Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 258: Vì sao trường sinh?




- Tôi nghĩ vẫn phải bắt tay vào cơ sở linh kiện, Tập đoàn đã có nghị quyết và báo cáo khả thi, dự đoán giai đoạn đầu và bố trí nhân lực đã chuẩn bị xong, không thể bỏ dở giữa chừng.

Trịnh Nghị cầm chiếc điện thoại di động mới lên, nhìn số điện thoại Cổ Ngọc, trong lòng bực bội một trận không khỏi thốt ra:

- Tôi đầu tư cơ sở linh kiện cũng là vì tính toán lâu dài, hi vọng có thể giành đoạt được người phụ nữ tôi thích.

- Lại là phụ nữ?

Nguyên Minh Lượng quay mặt đi, vẻ mặt khinh miệt, không mặn không nhạt mà nói một câu:

- Chúc anh thành công.

Trịnh Nghị cũng cảm thấy Nguyên Minh Lượng không có hứng thú đối với việc riêng của gã, và cũng chú ý tới vẻ mặt khinh thường của y, nghĩ thầm rằng giả bộ cái quái gì mà giả bộ, đàn ông phấn đấu chẳng phải vì tiền và gái đẹp sao? Cũng đúng, có lẽ Nguyên Minh Lượng đã già, một vài chức năng nào đó của cơ thể bị thoái hóa cho nên đặc biệt ghen tị với tình cảm và sức chiến đấu mãnh liệt của người trẻ tuổi.

Ôi, lão già đáng thương, đã từng tuổi này rồi chỉ biết kiếm tiền mà không biết hưởng thụ. Ở cùng một chỗ với ông ta thật là chẳng có gì thú vị, Bí thư Phó sao vẫn chưa tới?

Cũng giống với suy nghĩ của Trịnh Nghị, Nguyên Minh Lượng cũng nhìn nhìn đồng hồ, Phó Tiên Phong tại sao vẫn chưa đến?

Phó Tiên Phong không phải không muốn đến mà là tạm thời không đến được, y đã gặp phải phiền toái.

Nói chuyện điện thoại với Hạ Tưởng xong, Phó Tiên Phong liền một mình chắp tay sau lưng tản bộ trong sân nhà họ Phó. Sau khi đi được mười mấy phút, điện thoại lại vang lên, y nghĩ Hạ Tưởng trả lời, vừa thấy dãy số điện thoại thì lập tức biến đổi sắc mặt.

Điện thoại là do Phó Tiên Tiên gọi tới.

Phó Tiên Phong hiện tại có phần sợ Phó Tiên Tiên, bởi vì Phó Tiên Tiên chẳng những không nghe lời y nói mà còn luôn luôn gây thêm phiền phức cho y. Cô rất ít gọi điện thoại cho y, bình thường mà gọi điện thoại thì chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Trong lúc tâm tư đang rối loạn thật không muốn nhận điện thoại của Phó Tiên Tiên nhưng lại không có cách nào khác, ai bảo cô ấy là cô em gái thân thiết duy nhất của y, Phó Tiên Phong liền nhận điện thoại:

- Lại làm sao vậy?

- Đồng chí Phó Tiên Phong, có một việc tôi muốn nhờ đồng chí giúp...

Giọng điệu Phó Tiên Tiên vẫn như trước đây, có phần trêu chọc, có phần bất cần đời:

- Đồng chí cứ nói là giúp hay không giúp trước đi?

- Rốt cuộc là chuyện gì, nỏi ra nghe trước đi.

Phó Tiên Phong đang sứt đầu mẻ trán, vừa lo nghĩ nhà họ Ngô lại lừa gạt nhà họ Phó, lại lo lắng nhà họ Khâu và nhà họ Mai không chịu hợp tác với nhà họ Phó. Chẳng may cùng một lúc xuất hiện bao nhiêu việc đang chưa biết phải làm thế nào? Y thật sự khổ sở, thật đúng là không có tâm trí đối phó Phó Tiên Tiên.

