Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 4




"Tôi muốn bán một ít đồ."

Tiếng nói cất lên làm lão nhân đang ngồi dưỡng thần chậm rãi mở mặt tỉnh lại. Ánh mắt già nua nhưng đầy thâm thúy của lão quan sát Kim Hậu khiến hắn có cảm giác bị nhìn thấu từ đầu tới chân.

"Tại sao ngươi tới đây? Sao không lựa chọn những quầy lễ tân khác?" - Lão nhân ôn tồn hỏi, giọng vô cùng thanh tao nhẹ nhàng nhưng đầy nội lực mạnh mẽ.

"Tôi thích sự lựa chọn khác người." - Kim Hậu nhún vai cười đáp. Chỉ là trong khuôn mặt đang ngụy trang của hắn, nụ cười này giống như một sự thách thức, ngạo mạn của tuổi trẻ.

"Hay cho một câu lựa chọn khác người." - Lão nhân liền gật gù cười. - "Vậy ngươi muốn bán cái gì?"

"Cái này."

Kim Hậu vừa nói, vừa nhẹ nhàng đặt lên quầy hai bình sứ chứa Hồi Lực đan. Lúc trước, Bạch lão vì lo lắng cho hắn thiếu thốn đấu khí trong lúc nguy cấp nên đã luyện cho hắn tận mười bình. Mà hắn xài cũng chỉ mới hai bình, còn cho Ngọc Dung một bình, giờ lại đem bán hai khác bình nữa thì bây giờ hắn chỉ còn năm bình dự trữ. Và với năm bình còn lại này, Kim Hậu nghĩ hắn có thể tạm đủ dùng trong thời gian này mà không cần phải lo lắng mấy.

"Đây là?" - Lão nhân nhướng mày hỏi.

"Là Hồi Lực Đan." - Kim Hậu nói.

"Ồ?!! Hồi Lực Đan? Mấy phẩm?" - Lão nhân ngạc nhiên cầm chiếc bình lên nhìn một thoáng.

"Nhất phẩm."

"Mặc dù là nhất phẩm nhưng Hồi Lực Đan có công hiệu với Đấu khí lẫn Ma lực. Chúng ta thu mua 150 kim tệ 1 viên. Ở đây có 10 viên, tổng 1500 kim tệ." - Lão nhân liền tính toán.

Tiếp đó, Kim Hậu liền đặt lên một chiếc bình thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một ít chất lỏng màu trắng tinh khiết. Đây chính là thứ nước thuốc còn sót lại mà hắn đã dùng để tu luyện trong suốt thời gian khi vẫn còn sống ở trong tháp thư viện cùng lão Ai Tề Áo, hiện tại thứ này đối với hắn cũng đã không còn mấy tác dụng. Chi bằng bán nó đi để có thêm chút tiền cũng chẳng sao.

"Cái này là...?" - Lão nhân nghi hoặc nhìn bình ngọc này.

"Loại dược thủy này có tác dụng gội rửa thân thể, cải tạo kinh mạch và trợ giúp tu luyện trụ cột rất tốt cho cảnh giới Học Đồ. Cách dùng rất đơn giản, chỉ cần nhỏ một giọt vào nước, hấp thu và luyện hóa." - Kim Hậu cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể. Còn về cái tên, Dược lão chưa từng nói nó có tên gì nên hắn cũng đành nói lượt đi.

"Có thể gội rửa thân thể và cải tạo kinh mạch?" - Lão nhân kinh ngạc nhìn chăm chăm vào Kim Hậu. Ai không biết chứ lão biết những thứ có thể cải tạo kinh mạch đều có phẩm chất rất cao. Và lọ dược thủy này đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ, theo suy đoán của lão thì nó ít nhất cũng phải là tam phẩm trở lên. Tuy có lẽ hiệu quả không bằng với những loại thuốc cao cấp nhưng cũng đủ cho việc bồi dưỡng thế hệ trẻ của gia tộc.

"Đúng vậy, mở rộng kinh mạch, tăng độ dẻo dai của thân thể..." - Kim Hậu ngập ngừng một chút liền nói tiếp - "Đến Giả Nguyên Cảnh ngũ tinh vẫn có tác dụng."

