Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 273: Mao Vũ Hằng




Đương nhiên những lo lắng này cũng không phải nguyên nhân chính, nguyên nhân chủ yếu là gần đây siêu thị Giai Gia ở những nơi khác đang tăng tốc mở rộng, Phùng Húc Quang trở tay không kịp.

Hạ Tưởng cũng không ép buộc Phùng Húc Quang phải đến đầu tư vào dự án, sau khi đề cập qua một lần cũng không nói thêm. Con người Hạ Tưởng là đối với bạn bè luôn chân thành nhưng chỉ nói một lần, hiểu ý hay không là chuyện của người ta, hắn không bao giờ nhắc đi nhắc lại nhiều nếu không lại nói hắn có mưu đồ gì.

Ngày 15 Tháng giêng tuy Quận ủy không được nghỉ nhưng buổi chiều có thể về sớm trước hai tiếng. Lúc 3 giờ chiều, Hạ Tưởng thu dọn đồ đạc đang muốn về nhà, Liên Nhược Hạm ở thành phố Yến, cô bé Lê cũng đã đến Liên Cư, hôm nay là một ngày tốt để họp mặt, cũng là dịp để hắn được thư giãn, không ngờ lại có vị khách không mời mà đến.

Là Triệu Khang.

Triệu Khang vừa vào cửa liền có vẻ mặt hưng phấn:

- Bí thư Hạ, tôi đã có tài chính, chuẩn bị làm một việc lớn ở quận Hạ Mã, ngài đã nhận lời sẽ ra sức ủng hộ tôi mà.

Nói thật, Hạ Tưởng không mấy gì thích Triệu Khang, bởi vì y lừa đảo để lập nghiệp, không phải là người nghiêm túc trong công việc. Từ việc qua lại giữa y và Tường Bảo thì đã có kết luận, nói không chừng y còn có hành vi trốn thuế bất hợp pháp, nhưng Hạ Tưởng không phải quan tòa, cũng không phải tầng lớp thanh niên bất mãn, không biết nhận xét những chuyện quá khứ của người khác, hơn nữa còn phải nể mặt lão Cổ, hắn đành phải chiếu cố Triệu Khang trong giới hạn có thể.

- Có bao nhiêu vốn?

Hạ Tưởng ra hiệu cho Triệu Khang ngồi xuống, vẻ mặt thân thiết cười tủm tỉm:

- Có thể có tài chính từ công ty Tường Bảo thật không dễ, nghe nói tiền của công ty Tường Bảo không dễ lấy có phải không?

Triệu Khang hẳn là không nói dối, bởi vì y hoàn toàn không giống như lần trước, một bộ dạng đầy tự tin, hiển nhiên là hầu bao đã phồng lên:

- Đại khái không tới 100 triệu, đầu tư vào một khu có quy mô trung bình thì số vốn ban đầu cũng coi như là đủ rồi.

Y châm một điếu thuốc, vừa châm thì như nghĩ ra cái gì đó, liền đưa cho Hạ Tưởng một điếu:

- Bí thư Hạ cũng hút đi.

Hạ Tưởng xua tay:

- Không cần đâu, tiếp tục bàn việc chính quan trọng hơn.

Triệu Khang cất điếu thuốc, cười bí ẩn:

- Tiền của công ty Tường Bảo không dễ lấy, con người của Chương Tường Bảo rất xảo quyệt, lúc trước gã là đạo diễn nhạc kịch, không những biết diễn còn biết bố trí người khác diễn, rất khó dấy vào nhưng tôi có cách đối phó gã, bởi vì tôi nắm được nhược điểm của gã trong tay, công ty của gã có mưu mẹo, liên kết với một công ty ở tỉnh Lĩnh Nam lừa gạt thuế xuất khẩu...

Vừa nói xong, Triệu Khang mới ý thức được đã nói hơi quá liền vội cười, đổi đề tài khác:

- Bí thư Hạ, tôi có tài chính rồi, cũng đã tổ chức công ty ở Bắc Kinh theo lời của thủ trưởng, bây giờ là binh mã hùng hậu chỉ đợi lệnh của anh là lập tức đến quận Hạ Mã triển khai kế hoạch.

Lại lôi lão Cổ ra, hơn nữa còn tổ chức lại công ty? Hạ Tưởng cười đầy thâm ý, lão Cổ vẫn có lòng muốn bảo vệ Triệu Khang, mặc kệ là mất mặt cũng được, có nội tình cũng được, dù sao thì dụng ý của lão Cổ là sau khi Triệu Khang đạt được yêu cầu của ông ấy, vẫn hy vọng hắn có thể chiếu cố một cách thích hợp.

