Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 62: Chương 62:




Lâm Hạo Sơ bỏ lại ánh mắt u oán của ai kia vừa đi vừa nghĩ tên đó lúc nào da mặt cũng dày như tường thành thế nhưng khi nãy khi cho rằng hắn muốn hôn thì lại thẹn thùng đỏ mặt đáng yêu?!

Cái thứ này, sao lại đáng yêu vậy chứ!

Lâm Hạo Sơ một đường đi xe đến Thạch gia nhưng không đi vào, mà chỉ tính đưa quà cho bảo vệ ở Thạch gia.

Lúc này Thạch Tử Thần lại trùng hợp lái xe về, Lâm Hạo Sơ liền phất tay chào anh.

Sắc mặt Thạch Tử Thần bỗng dưng cứng đờ, sau một lúc do dự mới đi tới chỗ Lâm Hạo Sơ.

“Anh Tử Thần, thí nghiệm của anh đã làm xong rồi sao?”

“Hả? Ừ.” Thạch Tử Thần theo bản năng tránh ánh mắt Lâm Hạo Sơ, tầm mắt có chút mông lung.

Lâm Hạo Sơ từ trong túi lấy ra bộ sách Anh Quốc cổ điển đưa tới tay Thạch Tử Thần: “Anh Tử Thần, đây là quà sinh nhật em chuẩn bị cho bác Thạch, lúc đưa anh cứ nói là do anh mua là được.”

Thạch Tử Thần giật mình, nhìn sách liền biết Lâm Hạo Sơ nhất định đã rất mất công sức mới mua được nó.

“Tiểu Sơ…” Thạch Tử Thần nhìn chăm chú Lâm Hạo Sơ, nhịn không được nhớ lại dáng vẻ khi anh năm tuổi, Lâm Hạo Sơ vẫn còn trong tã lót.

Sau này Lâm Hạo Sơ dần dần lớn lên, khi đó hắn tuy rằng tuổi anh không lớn nhưng vẫn nhớ được khi Lâm Hạo Sơ học bò, rồi biết đi, và cả dáng vẻ của hắn lúc chạy trốn…

“Cám ơn em, Tiểu Sơ.” Thạch Tử Thần nói xong, nhịn không được vẫn giống lúc trước vươn tay muốn sờ cái đầu mềm mại của Lâm Hạo Sơ nhưng lại nhớ ra gì đó mãnh liệt thu tay về.

“Làm sao vậy?” Lâm Hạo Sơ không hiểu.

“Không có việc gì, buổi chiều sau khi rời khỏi bệnh viện anh bị dị ứng, không biết có phải là không cẩn thận tiếp xúc với bệnh gì hay không, chờ ngày mai đến bệnh viện da liễu khám.” Thạch Tử Thần giải thích.

Lâm Hạo Sơ biết Thạch Tử Thần là lo lắng lây bệnh cho hắn, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ Thạch Tử Thần cũng quá xui xẻo? Đi bệnh viện một chuyến lại bị lây bệnh ngoài da?

(Người nào đó trong bệnh viện: “Cho mi sờ vợ ta! Hừ hừ!”)

Lâm Hạo Sơ không khỏi có chút lo lắng cho Thạch Tử Thần nhưng vẫn không ở lại thêm. Hắn nên sớm quay lại bệnh viện chăm sóc cái người đang giận dỗi, nhân tiện bị cái đồ không biết xấu hổ đó đùa giỡn trải qua cuộc sống phu phu hạnh phúc…

Thời gian tiến dần đến mấy ngày sau.

“Đây là bạn của Tiểu Sơ phải không, tên là Tả Trạm Vũ hả?”

Khi Lâm Hạo Sơ liên tục một tuần vì chăm sóc Tả Trạm Vũ mà ở lại bệnh viện không về nhà thậm chí ngay cả đi học cũng xin nghỉ thì hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên cuối cùng cũng không nhịn được để người giúp việc mang theo một đống lớn thuốc bổ đến vào bệnh viện thăm Tả Trạm Vũ.

“Chào dì, chào anh.” Trên giường bệnh, Tả Trạm Vũ lễ phép chào hỏi, trên mặt còn mang theo vệt đỏ ửng khả nghi.

Lâm Hạo Sơ đứng phía sau bọn họ nhìn Tả Trạm Vũ thế mà còn thật sự giả vờ tạo dáng con dâu xấu gặp mẹ chồng liền nhịn không được muốn cười.

Đương nhiên Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đều bị diễn xuất nhập vai của Tả Trạm Vũ □□ lừa. Sau khi xác nhận quan hệ của Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ như mình mong muốn không thể cho ai biết, Chu Văn Vận trong nháy mắt mặt mày hớn hở giống như một người mẹ thân thiết dễ gần dịu dàng an ủi: “Con đừng lo lắng, dì và anh nó đều là người cởi mở, hiện tại đã thế kỷ hai mươi mốt, đồng tính luyến ái còn được Hà Lan chấp nhận cho kết hôn!”

