Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 20




“Hắt xì!”. Soviet không nhịn được hắt hơi một cái, nước mũi văng đầy, thời gian trôi qua, càng ngày càng thấy lạnh, mà hiện tại hắn trần trụi như vầy, cho dù có làm ổ cũng chưa chắc ấm áp.

Không được không được, nếu như hắn phát sốt, hắn không tin đám “người” kia sẽ hảo tâm cứu mình, cho dù bọn họ có tâm, nhưng nhìn vào chuyện giao tiếp cùng bọn họ, đột nhiên cảm thấy hi vọng cũng không lớn bao nhiêu.

Nghĩ vậy, Soviet quay đầu, khi phát hiện đám “người” kia hiện tại vẫn giữ nguyên tư thế, thậm chí thần sắc cũng không có một chút biến hóa, cái ý nghĩa hướng bọn họ để xin quần áo bỗng dưng bay biến, không biết mình nói họ có nghe không, hay là lại nghe không hiểu. Nhìn nhìn một chút, lại là thôi đi.

“Hắt xì!”. Thật sự muốn cảm mạo rồi nha! Soviet xoa xoa mũi! Nhíu mày suy nghĩ, hiện tại phương án xử lý duy nhất là bò lại chỗ mà ban nãy đã cùng nằm với vị đội mũ kia. Chỗ đó không biết hình dáng ra sao, nhưng chiếu theo hoàn cảnh lúc trước nằm ở trong đó, kín đáo, lại không quá rộng, sẽ không có cảm giác lạnh, vừa đúng lúc.

Bản thân mình cũng không đi xa vị đội mũ bao nhiêu, y muốn tìm cũng dễ dàng. Nghĩ là làm, Soviet đứng dậy, dựa theo ấn tượng lúc bị vị đội mũ mang ra mà lần tìm trở lại, đi không tới mấy chục mét, hắn dừng lại, càng ngày càng nhăn mặt.

Chiếu theo trí nhớ của hắn, thì chính là nơi này. Hơn nữa lại nằm gần hắn.

Nhưng mà, chẳng lẽ ban nãy thật sự đã ở trong chỗ này?

Không thể nào!!!

Trước mắt là một cái trường điều nho nhỏ, sơn một lớp sơn đỏ dày, bởi vì mang dấu ấn của thời gian, mà lớp sơn có chổ đã tróc ra, nếu ngẫm lại, lúc mới sơn lên, màu sắc hẳn là khá đẹp. Hơn nữa loại gỗ làm ra cũng không tệ, là loại gỗ Hồng sam thượng hạng.

Nhưng mà, cái trường điều nho nhỏ này, ban nãy mới bị vị đội mũ một cước đá bay nắp, cẩn thận đến gần xem, cái hình dáng kia, khiến hắn chỉ nghĩ đến một vật – quan tài!

Quan tài! Quan tài không phải chỉ có người chết mới nằm sao?

Vị đội mũ kia, tướng mạo so với hắn kì dị một chút, thân thể lạnh một chút, nhưng có thể di chuyển lại biết cười, không thể là tử thi, khẳng định là người sống rành mạch ra!

Nhưng mà nếu là người sống sao lại chọn ngủ trong quan tài?

Lẽ nào đây chính là đã cảnh giới vượt lên trên người thường?

Nghi hoặc chớp nhóe rồi chớp tắt, bởi vì vấn đề khác đã xuất hiện.

Kế hoạch của hắn là muốn ở trong đó mà hảo hảo ngủ một giấc, ngủ đến ngày mai mặt trời mọc lên cũng được. Thế nhưng trước mặt là quan tài, thật sự phải chui vào đó ngủ sao?

Đó là chỗ người chết mới ngủ, cái ý nghĩ này mọc rễ luôn trong đầu Soviet rồi, không phải nói quên là quên được.

Soviet do dự, lại quay đầu nhìn đám “người” kia một cái, nếu như họ có đổi tư thế một chút, hắn sẽ nghĩ nghĩ mà đi đến giao tiếp một phen. Thế nhưng một chút nhúc nhích cũng không có, cho nên, chỉ có thể khe khẽ thở dài mà quay đầu nhìn lại quan tài, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Lúc này do dự cũng vô dụng, hơn nữa ngủ trong quan tài cũng đã ngủ rồi, dù sao cũng không có chết, hơn nữa nơi này cũng không phải là thế giới trước kia, có thể đây là một kiểu giường ngủ ở thế giới này, chỉ là hình dáng nhìn qua giống với quan tài mà thôi. Kệ, cứ nghĩ như vậy đi!

Hắn chỉ là ngủ trên một cái giường có hình dáng kì quái mà thôi! Trong lòng tự thuyết phục một lần nữa, Soviet cũng buông xuống ý nghĩ không thoải mái. Mà vì cơ thể lúc này, bị gió thổi qua mà nổi da gà toàn thân, mũi lại có chút ngưa ngứa, hết thảy đều cảnh báo cho hắn rõ là không thể trì hoãn ngoài này thêm một chút nào nữa.