- Tôi không liên lạc được với Hạ Tưởng, phiền anh nói cho tôi biết số điện thoại của hắn, tôi tìm hắn có việc.

Phó Tiên Tiên mặc kệ sự buồn bực của Phó Tiên Phong.

- Em và Hạ Tưởng không quen thân, vì sao lại muốn tìm hắn?

Phó Tiên Phong tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý, biết Phó Tiên Tiên có thể còn muốn đi tìm Hạ Tưởng nhưng thật sự không nghĩ ra Phó Tiên Tiên tìm Hạ Tưởng có việc gì;

- Với lại, em cũng không phải không biết văn phòng của hắn, xin điện thoại làm gì?

- Tôi và Hạ Tưởng có thân hay không anh làm sao biết được?

Phó Tiên Tiên ngay lập tức nói lại Phó Tiên Phong một câu:

- Tôi chính là vì không muốn đến văn phòng của hắn để tìm hắn, mà muốn gọi điện thoại hẹn hắn ra. Thế nào, anh có ý kiến gì không? Có ý kiến gì thì tạm thời để đấy. Nói đi, có cho tôi biết số điện thoại hay không?

Trong nháy mắt Phó Tiên Phong thậm chí nảy sinh một ý tưởng hoang đường, cho Phó Tiên Tiên đi khuyên bảo Hạ Tưởng để Hạ Tưởng ra sức mà đi động viên Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong, chỉ cần Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong động lòng, khả năng hợp tác giữa hai nhà và nhà họ Phó sẽ tăng lên nhiều. Nhưng nghĩ lại, năm đó bởi vì y đã hiểu lầm Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên lên giường nên mới thẹn quá hóa giận. Hiện tại thì thật nực cười, không ngờ còn muốn đưa em gái đến, thật là một ý tưởng vô liêm sỉ.

Phó Tiên Phong đỏ mặt xấu hổ, do dự một lát, sợ Phó Tiên Tiên sẽ tiếp tục làm phiền, đành nói cho cô ấy số điện thoại di động của Hạ Tưởng.

Sau khi Phó Tiên Tiên ghi lại, nói một câu "Cảm ơn" rồi ngắt điện thoại, như thể y không phải là anh trai của cô mà là một người bạn xa lạ, khiến cho Phó Tiên Phong dở khóc dở cười.

May thay, điện thoại Phó Tiên Tiên vừa mới gọi xong thì điện thoại Hạ Tưởng rốt cuộc cũng gọi tới.

- Bí thư Phó, Trưởng ban Mai và Trưởng ban Khâu đang trên đường tới Bắc Kinh, sớm nhất là đêm nay, muộn nhất là sáng mai sẽ gặp mặt anh.

Câu đầu tiên Hạ Tưởng nói mang đến cho Phó Tiên Phong một liều thuốc an thần.

Phó Tiên Phong thở phào một hơi, không tự chủ được liên tục nói:

- Cảm ơn, cảm ơn anh, Hạ Tưởng.

Sau khi nói xong y mới ý thức được thái độ của chính mình đã hạ quá thấp, liền xấu hổ mà ho khan một tiếng, lại tỏ ra điệu bộ như thường:

- Chờ sau khi tôi được toại nguyện lên làm Thị trưởng, tình nghĩa của anh tôi sẽ mãi ghi tạc trong lòng.

Hạ Tưởng khách khí nói vài câu rồi ngắt điện thoại, hắn thật ra vẫn còn ở văn phòng chưa về nhà. Sắc trời đã tối dần, vừa rồi sau khi Khâu Tự Phong và Mai Thái Bình gặp mặt, trải qua hội ý khẩn cấp liền quyết định lập tức quay trở lại Bắc Kinh gặp mặt nói chuyện Phó Tiên Phong. Vì lợi ích trọng đại trước mắt, đối thủ ngày xưa cũng có thể cùng ngồi lại với nhau nhằm mưu cầu lợi ích chung, sự khác biệt và chia rẽ trước đây thì để bàn sau, cửa ải trước mắt mới là quan trọng nhất.

