Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!

Chương 25: Trả thù (tiếp)




Những người lánh nạn đang cản trở đường đi, Uriel không muốn giết những ông chủ mang đến bát cơm cho mình, không thể không đẩy ra những người che chắn ở trước mặt, cho dù hắn hận không thể lập tức giết chết hai tên gây rối kia nhưng cũng chỉ có thể chen chúc trong đám đông để tiếp cận bọn họ.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn chỉ có hai người không phù hợp với không khí ở nơi này, bọn họ dường như không lo lắng bị giết chết.

“Có lẽ cậu không biết cậu còn nổi bật hơn đám người kia so với cậu đã nghĩ rất nhiều.” Cho nên dù xung quanh có đông người như vậy thì Feston vẫn dễ dàng tìm được hắn.

“Thì ra là thế.” Hơi thở ở phía sau ổn định, tựa hồ là tình thế bắt buộc, Phong Triển Nặc cũng không vì thế mà chấn động, nâng súng lên, “Hiện tại hắn chết hay là tôi chết, anh chọn đi.”

“Buông súng xuống, giao hắn cho tôi!” Lưỡi dao đặt ngay cổ họng của Phong Triển Nặc, Feston cau mày, đã đến lúc này mà đối phương lại đưa ra một sự lựa chọn khó khăn như vậy.

“Không có khả năng.” Thẳng thừng từ chối, Phong Triển Nặc có thể cảm giác được một chút mát lạnh trên cổ, Feston cầm lưỡi dao rất ổn định, bị uy hiếp Phong Triển Nặc không hề hoang mang mà bổ sung thêm một câu, “Tôi cũng cho anh một cơ hội, giết tôi thì có thể ngăn cản tôi giết người, thế nào?”

Cho dù không nhìn thẳng ngay mặt thì Feston vẫn có thể cảm giác được Phong Triển Nặc hiện tại nhất định đang nở nụ cười, cái loại người quyến rũ này lại có nụ cười xảo quyệt đến cực điểm, “Đừng cho tôi có cơ hội làm như vậy.”

Giọng nói của Feston cứng ngắc, lưỡi dao trong tay không hề động đậy, Phong Triển Nặc liếc mắt ra sau, “Vì sao lại không?” Tựa như đang nói chuyện phiếm, nhưng súng trong tay của hắn đã canh đúng tầm quỹ đạo, hiện tại Feston phải làm ra quyết định.

Có người nổ súng trước, Uriel giơ cánh không bị thương lên, họng súng chỉa vào trần nhà, “Các vị, nơi này của chúng tôi có một chút phiền toái, không muốn liên lụy thì xin tránh ra!” Hắn nói rõ với những vị khách hào phóng của mình.

Đám người sơ tán nhanh hơn, hết thảy người của Lize chỉ huy khách khứa rời khỏi đại sảnh, số người còn lại thì bao vây toàn bộ nơi này, súng liên thanh bắn nát bàn ghế, những vị khách chưa kịp rời đi đều ngồi xổm xuống sàn, không ngừng cầu nguyện và mắng chửi.

Khi đàn em của Uriel nổ súng thì Phong Triển Nặc liền nghiêng người, Feston cũng buông hắn ra rồi cùng hắn vọt đến phía sau một chiếc bàn, hắn vừa ló đầu ra vừa nổ súng giải quyết hai người, “Anh còn muốn ngăn cản tôi giết hắn nữa hay không?” Hắn cười lạnh.

“Tôi ngăn cản cậu giết người, cho dù là ai cũng không quan trọng.” Feston không có vũ khí, hắn chuẩn bị lẻn đến sau lưng của kẻ địch ở gần nhất, “Nơi này một khi bại lộ sẽ có người đến thu dọn tàn cục, cậu giết hay không giết hắn cũng không sao cả, nếu đây là Greg thuê cậu thì tôi muốn cậu từ chối! Lập tức thu tay lại!”

Feston nói một cách kiên quyết, không cho phản bác, Phong Triển Nặc đã có suy nghĩ của riêng mình, “Hắn là em họ của anh, nếu anh nghĩ là hắn thì anh cứ bảo hắn thu tay lại là được, nhưng mà hiện tại cho dù tôi không ra tay thì bọn họ cũng đã hạ quyết tâm muốn giết chúng ta.”

