kỹ, có thể cấp trên không muốn kinh động đến nhiều người để tránh xảy ra chuyện phiền toái không đáng có.

Nhưng dù sao vẫn có người biết trước tin tức bên trong, trên đời không có gì là bí mật.

- Trên đời không có gì là bí mật, Bí thư Trần, không phải là tôi đã nghe được tin gì, chỉ là có người cố ý thông báo cho tôi biết.

Hạ Tưởng vốn đã quen những chuyện đùa thật thật giả giả của Trần Phong, liền cười ha hả:

- Vừa nãy Trang Thanh Vân có nói với tôi, phải xin phép nghỉ trước một tuần, bởi vì sinh nhật của Thị trưởng Hồ.

- Ha ha.

Trần Phong cười, lập tức hiểu ra:

- Chỉ là sinh nhật mà khiến cho anh liên tưởng đến quá nhiều chuyện, anh giỏi thật … Nói thật, tôi bị điều đi là đúng nhưng cụ thể đi đâu còn chưa quyết định, nói không chừng kéo dài thêm nửa năm, cũng có lẽ cấp trên đã sắp đặt xong vị trí cho tôi, năm ba ngày nữa là rời khỏi thành phố Yến cũng không chừng. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Bất kể Bí thư Trần đến đâu thì cũng là chức vụ cao hơn, tôi nhất định phải chúc mừng…

Hạ Tưởng ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:

- Quan trọng là…

- Quan trọng là người được chọn làm Thị trưởng, đúng không? Tôi biết anh không phải quan tâm tôi đi hay ở, mà là cục thế của thành phố Yến sau thời của Trần Phong.

Trần Phong giả bộ giận nói, rồi lại cười:

- Việc này bây giờ không nên nói, bây giờ thành phố Yến và tỉnh Yến điều chỉnh nhân sự, chỉ cần là vị trí quan trọng đều có nhân vật quan trọng quan tâm. Nghe nói, không những ứng cử viên cho chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đã kinh động đến Tổng bí thư, kể cả chức Thị trưởng thành phố Yến đều được Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng quan tâm với mức độ khác nhau.

Trần Phong tiết lộ tin tức không phải là tin đồn vô căn cứ mà là sự thật, bởi vì với cấp bậc của Trần Phong y có thể tiếp xúc được một số cơ mật quan trọng, nếu y tiến thêm một bước, không phải là Phó bí thư tỉnh ủy thì cũng là Phó chủ tịch, bắt đầu bước vào danh sách hậu bị của cán bộ cấp tỉnh. Sau khi mãn nhiệm, có hi vọng đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, trở thành quan lớn.

Hơn nữa Hạ Tưởng cũng biết rõ, nghe nói hậu đài của Trần Phong ở Bắc Kinh, bây giờ rất có thế, cũng có chỗ lên cao.

Lời nói của Trần Phong để lộ ra hai tin tức, càng khiến người ta muốn tìm hiểu sâu.

Ứng cử viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đã kinh động đến Tổng bí thư, cũng như đã khẳng định phỏng đoán của Hạ Tưởng. Tổng bí thư có phải là người ủng hộ thế các thế lực gia tộc hay không hắn không dám kết luận, quan trọng là ứng cử viên chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cần phải được bộ Chính trị thảo luận thông qua, nhưng không nhất định Tổng bí thư phải chú ý quan tâm đến một ứng cử viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.

Nhưng bây giờ đã kinh động đến Tổng bí thư, chứng tỏ mức đấu tranh đã lên một bậc, càng nói rõ, nhà họ Ngô gặp rất nhiều trở ngại, bằng không dựa theo phỏng đoán tự phụ của Ngô Tài Dương ứng cử viên đã được xác định, nhưng hiện tại vẫn đang giằng co, rất bất lợi cho nhà họ Ngô.

Nơi có ý vị sâu sắc thứ hai là ứng cử viên của chức Thị trưởng thành phố Yến, không ngờ lại khiến cho Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng quan tâm, càng chứng minh được vị trí của thành phố Yến trong con mắt của cấp trên ở trung ương càng ngày càng cao. Thị trưởng thành phố Yến tuy chỉ là cán bộ cấp phó tỉnh nhưng quyền quyết định vẫn là ở tỉnh Yến, Tỉnh ủy đề danh sau đó Hội đồng nhân dân thông qua, chỉ cần đưa cho Ban tổ chức Trung ương lập hồ sơ là được. Nhưng bây giờ Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng đều quan tâm với mức độ khác nhau, nên vẫn còn có ý thăm dò bởi vì không biết dụng ý của việc quan tâm của Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng là gì?

