Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 19




Soviet nỗ lực kiềm chế bản thân không phát ra oán hận, bất quá hắn còn chưa kịp thích ứng, quần áo trên người đã không còn có thể bảo vệ được.

“Rẹt… rẹt… rẹt…”

Vị đội mũ cật lực xé, vải nhẹ nhàng bay theo gió. Trên người Soviet chỉ còn lại vỏn vẹn hai mảnh vải, hắn chưa kịp nghĩ đến chuyện làm sao để che chắn những phần trọng yếu trên cơ thể, vị đội mũ đã nghiêng trái nghiêng phải, thanh âm “khanh khách” theo đó mà phát ra, sau đó nhẹ nhàng dùng tay kéo một cái.

Hơ! Gió thoáng qua, rốt cuộc… trên người không một manh vải.

Lúc ngươi hoàn toàn xích lõa, ngươi sẽ có phản ứng gì?

Soviet ngơ ngác, bộ dáng không thể tin được mà nhìn vị đội mũ.

Tuy là nhìn qua dáng vẻ bên ngoài đều là nam nhân với nhau, chuyện cũng không có gì lớn.

Nhưng khi tất cả mọi người đều mặc quần áo, chỉ một mình hắn trần như nhộng thì tính là chuyện gì?

“Hou hou!”. Vị đội mũ gật gật đầu, trong mắt thế nào lại tràn ngập vui sướng, y rống lớn hai tiếng tựa hồ như biểu thị cảm giác vui sướng của mình. Nối tiếp theo hai tiếng “hou hou!” kia, y trực tiếp chỉ chỉ vào đám “người”, lại chỉ chỉ chính mình, sau đó hướng về nơi nào đó chỉ chỉ, cuối cùng trở về chỉ chỉ dưới chân Soviet.

Cho nên… nguyên lai lại là… Nếu như hắn không có hiểu sai, thì ý là vị đội mũ kia trước đó không yên tâm về hắn, sau khi đem hắn cởi sạch, rốt cuộc lại yên tâm đi?

Soviet co quắp khóe miệng, hướng về phía vị đội mũ mà trợn tròn mắt gào một tiếng lên rời, hữu khí vô lực, “Ta sẽ không chạy trốn mà!”. Ít nhất hiện tại sẽ không. Dứt lời, Soviet quay người, không nhìn vị đội mũ nữa. Bởi vì không có gì bảo bọc, dưới thân, vị tiểu huynh đệ đáng thương nhảy lên nhún xuống mấy cái theo động tác thân người của Soviet. Nhưng mà loại chuyện này, Soviet kì thật không để ý.

Mà vị đội mũ lại vô tình nhìn thấy chỗ kia của Soviet, ánh mắt càng ngày càng sáng. Bất quá khi Soviet xoay lưng, tiểu huynh đệ kia trước mắt liền biến mất. Vị đội mũ nhìn Soviet, lại nhìn mặt trăng, nhìn qua nhìn lại, mặt trăng đã có chút lệch khỏi vị trí giữa đỉnh trời.

Y hít một hơi thật sâu, thần tình chợt lóe, cuối cùng hình như là tiêu giảm đi lo lắng về Soviet, trực tiếp đi qua chỗ Soviet.

Đầu tiên là nhắm mắt, miệng hơi mở ra, tư thế giống như đám “người” nọ. Rất nhanh sau đó, có một tia sáng từ mặt trăng chiếu xuống miệng vị đội mũ. Tia sáng kia so với những “người” khác trừ chuyện có phần sáng dày hơn thì không có gì khác biệt, một đường thẳng tắp.

Nhất thời, nơi này yên tĩnh đến lạ.

Gió thổi tản qua, lành lạnh, nhưng vẫn là thư thích.

Bất quá đó là so với người khác, còn với Soviet không có quần áo che chắn cơ thể, thì gió rất là lạnh, thoáng chốc có hơi rùng mình.

