Vương Phi Phủ Triệu Vương - Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng

Chương 10




Khi Triệu Tử Thiêm cúp điện thoại, Miên Miên nãy giờ ngồi bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện kia mới bần thần trở về thực tại. Cô lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tử Thiêm một bộ dạng làm nũng như vậy, như thế thật đúng là quá dọa người rồi:

“Đại Thiêm, cậu… giả bộ đúng không?”

Triệu Tử Thiêm đặt điện thoại xuống bàn, một tay xoa xoa vết thương ở bên khóe miệng:

“Tỷ nhìn tôi giống như đang giả bộ lắm sao, lịch làm việc một tháng này của tôi tỷ đem hủy hết đi… Bộ dạng thành ra thế này, hơn nữa còn mấy vụ lùm xùm kia, tôi đoán chắc phía bên đó cũng hủy chứ chẳng đến lượt mình”

Miên Miên lại thở dài một hơi, xem ra Triệu Tử Thiêm dính vào vụ này rồi đúng là rất khó để nổi tiếng được nữa:

“Cậu định như thế nào?”

Triệu Tử Thiêm rất thích ca hát đóng phim, nhưng mà mọi chuyện thành ra như thế này rồi ước mơ này xem ra cũng khó thực hiện. Triệu Tử Thiêm mệt mỏi nằm co người xuống ghế sô pha khẽ nói:

“Cùng lắm thì… không làm nữa”

Điện thoại di động của Miên Miên vang lên, là Phó Tiểu Hinh gọi tới. Miên Miên nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Là Tiểu Hinh”

Triệu Tử Thiêm nằm xoay lưng lại:

“Cứ nói tôi không có ở đây”

Phó Tiểu Hinh đối với mấy vụ việc vừa mới diễn ra vô cùng chấn động, nhưng mấy tấm ảnh lan truyền ở trên mạng kia lại càng chấn động hơn. Đây quả thật đúng là lan can nhà Triệu Tử Thiêm, hơn nữa nhìn dáng người cùng kiểu tóc cũng là cậu. Có điều Phó Tiểu Hinh vẫn không thể tin tưởng được Triệu Tử Thiêm lại cùng một người đàn ông làm ra những hành động thân thiết này, cô vô cùng kích động gọi điện cho Triệu Tử Thiêm nhiều cuộc rồi nhưng cậu không bắt máy, gọi cho Miên Miên đến hiện tại mới có người nghe:

“Miên tỷ, chuyện này là như thế nào, đó chỉ là ảnh ghép thôi có phải không? Còn có Thiêm ca anh ấy sao rồi, có bị thương ở chỗ nào không, tỷ chuyển máy cho anh ấy giúp em”

Miên Miên đối với mấy câu hỏi kia của Phó Tiểu Hinh cũng phải chóng mặt:

“Là hiểu lầm thôi, cậu ấy không sao, cậu ấy hiện tại không ở cùng với tôi”

Phó Tiểu Hinh vô cùng lo lắng, hơn nữa cô cũng muốn chính miệng Triệu Tử Thiêm giải thích với mình chuyện này:

“Như vậy anh ấy hiện tại ở chỗ nào, tỷ có thể cho em địa chỉ được hay không?”

Miên Miên khéo léo từ chối:

“Cậu ấy hiện tại đang ở khách sạn, cậu ấy không sao cô không cần phải lo lắng quá nhiều”

Phó Tiểu Hinh cũng nghe hiểu ra được ý của Miên Miên thế cho nên cô liền khẽ thở dài cùng Miên Miên nói qua dăm ba câu cuối cùng cũng cúp máy.

Triệu Tử Thiêm có lẽ do tối ngày hôm qua vận động quá sức, cộng thêm vừa mới rồi cùng Lý Lục đánh nhau cho nên vô cùng mệt mỏi, thế cho nên lúc này liền nằm ngay tại ghế sô pha mà ngủ thiếp đi mất. Khi điện thoại mới của Triệu Tử Thiêm reo lên là lăm giờ chiều, cậu giật mình mở mắt nhìn về phía điện thoại của mình.

Ở bên kia hiện tại chính là mười hai giờ đêm, Lương Đông vô cùng lo lắng đến mức không ngủ được, hắn phải gọi điện cho sóc nhỏ nhà hắn hỏi thăm tình hình như thế nào rồi. Người ở đầu dây bên kia có lẽ còn đang ngủ cho nên giọng mũi nho nhỏ khẽ kêu:

“Ưm, Đông?”

