Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 2




Dịch giả: rolland

- Lý Phù Trần, ngươi dám làm nhục ta.

Trên mặt Quan Nhất Long nổi đầy gân xanh, giận dữ hét.

- Lý Phù Trần, ngươi biết hậu quả việc làm của ngươi là như thế nào không hả?

Dương Ngạo cơ hồ sắp điên rồi, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng quỳ ai, không nghĩ tới hôm nay lại quỳ trước mặt Lý Phù Trần.

Lúc này, hai người không nghĩ tới tại sao thực lực của Lý Phù Trần lại mạnh như vậy, so với lúc tỷ thí cùng Liêu Thiên Quân còn mạnh hơn gấp mấy lần, điều duy nhất hai người có thể nghĩ là tôn nghiêm của bản thân.

"Thực lực của Phù Trần?"

Lý Thiên Thạch phát hiện bản thân nhìn không thấu Lý Phù Trần, thực lực của Lý Phù Trần tiến bộ quá nhanh, cách một đoạn thời gian thì tiến bộ rất lớn, bây giờ mới qua có bao lâu, thực lực đã tới trình độ này.

- Làm nhục các ngươi thì như thế nào?

Lý Phù Trần nhàn nhạt nói.

- Lý Phù Trần, ngươi đang làm cái gì đó hả?

Ngay tại lúc này, cách đó không xa truyền tới một tiếng hừ lạnh cao cao tại thượng.

Lý Phù Trần cùng Lý Thiên Thạch ngẩng đầu nhìn lại, là nhân vật lãnh tụ thanh niên đời này của Thân Đồ gia, Thân Đồ Kiếm Minh.

- Thân Đồ Kiếm Minh, chuyện này có liên quan gì tới ngươi.

Gan của Lý Thiên Thạch lớn hơn so với trước đây nhiều, không khách khí nói.

Thân Đồ Kiếm Minh lấy ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Lý Thiên Thạch:

- Lý Thiên Thạch, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám nói chuyện với ta như vậy hả.

Ở Thương Lan Tông, có lẽ Thân Đồ Kiếm Minh không tính là gì, nhưng ở Vân Vụ Thành, trước đệ tử của ba gia tộc còn lại, Thân Đồ Kiếm Minh hắn chính là trời, chỉ cần Thân Đồ Kiếm Hà còn tại vị một ngày, thì địa vị của Thân Đồ Kiếm Minh hắn liền cao hơn đệ tử của ba gia tộc.

- Thân Đồ Kiếm Minh, đừng ném mặt, cút cho ta.

Lý Phù Trần cũng lười khách khí với Thân Đồ Kiếm Minh.

Cái gì gia tộc Thành chủ, cái gì Thân Đồ gia, trong mắt hắn, cái gì cũng không phải.

Lúc ở Vân Vụ Thành, hắn từng ảo tưởng qua, nếu một ngày hắn tiến vào tông môn có được thành tựu, nhất định đấu với ba gia tộc một trận.

Nhưng bây giờ, hắn không có tâm tư đấu với ba gia tộc, hắn chỉ muốn nghiền ép ba gia tộc, bởi vì bọn hắn không xứng đấu với hắn.

Khi hắn trở về Vân Vụ Thành là lúc ba gia tộc run sợ.

- Ngươi nói cái gì?

Thân Đồ Kiếm Minh chỉ tay vào Lý Phù Trần, giận đến phát run.

- Ta kêu ngươi cút.

Lý Phù Trần quát lạnh.

- Lý Phù Trần, ngươi có biết, ngươi đang nói chuyện với ai không, muốn tạo phản hả? Không sợ Thân Đồ gia xử phạt Lý gia ngươi hả?

Sắc mặt Thân Đồ Kiếm Minh tái xanh, lộ ra sát cơ.

- Thân Đồ gia là cái thá gì, nếu không cút, thì cùng nhau quỳ xuống đi.

Lý Phù Trần vung tay lên, kình khí vô hình ép Thân Đồ Kiếm Minh quỳ xuống.

