Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 47




Tiêu Lăng Phong triệu tập tập phóng viên mở cuộc họp báo ở Dạ Khuynh Thành. Anh nói lời xin lỗi với công chúng vì sự cố bị rơi thang máy, hơn nữa còn bày tỏ, nhất định chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời hài lòng. Mà ở ngay trong cuộc họp báo này, Tiêu Lăng Phong thế nhưng lại nhận được một tờ lệnh triệu tập của tòa án. Người nhà của đứa nhỏ bị chết kia đã kiện Tiêu Lăng Phong lên tòa án. Buồn cười nhất chính là, rất rõ ràng trong chuyện này người chịu trách nhiệm sự cố ngoài ý muốn, lẫn người bị hại đều là anh, vụ án đã bị khởi tố rồi, thế nhưng mà tòa án lại còn tiếp tục thụ lý án này.

Mộ Sở, mày muốn chơi cùng tao sao? Được thôi! Rất tốt! Nếu như mày dường như có nhã hứng như vậy, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  thì rốt cuộc tao liền tiếp nhận!

Bệnh viện.

Khi Tiêu Lăng Phong mang theo thân thể đã mệt mỏi rã rời đi tới bệnh viện thì đã là đêm khuya. Nhưng mà Diệu Tinh lại vẫn ngủ như cũ, không có một chút dấu hiệu tỉnh lại. Tiêu Lăng Phong ngồi ở bên giường, mệt mỏi nâng lên cánh tay Diệu Tinh không bị thương lên.

"Em thật sự giận anh rồi, có phải hay không?" Tiêu Lăng Phong hỏi." Diệu Tinh, anh biết em mệt mỏi chết đi. Nhưng mà em không nên ngủ như vậy nữa, có được hay không? Hiện tại, thật sự anh rất cần có sự ủng hộ của em đó!" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nỉ non." Diệu Tinh. Anh có thể không có cái gì hết, nhưng mà, thật sự anh không thể không có em! Diệu Tinh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn mặc dù hồi ức giữa chúng ta đều là sự tổn thương lẫn nhau, nhưng mà cũng chính bởi vì loại đau đớn này, mới làm cho chúng ta có cảm giác cần phải khắc cốt ghi tâm lẫn nhau như vậy. Từng chút, từng chút một con người em cũng đã thấm vào đến tận bên trong thân thể của anh. Diệu Tinh, em đã trở thành một bộ phận trong thân thể anh rồi! Anh không thể bị mất em được!" Tiêu Lăng Phong áp bàn tay của Diệu Tinh ở trên mặt mình, anh nhẹ nhàng vén sợi tóc của Diệu Tinh lên: "Diệu Tinh. Ngày hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhìn thấy em tự làm thương tổn tới mình, anh còn chưa kịp bảo vệ em, thì thằng bé bị thương kia cũng lại đã xảy ra chuyện. Thế nhưng mà anh lại không có một chút biện pháp nào cả! Diệu Tinh, anh vẫn luôn cảm giác mình không có gìlà không làm được. Nhưng đến hôm nay anh mới biết, hóa ra mình là một người vô dụng đến như vậy!" 

Giọng nói của Tiêu Lăng Phong mang theo một chút trầm thấp rung động: "Nếu như nói, đây là sự báo ứng, là do trời cao muốn thông qua những chuyện này để tới trừng phạt anh. Vậy thì cứ để cho anh phải gánh chịu hết thảy những chuyện này cũng được!" Anh nhẹ nhàng hôn những ngón tay lạnh như băng của Diệu Tinh. "Hoặc là, Diệu Tinh. Nếu như lúc này em thật sự vẫn chưa muốn tỉnh lại, như vậy thì em hãy cứ nằm ngủ một chút đi, chẳng qua là, em không được phép ngủ quá lâu đâu nhé! Anh cũng sẽ mau  chóng sớm xử lý tốt mọi chuyện. Chờ hết thảy mọi chuyện đều đã đi qua, thì em liền tỉnh lại nhé, có được hay không? Chúng ta sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới lần nữa. Anh bảo đảm, sẽ dùng cả đời của anh để đền bù cho những tổn thương, những nỗi đau  mà anh đã tạo nên cho em!"