Lương Đông nghe thấy giọng nói kia cả người liền mềm nhũn, chỉ hận không thể ngay lập tức ở bên cạnh ôm người ta vào lòng:

“Ăn cơm chưa?”

Triệu Tử Thiêm nhìn sắc trời ở bên ngoài rồi nhìn đồng hồ treo ở trên tường khẽ thở dài một hơi:

“Còn chưa, vừa mới rồi ngủ quên mất đến hiện tại mới tỉnh”

Lương Đông đau lòng:

“Vết thương còn đau hay không?”

Triệu Tử Thiêm ngồi dậy, lưng tựa vào thành ghế sô pha ở phía sau, cậu khẽ đưa tay chạm vào mắt bên trái của mình một cái liền nhíu mày xuýt xoa:

“Hừ… đau chết em rồi”

Lương Đông tức giận, hắn không chỉ tức giận với Lý Lục mà còn tức giận với cả Triệu Tử Thiêm, sóc nhỏ nhà hắn rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi đánh nhau với người ta chứ. Nhưng cho dù có giận đến thế nào thì Lương Đông cũng không dám lớn tiếng với Triệu Tử Thiêm, hắn hiện tại chỉ còn biết lầm bầm khó chịu:

“Em sao lại đi đánh nhau với người ta hả?”

Triệu Tử Thiêm bực bội:

“Là Lý Lục nói em muốn kiếm kim bài mà tự hạ thấp bản thân, cho nên em không vui, cho nên em mới không kiểm soát được mà đánh vào miệng cậu ta”

Lương Đông nghe thấy thế liền hỏi lại:

“Em lại còn đánh người ta trước hả?”

Triệu Tử Thiêm đưa tay lên đùi gãi gãi:

“Nhưng là cậu ta hướng em nói mấy lời kia, em cũng đã nhịn cậu ta lâu lắm rồi…”

Lương Đông im lặng một chút, cuối cùng hắn mới lên tiếng:

“Được rồi, anh xem lần sau cậu ta còn dám nói em nữa không”

Triệu Tử Thiêm hỏi chuyện khác, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều:

“Bạch Từ… vẫn ở đó hả?”

Lương Đông buồn cười, sóc nhỏ nhà hắn vẫn hay ghen như vậy:

“Ừm…”

Triệu Tử Thiêm không vui cho nên bây giờ cũng nói thật với suy nghĩ:

“Không vui đâu!”

Lương Đông dịu giọng dỗ dành:

“Ngày mai em không phải đến rồi sao, anh đặt vé máy bay rồi là chuyến sáu giờ”

Triệu Tử Thiêm hừ một cái rồi tắt máy luôn. Lương Đông ở bên này cũng hết cách với sóc nhỏ nhà mình, chỉ còn biết cười khổ lắc lắc đầu.

___

Buổi sáng ngày hôm ấy Triệu Tử Thiêm thức dậy từ rất sớm, bởi vì muốn tránh đám nhà báo cho nên Triệu Tử Thiêm lúc lăm giờ sáng đã rời khỏi nhà rồi. Sân bay cách khu nhà này rất gần, đi xe khoảng mười phút là tới nơi, Triệu Tử Thiêm đến sân bay là lăm giờ mười phút, cậu ngồi ở bên ngoài đợi một lúc, cơ hồ thỉnh thoảng còn ngủ gật một cái.

Lúc ngồi lên máy bay rồi thì lại không ngủ được nữa, cứ như vậy bỏ điện thoại ra chơi game. Bởi vì do chênh lệnh thời gian khá lớn vì thế lúc máy bay của Triệu Tử Thiêm đáp xuống sân bay của Pháp đã là sáu giờ chiều. Lương Đông nói có người sẽ đến đón cậu, Triệu Tử Thiêm mơ mơ màng màng nhìn xem một hồi cũng không thấy người nào đang đợi mình cả, đúng lúc này phía sau đột nhiên có một giọng nam lên tiếng gọi cậu:

“Là ngài Triệu phải không ạ?”

Triệu Tử Thiêm xoay người nhìn lại, phát hiện ra có một chàng trai ngoại quốc thân hình mảnh khảnh nhưng rất cao, tóc vàng da trắng mắt xanh nhìn sao cũng phải có điểm giật mình. May mắn là người này biết nói tiếng Trung chứ không Triệu Tử Thiêm cũng không biết phải làm sao nữa:

“Đúng vậy!”