Đã đến cấp bậc như Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng thì không phải chỉ chú ý đến một việc mà thôi, một khi đã chú tâm thì là liên quan đến đại sự đến quốc kế dân sinh, hoặc là ảnh hưởng lớn đến sự việc chính trị, nếu không tuyệt đối không tới mức phải quan tâm.

Nói cách khác, Trần Phong còn chưa rời chức, vấn đề về ứng cử viên Thị trưởng đã bắt đầu cạnh tranh mà mức độ lại rất cao. Hiển nhiên, nếu Hạ Tưởng đoán không sai thì nhà họ Phó đã ra tay rồi.

Nhà họ Phó đoán cũng đã biết rõ nguyên nhân chậm trễ của vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nên đã không còn ôm hy vọng lớn nữa, vừa lúc có thể toàn tâm toàn ý tranh giành vị trí Thị trưởng của thành phố Yến, hơn nữa vị trí của Phó Tiên Phong bây giờ là ứng cử viên sáng giá nhất để tiếp nhận chức vụ Thị trưởng.

Đấu tranh chính trị tăng lên một tầng cao mới thì Hạ Tưởng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ, trình tự đấu tranh chính trị cao đến đâu thì cũng không ngoài ích lợi và cân bằng, lợi ích trước cân bằng sau, hoặc cân bằng trước lợi ích sau, hoàn toàn nằm ở lập trường chính trị khác nhau của mỗi người.

Hạ Tưởng mỉm cười, liền nhảy qua vấn đề ứng cử viên Thị trưởng:

- Bước sắp đặt tiếp theo của ngài, có manh mối gì không?

Hướng đi của Trần Phong, Hạ Tưởng không thể không quan tâm.

- Tạm thời hơi khó nói, khả năng lớn là sẽ đến Ủy ban trung ương Bắc Kinh, dù gì cũng không ở lại tỉnh Yến nữa.

Giọng điệu Trần Phong có chút lưu luyến, y ở tỉnh Yến không ít năm, vị trí quan trọng trong đời người cũng trải qua ở tỉnh Yến, còn có nhiều tình cảm đối với tỉnh Yến.

Ngắt điện thoại của Trần Phong, Hạ Tưởng ngồi rất lâu không nói gì. Mặc dù biết sớm muộn gì Trần Phong cũng rời chức, nhưng khi việc đến trước mắt trong lòng vẫn cảm thấy nặng trĩu, không phải là vì Trần Phong rời khỏi thì hắn không còn chỗ dựa trong Thành ủy nữa mà là vì quen biết lâu năm với Trần Phong quan hệ của hắn với Trần Phong rất tốt, cũng nhận được sự chiếu cố và quan tâm của Trần Phong.

Sáu giờ chiều, Thương mại Trường Cơ đưa xe đến tòa nhà Uỷ ban Thành ủy đón Hạ Tưởng và Lý Hàm đến cắt băng khai mạc lễ hội tết Nguyên Tiêu.

Lễ hội Nguyên tiêu bắt đầu từ ngày 14 tháng giêng, kéo dài 3 ngày đến rạng sáng 17 thì kết thúc. Cảnh vật chủ yếu được bố trí tại đường Viễn Cảnh, trải dài cả con đường, bởi vì quận Hạ Mã là quận mới, đường phố rộng lớn, bố cục hợp lý, Thương mại Trường Cơ chỉ cần một ngày một đêm là đã bố trí xong hội hoa đăng.

Hạ Tưởng và Lý Hàm cùng ngồi trên xe của Thương mại Trường Cơ, hai thư ký đều ngồi ở xe sau, Hạ Tưởng và Lý Hàm cùng ngồi chung là có chuyện muốn nói.

- Chủ tịch quận Lý, hết 15 tháng giêng là đa số những công nhân về quê đều sẽ lên làm việc lại, các dự án xây dựng ở quận Hạ Mã sẽ chào đón một cao trào mới. Quận ủy và Ủy ban nhân dân nhất thiết phải đến thăm viếng các công trường, an ủi công nhân, khích lệ tinh thần, đồng thời tăng cường ý thức an toàn cho các công trường, để tránh xảy ra sự cố nghiêm trọng.

Lý Hàm gật đầu:

- Bí thư Hạ nói đúng, tôi đã giao cho đồng chí Nguyên Thanh phụ trách cụ thể, cậu ta cũng đã bố trí kỹ càng.