Hạ Tưởng cũng không muốn làm bẻ mặt lão Cổ, hơn nữa thấy con người của Triệu Khang rất sành đời lại có ưu điểm nói khoác, để hắn và Lý Hàm cùng tiếp xúc nhau có thể giúp Lý Hàm tăng thêm lợi ích, đồng thời cũng tạo ra nhiều vấn đề khó cho Lý Hàm.

Chẳng phải Dương Quốc Anh muốn sang nhượng đất ở thôn Thành Tây sao? Bà ấy không phải muốn mượn lực đẩy lực, mượn bàn tay thần kỳ của hắn hoàn thành một cú nhảy đẹp sao? Được, cứ để cho Triệu Khang trở thành một bàn đạp tốt đẹp, để xem Dương Quốc Anh, Lý Hàm hoặc Phó Tiên Phong và Trịnh Nghị ai có thể lật được Triệu Khang.

- Thôn Thành Tây có một miếng đất tốt cả ngàn mẫu, vốn dĩ tôi muốn cho anh 200 mẫu nhưng nghe nói Chủ tịch quận Lý có mục đích khác. Chủ tịch quận Lý tuổi đã cao, quản lý đất là việc của chính quyền tôi không tiện trực tiếp mở lời với ông ta…

Hạ Tưởng muốn nói nữa rồi lại thôi, chỉ một nửa, âm thầm quan sát vẻ mặt của Triệu Khang.

Thì ra Triệu Khang xuất thân là dân ngoại thương, tất nhiên biết rõ đủ loại mưu mẹo để tiếp xúc với các cán bộ chính phủ.

Không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, Triệu Khang lập tức hiểu được ngụ ý của Hạ Tưởng, cười ha ha:

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn lãnh đạo chỉ ra chỗ sai. Ý của tôi là, nếu Chủ tịch quận Lý gật đầu rồi lại báo cáo lại cho anh biết hẳn là mọi việc sẽ thuận lợi?

- Chủ tịch quận Lý mà gật đầu, đừng nói 200 mẫu, 300 mẫu cũng không vấn đề gì, tôi cũng sẽ không ngăn cản.

Hạ Tưởng lập tức cho Triệu Khang uống một viên thuốc an thần:

- Sự việc cụ thể tôi không tiện nhúng tay vào, nhưng khi đã báo đến chỗ tôi thì tất cả đều tốt cả.

- Vậy thì tốt quá rồi, vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của lãnh đạo.

Triệu Khang cười hì hì, từ trong túi lấy ra một bao thư:

- Một chút lòng thành, mong lãnh đạo đừng chê.

Sắc mặt Hạ Tưởng trầm xuống:

- Anh là bạn của lão Cổ giới thiệu đến, tôi nhận quà của anh chẳng phải là muốn khi lão Cổ gặp mặt thì mắng tôi sao? Mau cất đi, không được có lần thứ hai.

Hạ Tưởng không lấy một xu của Triệu Khang, hắn không thiếu tiền cũng không cần nhận lễ. Hắn giúp Triệu Khang bất luận là chuyện công hay chuyện tư cũng có lý do chính đáng, không phải chỉ vì nể lão Cổ mà không thể nhận lễ, còn vì nguyên tắc làm việc của hắn từ trước đến giờ cũng không nhận quà của bất cứ người nào.

Lấy đồ của người khác chùn tay, Hạ Tưởng không muốn vì một chút lòng tham mà ảnh hưởng đến sức phán đoán của hắn.

Triệu Khang nhìn mặt đoán lòng, thấy Hạ Tưởng nổi giận liền ngượng ngùng cười, cất lại bao thư:

- Tôi cũng là có tấm lòng thành thôi anh đừng bao giờ xem thường tôi, thật ra là tôi thật lòng thật ý… Hay là tối nay tôi mời anh ăn cơm? Cơm thì phải ăn, có đúng không?

Triệu Khang thật biết ăn nói cũng rất được việc, Hạ Tưởng càng yên tâm, xua tay cười nói:

- Cũng không phải người ngoài, đừng khách sáo, sẽ có ngày ăn cơm của anh nhưng không phải hôm nay. Hôm nay phải họp mặt ở nhà không thể cùng anh đi được.