Quan tài nhìn không cao, nhưng không thể nói nhảy là nhảy vào được. Bất quá, dù không thể nhảy vào, nhưng hai tay vịnh lấy thành mà lấy lực nhảy vào cũng không khó. Chỉ là sau khi nắm xong, chưa được hai phút đã lồm cồm bò dậy, lúc trước hôn mê nên không cảm thấy, hiện tại nằm lên, lớp gỗ lạnh buốt dán vào da thịt, hai bên nhỏ hẹp, hắn nằm kiểu nào cũng không thấy thoải mái.

Cho dù muốn ngủ, cũng phải ngủ cho thoải mái mới được. Soviet ảo não nhìn quan tài vừa mới leo xuống, trong lòng không ngừng than thở.

Bóng đêm u tối đen đặc, nhưng ánh trăng trên cao chiếu xuống, xung quanh không đến mức nhìn không thấy rõ ràng. Hắn cứ như thế mà nhìn, ngoại trừ cây cối tươi tốt um tùm, cỏ mọc rậm rạp, cũng không thiếu xác cỏ khô.

Cỏ cũng có thể làm chăn bông a! Hắn là xem trong tiểu thuyết, trong tivi mà biết, cổ nhân thường dùng cỏ khô bày ra xem như chăn nệm mà nằm, nhìn trông rất ấm áp. Hai mắt sáng lên, ảo não nháy mắt biến mất.

Hắn cứ như thế một thân trần trụi không ngại phiền hà mà ôm cỏ khô bày ra trong quan tài. Một đống lại một đống, trong quan tài rất nhanh đã có một lớp cỏ khô bao lót, hai mép lần đầu tiên lộ ra ý cười.

Khụ! Bởi vì cứ thế trần truồng, nên mỗi lúc đi qua đi lại, tiểu huynh đệ bên dưới lại lay lay theo. Cho nên…

Soviet có chút quên mất thời gian, mà kẻ nào đó đang yên tĩnh tu luyện lại đột nhiên thanh tỉnh.

Có lẽ bởi vì nội lực so với đồng loại lớn hơn, cho nên tốc độ tu luyện mỗi lần cũng nhanh hơn, lần này cũng không ngoại lệ, vị đội mũ bởi vì Soviet lăn qua lăn lại nên ngừng việc tu luyện sớm hơn bình thường một chút, tuy vậy, trực giác cho y biết, hôm nay tu luyện như vậy cũng đã đủ rồi.

Ở thời điểm tộc nhân bọn y ngày càng thoái hóa như hiện tại, việc làm theo bản năng tất sẽ đem đến bất lợi, vị đội mũ cũng không nằm ngoài số đó. Nhưng sau đó, y vẫn là quyết định ngừng lại. Mở mắt ra, y phát hiện nhiều tộc nhân khác vẫn còn đang tu luyện, mình thì coi như đã xong rồi, nhưng mà không có rời khỏi vị trí, cứ như vậy mở to mắt nhìn, thật nhàm chán!

Trước đây, y vẫn luôn kéo dài trạng thái nhởn nhơ tu luyện, lúc nào những tộc nhân khác đánh thức thì tỉnh dậy, nhưng lần này, bởi vì bên tai nghe chợt được âm thanh “tách tách” nhẹ nhàng, liền giật mình thức tỉnh, sau đó mới nhớ đến, hôm nay y đột nhiên bắt được một dị sinh vật, sau khi dùng xúc cảm mà cẩn thận đánh giá, y đã thu về làm sủng vật.

Đúng rồi, có sủng vật này, như vậy y sẽ không đứng ngốc ra đó mà chờ người khác gọi dậy.

Còn đang nhàm chán nghĩ nghĩ như vậy, bên kia Soviet đã lăn qua lăn lại bốn lần. Mà vị đội mũ đang nghĩ đến ngẩng người ra, liền thấy vị tiểu huynh đệ dưới thân Soviet, hai mắt bỗng sáng rỡ, trong mắt đều là hình ảnh của tiểu huynh đệ.

Vật nhỏ kia rất đáng yêu nha! Y tựa hồ cũng có vật nhỏ kia, nhưng vẫn có cảm giác là không giống cho lắm. Vì vậy, y quyết định sẽ sủng ái sủng vật nhà mình vô điều kiện, để có thể sờ sở được vật nhỏ, đương nhiên, nếu như sủng vật cũng muốn sờ sờ lại vật nhỏ của hắn, hắn cũng không lấy làm ngại!

Suy nghĩ minh bạch, hai mắt liền sáng lên, sắc vàng trong con ngươi ngày càng minh diễm, khóe miệng khẽ nhếch, y chủ động rời khỏi vị trí, trực tiếp hướng đến chỗ Soviet.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày thứ nhất có cố gắng nha.

Che mặt lại, muốn sờ sờ vật nhỏ làm gì?

Yên ổn chịu đựng đến cuối không được sao?

Nói nhảm!

Cuối cùng chẳng phải cũng để ăn sao?

Thật ra, ta không ngại để cho yên ổn đâu!

Đến đây đến đây, tiểu Soviet hoan nghênh các người đùa giỡn!

Lại nói, các người có điểm gì tốt sao? Cũng có thể cho các người vào trong tác phẩm để khi dễ tiểu thụ nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.