Bầu trời đêm đặc biệt yên tĩnh. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Thậm chí đến cả một vì sao cũng không có. Lá cây theo làn gió đêm xào xạc, đu đưa. Tựa như, bầu không khí ở chỗ này cũng lộ ra một chút đè nén lạnh như băng

Trong biệt thự ánh đèn trắng bệch dị thường. Mộ Sở ngồi ở trên ghế sa lon. Lạnh lùng nhìn Lãnh Liệt. Lệ Viêm là khẩn trương siết chặt hai cánh tay Lãnh Liệt, chỉ sợ anh đang lúc bị kích động sẽ làm ra chuyện gì.

"Cậu buông tôi ra!" Lãnh Liệt nghiến răng lại nói, anh nhìn chằm chằm vào trong mắt Mộ Sở, tràn đầy tức giận, giống như hận không thể trực tiếp giết luôn được Mộ Sở cho rồi vậy.

"Viêm, buông anh ấy ra, tôi cũng muốn thử nhìn một chút xem anh ấy sẽ dám làm gì tôi!" Mộ Sở lười biếng nói xong, lấy từ trong lồng ngực ra một khẩu súng màu bạc vứt xuống dưới chân của Lãnh Liệt: "Nếu như anh hận tôi đã làm thương hại tới Tổng giám đốc của anh, như vậy liền giết tôi đi! Giết tôi rồi, thì anh cũng sẽ không còn phiền toái nữa."

"Mộ Sở. Anh có phải là người nữa hay không vậy? Chẳng lẽ anh không cảm thấy có một chút đau lòng nào hay sao?" Lãnh Liệt có chút phát điên. "Đứa bé kia đã chết. Nó đã chết rồi!" Lãnh Liệt rống to. "Vậy mà anh lại không hề cảm thấy có một chút hổ thẹn nào hay sao?"

"Liệt, những lời này nếu như là người khác nói ra, tôi còn sẽ cảm thấy có chút tiếc hận. Nhưng mà tại sao khi nghe thấy anh nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy buồn cười." Mộ Sở nói xong liền đứng dậy. "Người mà anh đã từng giết còn nhiều hơn cả cơm mà chúng ta ăn. Vậy mà anh lại trâng tráo nói những lời như vậy với tôi mà không biết ngượng!" Mộ Sở giễu cợt, cho Lãnh Liệt một kích nặng nề.

"Đúng vậy! Tôi giết người như ngóe. Chuyện xấu tôi đã táng tận làm, tại sao người chết lại không phải là tôi, mà lại là một đứa trẻ vô tội như vậy!" Tay Lãnh Liệt run rẩy. "Được! Coi như đứa bé này không có quan hệ gì với chúng ta, anh tuyệt không chút tiếc hận. Nhưng còn Diệu Tinh thì sao đây?" Lãnh Liệt hỏi, "Anh có biết không? Bây giờ cô ấy vẫn còn đang ở trong bệnh viện. Cô ấy cũng không muốn sống một chút nào nữa! Cái này chính là thứ mà anh muốn sao? Nhìn thấy cô ấy thống khổ, sống không bằng chết, đây chính là thứ anh muốn phải không?"

Trong lòng Mộ Sở hung hăng đau đớn một hồi. Việc này thật sự là anh muốn sao? Anh cho là, Diệu Tinh đau, Tiêu Lăng Phong mới có thể đau hơn, anh cho là nhìn hai người bọn họ thống khổ, như vậy sẽ là báo thù được cho Mộ Thần, anh sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng mà, anh chưa từng nghĩ tới muốn Diệu Tinh phải chết. Bất quá anh cũng chỉ muốn nhìn thấy Diệu Tinh đau đớn, anh muốn nhìn thấy dáng vẻ cô áy náy lẫn thống khổ mà thôi! Nhưng mà tại sao thật sự khi nhìn thấy Diệu Tinh thống khổ thì anh cũng cảm thấy  đau đớn như thế! Diệu Tinh ở trong bệnh viện, anh không dám đi vào hỏi thăm tình hình của Diệu Tinh ra sao. Anh sợ, anh chỉ muốn trốn tránh ra xa khỏi cáo vòng hào môn luẩn quẩn này.