Tạ Nguyên Thanh thật sự có quan hệ mật thiết với Lý Hàm? Ánh mắt của Hạ Tưởng sáng lên, hắn không để ý đến lập trường của Tạ Nguyên Thanh theo người nào, mà nhận thấy tính cách và cách thức làm việc của Tạ Nguyên Thanh không thích hợp đi động viên, an ủi công nhân, chỉ có Ngô Cảng Đắc là thích hợp nhưng chuyện nội bộ của chính phủ Hạ Tưởng không nên khoa tay múa chân, chỉ hàm súc nói một câu:

- Lúc trước Cảng Đắc đã làm ở cơ sở một thời gian dài….

Ngụ ý đương nhiên là Ngô Cảng Đắc rất thích hợp để hòa mình vào nhóm công nhân.

Lý Hàm nao nao, cười không nói gì.

Nghi thức cắt băng không có gì mới lạ, Hạ Tưởng và Lý Hàm cùng nhau lên sân khấu cắt đứt quả cầu vải, sau đó là tiếng vỗ tay vang dội, sau đó là bữa tiệc của Thương mại Trường Cơ chiêu đãi các nhân viên Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã. Ăn xong, hội hoa đăng tết Nguyên tiêu chính thức khai mạc.

Không thể không nói, lễ hội hoa đăng mà Nguyên Minh Lượng tỉ mỉ sắp đặt cũng có điểm nhấn, thoáng nhìn, các màu sắc của đèn lồng đua nhau khoe sắc, mỗi cái mỗi vẻ. Qủa thật có quang cảnh của một đêm gió đông thả hoa thiên thụ, ánh sao như mưa rơi, xe cộ tấp nập thoảng hương thơm, tiếng nhạc du dương, đèn lồng như ngư long nhảy múa, còn có đèn đuốc rực rỡ, ánh sáng lung linh, lại có nhiều người qua lại rất náo nhiệt trong tiếng hoan hô cười nói rôm rả, quả nhiên có cảnh tượng của thời hoàng kim.

Thân là quan phụ mẫu của quận Hạ Mã, Hạ Tưởng thấy tình cảnh như vậy trong lòng cũng yên tâm.

Sau cùng Hạ Tưởng dẫn đầu đoàn lãnh đạo quận Hạ Mã tán thưởng việc tổ chức hội hoa đăng tết Nguyên tiêu của Thương mại Trường Cơ. Bước đầu dự đoán, đêm đầu tiên có 50 ngàn lượt du khách, theo sau tin tức được phát sóng tối nay, số người trong ngày hôm sau sẽ tăng thêm.

Hạ Tưởng sau khi dặn dò xong, luôn dặn mọi việc phải chú ý đến an toàn, sau đó liền rời khỏi, tối nay Liên Nhược Hạm còn ở nhà đợi hắn.

Hạ Tưởng cho tài xế và Triều Vĩ Cương về nhà, hắn tự mình lái xe đến nhà Liên Nhược Hạm, nửa đường nhận được điện thoại của Khúc Nhã Hân.

- Lãnh đạo, tôi muốn báo cáo với ngài về việc liên quan đến Tập đoàn Tứ Ngưu, Chủ tịch Dương tuy đã đồng ý xây trang trại chăn nuôi ở quận Hạ Mã nhưng có một điều kiện…

- Điều kiện gì?

Hạ Tưởng không ngờ sự việc lại tiến triển nhanh như vậy, thuận lợi hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, cũng khiến cho hắn càng xem trọng khả năng làm việc của Khúc Nhã Hân.

- Chủ tịch Dương đã để ý miếng đất hoang là nơi tiếp giáp giữa quận Hạ Mã và huyện Thường Sơn, nói là rất thích hợp để xây trang trại chăn nuôi, còn miếng đất ở thôn Thành Tây, cô ấy muốn chỉ định chuyển nhượng cho Tập đoàn Chúng Đại!

Khúc Nhã Hân không rõ mục đích của Dương Quốc Anh là gì, tại sao Tập đoàn Tứ Ngưu và Tập đoàn Chúng Đại lại cùng xuất hiện? Tại sao lại chuyển nhượng miếng đất cho Tập đoàn Chúng Đại, cô ấy nghĩ mãi cũng không có lời giải đáp.

Hạ Tưởng đang lái xe nhanh như bay, nghe câu này xong lập tức giật cả mình, liền dừng xe lại, tiêu hóa tin tức kinh người mà Khúc Nhã Hân mang đến.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Tưởng cũng giống như phản ứng của Khúc Nhã Hân lúc đó, kinh ngạc mà khó hiểu, cũng vô cùng buồn bực giữa Tập đoàn Tứ Ngưu và Tập đoàn Chúng Đại không có làm ăn qua lại, tại sao Dương Quốc Anh lại ra mặt cho Trịnh Nghị? Chẳng lẽ Dương Quốc Anh đã âm thầm nhận lợi ích của Trịnh Nghị, hay là xuất phát từ nguyên nhân chính trị?