Đứng ở góc độ người ngoài cuộc nhìn vào hành động của Hạ Tưởng có lẽ cảm thấy khó mà hiểu được Hạ Tưởng vì sao lại giúp Phó Tiên Phong mà không giúp Ngô Tài Dương, dù sao Ngô Tài Dương cũng là cha của Liên Nhược Hạm. Thật ra trong lòng Hạ Tưởng hiểu rõ, hắn không phải không muốn giúp Ngô Tài Dương, cũng không phải đang giúp Phó Tiên Phong, chẳng qua là chạy theo trào lưu, tiện thể mà làm thôi.

Bởi vì vừa rồi hắn đã nói chuyện qua điện thoại với lão Cổ và Ngô Tài Giang, từ miệng của họ biết được quan điểm của trung ương, càng củng cố dự đoán của hắn, nhà họ Ngô muốn lấy chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là không thể làm được.

Bởi vì Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội đều tỏ thái độ kiên quyết phản đối.

Lời nói của Ngô Tài Giang vẫn có chút khéo léo:

- Anh hai có xu hướng quá mạnh mẽ, anh ấy muốn dùng chuyện này để xác lập quyền lên tiếng. Từ lập trường của nhà họ Ngô mà nói, cách làm của anh ấy không sai nhưng từ địa vị của tỉnh Yến ở trong nước về sau mà nói, nhìn vào biểu hiện lúc này của bốn nhà đều chen nhau nhúng tay vào sự vụ của tỉnh Yến thì vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thật ra lại là một vị trí khó nhằn, không nên nhận... Tôi không khuyên được anh ấy, ngay cả lời ông cụ nói anh ấy còn không nghe thì sẽ càng không nghe lời tôi, tôi rời xa Bắc Kinh đến tỉnh xa xôi một là nhường đường cho anh ấy, hai là cũng không muốn khiến cho nhà họ Ngô ở Bắc Kinh quá chướng mắt...

Ngô Tài Giang trước kia ở trong mắt Hạ Tưởng tuy rằng không đặc biệt, độc lập bằng Mai Thái Bình, tính cách cũng rất có cá tính riêng, hiện nay lại bởi vì Ngô Tài Dương nắm giữ cả quyền lực của gia tộc, cũng có nghĩa là khá âu sầu cô đơn. Cũng đúng, hai anh em nhà họ Ngô không thể cùng giữ những chức vụ cấp cao của tỉnh ở Bắc Kinh, cho nên Ngô Tài Giang mới đi đến tỉnh Ninh, một tỉnh vừa xa xôi lại lạc hậu, chính là vì không để cho người khác dị nghị. Chỉ có điều không nghĩ tới là y nhường đường mà Ngô Tài Dương dường như cũng không cảm kích, muốn liều mạng phân thắng bại ở vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tại tỉnh Yến.

Qúa cố chấp…

Hạ Tưởng khéo léo nói ra yêu cầu mà Phó Tiên Phong đặt ra, kỳ thật cho dù Phó Tiên Phong không đề cập tới Mai Thái Bình cũng sẽ sớm đề xuất. Xét đến cùng, kết hợp làm một là do Mai Thái Bình đề xuất trước, sau đó Phó Tiên Phong nhắc lại, hắn chỉ ở giữa truyền lời mà thôi. Nói trắng ra là, kết hợp hai nhà Khâu, Mai cộng với sự trợ giúp của nhà họ Phó, tuyệt đối không thể do Hạ Tưởng đề xuất trước tiên, nếu không đến tai Ngô Tài Dương lại trở thành hiểu lầm to lớn.

Ngô Tài Dương không cho phép người khác có một chút bất kính đối với y.