"Thứ này... Chúng ta ra giá..2000 kim tệ.. à không..5000 kim tệ." - Lão nhân vội vàng nâng giá lên, bởi vì 2000 kim tệ thì quá thấp so với công hiệu của nó. Thứ này vô cùng tốt, nếu đem lên đấu giá thì chắc chắn sẽ có vô số người tranh giá. Vả lại, lão chỉ mới xác nhận được một phần công hiệu của nó, còn phần có tác dụng với Giả Nguyên Cảnh hay không thì vẫn phải thử mới biết được.

"Được rồi. Ta cần Nhân sâm, Linh chi, Lam thanh quả, Diệp trúc thảo, Ma hạch mộc hệ nhất phẩm, Huyết hoa thảo, Lục nhĩ thảo, Đào linh quả, Hỏa tùy căn, Mộc linh tiên, Tử vân thảo, Thủy tảo... Mỗi thứ cho tầm 10 gốc đi." - Kim Hậu liền nói ra liên tục những thứ hắn hiện tại đang rất cần. 

Lão nhân bị Kim Hậu nói cho đến choáng váng. Các dược liệu này tuy không phải là đắt đỏ gì nhưng mua số lượng lớn như thế thì cũng là một con số to đấy.

"Hm.. Của công tử 3872 kim tệ. Chúng tôi sẽ lấy công tử 3800 kim tệ. Hi vọng công tử có thể ghé lần nữa. 10 viên Hồi Lực Đan 1500 kim tệ, Dược thủy 5000 kim tệ. Công tử còn lại 2700 kim tệ."

Lão nhân này liền đưa cho Kim Hậu 2700 kim tệ. Sau đó liền quay người vào trong phân phó với một thị nữ. Thị nữ này liền chạy vội vào trong. Chỉ trong chốc lát sau, thị nữ này bưng ra một chiếc khay đỏ, trên mặt khay là một chiếc nhẫn khá là trang nhã.

"Trong này là những thứ mà công tử cần." - Lão nhân liền đem chiếc nhẫn đặt lên trước mặt Kim Hậu.

"Đây là...?" - Kim Hậu ngạc nhiên nhìn lão rồi hỏi. - "Thế này là sao?"

"Công tử không biết đây Không gian giới chỉ?" - Lão nhân cũng ngạc nhiên hỏi lại.

"Không phải không biết. Nhưng lão làm vậy là có ý gì?" - Kim Hậu ánh mắt có chút sắc lạnh nhìn về phía lão nhân, trong thâm tâm đầy sự đề phòng.

Không gian giới chỉ là một thứ vô cùng đắt đỏ. Vậy mà lão nhân này lại đưa cho hắn một cái. Chẳng lẽ chỉ vì hắn bán Dược Thủy kia mà lại tặng một chiếc? Hay là vì lòng tốt? Hoang đường, hư cấu.

Kim Hậu cũng đã từng là con của một nhà kinh doanh, mà dân kinh doanh thì thường là "Không có lợi thì không làm." Vì vậy, hắn mới đề phòng khi lão nhân này đưa cho hắn chiếc Không gian giới chỉ này.

"Cái này là một chút thành ý của lão hủ. Nếu lần sau công tử có dược thủy hay đan dược nào khác nữa thì xin hãy cứ mang đến chỗ lão hủ ha." - Lão nhân cười lấy lòng nói.

"Hóa ra là vậy." - Kim Hậu thầm nghĩ. - "Được." - Kim Hậu trả lời ngắn gọn rồi cầm lấy chiếc Không gian giới chỉ này quay người trực tiếp rời đi.

Nhìn bóng dáng của Kim Hậu khuất tầm mắt, lão nhân này thì thào tự nói.

"Vì sao ở đây lại xuất hiện một luyện dược sư trẻ tuổi đến như vậy? Ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu hắn. Thú vị đây."

"Ngươi của muốn ta cho người điều tra không?" - Một người đàn ông trung niên không biết từ đâu bỗng xuất hiện hỏi.