Cody hôm nay có việc phải đi qua khu sân bay này, Lương Đông liền nói cậu ở lại đây đợi một tiếng đồng hồ chỉ để đón người cho hắn. Phải biết Cody cậu đây chính là tổng giám đốc, công việc cũng không phải là ít, thế mà cậu vẫn bị hắn ép buộc ở tại chỗ này đón người. Cody phải mất một khoảng thời gian mới tìm ra được Triệu Tử Thiêm, người này từ trên xuống dưới đều kín mít không hở ra một chỗ nào, từ khẩu trang đến mắt kính đều che hết cả gương mặt, nếu như không phải là vì dáng vẻ đang tìm người này của Triệu Tử Thiêm, Cody nhất định sẽ không nhận ra.

Cody tuy rằng cảm thấy người này rất kỳ quái, nhưng vẫn theo phép lịch sự mà khẽ mỉm cười cúi đầu:

“Richard nói tôi ở đây đón ngài Triệu”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy người kia xưng hô với mình long trọng như vậy liền xua tay:

“Đừng gọi tôi là ngài Triệu, cứ gọi tôi là Tử Thiêm là được rồi”

Cody đưa Triệu Tử Thiêm ra xe hơi bóng loáng, nhìn qua liền biết chiếc xe này cũng không phải ít tiền. Triệu Tử Thiêm vừa mới ngồi lên xe thì Cody liền hỏi:

“Ngài Triệu… à Tử Thiêm, cậu muốn đến công ty hay là về nhà của Richard?”

Triệu Tử Thiêm ngồi vào trong xe rồi vẫn không bỏ kính mắt cùng khẩu trang xuống, hơn nữa mũ lưỡi trai cũng vẫn đội ngay ngắn ở trên đầu. Cậu nghĩ nghĩ một hồi liền hỏi:

“Đông mấy giờ mới tan làm?”

Cody nghe thấy cách xưng hô thân thiết này của Triệu Tử Thiêm liền có điểm giật mình, cậu từ đó đến giờ cũng chỉ nghe thấy có duy nhất Bạch Từ xưng hô với Richard như vậy, người này rốt cuộc là người như thế nào mà Richard lại nói cậu ở đây một tiếng đón người này, hơn nữa còn xưng hô thân thiết như thế:

“Ngày hôm nay công ty tăng ca, Richard cũng hẳn là bảy tám giờ”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Như vậy để tôi đến công ty đi”

Cody gật đầu đồng ý, mới vừa rồi Richard cũng nói nếu như Triệu Tử Thiêm muốn đến công ty thì cứ để cho cậu đến. Xe dừng lại ở trước cổng công ty là gần bốn giờ chiều, lần trước xảy ra quá nhiều việc cho nên cậu không có để ý nhiều đến toà nhà này, hiện giờ đứng ở dưới nhìn lên mới bất ngờ trước sự đồ sộ của nó.

Triệu Tử Thiêm theo sau Cody tiến vào thang máy, ở đây có hai thang máy một chuyên dùng cho cán bộ cấp cao, một để dùng cho nhân viên. Lúc Triệu Tử Thiêm đi đến trước cửa thang máy thì có một nhóm nhân viên cúi đầu chào Cody rất nghiêm túc, Triệu Tử Thiêm mặc dù không hiểu họ nói cái gì nhưng xem ra người này ở công ty chức vị cũng không nhỏ.

Hai người vừa tiến vào thang máy, nhân viên ở bên ngoài lại được hồi bàn tán xôn xao:

“Ai vậy? Người đi cùng tổng giám đốc là ai vậy?”

“Như thế nào lại thần bí như thế, đến mặt cũng không muốn lộ ra?”

Triệu Tử Thiêm đứng ở trong thang máy nhìn số tầng ngày càng một tăng cao, cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng thứ bốn sáu mới chịu dừng lại. Cody không bước ra cùng cậu, chỉ hướng cậu nói:

“Tôi có việc phải đi trước, cậu tự vào bên trong đi”

Triệu Tử Thiêm đã đến chỗ này một lần rồi, vì thế cũng không quá xa lạ nữa. Lúc cậu từ trong thang máy bước ra, bên ngoài vẫn là đám người lần trước nhìn chằm chằm cậu. Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng chỉnh lại kính ở trên mắt rồi chậm rãi bước vào. Lương Đông vừa rồi đã căn dặn mọi người nếu như có người đến thì không cần phải ngăn cản, chính vì thế mà khi Triệu Tử Thiêm tiến vào phòng của Lương Đông cũng không ai có ý định làm khó.