- Lý Phù Trần, cẩu tạp chủng, ta muốn ngươi chết.

Thân Đồ Kiếm Minh đỏ mắt.

Ba ba ba ba ba...

Lý Phù Trần một hơi tát mấy chục cái, trực tiếp đem đối phương đánh thành đầu heo.

- Phù Trần, làm như vậy có phải...

Lý Thiên Thạch rốt cuộc vẫn có chút kiêng kỵ Thân Đồ gia, chần chờ nói.

Lý Phù Trần không thèm để ý nói:

- Yên tâm, ta tự có chừng mực.

Ba gia tộc ngông cuồng nhiều năm, là lúc bọn chúng phải trả giá cao, nhưng chưa phải bây giờ.

Động tĩnh bên này có chút lớn, chỉ trong chốc lát, mấy chục tên đệ tử Nội Tông tụ tập tới, chỉ chỉ trỏ trỏ ba người Thân Đồ Kiếm Minh.

- Đây không phải là Lý Phù Trần sao? Làm sao mỗi lần thấy hắn đều có chuyện phát sinh vậy.

- Ba người này không biết làm sao đắc tội Lý Phù Trần, bị hắn ép quỳ xuống, thật là sỉ nhục a!

- Ai bảo Lý Phù Trần cường thế, ngay cả Liêu Thiên Quân sư huynh cũng thua thiệt, mất một cánh tay.

- Chờ đi! Liêu gia sớm muộn gì cũng trả thù thôi.

Thế nhân luôn đồng tình người yếu, ai cũng không thích Lý Phù Trần bá đạo.

- Phách Kiếm sư huynh, nơi đó hình như xảy ra chuyện gì? Chúng ta qua nhìn một chút đi.

Mấy trăm thước phía xa, mấy tên đệ tử Nội Tông đi chung với nhau, cầm đầu chính là Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng.

Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng, Quy Nguyên cảnh cửu trọng, danh tiếng vang dội ở Nội Tông, Vũ Văn Thiên cũng không sánh bằng.

Dù sao Vũ Văn Thiên là căn cốt ngũ tinh, hắn cũng là căn cốt ngũ tinh.

Chủ yếu là, tuổi của hắn lớn hơn Vũ Văn Thiên, không qua bao lâu, hắn có thể đột phá đến Địa Sát cảnh, trở thành đệ tử Chân Truyền.

Lúc này, mấy người đi tới, thấy được ba người đang quỳ gối, cũng thấy được Lý Phù Trần.

- Là Lý Phù Trần.

Một người bên cạnh Liễu Vô Hoàng kinh ngạc.

- Tên Lý Phù Trần này có chút quá phận a, để cho người khác quỳ hắn, hắn cho rằng hắn là ai.

- Một cái căn cốt phổ thông, làm như mình là căn cốt ngũ tinh vậy, ta không ưa.

- Phách Kiếm sư huynh, không bằng ngươi quản đi, tốt nhất giết chết uy phong của Lý Phù Trần.

Nói thật, Liễu Vô Hoàng cũng không ưa Lý Phù Trần.

Hắn được gọi là Phách Kiếm, làm người tất nhiên bá đạo.

Nhưng chỉ có hắn mới được bá đạo.

Không ưa người khác bá đạo.

Liễu Vô Hoàng bước ra đám người, trực tiếp coi thường Lý Phù Trần, đi tới trước mặt ba người Thân Đồ Kiếm Minh:

- Các ngươi đi đi! Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, sau này còn có cơ hội.

Vừa nói, hắn thả ra khí thế, triệt tiêu khí thế của Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần cười một tiếng:

- Vị sư huynh này, ngươi quản quá rộng rồi.

Nếu là người bình thường chọc hắn, hắn cũng không để người đó quỳ xuống, dù sao quá sỉ nhục, nhưng loại người muốn giết mình, Lý Phù Trần cần gì quan tâm cảm nhận của đối phương.

Nếu ở bên ngoài, hắn đã sớm giết ba người rồi.

Liễu Vô Hoàng xoay người, nhàn nhạt nói:

- Ngươi rất thích để cho người khác quỳ xuống hả?

