Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 34




“A!”

Soviet chần chờ một chút. Tuy rằng cảm thấy vị đội mũ này rất ngốc, nhưng mà với tình thế bây giờ, soviet vẫn là nhẫn nại giảng giải “Bởi vì để trở thành thịt nướng, cần phải…”

Hắn vốn cho rằng cách giải thích này rất đơn giản, hơn nữa không thể qua loa nói bừa, cho nên liền tận lực cặn kẽ nói hết trước sau. Nhưng mà hắn tỉ mỉ giảng giải như thế nào, vị đội mũ vẫn không hiểu được

“Lửa? Lửa là cái gì?”

“Lửa là…”

“Quen thuộc? Như thế nào là quen thuộc?”

“Quen thuộc là…”

….

Có ai tin được cái chuyện thịt nướng kia bị giải thích đến hơn một canh giờ?

Nhưng mà cũng may, nói tới nói lui cũng đến hồi kết, hắn hao tốn một canh giờ, rốt cuộc cũng có thể làm cho vị đội mũ thỏa mãn. Y nhìn hắn nửa ngày, sau đó lầu đầu tiên nhìn hắn mở miệng cười:

“Ngươi rất tốt! Lại thông minh, cho nên ta quyết định đưa ngươi cùng trở về sào huyệt!”

Vị đội mũ nói xong, ánh mắt ẩn chứa ý tứ ta rất hào phóng, cho nên mau cảm tạ ta đi!

“Ta…!”

Kì thực Soviet cảm thấy hắn càng ngày càng cảm thấy mình bị ngu dốt.

Chuyện này cùng với những chuyện hắn giải thích nãy giờ có quan hệ gì sao?

Còn có chuyện thông minh thì liền mang về sào huyệt, là ý nghĩa gì nha?

….

Vị đội mũ kiên trì chờ đợi hồi lâu, phát hiện ra Sovite một chút phản ứng cũng không có, cái miệng đang toét ra nhanh chóng nhắm lại, y liền mang theo tức giận mà trừng mắt nhìn Soviet, nhưng vẫn không nhật được một chút phản ứng nào.

“Hou!”

Y đột nhiên rống lên một tiếng, đám tộc nhân nhảy ra đến đông đủ trước mặt y. Sau đó, y liền nói ra quyết định của mình.

Còn Soviet? Hắn thì không nhận thức mình đang là sủng vật, cho nên không có tập trụng

Giờ khắc này trong vị đội mũ là đang có cái loại tâm tình này– theo cách gọi của nhân loại – chính là thẹn quá hóa giận. Đương nhiên Mị Thi tộc bọc họ làm gì có cái từ ngữ này mà nói, thế nhưng thời khắc này y biết được, y không thể làm thương tổn cái tâm tình mong manh yếu ớt của sủng vật, chỉ có thể ngậm tức mà nhìn hắn đang không nhìn y. Thật sự là… Nếu như sủng vật của y mạnh mẽ hơn một chút, thì y có thể xem như bọn tộc nhân kia mà đạp cho một cước rồi!

Như vậy cũng tốt, tâm tình càng ngày càng khó chịu, cho nên tiếng gào kia đặc biệt vang vọng khắp khu rừng, đặc biệt có khí phách.

Đương nhiên đám tộc nhân kia không hiểu được cảm giác của tộc trưởng nhà mình, cho nên nghe thấy tiếng gào cùng quyết định của tộc trưởng, liền vô cùng hưng phấn.

“Tộc trưởng! Ngươi nói là hôm nay chúng ta có thể trở về sào huyệt sao?”

Tiểu Nhất cực kì hưng phấn la lên. Đôi mắt phiếm hồng ngây ra, nữ nhân Mị Thi ơi rốt cuộc ta cũng về với nàng rồi đây!

“Có thật không tộc trưởng? Chúng ta rốt cuộc cũng có thể trở về sao huyệt rồi sao?”

“Aha! Tốc quá rồi! Tốt quá rồi! Cuối cùng có thể trở về!”



“Đúng! Thu thập một chút, sau đó liền xuất phát!”