Hắn chợt dừng lại, làm như tình cờ nói ra:

- Chủ tịch quận Lý nhà ở nơi khác, ông ấy làm việc rất tận tụy hẳn là sẽ không về sớm…

Nếu Triệu Khang nghe không hiểu ý của Hạ Tưởng thì y đã uổng công lăn lộn bấy lâu, lập tức tỏ ra vui vẻ ra mặt:

- Vậy để lần sau tôi sẽ mời Bí thư Hạ thì hơn…

Sau khi tiễn Triệu Khang, Hạ Tưởng đứng dậy đi ra khỏi phòng nói với Triều Vĩ Cương:

- Cậu gọi điện cho Kim Hồng Tâm bảo cậu ấy đi ra hành lang.

Triều Vĩ Cương không hiểu ý của Bí thư Hạ nhưng cũng làm theo.

Kim Hồng Tâm nhận được điện thoại cũng có chút mơ hồ, đi ra hành lang là có ý gì? Nhưng Bí thư Hạ đã dặn dò thì phải làm theo, y liền gác lại công việc dang dở, đẩy của bước ra vừa đúng lúc gặp ngay Triệu Khang ở hành lang.

Kim Hồng Tâm lòng dạ trong sáng, trong nháy mắt đã hiểu ra chuyện liền chủ động nói chuyện với Triệu Khang, chưa được mấy câu thì đã biết ý đồ của Triệu Khang. Kim Hồng Tâm rất nhiệt tình tiết lộ sở thích của Chủ tịch quận Lý, Triệu Khang nghe xong không kìm được vui mừng và rất muốn trở thành bạn tri kỉ với Kim Hồng Tâm.

Cuối cùng Triệu Khang được Kim Hồng Tâm mời vào phòng làm việc, lại nói chuyện cả buổi mới đi ra với vẻ vui mừng rạo rực, đi thẳng đến văn phòng của Chủ tịch quận.

Hạ Tưởng chỉ cần nhẹ tay gãy đàn thì người hiểu biết về nhạc tự nhiên sẽ hiểu ra ý nhạc bên trong dây đàn của hắn. Lúc này hắn đã lên ô tô rời khỏi Ủy ban nhân dân quận, thẳng tiến đến nhà của Liên Nhược Hạm.

Còn chưa đến Liên Cư thì nhận được điện thoại của Triều Vĩ Cương:

- Lãnh đạo, vừa nãy Chủ tịch quận Lý, chủ nhiệm Kim và Triệu Khang cùng nhau ra ngoài rồi.

- Tôi biết rồi.

Hạ Tưởng cười hiểu ý, trong lòng vô cùng khoan khoái. Có ba nguyên nhân khiến hắn thấy khoan khoái: Một là hắn còn chưa nhờ Triều Vĩ Cương chú ý quan sát hướng đi của Triệu Khang, Triều Vĩ Cương cũng biết phải làm làm gì trong khi không có sự ám chỉ của hắn, đúng là đã tiến bộ rất nhiều, trẻ nhỏ dễ dạy. Hai là Kim Hồng Tâm không những hoàn toàn hiểu ý đồ của hắn mà còn mượn cơ hội để phát huy để có thể cùng đi với Lý Hàm, cũng là một cán bộ có khả năng lĩnh ngộ đáng được bồi dưỡng thêm. Ba là Triệu Khang quả nhiên là được việc, không phụ lòng kỳ vọng của hắn, đã thành công kéo Lý Hàm xuống nước.

Thường đi ở bờ sông thì làm gì có lý do nào mà không ướt giày, Dương Quốc Anh đưa ra một vấn đề nan giải thì để cho Lý Hàm giải quyết là tốt nhất.

Đến nhà của Liên Nhược Hạm, còn chưa vào đến cửa là đã nghe thấy tiếng cười vang.

Hạ Tưởng đẩy cửa bước vào, hay thật, phòng khách đã ngồi đầy người. Tào Thù Lê và Hạ Đông thì không cần nói, còn có Vệ Tân, Lam Miệt, Phương Cách.

Hạ Đông bị Vệ Tân ôm hôn tới tấp, Lam Miệt có chút ghen tị nhìn chằm chằm Vệ Tân, muốn giành lại Hạ Đông nhưng lại hơi ngại, liền đến nựng Liên Hạ nhưng Liên Hạ không để ý tới Lam Miệt, vẻ mặt nghiêm túc xoay người bỏ chạy khiến Lam Miệt đành chịu không biết làm sao, đồng thời cô ấy xắn tay áo lên tỏ ra không phục nói:

- Thằng nhóc con này, còn dám giỡn mặt dì hả, xem dì xử con này.