Bạch Từ ngồi ở bên ngoài hai tay siết chặt, ánh mắt giống như là muốn xuyên thủng người trước mặt vậy. Triệu Tử Thiêm cảm thấy có oán khí ở đâu đó liền quay lại nhìn, quả nhiên Bạch Từ ngồi ở trong góc kia đang nhìn cậu. Triệu Tử Thiêm vốn định đẩy cửa phòng vào rồi, nhưng sau đó cậu liền dừng lại nghĩ một chút liền xoay người đi đến chỗ Bạch Từ nói:

“Cô Bạch, giúp tôi lấy một ly nước cam đi”

Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía Bạch Từ, Bạch Từ ở trong công ty vô cùng hống hách, lúc nào cũng sẽ sai người khác lấy cho mình cái này rồi làm cho mình cái kia, ai ai cũng khó chịu với cô ấy nhưng lại không dám lên tiếng. Hiện tại có người sai Bạch Từ như vậy, mọi người trong lòng tránh không được có điểm hả hê vô cùng.

Bạch Từ làm sao mà có thể nhịn được sỉ nhục này cho nên liền tức giận đập bàn đứng dậy quát:

“Triệu Tử Thiêm anh đừng có mà không biết tốt xấu”

Triệu Tử Thiêm không tức giận chỉ điềm đạm đáp:

“Tôi chỉ muốn uống một cốc nước cam cô liền nói tôi không biết tốt xấu, như vậy tôi đi hỏi Đông…”

Triệu Tử Thiêm làm bộ xoay người rời đi, Bạch Từ vội vàng gọi cậu lại, Lương Đông mấy ngày hôm nay cũng đã biểu hiện thái độ với cô rất rõ ràng, nếu bây giờ cô cùng Triệu Tử Thiêm gây nhau nhất định Lương Đông sẽ đứng về phía Triệu Tử Thiêm mà chán ghét cô hơn, vì thế mà Bạch Từ bây giờ mới phải nhịn:

“Khoan đã, chỗ này không có nước cam”

Triệu Tử Thiêm dừng bước xoay người lại:

“Tôi vừa rồi ở dưới sảnh nhìn thấy đối diện công ty có cửa tiệm bán nước cam mà”

Bạch Từ nắm chặt hai tay cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng quay sang nhìn một cô gái bên cạnh nói:

“Lisa cô đi xuống mua cho tôi một ly nước cam đi”

Lisa vốn là người mới vào công ty luôn luôn bị Bạch Từ sai vặt, cho dù trong lòng không phục nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười mà đi làm. Triệu Tử Thiêm đột nhiên lên tiếng:

“Hửm? Tôi nói cô giúp tôi mua một ly nước cam thôi, cô lại làm ra thái độ như vậy? Tôi lúc đầu là nhờ cô, bây giờ cô lại sai người khác đi mua, nếu tôi muốn cô ấy đi mua thì lúc đầu tôi đã nhờ cô ấy rồi”

Bởi vì làm việc ở phòng phó giám đốc, mà phó giám đốc lại là người Trung Quốc cho nên mấy người ở trong phòng đều vô cùng thông thạo tiếng Trung, một tiếng này của Triệu Tử Thiêm mọi người nghe đều hiểu được… Triệu Tử Thiêm chính là muốn làm khó Bạch Từ. Trong lòng mọi người đều có một thắc mắc giống nhau, người đàn ông này rốt cuộc là ai mà vừa mới đến liền có thể làm khó Bạch Từ như vậy. Ai cũng biết Bạch Từ cùng Lương Đông có mối quan hệ, mọi người đều nghĩ Bạch Từ sớm muộn gì cũng được là phu nhân phó tổng, hiện tại xem ra… nhưng mọi người khi thấy Bạch Từ bị khi dễ như vậy vẫn là vô cùng vui vẻ, không ai có ý định lên tiếng nói giúp cô ấy cả.

