Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 16




Tỉnh lại lần nữa, hai mắt Soviet chỉ thấy một màn đen kịt, bốn phía không nghe thấy một âm thanh nào, cái gì cũng không nhìn thấy.

Hắn đang ở đâu? Hiện tại đang là cái trạng thái gì đây?

Soviet cố hết sức làm cho chính mình không trở nên hốt hoảng, nỗ lực cố nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước.

Mà thực sự là, hắn cái gì cũng không nhớ nổi. Hắn chỉ nhớ là, mình bị va đập đến hôn mê, tiếp theo… Liền thấy hiện tại chính là như vầy.

Đám “người” kia ở đâu rồi? Bốn phía yên yên tĩnh tĩnh, không giống như có nhiều người, như vậy… Bọn họ là đem hắn bỏ rơi rồi? Cuối cùng đem hắn bỏ rơi rồi?

Chẳng biết vì sao, Soviet tuy rằng luôn cảm giác hắn tựa hồ đã bỏ sót cái gì, nhưng kết luận kia lại làm cho tâm tình của hắn khá hơn một chút, đối mặt với bóng tối cũng bớt sợ đi một chút.

Hắn liền an tĩnh nằm một hồi, ngoài kia cũng yên tĩnh không cảm giác được là có hơi thở người. Bất kể là như thế nào, hắn trước tiên cũng phải biết rõ nơi này là nơi nào mới được.

Soviet chuẩn bị đứng dậy thử dò xét, lại phát hiện làm sao cũng không nhúc nhích được, tựa hồ như có cái gì cố định cổ hắn. Liền lúc đó, tại eo cũng truyền đến cảm giác có cái gì đang trói lại, làm cho hắn muốn động cũng không động được. Hắn nhíu mày, trong đầu nảy ra vô vàn loại ý nghĩ không căn cứ, khẽ cắn răng, tay táy máy tìm hiểu cảm giác bị cố định này rốt cuộc là gì.

Chỉ là, cảm giác này sao lại kì quái như vậy? Hơn nữa, không biết có phải là hắn đang ảo giác hay không, cái thứ đang cố định cổ hắn lại là tay người a?

Soviet hít vào một hơi, bất an chậm lại động tác, bắt đầu vuốt, liền cảm giác lạnh như băng, có năm đầu ngón tay thật dài, trên đầu có cái gì cưng cứng, theo năm ngón tay đi xuống, chạm đến một vật thể khô cứng.

Càng mò mẫm, Soviet càng cảm thấy cảm giác của hắn không sai, chỉ là… tại sao lại lạnh như vậy? Chẳng lẽ là người chết?

“Hơ hơ!”

Cực lực khống chế ý nghĩ, Soviet không kiềm được tim bắt đầu đập nhanh hơn. Không được nghĩ bậy không được nghĩ bậy. Soviet trong đầu mơ hồ, thậm chí không biết có phải là hắn ảo giác hay không, nhưng sao lại ngửi thấy mùi vị tương tự như mùi máu nha.

Cánh tay khi vẫn như trước gác lên người hắn, ngón tay hắn lại bắt đầu run run.

Vừa lúc đó, cánh tay đang rất yên tĩnh đáp trên người Soviet cũng động động. Lực động rất nhẹ, nhưng trong hoàn cảnh cái gì cũng không thể nghe cùng thấy, tất cả xúc giác đều cảm nhận được rõ ràng.

Soviet không nhịn được bắt đầu căng cứng, trong đầu nghĩ hoàn cảnh này đã rất đáng sợ rồi. Nhưng mà đáng sợ hơn là, cái cảnh kia vẫn còn tiếp tục.

Cánh tay kia trước tiên giật nhẹ nhẹ mấy cái, sau đó lại làm theo động tác Soviet lúc nãy, chậm rãi vuốt, nhưng mà không chỉ vuốt bàn tay không thôi, nó vuốt theo eo rồi lại chậm rãi vuốt ngược lên trên. Vuốt hết eo, thì vuốt đến bụng, tiếp theo vuốt lên ngực, cuối cùng là xoa đến trên mặt Soviet, xoa hết mắt, mũi, môi, hai gò má, đến trán thì ngừng lại. Lúc từ từ vuốt đến chỗ môi Soviet, giống như nhận ra là vuốt đúng chỗ rồi, thì nhẹ nhàng ấn một cái. Lực ấn thật ra không muốn tổn thương hắn, nhưng sự thật lại là tại nơi da thịt mềm yếu kia, sức lực cỡ đó đủ ấn thủng môi rồi.

Máu theo vết thương nơi môi chảy ra, vết thương không lớn, nhưng vẫn đủ đau. Soviet lại như trước không dám động, mặc kệ vết thương hở miệng để cho máu theo miệng vết thương chảy xuống. Hình như lại ảo giác, hắn cơ hồ nhìn thấy trong bóng tối có cái gì đó phát sáng.

Bây giờ là chuẩn bị làm cái gì đây?

Còn cái gì đó phát sáng kia là thứ gì?