Ngô Tài Giang sau khi nghe xong lời Hạ Tưởng nói, mỉm cười:

- Đã sớm đoán biết là quá bức bách sẽ xuất hiện cục diện ba chọi một. Anh hai còn muốn liên kết với nhà họ Phó để đạt được mục đích của mỗi người, nhà họ Phó sẽ không tin tưởng nhà họ Ngô, đã nếm qua một lần thiệt thòi ai còn muốn tiếp tục ngã thêm một lần nữa? Cho dù là thành tâm hợp tác, nhà họ Phó cũng sẽ có ý đồ khác... Bất kể như thế nào tôi cũng chẳng muốn nhúng tay vào, làm tốt chức vụ Chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ này mới là nhiệm vụ cấp bách của tôi. Cách làm của anh cũng không có gì phải chê, không có anh ba nhà cũng sẽ liên kết với nhau, tôi cảm thấy cho dù ba nhà không liên kết lại thì nhà họ Ngô cũng sẽ không lấy được chức vụ đó.

Lời nói của Ngô Tài Giang để lộ ra một thông tin ẩn bên trong chính là Ngô Tài Giang cũng không quá xem trọng lần xuất chiêu này của nhà họ Ngô. Bản lĩnh của Ngô Tài Dương không thể so sánh với bản lĩnh phối hợp một sáng một tối của ông cụ Ngô, y ỷ vào thế mạnh mà hung hăng ép người quá đáng sẽ dẫn tới không ít người bất mãn. Theo Hạ Tưởng thấy, trí tuệ chính trị của Ngô Tài Dương vẫn còn kém một chút so với ông cụ.

Sau đó, Hạ Tưởng lại gọi điện thoại với lão Cổ, bóng gió dò hỏi lập trường của tầng lớp cấp cao ở trung ương. Tuy rằng lão Cổ nói không rõ ràng nhưng Hạ Tưởng đã có được kết luận từ thông tin mà lão Cổ vô tình tiết lộ, xuất phát từ góc độ cân bằng mà suy xét, nhà họ Ngô rất có khả năng sẽ nhận một thất bại to lớn trong sự kiện lần này.

Hạ Tưởng thở dài trong lòng, đáng tiếc Ngô Tài Dương không nghe lời hắn nói, cho rằng vị trí của hắn thấp thì lời nói không có trọng lượng, cho rằng hắn chẳng qua chỉ là một Phó giám đốc sở, cơ bản không có con mắt nhìn bao quát cả thiên hạ. Hắn là Phó giám đốc sở không sai, nhưng chớ quên hắn có mối quan hệ phức tạp rắc rối với bốn đại gia tộc, hắn còn quen biết lão Cổ, ở tỉnh Yến hắn còn có mạng lưới quan hệ dày đặc và chủ yếu chính là hắn vừa có muôn vàn mối quan hệ với bốn đại gia tộc, lại có thể phân tích vấn đề dưới góc độ là người ngoài cuộc.

Người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Cũng có lão Cổ làm đại biểu cho một thế lực khác, luôn có ý dẫn dắt hắn đi một con đường không giống bình thường, Hạ Tưởng liền hiểu được, quan hệ giữa hắn và bốn đại gia tộc là điểm tựa lớn nhất của hắn, đồng thời lại là nguy hiểm lớn nhất của hắn, bởi vì đi dây cước nếu đi tốt thì biết đâu có thể đi ra một con đường sáng lạng, còn đi không tốt sẽ ngã xuống vách núi sâu vạn dặm.

Bất kể như thế nào, ít nhất trong giai đoạn hiện tại lựa chọn của hắn là đúng đắn, nhà họ Ngô không lấy được chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thì tốt, nếu cưỡng ép mà lấy được thì đối với nhà họ Ngô mà nói chưa chắc là việc tốt, sẽ khiến rất nhiều người đề phòng từng bước đối với nhà họ Ngô gia về sau.

Dù sao việc của hắn đã làm xong, Ngô Tài Dương biết cũng tốt, không biết cũng tốt, sau này có trách hắn hay là thù hận hắn hay không hắn cũng không có cách nào khác. Bởi vì có hay không có hắn ba nhà Khâu, Mai, Phó cũng sẽ liên kết lại, cho dù ba nhà có không liên kết thì theo như lời của lão Cổ, cũng sẽ có người ra tay ngăn cản nhà họ Ngô gia đạt được mục đích.

Chỉ có điều không biết lúc Ngô Tài Dương đối mặt với thất bại thì có tức điên lên không?