Bạch Từ tức giận xoay người rời đi, Triệu Tử Thiêm thấy bóng lưng giận giữ đến run rẩy kia thì vô cùng hài lòng, cậu xoay người hướng phòng Lương Đông đi tới. Cánh cửa mới vừa đẩy ra một cái thôi, Triệu Tử Thiêm đã bất ngờ bị một lực mạnh mẽ ở bên cạnh kéo vào lòng, “Rầm” một tiếng cửa phòng đóng lại, để lại cho mọi người phía sau ngây ngốc không thôi.

Lương Đông từ phía sau ôm lấy Triệu Tử Thiêm, hắn cúi người cọ vào cần cổ của cậu khẽ nói:

“Vừa đến đã làm loạn”

Lương Đông mới vừa rồi đã chứng kiến hết cảnh sóc nhỏ nhà mình ở bên ngoài làm khó người ta, nhưng mà hắn cũng không tức giận, ngược lại ánh mắt còn hiện rõ sự dung túng rõ ràng. Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi:

“Người ta chẳng qua là muốn uống một cốc nước cam thôi, người ta đi đường vất vả như vậy cũng chưa có một giọt nước nào vào miệng đâu, chỉ muốn uống một cốc nước cam thôi cũng bị nói là làm loạn sao?”

Lương Đông nhíu nhíu mày, khẽ thở dài bất đắc dĩ:

“Được được, muốn uống nước cam thì uống nước cam”

Triệu Tử Thiêm xoay người hơi nâng giọng:

“Hay là anh thương xót cho cô ấy đây?”

Lương Đông đưa tay cởi mũ lưỡi trai của Triệu Tử Thiêm xuống vừa làm vừa nói:

“Làm sao có thể chứ, anh chỉ xót mỗi em mà thôi…”

Lúc khẩu trang cùng kính của Triệu Tử Thiêm được bỏ ra, đôi lông mày của Lương Đông liền nhíu chặt. Hắn hiện tại thật muốn chửi thề, người nào lại có thể ra tay nhẫn tâm với sóc nhỏ nhà hắn như thế. Triệu Tử Thiêm xoay người đi đến ghế sô pha muốn ngồi xuống, Lương Đông ở phía sau cũng bước đến ngồi bên cạnh cậu:

“Để anh xem nào”

Triệu Tử Thiêm ngồi im ở một chỗ để cho móng lừa của Lương Đông sờ loạn trên mặt mình, thỉnh thoảng cậu sẽ giả bộ xuýt xoa một tiếng để nhìn biểu cảm đặc sắc trên gương mặt kia của Lương Đông:

“Lần sau đừng có mà đánh nhau có biết chưa, nếu như người ta có làm cái gì em, em liền trở về nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thay em đòi lại công bằng”

Triệu Tử Thiêm cười cười, đến mức vết thương ở khóe miệng cũng phải rách ra, cuối cùng liền đưa tay chạm vào đó một chút rồi nói:

“Không phải là nói tên anh ra nữa hả?”

Lương Đông vừa đau lòng vừa buồn cười đưa tay xoa xoa đầu cậu. Triệu Tử Thiêm không muốn cùng Lương Đông nói chuyện làm ảnh hưởng công việc của hắn nữa liền nhanh tay đẩy hắn đi:

“Được rồi, anh mau đi làm việc của mình đi”

Lúc này bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, Triệu Tử Thiêm vội vã lấy mắt kính cùng khẩu trang mang lên mặt. Lương Đông ở bên cạnh nhìn thấy một màn này lại buồn cười không thôi, sóc nhỏ nhà hắn đúng là rất quan tâm đến vẻ bề ngoài mà. Lương Đông sau khi thấy Triệu Tử Thiêm đã chuẩn bị xong rồi liền lạnh giọng nói với người bên ngoài:

“Vào đi!”