Trái với vẻ mặt hưng phấn của tộc nhân, vị đội mũ mang vẻ mặt lạnh lùng. Lời nói của y rất có thực lực, bằng chứng là sau khi y dứt lời, đám tộc nhân bắt đầu tản ra đi thu thập.

….

“Sột soạt! Rột roạt!”

Các loại âm thanh đột nhiên vang lên bên tia Soviet. Vị đội mũ chẳng biết tự bao giờ đã đi đến bên cạnh hắn, trên tay vác chiếc quan tài mà mấy hôm nay Soviet ngủ bên trong, tận lực cúi đầu nhìn hắn giục: “Sủng vật, đi!”

Lúc trước còn khen mình thông minh, hiện tại đã biếm mình xuống làm sủng vật rồi, chủ yếu là không phải là đang hỏi hắn, mà là đang thông báo cho hắn biết sao?

Vị đội mũ vừa dứt lời, Soviet đã triệt để hoàn toàn rằng vị đội mũ từ đầu đến cuối không ngu dốt cũng là ngu ngốc. Nhưng mà hắn bây giờ là đang nghĩ làm sao để có thể uyển chuyển từ chối cái đề nghị cùng trở về sào huyệt với y, bởi hắn cảm thấy nơi này không tệ nha. Đúng! Hắn không một chút nào muốn chuyển sang nơi khác.

Thế nhưng mà… vị đội mũ chỉ ném cho hắn một câu thông báo rồi thôi!

Trải qua rất nhiều chuyện, riết rồi cũng thành quen.

Đang mải mê nghĩ ngợi, vị đội mũ đã nhấc chân đá bổng Soviet lên cao một cái, sau đó… Soviet liền đáp trở về bờ vai quen thuộc cảu ai kia.

“Đi!”

Vị đội mũ mở miệng hô, nhưng mà không phải là nói với hắn.

“Tuân lệnh!”

Phía sau một tiếng đồng thanh vang dội, tiếp theo đó là một loạt âm thanh “bịch bịch” vang lên.

Bị đặt trên bả vai, khả năng nhìn thấy cảnh vật không nhiều, nhưng âm thanh phía sau lưng vị đội mũ vang dội như vậy, Soviet rốt cuộc nhìn không được nỗ lực quay lại nhìn một cái, liền co giật khóe miệng.

Tuy rằng ta có ngẩn người, nhưng ta cũng có nghe được rõ ràng là tộc trưởng nhà các ngươi gọi các ngươi đi thu thập.

Hóa ta thu thập gì đó chẳng phải là thu thập đồ đạc vật dụng gì linh tinh, cũng chẳng phải quần áo, mà là mỗi người vác một chiếc quan tài.

Đây đây là cái thể loại gì?

Soviet quay đầu trở lại, vừa vặn nhìn thầy cái quan tài quen thuộc bên vai trái người nọ. Hắn bèn yên lặng đè xuống cái miệng muốn co rút đến đau cơ.

Được rồi! Coi như thu thập là loại chuyện này đi.

Hơn nữa quan tài cũng coi như là giường, cho nên cũng coi như vật mang bên người đi!

Nhưng mà mẹ khiếp! Một đống người cùng hành quân, đội trưởng hô “Các người thu thập một chút, chuẩn bị xuất phát!”, sau đó, từng người một gánh một cái giường tới, cùng kêu lên, “đội trưởng, chúng tôi thu thập xong rồi, xuất phát!”

Như vậy cũng có thể sao?

“Bịch bịch bịch bịch!”

Lúc này, đang là giữa đêm, mặt trăng chiếu xuống những tia sáng vàng. Bởi vì Mị Thi tộc là đang trở về sào huyệt nên tâm tình đặc biệt hưng phấn, tốc độc so với ngày thường còn nhanh hơn nhiều. Nhưng so với Soviet thì không có liên quan gì lắm.

Đang là buổi đêm, thì tức là trời khá lạnh.

Mặt trăng ở giữa, tức là bây giờ không có mặt trời sưởi ấm.