Cái gì không thể biết được, cái đó mới là thứ đáng sợ. Soviet phát hiện ra, kì thực so với hiện tại, lúc trước nhìn đám “người” kia còn muốn dễ chịu hơn.

Máu chảy xuống “tong tong” mấy giọt, vết thương nơi môi hình như bắt đầu khô lại, cũng không có đau như hồi nãy nữa. Soviet im lặng chờ đợi một lát, khi nghe bên cạnh mình như có tiếng thở dốc, hắn liền đánh bạo, tay thử sờ về hướng phát ra tiếng động…

Có khi nào cái thứ đó cắn hắn không? Nhưng mà có thể biết được là cái gì thì sao?

Soviet trong lòng âm thầm nói, dưới tình huống cái gì cũng không thấy rõ như này, hắn cảm thấy biết được mình đang ở cùng với thứ gì quan trọng hơn.

Nếu có chết… Suy nghĩ thoáng qua. Trong lòng Soviet lại âm thầm rơi lệ.

Sự thật là, mọi chuyện hẳn là hắn nghĩ nhiều rồi.

Thứ kia cách hắn không xa lắm, lúc đầu làm môi hắn bị rách, thứ kia cơ hồ như có chút kinh sợ, lui về sau một khoảng. Lúc này Soviet đánh bạo mò tới.

Mà hiện tại hắn đã chạm vào một chỗ… Hình như…

Soviet hơi nhíu mày, bàn tay bị cái gì đó liếm trúng, lành lạnh, nhơm nhớp. Giống như là đầu lưỡi.

Liếm? Tại sao lại là liếm? Không lẽ là đang biểu thị tháo độ hảo hữu sao?

Tay Soviet hơi cứng đờ, sau đó lại lần mò lên phía trên.

Mũi… Mắt… Gò má… Trán… Một mớ cưng cứng… Hình như là tóc… vậy… Soviet thu tay, trong lòng âm thầm đưa ra kết luận. Thứ trước mắt cũng là con người, ít nhất là có hình dáng con người nha!

Chỉ là không hiểu sao da thịt lại lạnh như băng như vậy? Hơn nữa tiếng thở dốc kia nghe giống như là tiếng động vật thở đi? Chẳng là là hắn cảm giác sai rồi? Theo lý mà nói, không có chuyện cả hai lần rờ rẫm đều sai đi, lại thêm ban nãy gác lên cổ hắn là cánh tay người mà.

Nếu có ánh sáng thì tốt rồi, không cần nằm đây đoán mò. Soviet phiền não nghĩ.

“Hou hou!”

Tiếng gào thét đột nhiên lại vang lên bên tai.

Âm thanh này sao lại quen thuộc quá đi? Soviet thu lại dòng suy nghĩ, bất quá chưa nhớ được vì sao lại quen tai như vậy?

Âm thanh kia phát ra như là bị động tác ban nãy của Soviet làm cho mất kiên nhẫn. Soviet gượng ngồi được một nửa, liền cảm thấy thân thể như bị cái gì lao đến.

Cái kia cứng cứng, còn có thể nhận ra được đang ô ô thở dốc bên trên.

Như vậy… Soviet hiện tại đang ở dưới ***g ngực “người” kia nha.

Chờ một chút, tuy rằng không nhìn thấy được, nhưng nếu hắn nghĩ không sai, như vậy tình cảnh bây giờ của hắn là, hắn đang thẹn thùng e ấp dựa dẫm vào ***g lực cứng rắn mạnh mẽ, tiếp theo sẽ có một người mang gương mặt đầy cường tráng xuất hiện ôm lấy hắn, “Ta sẽ bảo vệ ngươi!”

“Hừ, ta tin tưởng!”. Sau đó hắn sẽ ngượng ngùng dựa đầu vào.

Cái gì đây. Đây là cái loại sự tình gì đây!

Nhưng mà, cái tư thế giống như bảo vệ kia là sao chứ? Soviet nhăn nhó, cật lực giãy giụa.

“Hou hou!”. Bên cạnh, thứ kia rõ ràng cất lên thanh âm không mấy vui vẻ. Thanh âm vẫn trầm thấp như trước, mang theo ý vị như nhắc nhở.

Hiện tại lâm vào tình cảnh này, ai cũng sợ a! Muốn ăn hắn, muốn hắn chết thì cho hắn chết đi. Soviet im lặng một chút, lại tiếp tục giãy giụa. Lúc “người” kia gào lên lần thứ hai, hắn cuối cùng cũng nhớ ra được tại sao lại quen thuộc như vậy rồi.

Thanh âm này, cảm giác này, rõ ràng chính là cảm giác mà cái vị đội mũ kia mang đến cho hắn lúc trước.

Lời tác giả: Lần này lại không có nhiều tiến triển, thật là cô đơn.

Vì vậy, nương theo tinh thần của Tô Kha, ngươi cứ tiếp tục chịu khổ bức đi.

Dì ghẻ sẽ làm cho ngươi bị khổ bức đến lúc có người thương thì thôi.

Chúng ta kiên trì nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.