Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 54




Edit: Ngân Tử

Thứ bảy, Draco ngồi sưởi nắng bên trên balcon vắng ngắt phía sau lâu đài Hogwarts.

Balcon phía sau Hogwarts là một nơi khá vắng người qua lại, bởi vì nó hơi xa so với nơi học tập và nghỉ ngơi của các học sinh. Đa số các học sinh chỉ thích đi dạo và nghỉ giải lao trong phạm vi gần kí túc xá, đây là nơi có những chiếc ghế dài bỏ vắng thường được cậu và cha đỡ đầu ngồi lại nói về chuyện của Potter, chuyện tương lại.

Bây giờ thật khó khăn, Draco thở dài, nằm xuống,tiện tay cầm cuốn sách mở ra úp lên mặt, đám cỏ mềm mại mọc tươi tốt cao đến nỗi che lấp cả người Draco, Chỉ có những tia nắng bướng bỉnh len lỏi qua tán cây phía trên đầu nhảy nhót trên người Draco.

Ấm áp làm Draco mơ màng chợp mắt.

"Meoww~~~" Không biết qua bao lâu, tiếng mèo kêu quen thuộc khiến Draco giật mình tỉnh táo lại.

Draco ngồi bật dậy, thì Crookshanks nhảy bổ vào người cậu.

"Mày lại tính cào nát áo chùng của tao nữa à?" Draco cười trêu ghẹo.

Nhóc mèo liếc Draco một cái rồi ngoảnh đầu về phía sau, Draco trở nên cảnh giác.

Cô nàng tóc nâu chạy vội tới:"Qua đây, Crookshanks."

Nhóc mèo mập lại ngoảnh đầu đi, nhảy bổ vào lòng Draco.

Draco hơi ngượng ngùng, Hermione chắc là nghe được rồi? Theo lẽ thường, cậu có nên nhấc cái chân vàng ngọc của mình đạp Crookshanks xuống không nhỉ, nhưng mà, nhìn cái mặt con mèo kia mà xem, nếu như cậu thật sự làm vậy chắc nó cào rách áo cậu thật quá, khoan nghĩ tới cái áo chùng, tất nhiên là cậu sẽ không làm vậy rồi.

Là Crookshanks "dụ dỗ" Hermione tới đây đấy.

Draco nghĩ trước mắt nên duy trì mối quan hệ bình thường không bạn không thù với Hermione thì hơn, nhưng mà có một điều hiển nhiên là Crookshanks nó muốn nhiều hơn thế.

"Trả cậu này." Hermione lấy từ trong túi da rồng ra một cái áo choàng mới tinh được gấp thẳng thớm thơm tho đưa tới trước mặt cậu con trai bạch kim.

"Trả tôi?" Draco ngơ ngác hỏi lại, ngác ngơ nhận lấy.

"Đúng vậy." Hermione nhẹ nhàng thở phào, thời điểm cô đi mua còn phải suy nghĩ không biết nên đưa cho người ta như thế nào, ai ngờ vừa về đến nơi lại gặp được luôn, hơn nữa người ta cũng chẳng nói những lời khó nghe như trước.

"Một cái áo chùng?" Draco vẫn còn hơi bần thần, cậu nhíu mày.

"Crookshanks cào rách một cái của cậu í." Hermione thật cẩn thận nhắc nhở.

"Meoww~~~" Crookshanks ngửa đầu kêu to, như muốn nói với cậu "không cần cảm ơn trẫm đâu".

"À~." Draco nhìn cô gái, rồi lại nhìn nhóc mèo:"Tôi đoán là nó không nghĩ là nó phạm lỗi đâu."

"Cậu không nên chấp nhặt với một con mèo đâu." Hermione nhấn mạnh.

"Meoww~~~" Crookshanks lại cao giọng kêu to, như thể đang phụ họa cho lời cô gái.

"Rồi rồi...." Draco thỏa hiệp, ngoảnh đầu ra chỗ khác.

Một sự im lặng kéo dài.

Hermione cảm thấy Malfoy thản nhiên quá khiến cô trở nên lúng túng không biết nói gì, cô quay về phía con mèo của mình, đưa tay chuẩn bị ôm nó đi, nào biết Crookshanks lắc lắc cái đuôi, ngay sau đó nhảy qua phía bên kia của Malfoy, phóng qua lan can:"Ối, Crookshanks......" động tác muốn ôm mèo trở về của cô làm Malfoy phải đứng lên, rồi lùi ra sau.