Liên Hạ cười khanh khách xoay người bỏ chạy, Lam Miệt đứng dậy đuổi theo. Liên Hạ vừa chạy được mấy bước thì cắm đầu vào người của Hạ Tưởng, vội kêu to:

- Ba ơi cứu con! Ba ơi cứu con!

Làm cho mọi người cười nghiêng ngả.

Lam Miệt không chịu buôn tha, giành lại Liên Hạ từ tay Hạ Tưởng, giả bộ hung tợn mà uy hiếp nói:

- Để cho dì ẵm, dì cho ăn kẹo, không cho dì ẵm thì dì đánh vào mông đó.

- Không cho ẵm, không cho ẵm, ba sẽ bảo vệ con, dì không dám đánh vào mông ba đâu!

Tiểu Liên Hạ còn biết ỷ thế hiếp người, đưa Hạ Tưởng ra.

Đừng nói, nó đã nói đúng, Lam Miệt đương nhiên không dám đánh vào mông Hạ Tưởng, đành buông Liên Hạ ra, bất mãn nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Người bé tí như vậy thì đã hư rồi, giống y hệt ba con.

Bí mật của Hạ Tưởng không phải là bí mật, bên Liên Nhược Hạm có Vệ Tân biết, bên Tào Thù Lê có Lam Miệt biết, xem như đã đem ra ngoài chỗ sáng, người khác biết thì biết cũng là bí mật. Lam Miệt nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt phức tạp, hừ một tiếng:

- Rốt cuộc cũng là lãnh đạo hạnh phúc quá đúng không? Anh hạnh phúc là việc của anh, đừng có dạy hư Phương Cách là được.

Hạ Tưởng chẳng sợ Lam Miệt, liền đối chọi gay gắt:

- Hạnh phúc của anh xây dựng trên hai nền tảng, một là anh có sức hấp dẫn mãnh liệt, hai là nhà có vợ hiền, đàn ông hưng thịnh. Hai điểm này, Phương Cách đều không có đủ.

- Anh…

Lam Miệt tức đến trừng mắt, lại nghĩ không ra lời nào để phản bác lại, chỉ biết nói lại một câu:

- Đạt được lợi ích lại khoe mã.

Sau đó quay người bỏ đi.

Lam Miệt ít nhiều gì cũng có chút tức giận là vì có ý muốn bênh vực Tào Thù Lê, Hạ Tưởng đương nhiên biết rõ mới không so đo với cô ấy. Lam Miệt vừa quay đi Phương Cách lập tức đi đến, cười hi hi:

- Lãnh đạo dạy cho em biết làm thế nào để có thể xây dựng cục diện yên ổn đoàn kết tốt như vậy?

Xem đấy, là đàn ông ai cũng đều ao ước có vợ lớn, vợ bé cùng tụ họp lại chung sống hòa thuận, có ao ước là tốt nếu không đàn ông ngày nào cũng phải đối mặt với người vợ hung dữ thì làm sao còn muốn hướng tới một cuộc sống tốt đẹp?

Hạ Tưởng vỗ vai Phương Cách, thành khẩn nói:

- Anh có hai điểm cơ bản cậu phải nhớ kỹ, cái thứ nhất thì dễ dàng làm được, cái thứ hai thì độ khó cao hơn một chút. Đối với cậu mà nói thì hầu như là mục tiêu không thể hoàn thành…

Phương Cách với vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài:

- Ai cũng nói vợ xấu là bảo bối trong nhà, Lam Miệt cũng không xấu, mạnh mẽ có thừa nhưng không đủ dịu dàng, thường xuyên xúc phạm đến lòng tự ái của đàn ông. Đúng là sai một li đi một dặm, sau này tìm vợ xinh đẹp hay không không quan trọng, nhất định phải là người vợ dịu dàng hiền lành.

Hạ Tưởng và Phương Cách đi đến trước mặt Vệ Tân, Vệ Tân nhìn Hạ Tưởng nhoẻn miệng cười, trong nụ cười có một chút cô đơn và thương cảm, nhưng cũng cười và nói:

- Bí thư Hạ, nghe nói hội hoa đăng ở quận Hạ Mã rất đẹp, có phải buổi tối sẽ mời chúng tôi đi xem không?

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Được, không thành vấn đề. Khó có được một ngày mọi người họp mặt đông đủ như hôm nay, ăn cơm tối xong cùng nhau đi xem hội hoa đăng.