Tối nay, đối với rất nhiều người mà nói nhất định là một đêm không ngủ, bởi vì cuộc tranh giành hai vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và Thị trưởng đã tới trạng thái căng thẳng tột độ, tới mức vô cùng cấp bách.

Nếu không Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong cũng đã không phải quay trở về Bắc Kinh ngay trong đêm!

Sau khi Phó Tiên Phong nhận được điện thoại của Hạ Tưởng thì lập tức gọi điện thoại cho Phó Bá Cử. Phó Bá Cử nghe được động tĩnh của hai nhà Mai, Khâu, suy nghĩ một lúc rồi xét thấy nhà họ Ngô từng có tiền lệ gài nhà họ Phó một lần, hơn nữa thực lực nhà họ Phó và nhà họ Ngô không ngang nhau, không dám cam đoan sự việc sau khi thành công sẽ thu được lợi ích, ông ta liền đồng ý với sự bố trí của Phó Tiên Phong:

- Ta sẽ trả lời Ngô Tài Dương trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trong lần liên kết này của nhà họ Phó và nhà họ Ngô, hay là về vấn đề liên kết của hai nhà Mai, Khâu, Phó Tiên Phong đã thắng một lần. Trong lòng Phó Bá Cử cũng biết rõ trong việc tranh giành quyền chủ đạo, Phó Tiên Phong vì được ông cụ yêu thích nên chiếm ưu thế không ít.

Phó Bá Cử cũng không phải người không biết nhìn được đại cục, đối với nhà họ Phó mà nói lúc này vấn đề mấu chốt nhất là để Phó Tiên Phong lên làm Thị trưởng, nếu Phó Tiên Phong vừa có thể thuận lợi lên làm Thị trưởng, lại không để cho nhà họ Ngô thuận lợi lấy được ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thì đương nhiên là việc tốt đáng mừng.

Phó Bá Cử lập tức liền gọi điện cho Ngô Tài Dương:

- Tài Dương, hôm nay trong người tôi hơi khó chịu nên sẽ không đến cùng ăn tối...

Vốn định chờ hôm nay quyết định công việc hợp tác, Ngô Tài Dương vừa nghe Phó Bá Cử nói thì biết sự việc đã thất bại, kiềm chế sự tức giận trong lòng:

- Được, sau này bàn sau vậy.

Ngắt điện thoại, ông ta đi đi lại lại trong phòng vài vòng, chỉ cảm thấy trong lồng ngực một cơn giận không có chỗ giải phóng. Thật đáng giận, nhà họ Ngô đã hạ thấp thân phận chủ động đề nghị hợp tác với nhà họ Phó, nhà họ Phó cũng hay thật, không ngờ đã không tiếp nhận, thật sự là đủ lông đủ cánh rồi không xem nhà họ Ngô ra gì nữa!

Sau cơn thịnh nộ, Ngô Tài Dương lại bỗng nhiên ý thức được nhà họ Phó cự tuyệt hợp tác với nhà họ Ngô vào phút cuối chắc chắn là có cửa khác. Chẳng lẽ nói sự việc sắp quyết định, mà cuối cùng nhà họ Ngô lại nhận thất bại trong gang tấc?

Ngô Tài Dương ngồi không yên, vội vàng gọi mấy cú điện thoại ra ngoài nhưng không nhận được tin tức xác đáng. Ông ta vô cùng nôn nóng, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, lục lọi trong danh bạ điện thoại, rốt cục tìm được số điện thoại của Hạ Tưởng, do dự một chút rồi nhấn số.

- Hạ Tưởng, cậu và Mai Thái Bình, Khâu Tự Phong có quan hệ chặt chẽ, có biết việc hai người bọn họ đang cùng mưu đồ việc gì bí mật hay không?

Câu hỏi của Ngô Tài Dương hơi đột ngột, giọng điệu cũng có chút bức thiết, hơn nữa rất trực tiếp, hơi không tương xứng với thân phận của ông ta. Rõ ràng, ông ta đã có chút sốt ruột.