Nói xong bà ta liền xoay người, hơi có chút chỉ trích nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ nói: “Tiểu Sơ con cũng thật là, giấu diếm mẹ và anh con lâu như vậy!”

Khi nói những lời này Chu Văn Vận còn thật sự bày ra dáng vẻ bề trên, tự cho là Lâm Hạo Sơ yêu cầu người mẹ là bà ta tán thành chuyện tình cảm này.

Đối với cái này, Lâm Hạo Sơ chỉ muốn cười lạnh ở trong lòng.

Còn khai sáng? Bà già này khi nhìn thấy con trai mình làm tình với đàn ông còn tức giận đến mức chỉ hận không thể bóp chết con mình, hiện tại hắn – đứa con không phải máu mủ là đồng tính luyến ái bà ta ngược lại khai sáng.

“Đúng đấy! Tiểu Sơ, chuyện này sao em có thể giấu mẹ và anh? Chúng ta không phải người một nhà sao?” Lâm Bác Hiên đứng một bên cũng mở miệng phụ họa, tiếp theo lại như có chuyện lạ nói: “Tiểu sơ, Trạm Vũ, hai người nhất định phải quý trọng lẫn nhau, dắt tay cùng đi cả đời, cũng đừng chơi đùa như trẻ con hiểu chưa?”

“Đã biết.” Lâm Hạo Sơ đương nhiên phối hợp với hai mẹ con nhà này ngoan ngoãn trả lời.

“Vậy là tốt rồi, chúng ta không quấy rầy Trạm Vũ nghỉ ngơi nữa. Trạm Vũ à, con nghỉ ngơi cho tốt, sau khi xuất viện thường đến nhà dì chơi!” Sau khi xác nhận tình huống Chu Văn Vận tất nhiên là không tính toán ở lâu rất nhanh liền chuẩn bị về.

Giúp việc Lâm gia nghe vậy lập tức đặt thuốc bổ lên bàn, Chu Văn Vận thấy cô ta khi biết Lâm Hạo Sơ là đồng tính luyến ái vẻ mặt vừa khiếp sợ lại phức tạp trong lòng rất đắc ý và chờ mong.

Hy vọng tin tức tiểu thiếu gia Lâm gia thích đàn ông có thể nhanh chóng lan truyền khắp Lâm gia, rồi truyền khắp giới thượng lưu…

Chu Văn Vận vui sướng quá rõ ràng, nếu không phải còn người giúp việc đi theo bà ta còn muốn nói thêm gì đó với Lâm Bác Hiên.

Mẹ con hai người đều tâm tình sung sướng đi ra bãi đỗ xe bệnh viện, khi qua đường vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe thể thao vượt đèn đỏ thiếu chút nữa đâm vào một người phụ nữ xấp xỉ năm mươi tuổi phía sau, may mắn người trẻ tuổi bên cạnh kịp thời kéo cô lại tránh được một kiếp.

Người phụ nữ tìm được đường sống trong chỗ chết còn sợ hãi xoa ngực, cũng trách cứ người trẻ tuổi: “Con ngốc sao? Vừa rồi rất nguy hiểm! Nếu cả con cũng có chuyện thì phải làm sao đây? Về sau nếu còn gặp lại tình huống này con đừng kéo mẹ! Nghe rõ không?!”

“Mẹ lại nói linh tinh gì vậy? Mẹ chính là mẹ của con, con làm sao có thể mặc kệ mẹ không quản?” Người trẻ tuổi kiên trì nói.

“Mẹ già rồi, nhưng con còn trẻ, con chính là toàn bộ hi vọng của nhà mình…”

Hai mẹ con vừa hóa nguy thành an nắm chặt tay nhau bước đi thật xa, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đều không khỏi nhìn bóng dáng bọn họ, trong lòng một người nghĩ ‘thật sự là đứa con hiếu thảo’, một người lại nghĩ ‘thật là một người mẹ vô tư’.

Hai người đều mang đủ các loại suy nghĩ bước đi, ai ngờ thế nhưng lại có một chiếc xe thể thao lao tới.

Lâm Bác Hiên tuổi trẻ phản ứng nhanh lập tức một mình nhảy sang một bên sót lại Chu Văn Vận còn chưa kịp phản ứng, cứ vậy mở trừng mắt nhìn xe lao về phía mình.

Chỉ nghe tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe thể thao dừng lại chỉ cách Chu Văn Vận không đến năm xen ti mét, trong xe còn truyền ra tiếng nhạc ầm ầm. Lập tức, một thanh niên tóc nhuộm vàng ló đầu ra, giống như đang cảm thấy kiêu ngạo về trình độ lái xe của mình mà huýt sáo, sau đó liền không thèm để ý lái một đường cong gào thét lướt qua bên người Chu Văn Vận.