"Nhìn đi, có vẻ nó thích chơi trò mèo trốn tìm đấy." Draco vừa nói xong liền muốn tự vả miệng mình, mày đang nói cái mèo gì vậy.

"Đúng vậy." Hermione có chút ngạc nhiên, lại còn nói thêm:"Nó chạy lung tung đủ mọi chỗ, và tôi không thể không bỏ ra thời gian để đi tìm nó về." Draco không biết nên đáp tiếp như thế nào, vậy cho nên lại im lặng.

Hermione lén nhìn về phía bên cạnh bàn, bên cạnh cậu con trai là một quyển sách đang mở ra:"Các cách sửa chữa đồ dùng bằng phép thuật?"

Merlin chết tiệt!

Draco đóng sách lại ngay lập tức, ngượng ngùng:"Tôi tiện tay mượn ở thư viên xem chơi thôi......" Ôi shit, ai bảo mày giải thích hả!!!

"Cậu muốn tìm cách sửa lại áo chùng ư?" Hermione chớp mắt.

"Không có, tôi có việc đi trước." Draco miễn cưỡng hừ một tiếng, đứng lên, bước nhanh đi ra balcon, không quên mang cái áo chùng của Hermione tặng.

Hermione giật mình, nhìn theo cậu thiếu niên đã đi xa, cho đến bóng ảnh kia biến mất sau hành lang vắng lặng.

"Cậu ta vừa.....đỏ mặt nhỉ?" Hermione lẩm bẩm, da của Malfoy trắng hơn những người khác nhiều nên hai vệt hồng hồng trên má thấy rất rõ nha.

"Meoww~~~" Crookshanks lần này thì ngoan ngoãn trở về với vòng tay ấm áp của con sen nhà mình.

"Thật sự vi diệu quá đi mất." Hermione mơ mơ màng màng ôm nhóc mèo nhà mình về kí túc xá, Malfoy cũng biết đỏ mặt đó?

"Crookshanks......" Hermione lên tiếng, mèo mập ngẩng đầu lên.

"Em thích cậu ta lắm hả?" Hermione hỏi.

"Meoww~~~~~" Mèo mập meo một tiếng rõ dài, thuận thế cọ cọ đầu vào tay con sen nhà mình.

"Ý em như thế này là rất thích luôn đúng không nhỉ?" Hermione nghiêng đầu, điểm điểm vào mũi mèo mập, Crookshanks là một con mèo thông minh, chú Sirius thường hay khen nó như thế đấy.

Crookshanks tiếp tục cọ vào tay con sen, biểu đạt sự vui vẻ của nó.

Hermionelại im lặng, rồi trở nên đăm chiêu.

Buổi sáng chủ nhật, Hermione cố ý vờ như vô tình liếc mắt về phía dãy bàn của Slytherin, Malfoy có ngồi ở đó, nhưng cũng không mặc cái áo choàng của cô trả kia, tự nhiên Hermione có chút hụt hẫng, rồi bắt đầu ủ ê, cô tự thấy bản thân mình có gì đó sai sai, bắt đầu từ ngày hôm qua đến tận hôm nay, cả đầu chỉ toàn lảng vảng hình ảnh của Malfoy, cái vẻ chăm chú đọc sách ở thư viên, nụ cười thật lòng lúc ngẫu nhiên, và...cái mặt hồng lên ngày hôm qua ở nơi balcon vắng vẻ, Hermione lại đột nhiên nhớ tới Thần Hộ Mệnh của Malfoy ở kì thi năm trước, ấm áp mà mạnh mẽ, cậu ta có lẽ......cũng là một người con trai ấm áp. À, Chẳng trách Malfoy đối xử với Crookshanks cực kì ôn hòa, Nghĩ đến Thần Hộ Mệnh của cậu ta là một con mèo, chắc có lẽ cậu ta thích mèo lắm nhỉ. Hermione nhịn không được cười rộ lên, lúc trước cô không bao giờ nghĩ tới Malfoy sẽ thích một thứ gì đó (nó thích bà đó chị hai), hoặc là nói đúng hơn Malfoy trừ chỉ thích châm chọc trêu tức người khác thì sẽ không thích cái gì khác, nhưng hiện tại, cô nhận ra rằng, Malfoy cũng thích đọc sách, thích mèo, Thích ngồi một mình tắm nắng, yêu thương mẹ của mình, đại khái.... "Hermione, chị cười cái gì đấy?" Ginny chọt chọt vai bạn mình"Không, không có gì." Hermione ngượng ngùng lắc đầu.