Phương Cách ngồi một bên nhìn chằm chằm Vệ Tân, chọc chọc Hạ Tưởng, nói nhỏ:

- Lãnh đạo, nếu tôi cưới Vệ Tân thì có thể nào có cục diện chung sống hòa bình không?

Sao Phương Cách lại có tư tưởng chủ nghĩa phong kiến mục nát như vậy? Hạ Tưởng liền nghiêm khắc dạy bảo Phương Cách:

- Đồng chí Phương Cách, tư tưởng của cậu phải nghiêm túc, phải tạo dựng nhân sinh quan và thế giới quan đúng đắn, chứ đừng cứ mãi suy nghĩ lung tung. Cậu đã cưới Lam Miệt rồi, làm sao lại cưới thêm Vệ Tân? Cậu không còn cơ hội nữa rồi.

Phương Cách chán nản vỗ vào đầu:

- Bị lừa rồi kết hôn quá sớm. Lãnh đạo, phải cho những người tội nghiệp như em một con đường sống, dù không thể thì cũng muốn mơ mộng một chút nếu không làm sao sống nỗi, phải không anh?

Sau đó y còn cả gan bắt tay với Vệ Tân, cười híp mắt:

- Vệ Tân, tôi đã sớm biết cô là một cô gái hiều hành chu đáo, rất tiếc, chúng ta không được gặp nhau khi tôi chưa lập gia đình!

Vệ Tân cười không nói gì cũng không tiếp lời của Phương Cách, chỉ oán hận nhìn Hạ Tưởng một cái.

Hạ Tưởng làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Vệ Tân, hắn tay trái ẵm Liên Hạ, tay phải ẵm Hạ Đông một hình tượng lão nông hạnh phúc, vui đến không khép miệng được. Hạ Đông vẫn còn ở trong giai đoạn bú sữa mẹ, đôi mắt cứ láo lia nhìn Hạ Tưởng rồi lại nhìn Liên Hạ, còn đưa tay ra bắt lấy Liên Hạ, Liên Hạ cũng không chịu thiệt đưa tay bắt lấy tay Hạ Đông, hiếu kỳ hỏi:

- Ba, nó là ai vậy?

- Là em của con đấy!

Trong lòng Hạ Tưởng nghĩ, bây giờ Liên Hạ còn chưa biết chuyện, Hạ Đông còn chưa biết nói, không biết khi lớn lên hai anh em có thể sống tốt với nhau hay không?

Phương Cách ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Hạ Tưởng rất hâm mộ, xoa xoa tay, chỉ thiếu điều muốn nhảy cẫng lên thôi. Không biết Lam Miệt đã đứng ngay sau lưng cậu ta từ khi nào, thình lình hỏi một câu:

- Có phải hâm mộ lắm không? Có phải muốn học theo anh ấy không?

Phương Cách chưa kịp phản ứng là Lam Miệt hỏi cậu ta, theo bản năng mà gật đầu:

- Đàn ông đều có ý chí hùng mạnh, ai mà không muốn trái ôm phải ấp…

- Ôm cái đầu của anh!

Lam Miệt đưa tay ngắt tai Phương Cách, nén giọng uy hiếp nói:

- Anh chỉ được nghĩ thôi, nếu dám làm thì coi chừng em không cần anh nữa đó.

Phương Cách làm bộ xin tha thứ, trong lòng lại nghĩ không cần còn tốt hơn, mình còn tuổi thanh xuân, tiền đồ còn dài làm sao mà không có con gái thích? Không cần nói xa, Vệ Tân là một ứng cử viên tốt nhất để làm vợ.

Dĩ nhiên trong lòng Phương Cách chỉ nghĩ vậy thôi, cậu ta đối với Lam Miệt vẫn rất có cảm tình. Tuy Lam Miệt thỉnh thoảng cũng hay ghen nhưng cũng trong phạm vi cậu ta chấp nhận được.

Tào Thù Lê thấy Hạ Tưởng ẵm hai đứa con trai vẻ mặt vui mừng khôn siết, liền đến bên cạnh giễu cợt hắn:

- Cảm giác ôm hai đứa con tốt hơn hay là ôm hai người đẹp tốt hơn?