Lý Phù Trần từ chối cho ý kiến.

- Thực lục của ngươi mạnh, có thể cho người khác quỳ xuống, thực lực ta mạnh, có phải cũng cho ngươi quỳ xuống hay không?

Ánh mắt Liễu Vô Hoàng như kiếm, chấn nhiếp nhân tâm, cho người khác áp lực rất lớn.

- Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này.

Lý Phù Trần nói.

- Hả, phải không? Ngược lại ta muốn thử một chút.

Khí thế trên người Liễu Vô Hoàng càng ngày càng mạnh, khí thế vô cùng bá đạo, tựa như uy nghiêm của vương giả, bao phủ Lý Phù Trần.

Kích hoạt Huyền Long Bí Pháp, khí thế trên người Lý Phù Trần cũng phóng lên cao, một cổ uy nghiêm chấn nhiếp vạn vật, chống lại Liễu Vô Hoàng, thậm chí, mơ hồ chế trụ Liễu Vô Hoàng.

Cộp cộp.

Ba người Thân Đồ Kiếm Minh vừa mới đứng lên, lại bị khí thế của hai người ép quỳ xuống lần nữa, trong lúc nhất thời, đầu óc ù ù, thất hồn lạc phạch.

"Đáng ghét a!"

Thân Đồ Kiếm Minh nắm chặc quyền, hận không thể lập tức trở lại Vân Vụ Thành, chạy đến Lý gia tàn sát.

- Ngươi có biết hậu quả của việc khiêu khích ta?

Liễu Vô Hoàng lãnh đạm nói.

Lý Phù Trần nói:

- Dường như ngươi khiêu kích ta trước.

- Xem ra không dạy dỗ ngươi một trận, ngươi không biết hối cải, quỳ xuống cho ta!

Tầm mắt của Liễu Vô Hoàng bực nào cay độc, liếc mắt liền nhìn ra, trong khí thế của Lý Phù Trần xen lẫn một vài thứ khác, thực lực của bản thân hẳn là không mạnh bao nhiêu.

Chân khí quán chú vào tay, Liễu Vô Hoàng đang muốn động thủ.

- Tất cả dừng tay cho ta.

Ngay tại lúc này, một tên Nội Tông Trưởng Lão đi qua nơi này hừ lạnh một tiếng, âm thanh trực tiếp đánh tan khí thế của Lý Phù Trần và Liễu Vô Hoàng.

- Trưởng lão!

Mọi người thất kinh, đồng loạt chắp tay hành lễ.

Nội Tông Trưởng Lão cũng không phải Ngoại Tông Trưởng Lão, không ai không dám vâng lời.

- Tất cả giải tán, làm bậy chỗ này, còn ra hệ thống gì.

Tên Nội Tông Trưởng Lão này hiển nhiên có chuyện, bỏ lại một câu nói sau đó đi vào Nhiệm Vụ Đại Điện.

- Coi như vận khí của ngươi tốt, nhưng lần sau, ngươi không có vận khí tốt như vậy.

Liễu Vô Hoàng lấy nửa con mắt nhìn chòng chọc Lý Phù Trần, xoay người rời đi.

- Ta chờ.

Lý Phù Trần cũng không thèm nhìn tới ba người Thân Đồ Kiếm Minh, sóng vai cùng Lý Thiên Thạch rời đi.

- Thật đáng tiếc, không nhìn thấy Phách Kiếm sư huynh dạy dỗ Lý Phù Trần.

- Đúng là đáng tiếc, nhưng yên tâm đi, Nội Tông lớn như vậy, nhưng Lý Phù Trần cũng không chạy thoát được.

- Không biết nếu Lý Phù Trần quỳ xuống, sẽ có cảnh tượng gì.

Thấy nhân vật chính đều đi, mọi người cũng rối rít rời khỏi, để lại ba người Thân Đồ Kiếm Minh ở đó.

Ba người cắn răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì được, ngược lại, Thân Đồ Kiếm Minh thấp giọng nói gì đó cùng Quan Nhất Long và Dương Ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.