Soviet cảm thấy có chút phát lạnh, không, phi thường lạnh. Soviet cắn răng nhịn, bởi vì vị đội mũ chạy khá nhanh, dằn xốc lên xuống nên có chút khó chịu ở bụng, nhưng càng nhịn thì càng cảm giác ớn lạnh. Hắn nỗ lực co rút cơ thể, lại bị cánh tay vị đội mũ cố định lại, muốn co rút cũng rất khó khăn,

Hắn cắn răng nghĩ đến chuyện thịt nướng, cho nên quyết định vì chính mình mà đòi chút lợi ích

“Cái đó… ngươi có thể thả ta xuống không? Ta có chút lạnh!”

“bịch bịch bịch”

Hắn mở miệng nói nhỏ, lại nói ngay đầu gió, thêm vào đó hàng loạt âm thanh bịch bịch của bước nhảy vang dội xung quanh, thành thử ra lời nói vừa thốt ra liền chìm nghỉm trong màn đêm. Vị đội mũ căn bản không nghe thấy.

“Ngươi thả ta xuống đi! Ta phát lạnh!”

Hít sâu một hơi, Soviet tăng âm lượng lên.

“bịch bịch bịch”

Những âm thanh bước nhảy rất vang dội. Soviet cho là những âm thanh này lại che mất tiếng nói của hắn, cho nên buồn bực nắm chặt cổ vị đội mũ.

Cũng không biết là động tác của hắn cáo tác động được vị đội mũ hay không. Nhưng mà lời nói lần cũng rớt được mấy chữ cuối đến tai vị đội mũ. Y đột nhiên dừng lại, đều đều thanh giọng mà nói “Không được! Tốc độ quá chậm!”

Dứt lời, tiếp tục bước đi. Kì thực nói cùng chưa nói cũng không khác gì nhau.

Hơn nữa mặc kệ Soviet có mở miệng nói cái gì, y cũng trầm mặc không nói. Là vô cùng trầm mặc.

Nhân quyền! Nhân quyền! Nhân quyền! Nhân quyền của ta ở đâu?

Gây chú ý mấy lần cũng không ăn thua, Soviet quyết định từ bỏ, cũng không biết làm gì, liền ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng.

Đúng rồi! Hắn lại đang rảnh rang, thật ra là không thể làm cái gì, sao không nhân dịp này tu luyện một chút. Có thể vừa tu luyện vừa tránh lạnh được, thì vẹn cả đôi đường. Suy nghĩ một chút, Soviet sửa sang lại tư thế, đôi mắt nhìn chằm chằm lên mặt trăng trên cao, bắt đầu nhớ lại cảm giác trước kia.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút trôi qua



“Vù vù”

Gió thổi qua trước mặt

“Bịch bịch”

Tiếng bước chân phía dưới

“Chít chít”

Tiếng động vật nào đó như chuột vang lên ở góc đằng xa.

Rất rõ ràng.

Rất thư thái!

Hắn yêu thích!

Rất yêu thich!

Cực kì cực kì yêu thích.

Mặt trăng càng ngày càng sáng dịu hơn.

Hắn chậm rãi hé miệng, ánh trăng sáng cùng hắn liền nối liền với nhau.

Ánh sáng trắng mỏng, như trước nhàn nhạt sắc màu, mỏng như sợi kim.

Hắn rốt cuộc cũng nhận ra, lần trước không phải là ngẫu nhiên mà tu luyện được.

Có lẽ là do lần tu luyện thứ hai này, tại thời điểm kết nối, hắn vẫn bảo trì cảm giác thanh tỉnh, sau đó liền cảm nhận được luồn không khí ấm áp lan tỏa trong cơ thể, thư thái thoải mái; cảm nhận được những âm thanh rõ rệt xung quanh, cảm nhận luôn cả nhịp điệu của từng giác quan trong cơ thể.

Thật thoải mái.

….

“Vị đội mũ đột nhiên dừng bước,

“Bịch”

Tiếp theo y đem quan tài đặt trên mặt đất, quay lại nói với tộc nhân đằng sau

“Dừng lại!”

“Bịch bịch”

Tộc nhân vội dừng chân lại, nhưng cũng không có đặt quan tài xuống đất như tộc trưởng, mà đưa mắt nhìn sau, lại nhìn sang tộc trưởng, Bọn họ không mở miệng hỏi, nhưng nghi hoặc trong mắt không ngừng hoang mang….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.