“Hắt xì!”. Nhảy mũi một cái, Soviet xoa xoa mũi, trần như nhộng mà ngồi xuống cỏ, hai tay ôm đầu gối, ngẩng mặt lên nhìn trời. Trên mặt không biểu lộ ra thần tình nào, cứ thế mà ngồi, nhìn qua có vẻ hơi u buồn.

Khụ! Thật ra chỉ là bề ngoài có vẻ hơi u buồn thôi! Kì thật Soviet ngồi như thế là vì tư thế này giúp cơ thể ấm áp thêm một chút.

Lột sạch = không trốn đi!

Soviet mặt đầy hắn tuyến mà đánh giá tư duy của vị đội mũ. Bất quá là hắn thật sự không muốn trốn, thậm chí đi qua đi lại cũng không có hứng thú. Một là vì lạnh, hai là vì không muốn cho đám “người” kia có cơ hội miễn phí để chiêm ngưỡng thân thể hắn từ đầu đến đuôi.

Không gian yên tĩnh như vậy, hắn một chút buồn ngủ cũng không có.

Từ lúc xuyên qua đến giờ, không biết trải qua bao lâu rồi, hắn cũng không có tính toán thời gian, hiện tại lại yên tĩnh không người quấy rối. Soviet cuối cùng quyết định, tranh thủ lúc rảnh rỗi này, hảo hảo bình ổn tâm tư mới được. Như vậy cũng có thể xác định trước bước kế tiếp phải làm gì.

Chuyện thứ nhất, hắn xuyên qua không cần phải hoài nghi nữa, ít nhất thế giới trước kia cho dù có biến đổi này nọ vẫn không thể biến ra hai vầng trăng sáng như thế được. Nhưng mà… Hắn tại sao lại xuyên qua? Ngày hôm đó hắn đã làm chuyện gì?

Nghĩ nghĩ ước chừng 10 phút, Soviet cũng không nghĩ ra đêm trước hắn làm nên chuyện gì khác lạ mà xảy ra sự tình như thế này, cho nên tạm thời dẹp nguyên nhân xuyên qua sang một bên. Nghĩ tới nghĩ lui thì kết quả cũng như nhau, hắn đã xuyên qua rồi.

Chuyện thứ hai, hắn hiện đang ở cái chỗ nào? Soviet cố gắng nhớ về hoàn cảnh ban ngày một chút, kết quả là nhận ra điều duy nhất hắn ấn tượng, chính là những hàm răng lưa thưa, những cái răng màu vàng lóng lánh, còn có gió, có cảnh tượng đám vải vóc lay lay bay bay theo gió. Thật chẵng có điều gì hữu dụng. Soviet yên lặng tổng kết lại điều thứ hai.

Chuyện thứ ba, vị trí hắn xuyên qua có vấn đề. Mấy tiểu thuyết xuyên việt mà hắn từng đọc, nếu xuyên qua đến hoàn cảnh khác xa lạ, thì hắn trước phải biết rõ niên đại, địa lý, tập quán cùng truyền thống, phải hảo hảo mà hòa nhập vào xã hội bấy giờ mới có thể phát huy được hết mọi khả năng.

Bất quá hắn hiểu…

Soviet nghĩ vị đội mũ kia cùng với rất nhiều “người” khác đều chỉ có tiếng gào, hiểu không được giải thích cũng không được, nên coi như thôi đi.

Địa lý… Hiểu biết của hắn về hoàn cảnh hiện tại là số không, lại không thể cùng với những “người” kia đối thoại, cho nên lại coi như thôi đi.

Còn về tập quán…

Soviet đang chần chừ nghĩ, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh vải bị xé “rẹt rẹt” mấy tiếng, cùng với ánh mắt cực kì vui sướng của vị đội mũ kia.

Tập quán… Xé vải cũng có thể tính là tập quán không?

Nhưng cho dù coi là yêu thích xé vải như thế, hắn cũng chỉ có một bộ quần áo. Coi như là loại tập quán này hắn không có khả năng đáp ứng.

“Hắt xì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.