Sốt ruột mới là bình thường, chứng tỏ ba nhà liên kết thật sự có sức mạnh đáng sợ, nhà họ Ngô có thế lực lớn đi nữa nhưng lúc thật sự gặp phải tình thế ba chọi một cũng sẽ bối rối.

Hạ Tưởng đối với Ngô Tài Dương cũng có cảm xúc vô cùng phức tạp, một mặt không thích phong cách làm việc luôn ép người quá đáng của ông ta, mặt khác ông ta lại là cha của Liên Nhược Hạm, ông ta và hắn là hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời của Liên Nhược Hạm, không nói là đã không có tiếng nói chung mà còn có khả năng đứng ở phe đối lập. Kỳ thật hắn cũng không muốn có xung đột cùng Ngô Tài Dương, chung sống hoà bình mới là nội dung cần phát triển nhưng Ngô Tài Dương rất bảo thủ, mọi chuyện đều lấy sở thích của y làm nguyên tắc tuyệt đối. Tuy rằng bản thân chỉ là một Bí thư Quận ủy, cũng có lập trường chính trị của riêng mình.

- Tôi… cũng không nắm rõ lắm, chỉ nghe nói Trưởng ban Mai và Trưởng ban Khâu vừa mới gặp mặt, sau đó cùng nhau quay về Bắc Kinh. Rốt cuộc là vì việc gì tôi cũng không biết.

Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, cho Ngô Tài Dương một câu trả lời nửa thật nửa giả. Thật là, hắn nói ra chân tướng sự việc Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong quay về Bắc Kinh, giả chính là hắn giấu diếm việc hắn biết nội tình hai người quay về Bắc Kinh là vì cái gì.

-...

Ngô Tài Dương im lặng trong giây lát, đột nhiên nói một câu khiến Hạ Tưởng hết sức kinh ngạc:

- Sự phát triển hiện tại của quận Hạ Mã dường như cũng không tệ lắm nhưng nếu thêm một ngọn lửa làm lửa cháy mạnh hơn thì chiến tích của cậu không chạy đâu được, không cần nhiều lắm, chỉ cần hai ba nhà truyền thông liên tục đưa tin về các thành tựu của quận Hạ Mã thì thử nghĩ xem có thể tạo ra một sự kiện nóng hổi hay không...

Giọng điệu của Ngô Tài Dương hơi có ý tứ mời mọc đơn thuần, tuy nhiên nghe đến tai Hạ Tưởng, liền trở thành sói xám Khôi Thái Lang cầm cà rốt dụ dỗ chú cừu Hỷ Dương Dương, cà rốt có hương vị ngon ngọt nhưng phía sau vị ngon cũng là một cái bẫy.

Hạ Tưởng liền nhẹ giọng cười:

- Cảm ơn ý tốt của Bộ trưởng Ngô. Quận Hạ Mã hiện tại vừa mới bắt đầu có được một chút thành tích, vẫn chưa đến lúc tự đắc chí.

Ngô Tài Dương không nghĩ Hạ Tưởng sẽ từ chối ngay, trong lòng không vui và nói:

- Nếu tôi không đoán sai thì nhà họ Khâu và nhà họ Mai đang trợ giúp nhà họ Phó. Sau khi Phó Tiên Phong lên làm Thị trưởng thành phố Yến, người đầu tiên y sẽ đối phó chính là cậu, chẳng lẽ cậu không nghĩ đến hậu quả sao?

Hiện tại lại bày cho hắn quan hệ thiệt hơn? Trước kia lúc nhà họ Ngô muốn cùng nhà họ Phó liên kết, Ngô Tài Dương đâu có để ý gì đến việc Phó Tiên Phong đảm nhiệm chức Thị trưởng sẽ mang đến ảnh hưởng bất lợi gì đối với hắn? Có lẽ Ngô Tài Dương chỉ nghĩ về ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và thể diện của nhà họ Ngô, hiện tại bị áp lực ba nhà liên kết bức bách, Ngô Tài Dương mới dùng lý để làm động lòng người khác thì đã muộn rồi!