Lúc này, Ron cũng nghểnh cổ nhìn qua cô.

Hermione le lưỡi, thuận miệng nói:"Mới viết xong một luận văn khó í mà."

Ron bày ra nét mặt khó hiểu, cuống quít quay qua Harry, nhỏ giọng nói:"Bồ ấy điên rồi, học tập đến phát điên luôn."

Harry cười phụ họa, nhìn Hermione:"Đừng cố gắng quá sức đấy."

Hermione không nói gì, ngược lại hỏi:"Gần đây cậu học cái kia ra sao rồi?" "Có chút tiến triển." Harry nở nụ cười miễn cưỡng, Snape cả ngày đả kích cậu, châm chọc cậu, dùng những lời nói cay nghiệt công kích cậu, đến mức cậu nghi ngờ kẻ thù lớn nhất cuộc đời cậu không phải là Chúa Tể Hắc Ám như người ta hay nói, mà là lão thầy Độc dược này.

Bên dãy bàn Slytherin, Draco ngậm cái thìa, liếc mắt nhìn ông cha đỡ đầu của mình trên bàn của các giáo sư, Potter không nhìn Snape, Snape cũng không thèm nhìn Potter.

Snape cho rằng Potter là một thằng nhãi con Gryffindor lỗ mãng ngu xuẩn.

Potter cho rằng Snape là lão giáo sư Slytherin âm hiểm độc địa.

Draco nhíu mi, không, cha đỡ đầu có lẽ có chút hiểu được Potter, nếu như trong lòng cha đỡ đầu thật sự cho rằng Potter thật sự ngu xuẩn hết thuốc chữa, ông ấy sẽ không hi sinh toàn bộ để bảo vệ nó an toàn.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Draco làm cho mình một bùa bảo vệ toàn thân, rồi đi đến hầm "Buổi sáng tốt lành, giáo sư." Draco cười ân cần thăm hỏi. Snape đang chấm các luận văn, mặt bình tĩnh liếc nhìn thằng con giai đỡ đầu.

"Em nghĩ, chúng ta cần nói chuyện." Draco thu nụ cười, nghiêm túc nói. Đáy mắt đen của Snape không chút gợn sóng, giọng hắn trở nên lạnh lẽo:"Draco, ta trò chưa đủ tư cách để xen vào việc của ta."

"Thầy biết ý em không phải như vậy mà."

"Ồ?" Mặt Snape trở nên tức giận "Cút ra đi".

"......Chuyện kia thầy không nên nhúng tay vào." Giọng Draco tràn đầy áp lực.

"Draco Malfoy!" Giọng người đàn ông kia trở nên tràn ngập nguy hiểm.

Draco cố chấp trừng hắn giáo phụ đại nhân:"Có lẽ Harry Potter sẽ vì chuyện này mà áy náy cả đời, nếu như nó có thể sống được một đời dài như con nói."

Nghe tên Harry, Snape giật mình một lát, lập tức hắn tức giận:"Câm miệng, Draco."

"Em nói sai sao?" Draco hỏi, quả nhiên chỉ có cái tên này mới kích thích được cha đỡ đầu.

"Một thằng ranh Gryffindor tự cao tự đại ngu xuẩn hết thuốc chữa?" Snape ác độc đánh giá, một lát, hắn còn nói:"Nó sẽ không vì chuyện này mà áy náy."

"Trên thực tế, nó sẽ." Draco nheo mắt:"Không chỉ là một mình thầy, nó đều áy náy đối với mỗi một người đã ngã xuống vì trận chiến đó, theo như lời thầy nói, nó là một thằng nhãi Gryffindorngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức đem Chúa tể Hắc Ám trở thành trách nhiệm của nó." Snape mở to hai mắt, suy nghĩ lời của cậu con giai đỡ đầu trở về từ tương lai, cảm thấy có vài phần có thể tin.