"Nếu như người đã chết vẫn còn có cảm giác, vậy thì khi anh trai của anh nhìn thấy người phụ nữ mà anh ấy yêu bị bắt nạt, ức hiếp như vậy, anh ấy có thể không cảm thấy thống khổ hay không?"

"Lãnh Liệt! Anh câm miệng lại cho ta." Mộ Sở tức giận chồm qua kéo cổ áo Lãnh Liệt: "Anh không muốn trở lại, tôi khôngcần anh nữa! Nhưng mà anh ở đây, ở trước mặt của tôi đây mà còn dám nói thêm một câu đến Tiêu Lăng Phong và Trình Diệu Tinh nữa, tôia lập tức bắn bỏ anh!"

"Mạng của tôi là do Ám Dạ cho, anh muốn giết tôi, tôi cũng sẽ không có một câu oán hận nào. Nhưng mà, chuyện của Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh, tôi tuyệt đối sẽ không để mặc kệ bất kể thế nào. Còn nữa, người phụ nữ đang ở bên cạnh anh kia, tốt nhất là anh cũng nên cẩn thận. Trên cái thế giới này, thứ mà đáng sợ hơn cả ác độc chính là sự dối trá! Mà thật rất trùng hợp, cả hai thứ đó, cô ta đều chiếm cả."

"Vậy thì thế nào?" Mộ Sở hỏi."Cô ấy dối trá cũng tốt, ác độc cũng được, chỉ cần tôi nguyện ý, thì tôi có thể cưng chìu cô ấy. Bất kể cô làm cái gì, tôi cũng sẽ tha thứ! Anh có ý kiến gì không?" Mộ Sở nhìn Lãnh Liệt vẻ đầy khiêu khích.

"Không có…” Lãnh Liệt lắc đầu. "Chẳng qua là khi cô ấy làm chuyện xấu, anh sẽ phải bảo vệ cho cô ấy tốt hơn nữa. Tôi không phải là Lệ Viêm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh biết tôi lạnh lùng vô tình, giết người như ngóe. Tôi để ý tới cô ấy không phải vì cô ấy là phụ nữ, lại càng sẽ không trông nom xem cô ấy là phụ nữ của người nào!" Lãnh Liệt nói xong xoay người rời đi, chỉ để lại Mộ Sở đang cố nén sự tức giận.

Pằng pằng pằng! Tiếng súng nổ vang lên chát chúa. Mộ Sở hướng khẩu súng trong tay về phía trần nhà, bắn pằng pằng hết số đạn ở bên trong khẩu súng.

"A!." Anh một cước đã văng, đổ nghiêng cái bàn đá bên cạnh. Xoảng xoảng! Tiếp theo tiếng tiếng vỡ vụn chát chúa kia, là tiếng vỡ của mặt bàn trà bằng thủy tinh thật dầy vang lên.

Ngực Mộ Sở phập phồng kịch liệt. Anh nhìn chằm chằm ra cửa, ánh mắt bởi vì tức giận mà trở nên đỏ ngầu.

"Thiếu chủ, ngài hãy bình tĩnh lại một chút." Lệ Viêm cố gắng an ủi. "Liệt chính là một người như vậy, anh ấy khi lên tức giận đều biết không lựa lời mà nói."

Mộ Sở cũng không lên tiếng. Lãnh Liệt thế nào, anh đương nhiên là hiểu rất rõ, cũng không cần căn cứ  vào lời nói..., Lãnh Liệt chưa từng bao giờ sẽ nói lung tung, vậy thì cái người phụ nữ mà anh đã ám chỉ kia, có phải  chính là Dương Nhược Thi hay không? Chuyện này, làm sao mà lại liên quan đến Dược Thi được chứ? Chuyện này làm sao có thể như vậy được. Tại sao mọi chuyện lại càng ngày càng phức tạp như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.