Súng liên thanh không ngừng vang lên, súng đạn của những người này dường như rất dồi dào, Uriel cũng không hề tiếc rẻ, “Ra tay! Chúng ta phải hành động trước khi cảnh sát đến!”

Feston từng lừa bọn họ nửa tiếng sau sẽ có đội cứu hộ đến tìm kiếm, nhưng đến nay không biết đã qua bao nhiêu lần nửa tiếng, Uriel nhất định đã phát hiện đó là lời nói dối, nhưng đám người này có vẻ cũng rất sốt ruột.

Chắc là người canh gác bên ngoài đã phát hiện ra cái gì đó, Phong Triển Nặc liếc mắt, “Cấp dưới của anh tìm đến rồi kìa.”

“Nếu bọn họ đến đây thì người cần lo lắng không chỉ có Uriel.” Lời nói của Feston ám chỉ Phong Triển Nặc cũng sẽ rơi vào tay của hắn, mà lúc này hắn sẽ không tiếp tục buông tha cho Phong Triển Nặc, trong khi Phong Triển Nặc chẳng hề để ý mà cứ thản nhiên nổ súng, lại có một người ngã xuống đất.

“Không bằng chúng ta đi xem thử.” Feston vẫn là Feston, hắn vẫn là hắn, cho dù vừa rồi có thể đồng cam cộng khổ nhưng cũng không có nghĩa sau đó có thể hòa bình sống chung, Phong Triển Nặc đứng lên, hắn nhanh nhẹn nổ súng, tất cả đèn đuốc trong đại sảnh đều vụt tắt.

“Có biết vì sao tôi thích nổ súng trong bóng tối hay không? Bởi vì ở trong bóng tối mọi người đều giống nhau, nhìn không thấy đối thủ, sợ hãi sẽ quấn lấy tất cả, bởi vì anh không biết khi nào cái chết sẽ rơi xuống trước mặt anh.”

Giọng nói trong bóng tối khi gần khi xa, không biết là nói với Feston hay là nhằm vào Uriel, U Linh bước xuống những vũ khúc tử thần, đạn đã dùng sạch, thay đổi băng đạn mới, Phong Triển Nặc hoàn toàn khác với mọi người, giống như bẩm sinh có sẵn tiềm chất như vậy, hắn có thể hành tẩu tự nhiên trong bóng tối.

Những mảnh vụn của chùm đèn phía trên bắn ra bốn phía, đám đông hoảng sợ đến mức quên cả việc la hét, sợ hãi làm cho người ta thất thanh, những người còn không kịp rời đi đang lo lắng sẽ bị liên lụy, hiện tại chỉ có thể lạy Chúa đối với tai nạn bất thình lình xảy ra liên tiếp này, người của Uriel bất ngờ nên không kịp chuẩn bị đèn pin hoặc dụng cụ để nhìn ban đêm, bóng tối âm u tựa như dấn thân vào giữa vực sâu, không hề có một chút ánh sáng nào. fynnz.wordpress.com

Trong bóng tối mất đi mục tiêu khiến mỗi người chỉ có thể làm việc dựa vào cảm giác của mình, không dám tùy tiện ra tay.

Tiếng súng lại vang lên ngay lúc này…..

Bên cạnh Uriel không ngừng có người ngã xuống, một người lại một người, tựa như tử thần đột nhiên tiến đến, vung lưỡi hái thu gặt tánh mạng, cho dù hắn có nhiều người nhưng lúc này cũng không thể không sợ hãi, sắc mặt tái mét không còn một chút máu, làm cho đám đàn em tiến đến bảo vệ trước người hắn.

Rốt cục là người nào? Tên sát thủ này rốt cục là ai, hắn rốt cục….đã chọc đến ai?!