Hạ Tưởng ngược lại không phải oán giận Ngô Tài Dương cái gì mà là cảm thấy Ngô Tài Dương trên phương diện quan hệ qua lại với người khác quá để ý đến thân phận, không bỏ được vẻ kiêu ngạo, dễ gây mất điểm. Con người một khi đã lên tới một cấp độ nhất định đều sẽ tỏ hòa nhã dễ gần, cho dù là giả bộ cũng được, hay chỉ là thói quen trở thành tự nhiên, tóm lại nhất thiết phải lấy thái độ thân thiện ra mới có thể khiến cho người khác có cảm giác thân thiết.

Không khiến cho người ta cảm giác được sự thân thiết sẽ rất khó lôi kéo một nhóm cấp dưới trung thành. Trong quan trường, sự thành công không chỉ cần có cấp trên coi trọng, còn phải có một nhóm đoàn kết làm đồng minh bên người, càng phải có một nhóm cấp dưới trung thành. Trên thực tế nghiên cứu kỹ càng cũng có thể đưa ra kết luận, xưa nay rất nhiều quan lớn bị thất thế đều là bị cấp dưới tố cáo nên cuối cùng mới thất bại.

Nói cho cùng, Ngô Tài Dương đối với cấp trên có thái độ gì, Hạ Tưởng không nắm rõ lắm nhưng từ thái độ của ông ta đối với chính mình là có thể sơ sơ phỏng đoán ra thái độ của ông ta đối với cấp dưới, nghiêm túc quá thừa lại không đủ mềm mỏng, không nói là chưa đủ thân thiết mà còn khiến cho người ta không cảm nhận được khía cạnh thân dân của một vị lãnh đạo cấp cao.

- Sự việc vượt ra ngoài khả năng của tôi, tôi chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

Ngô Tài Dương từ đầu đến cuối không có thành ý, Hạ Tưởng cũng chỉ có thể lá mặt lá trái, vả lại lời hắn nói cũng là lời nói thật, hắn chỉ có tác dụng thúc đẩy từ bên trong chứ không có tác dụng quyết định. Nếu hắn ra mặt ngăn trở hai nhà Khâu, Mai hợp tác với nhà họ Phó, trừ phi là châm ngòi ly gián mới có thể khiến ba nhà ngờ vực nhau vô căn cứ cũng có thể cuối cùng sẽ không thể hợp tác thành công, nếu không thì cũng không có cách nào khác. Nhưng châm ngòi ly gián không phù hợp với nguyên tắc đối nhân xử thế của hắn, hắn sẽ không đi làm sự việc hại người mà không có lợi cho mình, hơn nữa châm ngòi ly gián một lần thì dễ, sau khi bị ba nhà ghi hận muốn đạt được sự tín nhiệm của hai nhà Khâu, Mai một lần nữa thì còn khó hơn bắc thang lên trời.

- Nhược Hạm muốn đi Mỹ...

Ngô Tài Dương đột nhiên chuyển đề tài, không đầu không đuôi mà nói một câu, lại dừng một lát rồi mới nói,

- Không có việc gì nữa, cứ như vậy đi.

Ngắt điện thoại, Hạ Tưởng nhìn vào điện thoại một lát, ngán ngẩm lắc đầu cười. Thật đúng là một ngày rối ren, chẳng lẽ tối nay sẽ còn phát sinh thêm sự kiện trọng đại gì chăng?

Đương nhiên sẽ phát sinh sự kiện trọng đại, bởi vì Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong đều nhất quyết quay về Bắc Kinh, chắc chắn sẽ lại có một phen tính toán so đo và cò kè mặc cả, và cả vô số va chạm về lợi ích. Nói một cách chính xác, nếu cuộc đấu tranh giữa các ứng cử viên của chức Thị trưởng thành phố Yến và chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đi đến thời khắc cuối cùng và có kết quả như đã đề cập, thì nếu để Hạ Tưởng biết được cuộc gặp gỡ tại Liễu Ám Hoa Minh ở Bắc Kinh mới là sự việc khiến hắn lo lắng nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.