"Các người...cực kì giống nhau á." Draco châm chọc, một tay kia thủ sẵn đũa phép:"Em không biết trong mắt thầy nó là loại người nào, nhưng các người ở trong một phương diện nào đó cực kì giống...."

Lời còn chưa dứt, một luồng sáng trắng đánh tới chỗ Draco, và may thay là Draco đã thủ sẵn nên nhanh chóng làm một cái bùa áp giáp, rồi đánh ra một thần chú khác, làm vỡ một lọ độc dược, tiếng thủy tinh vỡ cực kì chói tai. Snape nhíu chặt mày biểu thị sự giận dữ vô cùng, không sai, hắn thừa nhận Potter cũng không như hắn lời hắn nói, thằng nhãi kia trừ cái mặt giống cha nó thì hầu hết đều giống Lily hơn, thế nhưng nó và hắn giống nhau? Giống cái quần Merlin, thằng con đỡ đầu của hắn cảm thấy nó sống đủ lâu rồi đấy phỏng!

Draco giơ đũa phép lên phòng bị, tiếp tục nói:"Nó không thích danh vọng và địa vị, nó giống thầy mà......"

Thế là cu cậu lại được ăn thêm hai lời nguyền, Draco chật vật né tránh, hiện tại cậu nên rút là vừa, bữa sau nói tiếp.

"Cút ra đi......" Một tiếng gầm nhẹ kiềm chế, Snape nhanh chóng vung đũa phép lên.

"Oành!" Luồng sáng đỏ lóe lên, cái tủ chứa sách phía sau Draco nổ tung. Draco dại người quay đầu nhìn, một cơn đau nhói trên cánh tay truyền đến, cậu bị thương, vì vậy, cậu lui về phía sau hai bước, lùi về phía cửa, cậu cá rằng cậu mà nói thêm một câu nữa, chắc lãnh đủ chú Avada chứ chả vừa? Draco tự nghĩ xong rùng mình.

Cũng may hôm nay là cuối tuần, cậu không mặc đồng phục, so với bị cắt phải cánh tay, Draco lại xót áo chùng của mình hơn, bỏ nhà đi bụi là vậy á, có ai biết được cậu bây giờ còn nghèo hơn Potter đâu.

Hermione còn có thể đền cậu một cái mới, Draco che tay trái, thở dài, chứ ông cha đỡ đầu thì còn lâu nhá. Cậu không thể cứ thế này mà về ký túc xá, phòng sinh hoạt chung chắc chắn có học sinh, cậu phải kiếm chỗ nào đó băng bó một chút đã.

Vết máu trên áo chùng đen không quá rõ rệt, may mà hôm nay cậu không mặc áo choàng màu sáng, mới vừa đi ra tới hành lang, Draco liền thấy Crookshanks chạy tới chỗ cậu.

Ôi, Đừng, Crookshanks, mày không thể...... Khi Draco nhìn thấy cô phù thủy nhỏ tóc nâu chạy theo phía sau con mèo, cậu không nói gì, quay đầu bước nhanh đi, định tránh mặt cô gái kia.

"Ôi này....." Hermione hầu hạ boss nhà mình tản bộ sau bữa tối, không ngờ lại gặp được Malfoy, mà nom sắc mặt cậu ta không tốt lắm, cô bông nhiên hoảng hốt:"Tay của cậu......" "Tôi không sao." Draco khô khốc cắt lời, bước chân không thả chậm."Malfoy, đứng lại!" Hermione chạy đến gần, ngăn lại, Crookshanks cũng chạy đến, len lỏi chạy xung quanh chân Draco."Cậu bị chảy máu này....." Hermione cẩn thận xem xét, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tươi."Tôi biết." Thừa lúc cô gái đăng xăm soi cái tay của mình, cậu cúi đầu trừng mắt nhìn Crookshanks một cái, và boss vô tội vẫy đuôi, kêu meo meo.

"Cậu đến bệnh xá đi nhé." Hermione có chút hoảng, cô đề nghị.

"Ờ." Draco thuận miệng đáp lời, cẩn thận nhấc chân bước đi, để tránh đạp lên con mèo mập.