Đùng đùng! Lần này đồng thời có hai tiếng súng vang lên, lại có hai người ngã xuống, Uriel đứng trong vòng bảo vệ của những người khác, chỉ cần trước mặt có một chút khác thường thì hắn sẽ nổ súng, nhưng trong đại sảnh tối tăm ngoại trừ tiếng nhạc thì không còn bất cứ tiếng vang nào khác, hắn tựa như bị hồn ma quấn lấy.

Trên thực tế chỉ có hai người mà thôi, là hai người mà Uriel không thể đụng vào.

“Khẩu M14 Garand.” Phong Triển Nặc huýt sáo, bước theo tiết tấu vui vẻ của bản nhạc, tựa như đang nhảy một vũ khúc, hắn bước đi trong khi Feston đang ở bên cạnh hắn.

Tìm được vũ khí từ trên người của một xác chết, hai tiếng súng vang lên, một tiếng là từ khẩu Colt của Phong Triển Nặc, một tiếng khác đến từ Feston cùng với khẩu súng trường trong tay của hắn, “Đúng vậy, M14 Garand, lưu Uriel lại cho tôi, tôi có chuyện muốn hỏi hắn, những người khác thì cậu có thể xem như đang tự vệ.”

Những lời này của Feston vô cùng lạnh lùng, hắn tựa hồ đang sửa lại chủ ý, nhưng có một chút không thay đổi là hắn vẫn không cho phép Phong Triển Nặc động vào Uriel, “Nhất định muốn hắn? Anh phát hiện cái gì từ trên người của hắn hay sao?” Phong Triển Nặc bỗng nhiên quay người lại từ trong bóng tối, trước khi tiếng súng ở một hướng khác vang lên thì hắn đã bấm cò.

Hét thảm một tiếng, bên cạnh của Uriel lại có một người ngã xuống, bọn họ đoán được chỗ của U Linh thông qua tiếng nói, nhưng muốn so về tốc độ ra tay thì còn kém quá xa, lúc này Feston sẽ không trách Phong Triển Nặc tùy tiện giết người, đây quả thật là đang tự vệ, ở trong này nếu không tự vệ thì sẽ bị giết.

“Ian! Nghe lời của tôi mà làm.” Feston cầm súng trong bóng tối, những lời này tựa như mệnh lệnh, không hề nể tình.

“Anh muốn hỏi là chuyện của anh, tôi có việc của tôi, tóm lại tôi đã dẫn anh đến nơi này, đem cả ổ dâng lên, công lao là của anh, nhưng Uriel nhất định phải chết.” Hắn cần gì phải kiêng kỵ Feston, Phong Triển Nặc không thích bị người quấy rối cảm xúc khi đang làm nhiệm vụ, nhưng hắn phát hiện bản thân mình vẫn chưa động thủ.

Ở trước mặt Uriel, trong bóng tối, hai người giống như xem chuyện này là một vụ mua bán, mà giao dịch chính là mạng của hắn, Uriel từ lúc phẫn nộ đến khi nhận rõ sự thật cũng không mất quá nhiều thời gian, kỹ thuật xạ kích của đối phương rất chuẩn xác, chỉ cần hắn lên tiếng là sẽ chết, hắn liền đem một cái xác che trước mặt, “Tôi có tin tình báo cung cấp cho FBI–”

Đùng! Viên đạn bắn vào cái xác, Phong Triển Nặc đang định tiếp tục nổ súng thì Feston đã bắn xuống bên chân của hắn, “Tôi muốn nghe hắn nói cho hết!” Giọng nói trầm thấp có thể nhận ra dấu vết của cơn thịnh nộ đang bị áp chế, âm điệu vô cùng lạnh lùng hà khắc.

Lúc này không phải chỉ nói đơn giản, thái độ của Feston cho thấy Phong Triển Nặc tốt nhất là nghe theo lời của hắn, giữa bầu không khí tràn ngập sát khí và căng thẳng, ngoại trừ khách khứa không dám hé răng đang âm thầm tính toán làm sao rời khỏi nơi này thì còn có người của Lize, bọn họ không rảnh để trấn an khách hàng, đây là một trận quyết đấu sống còn.