Hạ Tưởng liền nói thật:

- Đương nhiên là con rồi. Có một câu nói rất hay, con là của mình, vợ là của người khác. Ý là đứa trẻ suốt đời vẫn là con của mình, vợ suốt đời là vợ của người khác thì tốt hơn…

Chưa nói xong, bàn tay trắng ngần của Tào Thù Lê đấm lên ngực của hắn:

- Ăn nói lung tung, còn vợ của người khác nữa, anh đúng là không biết đủ là gì?

Hạ Tưởng thì không có gì, biết cô bé Lê và hắn gây nhau, Liên Hạ không chịu, thở hổn hển nói với Tào Thù Lê:

- Không được đánh ba của con, cô là người xấu!

Liên Nhược Hạm cũng ở kế bên nghe Hạ Tưởng ăn nói xằng bậy liền đến gần đẩy Hạ Tưởng một cái:

- Gan càng ngày càng lớn đó nha! Được lắm, để xem em phải xử anh mới được.

Tiểu Liên Hạ luôn thiên vị Hạ Tưởng, cũng tỏ ra bất mãn với mẹ ruột của nó:

- Mẹ cũng không được đánh ba của con!

Vẻ ông cụ non của nó làm cho Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê cười nghiêng ngả.

Sức đe dọa của Liên Hạ không có uy lực, Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê không để ý đến nó nhưng Hạ Đông đột nhiên khóc thét lên làm mọi người giật mình, hai người đành buông tha cho Hạ Tưởng, đi dỗ Hạ Đông.

Ăn xong cơm tối, Hạ Tưởng và Phương Cách mỗi người một xe đi đến hội hoa đăng quận Hạ Mã, trên xe Hạ Tưởng có Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, còn có hai đứa con trai. Phương Cách liền kéo Vệ Tân lên xe, cậu ta liền có cảm giác vui mừng không kìm được, mơ đến một cuộc sống tốt đẹp khi có hai mỹ nữ làm bạn.

Ban đêm ở quận Hạ Mã, đèn hoa sáng như ban ngày, từ sớm đã chật kín người, chẳng còn chỗ để đậu xe, cũng may Hạ Tưởng có đặc quyền, trực tiếp chạy xe vào Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã.

Có thể nói hội hoa đăng quả thật rất đẹp lại rất ý vị, hơn nữa lượng người đến đã vượt qua cả dự đoán của Hạ Tưởng, nhìn dòng người chen chút nhau Hạ Tưởng ngầm cảm thán, xem như Nguyên Minh Lượng đã đi một nước cờ đúng, tuy y chỉ nghĩ cho bản thân nhưng cũng phải thừa nhận là y đã tổ chức buổi hội hoa đăng rất thành công, đã đạt được hiệu quả mong muốn, thậm chí còn có hiệu quả tốt hơn dự đoán.

Coi như Nguyên Minh Lượng đã làm một việc tốt cho quận Hạ Mã, Hạ Tưởng lắc đầu cười, hắn thân là Bí thư Quận ủy, trong việc này cần phải cảm ơn Nguyên Minh Lượng, mặc kệ chủ ý của Nguyên Minh Lượng là như thế nào thì quận Hạ Mã cũng đã chiếm được lợi ích thiết thực.

Người quá đông, Liên Hạ và Hạ Đông thì quá nhỏ, chỉ đi được một chút Hạ Tưởng đề nghị về nhà, được mọi người nhất trí tán thành.

Hạ Tưởng bế Liên Hạ đi phía trước, Tào Thù Lê bế Hạ Đông ở phía sau, Phương Cách và Lam Miệt ở giữa, Liên Nhược Hạm và Vệ Tân ở cuối cùng, dòng người quá đông, mới đi được mấy bước Liên Nhược Hạm và Vệ Tân bị đám đông xô đẩy đi lạc mất.

Hạ Tưởng cũng không để ý, vừa đi chưa được mấy bước đột nhiên nghe tiếng của Vệ Tân từ xa vang đến:

- Đồ lưu manh! Tránh ra!

Xảy ra chuyện rồi? Hạ Tưởng trong lòng hoảng sợ, xoay người giao Liên Hạ cho Lam Miệt rồi cùng Phương Cách nhanh chóng tách đám đông ra đi về hướng có tiếng của Vệ Tân, vừa đến nơi thì thấy có một người nằm dưới đất đang bị Liên Nhược Hạm đạp lên, nhưng bên cạnh Liên Nhược Hạm còn có hai người, ở phía kia có hai người đang kéo Vệ Tân lại!

Hạ Tưởng giận tím mặt, trong địa bàn quận Hạ Mã mà dám giở trò ngang ngược, quả thực là coi trời bằng vung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.