Dương Quốc Anh không chỉ là Chủ tịch Tập đoàn của Tập đoàn Tứ Ngưu, cô ấy cũng là nhân vật chính trị, cô ấy là cán bộ của doanh nghiệp nhà nước, có lập trường chính trị và lấy hướng đi chính trị là chuyện bình thường, nhưng giữa cô ấy và Trịnh Nghị có qua lại với nhau, việc đề xuất chuyển nhượng đất cho Tập đoàn Chúng Đại khiến cho Hạ Tưởng nghi ngờ rất nhiều, càng thêm một tia cảnh giác. Không ngờ hành động của hắn muốn bóp chết thứ sữa bột gây sỏi thận lại liên quan đến Dương Quốc Anh và Trịnh Nghị, hoặc có thể nói có quan hệ với Phó Tiên Phong, thật sự là có thu hoạch ngoài dự đoán.

Nếu Dương Quốc Anh không có quan hệ với Trịnh Nghị và Tập đoàn Chúng Đại thì cũng có liên hệ với Phó Tiên Phong, nếu không bà ấy cũng không đưa ra một yêu cầu xem ra không hợp lý và có lợi ích ngầm, Hạ Tưởng suy nghĩ một lúc rồi nói với Khúc Nhã Hân:

- Để tôi xem xét lại, sau này mới trả lời cho cô biết.

Trước khi Hạ Tưởng chưa hiểu được ý định của Dương Quốc Anh thì sẽ không liều lĩnh đáp ứng yêu cầu của bà ấy. Tuy Dương Quốc Anh chủ động đưa ra địa điểm rất hẻo lánh, gần như là đất hoang, cách xa thành phố, danh nghĩa là khu trực thuộc của quận Hạ Mã nhưng thực tế là miếng đất không ai quản lý của quận Hạ Mã và huyện Thường Sơn. Tuy là hẻo lánh, hoang vắng nhưng là ở dưới chân núi, tốn một ít thời gian và tiền bạc để sửa sang lại xây thành trang trại chăn nuôi cũng là một địa điểm không tồi, hơn nữa lại cách xa thành phố sẽ không ảnh hưởng xấu đến quận Hạ Mã.

Nhưng vấn đề là chắc chắn Dương Quốc Anh có mưu đồ khác, nếu không thì không thể bỏ một nơi tốt như vậy mà không dùng nhường cho người khác. Nhân vật chính trị trước đến giờ không có người tốt việc tốt, càng không có chuyện thể hiện phong cách.

Hạ Tưởng vừa nghĩ vừa lái xe đến Sâm Lâm Cư, rồi lại trực tiếp đến nhà Liên Nhược Hạm.

Bởi vì có Liên Nhược Hạm đến nên Liên Cư rộn vang tiếng cười, Vệ Tân đã đến từ sớm, trước là giúp dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, bố trí lại phòng ốc theo thói quen của Liên Nhược Hạm, toàn bộ căn nhà từ trong ra ngoài rực rỡ hẳn lên.

Hạ Tưởng chưa vào đến cửa đã thấy Liên Hạ chạy vội đến, luôn miệng gọi ba rất thân thiết, lao thẳng vào lòng, nhóc con càng lớn càng khỏe, Hạ Tưởng ẵm nó đưa cao lên đầu, xoay một vòng, chọc cho Liên Hạ cười không ngừng.

Buông Liên Hạ xuống đi vào phòng, phát hiện nhà Liên Nhược Hạm vẫn như trước, trong nháy mắt thời gian như quay ngược về quá khứ, quay về thuở xưa hắn và Liên Nhược Hạm mới quen biết nhau, lại nhìn thấy vẻ cười nhạt và ánh mắt đầy phức tạp của Vệ Tân, cùng với cách bày trí trong nhà đều theo phong cách của Vệ Tân, khiến Hạ Tưởng lại quay về vẻ ngẩn ngơ của ngày xưa.

Liên Nhược Hạm không khác xưa mấy vẫn kiểu dáng cũ, cười duyên dáng phảng phất như hoa sen trong nước, lẳng lặng nhìn Hạ Tưởng, Vệ Tân lại có ánh mắt phức tạp, hình như vừa u oán vừa bất đắc dĩ, nhìn thẳng Hạ Tưởng vài lần, cuối cùng cũng bế Liên Hạ lên lầu, giành không gian cho Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.