Feston cũng đứng trong bóng tối, Phong Triển Nặc còn cho rằng kỹ thuật xạ kích của Feston kém hơn mình một chút nhưng khi Feston cầm súng đứng trước mặt hắn, cho dù hắn luôn tự tin thì hiện tại cũng không thể khẳng định chắc chắn như vậy.

Lời của Feston không phải nói đùa.

Nếu không nghe theo thì Caesar hoàn toàn có thể nổ súng bắn hắn, không muốn làm căng chuyện này, bởi vì đối phương là Feston cho nên Phong Triển Nặc nhượng bộ một chút, “Anh muốn hỏi cái gì thì không bằng hỏi ngay đi.”

Chuyện của FBI làm sao có thể thảo luận ngay nơi này, nhưng Feston lại mở miệng, “Có nhớ Chuck hay không, còn có căn hầm kia?”

Chuck để râu dê, là nhà cung cấp vũ khí cho Adam William, vì mật mã két sắt mà bắt cóc hai người bọn họ, bên trong căn hầm kia, bọn họ đã cùng nhau uống rượu tán gẫu, hắn giả vờ như say rượu, Feston nghe hắn nói không ít việc, khi đó hắn đã phát hiện mối quan hệ giữa bọn họ tựa hồ đã lệch khỏi quỹ đạo.

“Tôi đương nhiên nhớ rõ hầm rượu kia.” Không biết là cố tình hay vô tình mà hắn không nhắc đến Chuck, khi Phong Triển Nặc bảo nhớ rõ hầm rượu kia thì ánh mắt của Feston chợt lóe, cơn thịnh nộ trên mặt cũng dịu xuống, “Cái két sắt kia sau khi được mở ra thì bên trong chỉ có sổ sách, trong ghi chép về các loại súng ống có nói về khẩu M14, mặt trên có cùng ký hiệu….”

Phong Triển Nặc nghe ra một điểm bất thường trong lời nói của Feston cho nên không tiếp tục ra tay mà chờ đợi Feston nói tiếp.

Feston vừa chậm rãi nói vừa tiếp cận chỗ của Phong Triển Nặc, “Còn chưa kịp điều tra thì sổ sách lại biến mất.” Feston tìm được vị trí của Phong Triển Nặc, hắn ghé vào lỗ tai của đối phương mà nói như vậy.

Không thấy?! Phong Triển Nặc hơi giật mình, vật chứng mà FBI thu giữ luôn được gửi vào phòng thu thập vật chứng, sổ sách không thấy thì chỉ có một khả năng là nó bị lấy trộm, mà lấy trộm vật chứng thì chỉ có nhân viên của FBI mới có thể làm được.

Cho nên phần ghi chép về M14 trong sổ sách là manh mối của Feston, mà tại Las Vegas thì sòng bạc dưới lòng đất này luôn là thị trường giao dịch tốt nhất, mặc kệ là thuốc phiện hay là vũ khí súng ống, Maberly đã chết, hiện tại chỉ có Uriel có thể cung cấp tin tức, khẩu súng này là trùng hợp hay là –

“FBI! Tất cả đứng im!” Bên ngoài vang lên tiếng xôn xao.

Những người lánh nạn chạy ra ngoài trở thành mục tiêu, đội cứu hộ tìm kiếm trên không phát hiện bọn họ rồi thông báo cho đội đặc nhiệm ST và cảnh sát cùng nhau chạy đến, người của Lize ngoan cố chống cự không được bao lâu, hơn nữa những người bắn trả đều đã bị giải quyết.

Tình thế đối với Uriel bất lợi nhưng hắn còn có một lợi thế khác, hắn quyết định thật nhanh, “Tôi biết Chuck, các anh nói chuyện này còn có tin tức, không bằng chúng ta giao dịch, tôi có thể cung cấp tin tức cho các anh, nhưng các anh phải bảo vệ an toàn của tôi–”

Đùng! Một tiếng kêu rên, Uriel lui ra sau hai bước rồi ngã xuống đất.

…………..

P/S: này nhé, em Nặc bảo là nhớ rõ hầm rượu thì anh Phê liền nguôi giận =)) =)), gì mà dại trai dữ vậy anh, người ta nói có 1 câu hết sức bình thường mà anh đã xiêu lòng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.