"Đừng! Chúng ta là thương nhân. Chỉ mua bán giao dịch, không đụng chạm tới khách hàng." - Lão nhân này lắc đầu, khoát tay đáp - "Ta có cảm giác. Hắn sẽ tới lần nữa. Bảo đám thị vệ, thị nữ nếu gặp thiếu niên đó thì tiếp đãi thật chu đáo vào."

Sau đó lại cầm chiếc bình dược thủy kia lên quan sát.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, lão bèn quyết định bật nắp bình ra để tính xem thử. Ngay lập tức một mùi hương dịu dàng tràn ra khắp bên ngoài tựa như một trận hồng thủy phát tán ra xung quanh toàn bộ gian đại sảnh. 

"Đây là.... đây là loại dược thủy này có phẩm chất tinh khiết còn trên cả cao cấp... là đẳng cấp trác tuyệt!!!" - Lão nhân giật mình, kinh hoàng thốt lên.

"Cái gì? Trác tuyệt?!!! Ông nói nhầm không vậy?" - Ngươi đàn ông trung niên bên cạnh cũng hiếu kỳ mở to mắt ra nhìn chăm chăm vào bình thuốc.

"Nhầm thế nào được? Ta đường đường là luyện dược sư tứ phẩm đỉnh phong mà lại còn không nhận biết được sao? Khoan đã, vẫn còn có một lọ Hồi Lực Đan..." - Lão nhân nói tới đây liền vội vàng vơ lấy chiếc bình sứ trên bàn rồi cũng mở nắp ra nhìn - " Trời ạ!... đây không chỉ Hồi Lực Đan có đan hương mà còn có cả đan vân!!!"

"Hả?!!!!"

________________________________

Kim Hậu lúc này cũng không biết hắn đã làm cho hai nhân vật cao tầng của Kim Ngân thương hội bị chấn động đến như thế nào. Hắn bây giờ đang bị chất vấn bởi Bạch lão. Hai thầy trò cứ dùng tinh thần lực để nói chuyện với nhau.

"Ngươi sao lại đem Hồi Lực Đan với cái dược thủy kia ra bán?" - Bạch lão tức tối chất vấn.

"Tại con thấy nó không còn công hiệu nữa nên mới đem ra. Hiện tại đệ tử đang rất thiếu tiền. Bán 1 bình đi, mua lại được 1 ít dược liệu lại chế tiếp." - Kim Hậu ngu ngơ đáp lại. Hắn cảm thấy bán có sao đâu, dù sao hắn cũng đã luyện chế được rồi mà.

"Nếu ngươi đem những vật đó đi bán đấu giá thì số tiền không phải chỉ dừng ở 5000 kim tệ đâu." - Bạch lão thở dài nói.

"Sư phụ, chẳng lẽ người không biết sao? Đây cũng là do đệ tử đột nhiên nghĩ tới đấy. Nếu như người đem một sản phẩm không ai biết thì ai dám mua nào? Coi như lần này chúng ta nhờ Kim Ngân Thương Hội quảng bá sản phẩm. Về sau khi mọi người đã biết công hiệu rồi họ sẽ còn dám thu mua 5000 kim tệ nữa sao?" - Kim Hậu cười gian manh. Dù sao cũng là con của một nhà kinh doanh, dính tới vấn đề buôn bán, hắn cũng rất thạo. Đây cũng là bỏ con tép, bắt con tôm.

"Hừ! Ngươi.... nói như vậy cũng có lý. Thôi được rồi. Cứ phóng tay mà làm đi." - Bạch lão hiểu được đồ đệ mình có ý đồ gì rồi nên cũng không quở mắng nữa.

"Sư phụ. Huyết hoa thảo đã tới tay. Giờ Bổ Huyết Đan tính sao đây sư phụ?" - Kim Hậu chuyển chủ đề hỏi.

"Đợi lát về phòng trọ đi. Ta sẽ truyền cho ngươi đan phương. Tự ngươi luyện chế, ta sẽ không nhúng tay vào đâu."

Thế là Kim Hậu cứ thẳng hướng đi về nhà trọ mà quên mất rằng trên mặt mình vẫn còn đeo chiếc mặt nạ. Và cũng không biết rằng, Ngọc Dung cùng Kiều Ảnh đã đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.