Bạch Từ từ bên ngoài mang nước tiến vào, Triệu Tử Thiêm một bộ dạng thản nhiên không quan tâm nhiều đến cô ấy chỉ cúi đầu nghịch điện thoại. Bạch Từ khó chịu đặt mạnh cốc nước cam xuống bàn sau đó liền đi đến nhẹ giọng đặt một tách cà phê vẫn còn bốc hơi nóng lên trên bàn của Lương Đông nói:

“Cà phê anh thích nhất”

Lương Đông đưa mắt nhìn Triệu Tử Thiêm một cái, thấy sóc nhỏ nhà mình không có phản ứng gì cả liền hướng Bạch Từ lạnh giọng:

“Được rồi, cô ra ngoài đi”

Khi Bạch Từ ra ngoài rồi, Triệu Tử Thiêm liền mang mắt kính cùng khẩu trang bỏ xuống:

“Cà phê anh thích nhất? Cô ấy còn biết cà phê anh thích nhất là loại nào luôn rồi”

Lương Đông khổ sở:

“Cô ấy nói như vậy thôi anh có thích loại cà phê này đâu”

Triệu Tử Thiêm cầm lên ly nước cam kia đưa lên miệng nhấp một ngụm, đầu lưỡi vừa động vào ly nước cam này liền biết Bạch Từ đã giở trò, nước cam vô cùng chua chắc chắn không bỏ đường vào. Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi liền mang ly nước cam đi đến trên bàn làm việc của Lương Đông đặt ở đó:

“Sau này đừng uống cà phê không tốt cho sức khỏe đâu, uống nước cam đi”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm đưa nước cam cho mình cũng không nghi ngờ gì đưa lên miệng uống. Lương Đông trước nay không ăn được chua, hiện tại uống một ngụm lớn như vậy liền phun ra hết. Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh làm ra vẻ bất ngờ lo lắng hỏi:

“Làm sao thế?”

Lương Đông bị chua đến ngồi không vững nữa:

“Nước cam không bỏ đường sao?”

Triệu Tử Thiêm mở lớn hai mắt:

“Không bỏ đường hả? Bạch Từ sao lại không bỏ đường vào nước cam chứ, anh mau uống tách cà phê này đi”

Lương Đông nhanh chóng cầm cà phê lên uống, cà phê rõ ràng được pha vô cùng cẩn thận, ngọt đắng vừa đủ. Triệu Tử Thiêm đứng ở bên cạnh nhìn Lương Đông:

“Sao rồi, có khi nào Bạch Từ bỏ nhầm muối vào cà phê hay không?”

Một lời nói kia của Triệu Tử Thiêm liền khiến cho Lương Đông thất thần hiểu rõ mọi chuyện. Triệu Tử Thiêm nhất định là đã biết ly nước cam kia bị động tay vào cho nên mới để hắn uống, sau đó cậu lại cho hắn uống ly cà phê kia để cho hắn biết rằng Bạch Từ muốn chỉnh cậu. Lương Đông nhíu mặt đặt ly cà phê xuống bàn rồi cầm ly nước cam đi ra ngoài chỗ làm việc của Bạch Từ quát:

“Bạch Từ, cô tại sao không bỏ đường vào nước cam hả?”

Bạch Từ bị tiếng quát kia của Lương Đông làm cho hoảng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch:

“Em… nước cam này… là mua ở dưới cửa tiệm đối diện sảnh công ty…”

Lương Đông nghiêm mặt:

“Mau đi làm một cốc nước cam khác đi”

Lương Đông từ đó đến giờ không bao giờ nổi giận mắng người ở công ty cả, hiện tại như thế này thật khiến làm cho người ta mở mang tầm mắt mà. Những người có hiềm khích với Bạch Từ từ trước đến nay bắt đầu không ngại nói thêm vào:

“Thư ký Bạch tại sao lại làm việc sơ suất như vậy chứ?”

“Đúng vậy, cũng may hiện tại chỉ là một cốc nước cam thôi, nếu là hợp đồng đáng giá mấy chục tỷ thì…”

Lương Đông quay trở về phòng làm việc, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng giống như mèo nhỏ kêu meo meo đi đến bên cạnh bóp vai cho người ta:

“Thật là đau lòng mà, anh trước giờ không có ăn được chua, lần sau anh đừng ăn đồ Bạch Từ làm cho nữa có biết chưa…”

Lương Đông quay lại phía sau hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Anh cũng nên suy nghĩ xem lần sau có nên ăn đồ ăn em đưa nữa hay không”

Triệu Tử Thiêm biết là Lương Đông phát hiện ra rồi liền cười hì hì hướng hắn cọ cọ má một cái:

“Cũng may em không uống, nếu không chua như vậy mà chạm vào miệng vết thương không phải là rất xót hay sao?”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm nói cũng đúng thế cho nên hắn liền đưa tay kéo cậu ngồi lên đùi hắn, ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi cậu dịu giọng khiển trách:

“Em đó, cái miệng không vừa đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.