Hermione sửng sốt một lát, đột nhiên, cô đưa tay giữ cvặt cậu lại, Draco không thể không quay đầu:"Cô Granger còn có chuyện gì nữa đây?"

"Bệnh xá hướng bên kia mà." Hermione không thỏa hiệp.

Draco bí lời, mãi lúc sau, cậu mới nói:"Tôi không cần phải đến bệnh xá, Granger ạ, tôi có thể tự xử lý vết thương nhỏ này." Bỏ tay cô gái ra, Draco bất đắc dĩ bước tiếp, sau đó, cậu nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân.

Cúi đầu đi thêm một đoạn, Draco nói:"Granger, cô đi theo tôi làm gì vậy?"

Hermione chỉ là cảm thấy bản thân không nên bỏ đi như vậy, cô ngó quanh quất, không nhìn Malfoy:"Tản bộ mà thôi, Crookshanks nó thích đi đường này ấy mà."

Draco cúi đầu nhìn con mèo mập phì màu vàng gừng trên tay cô, hi vọng nó nhảy đi chỗ khác, nhưng con mèo mập múp míp kia nghoẹo đầu sang chô khác, còn không thèm nhìn cậu.

"Có thể dùng bùa chữa trị mà." Hermione rốt cuộc nhịn không được, cô nàng mạnh mẽ đi đến trước mặt Malfoy, rút đũa phép ra.

"Không cần." Draco muốn rút tay lại, nhưng cô gái hung dữ trừng cậu một cái. Hermione cố chấp bắt đầu đọc thần chú, một ánh sáng ôn hòa bao phủ lên cánh tay Draco, một lát sau, hình như cẫn không có chuyển biến tốt.

"Vô dụng thôi." Draco thở dài.

"Sao lại như vậy được chứ?" Hermione rất tự tin vào năng lực của bản thân.

"Rất hiển nhiên là bùa chữa trị cô học không có tác dụng đối với vết thương bị gây ra bằng Nghệ thuật Hắc Ám." Draco thản nhiên giải thích:"Các giáo sư sẽ không dạy thêm cậu cái này đâu.". "Đây là Nghệ thuật Hắc Ám gây ra?" Hermione troanh tròn mắt:"Merlin, cậu....."

"Đừng ngạc nhiên, Granger." Draco không kiên nhẫn cắt ngang tiếng hô của cô gái.

"Ai làm!" Hermione không tự chủ xiết chặt tay, càng thêm lo lắng."...... Một tên ngu ngốc." Draco tức giận trả lời, một tên ngốc thẹn quá hóa giận.

"Hiện tại không phải là lúc đùa đâu." Hermione nôn nóng:"Cậu phải để bà Pomfrey để chữa trị chứ."

"Tôi đề nghị là cô nên đọc thêm một vài quyển sách nữa." Draco phản đối ý kiến:"Cái tôi cần bây giờ chỉ là mấy lọ độc dược, cô phải biết độc dược có tác dụng nhanh hơn bùa chú chữa trị đấy."

"Thuốc cầm máu......có tác dụng không?" Hermione hỏi ngược lại.

"Có." Draco gật đầu, may mắn thay cậu đang nói chuyện với một nữ phù thủy Gryffindor thông minh chứ không phải là một tên ngốc.

"A, đúng rồi, tôi có thuốc cầm máu, chờ ở nơi này đi." Hermione kích động xoay người chạy, ngay sau đó lại quay đầu:"Đứng ở balcon ấy, tôi sẽ quay lại ngay." Crookshanks đứng ở trên balcon, ngửa đầu nhìn Draco, bộ dáng "phải nghe lời sen của trẫm là mới có cá ăn nghe chưa". Mãi đến khi bóng dáng cô này biến mất sau dãy phòng, Draco mới bất đắc dĩ khom lưng, một bàn tay ôm lấy Crookshanks:"Mày không cần thiết dẫn cô ấy tới đây đâu."

"Meoww~~Meow~~~" Crookshanks tròn xoe mắt nhìn cậu.

"Thua mày rồi đấy." Draco nhìn cái mặt con mèo đang cố gắng phấn khởi kiếm bạn trai cho con sen của nó mà lắc đầu chịu thua.

Hết chương 18

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.