Ngay sau đó, lại có mấy chiếc xe thể thao lao qua bên người Chu Văn Vận bên, xe nào xe nấy rồ ga lao nhanh về phía trước.

Xem ra lại là mấy thằng trẻ trâu không biết trời cao đất rộng tổ chức đua xe.

Có vài lái xe nhìn không được, sôi nổi chửi ầm lên phía sau: “Mẹ kiếp, nó không nhận ra xuýt thì tai nạn chết người hả?! Một đám chẳng được tích sự gì!! Cả ngày chỉ biết đua xe!!!”

“Cảnh sát giao thông để làm gì?! Không quản hả?!”

“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lâm Bác Hiên phục hồi lại tinh thần nhanh chóng chạy đến bên cạnh Chu Văn Vận hỏi.

Chu Văn Vận sắc mặt tái nhợt, thân thể còn hơi phát run, khi Lâm Bác Hiên đỡ bà ta đi đến vỉa hè đối diện đột nhiên giằng tay Lâm Bác Hiên tay, tức sùi bọt mép nói: “Mày thật đúng là hiếu thuận! Gặp nguy hiểm bỏ lại mẹ mày tự mình trốn xa!!”

Nói xong, bà ta nhớ lại người trẻ tuổi xả thân cứu mẹ mình khi nãy liền càng giận dữ.

Lâm Bác Hiên ngẩn người, cũng nhớ tới người mẹ khi nãy dặn dò con mình có nguy hiểm thì phải lo cho bản thân trước, cũng có chút nổi trận lôi đình. “Lúc ấy tình huống nguy cấp, con lại không có ba đầu sáu tay đương nhiên chỉ có thể suy xét đến chính mình!”

“Mạng của mày là tao cho, mày lại không chút do dự bỏ rơi mẹ mày, mày thật đúng là lòng lang dạ sói! Mày xem người tuổi trẻ kia có ba đầu sáu tay sao? Nhưng người ta vẫn liều mạng bảo vệ mẹ mình?!” Cũng không biết là có phải vừa dạo qua quỷ môn quan một chuyến hay không, Chu Văn Vận bị kinh hách quá độ lúc này cũng không quan tâm vấn đề mặt mũi gì hết trực tiếp cãi nhau với Lâm Bác Hiên ngay trên đường khiến giúp việc theo sau bọn họ còn vì bọn họ mà cảm thấy ngại.

“Vậy mẹ không nhìn người khi nãy đi, bà ấy còn muốn con mình chú ý an toàn trước thì sao? Khi gặp được nguy hiểm, thân là mẹ không phải càng nên nhớ kỹ an toàn cảu con mình hay sao?!” Lúc này đây Lâm Bác Hiên cũng không cam yếu cãi lại.

Hai mẹ con cứ như vậy nói nhao nhao ồn ào mà đến bãi đỗ xe, không biết rằng trong phòng bệnh Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ qua video trực tiếp của người khác xem đến hứng thú dạt dào.

Chỉ thấy trên giường bệnh, Tả Trạm Vũ làm dáng chim nhỏ nép vào trên vai Lâm Hạo Sơ, ỷ vào ưu thế tay mình tay không thể động làm nũng: “Tức phụ nhi, người ta muốn ăn bồ đào, bóc đi!”

Lâm Hạo Sơ bất đắc dĩ, cẩn thận bóc một quả bồ đào đưa đến bên miệng Tả Trạm Vũ, không nghĩ tới tiểu tử này thế nhưng nhân cơ hội ngậm ngón tay của hắn còn dùng đầu lưỡi quấn quanh ngón tay hắn liếm liếm.

Ấm áp, ướt át khiến Lâm Hạo Sơ run rẩy, mặt cũng khống chế không được mà đỏ lên.

Nói thật, sau khi gặp Tả Trạm Vũ, Lâm Hạo Sơ mới phát giác hiện ra cơ thể mình có bao nhiêu mẫn cảm, chỉ đơn giản như vậy hắn liền cảm thấy cơ thể ngày một nóng.

Hai người cứ như vậy chơi trò tình nhân sến súa không lối về, bối cảnh âm nhạc là âm thanh cãi nhau kịch liệt của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên.

Không sai, cho dù là mấy thanh niên lêu lổng khi nãy hai mẹ con cảm động, đều là diễn viên Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ mời tới.

Cái gì gọi là hai bàn tay trắng? Cái gọi là hai bàn tay trắng chính là muốn để hai mẹ con ích kỷ đến cực điểm này sau khi mất đi tiền tài, danh lợi cùng địa vị, còn mất cả tình ái thậm chí là tình thân.

Hắn, Lâm Hạo Sơ muốn xem thử sau khi bị mình ngược thảm hai kẻ này còn có thể ôm đối phương sưởi ấm, an ủi cho nhau được hay không?

Hắn chờ ngày hai mẹ con đó trở mặt thành thù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.