Vương Phi Ngỗ Nghịch

Chương 9: Sự lựa chọn khiến bản thân phải đau khổ!




Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, không khỏi từ từ ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy nam nhân vốn đang đứng ở đó, không biết đã tới đây khi nào.

Một đôi huyết mâu tràn đầy vui vẻ, giờ phút này đang chăm chú nhìn thẳng vào nàng.

"Ngươi thích những thứ này! ?"

Nam nhân mở miệng, âm thanh trầm thấp mang theo vài phần vui vẻ , cực kì mê người!

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, liền thành thật gật đầu.

Dù sao, những đồ trang sức xinh đẹp như vậy, nữ hài tử nào mà không thích! ?

"Ngươi đã thích, như vậy ngươi liền chọn đi! Có thể cầm bao nhiêu, sẽ đưa cho ngươi bấy nhiêu!"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức trừng lớn, vẻ mặt như không dám tin.

"Huyền Lăng Thương, ngươi, ngươi nói là sự thật sao! ? Ngươi thật sự muốn đưa ta vàng bạc châu báu! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy vẻ không dám tin.

Dù sao, những thứ bảo vật hiếm có này, mỗi một món đều là giá trị liên thành. Mặc dù nàng đã cứu Huyền Lăng Thương một mạng, Huyền Lăng Thương đối đãi chính mình cũng là cực kỳ che chở. Thế nhưng nàng hoàn toàn thật không ngờ, Huyền Lăng Thương lại hào phóng như vậy, tặng nàng những thứ này.

Ô ô ô, Huyền Lăng Thương, ngươi đối với ta thật sự tốt quá. . .

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm động không thôi, thì đôi tay cũng chưa từng nhàn rỗi.

Dù sao, nàng sau này có lẽ sẽ rời khỏi hoàng cung, như vậy đến lúc đó, nàng nhất định phải dùng đến tiền.

Hiện nay, có cơ hội tốt như vậy, có thể cầm bao nhiêu, liền lấy bấy nhiêu. Sau này xuất cung, liền mang đến hiệu cầm đồ đổi tiền, quả thật là tốt cho nửa đời sau. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa chua xót vừa không đành lòng.

Chỉ là, những cảm xúc chua xót lẫn không đành lòng này lại tức thì biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.

“Oa, khỏa Hồng Bảo Thạch này, to ước chừng bằng nắm tay người ta, thời hiện đại cũng không có Hồng Bảo Thạch lớn như vậy nổi! Chậc chậc chậc, Ngọc Như Ý, chế tác thật tinh xảo a. Lại thêm vòng tay hồng mã não này , thật là đẹp mắt. . ."

Đồng Nhạc Nhạc vừa lẩm nhẩm vô cùng kích động , vừa giắt hết thảy thứ chính mình thích lên trên người .

Dù sao, Huyền Lăng Thương đã nói, nàng có thể cầm bao nhiêu, liền tặng nàng bấy nhiêu.

Cơ hội ngàn năm , không thể bỏ qua !!

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng cầm càng nhiều. Cuối cùng, chỉ cảm thấy thân thể quá nặng, rốt cuộc bỗng không nhịn được, thân thể liền mất đi thăng bằng, ngã lăn ra trên mặt đất .

Cùng với vài tiếng " loảng xoảng" , Huyền Lăng Thương đang nói gì gì đó với Lan Lăng Thiệu Giác bị giật nảy mình một cái .

Hai người vội vàng nhìn lại theo tiếng động.

Chỉ thấy trên mặt đất, trên mặt đất đống trang sức đột nhiên động đậy, cũng không thấy bóng dáng tiểu điêu nhi nho nhỏ đâu.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng nghi hoặc. Ai ngờ sau một khắc, hai người liền nhìn thấy đống trang sức trên mặt đất đột nhiên động đậy.

Một cái đầu lông xù đột nhiên nhô ra từ dưới đống đồ trang sức .

Nhìn thấy tiểu điêu nhi bị đống vàng bạc châu báu chôn vùi, Huyền Lăng Thương rốt cục không nhịn được, lại lần nữa bắt đầu cười ha ha.

"Ha ha ha ha ha ha. . . đồ tiểu điêu nhi nhà ngươi này, thật đúng là tham lam a!"

Nam nhân mở miệng, cười ha ha.

Tiếng cười sảng khoái không ngừng phát ra từ trong miệng nam nhân, khiến cho đám cung nhân hầu hạ bên ngoài cung kinh ngạc vô cùng.

Vị đế vương lúc trước vốn nói năng thận trọng, hiện nay có vẻ càng hay cười . .

Không chỉ vẻ mặt đám cung nhân đầy kinh ngạc, mà ngay cả Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở một bên thấy vậy, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc cũng phải hơi trợn ngược .

Dù sao, lớn lên cùng Huyền Lăng Thương, nhưng Lan Lăng Thiệu Giác cũng rất ít khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương cười sung sướng như vậy. . .

Mặc kệ tâm tưnhững người khác, Huyền Lăng Thương không để ý lắm. Giờ phút này, ánh mắt của hắn, chỉ là chăm chú nhìn tiểu điêu nhi trước người.

Chỉ cảm thấy, con tiểu điêu nhi này, thật sự rất dễ thương.

Trước đây hắn chỉ cảm thấy con tiểu điêu nhi này nghịch ngợm dễ thương, hoạt bát hiếu động, linh khí bức người. Lại không nghĩ tới, nó lại là một con quỷ tham lam!

Chỉ là, nhìn thấy tiểu điêu nhi tham của này, lại làm cho người khác hoàn toàn không có một chút cảm giác chán ghét nào, ngược lại cảm giác được nó càng dễ thương!

Đối với tâm tư Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết.

Giờ phút này, sau khi nghe được lời Huyền Lăng Thương nói, Đồng Nhạc Nhạc lại nhìn đám trang sức châu báu trên người mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức buồn bực, nàng cũng hiểu được chính mình thật tham lam!

Mới đầu, sau khi nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, thực lòng nàng chỉ muốn lấy vài món sau này trả sinh hoạt phí.

Ai biết, mỗi một món trân bảo, đều xinh đẹp như vậy, khiến cho nàng không nỡ buông tay. Cứ nhìn thấy thích, liền tiện tay treo vào trên người, nên bất tri bất giác liền cầm nhiều như vậy.

Nhìn thấy chính mình treo đầy trang sức châu báu khắp người , vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc thực ngượng ngùng .

Đặc biệt, đối diện huyết mâu của Huyền Lăng Thương lộ rõ sự vui vẻ, Đồng Nhạc Nhạc càng xấu hổ, thẹn thùng vô cùng.

"Là ngươi nói muốn tặng cho ta mà, làm thế nào lại nói ta tham lam . . ."

Sắc mặt nóng bỏng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Huyền Lăng Thương nghe vậy, mặc dù không biết điêu nhi trước mắt đang nói cái gì, nhưng trong lòng biết nó là đang ngượng ngùng !

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không khỏi từ từ đi đến, gỡ chỗ trang sức châu báu vây quanh tiểu điêu nhi rồi lại ôm nó vào trong lòng.

"Ngươi nha, chưa từng thấy qua tiểu điêu tham lam như vậy!"

Huyền Lăng Thương ngoài miệng mặc dù nói như vậy, trên mặt cũng là lộ rõ vẻ sủng ái.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy,cực kìngượng ngùng , trong lòng lại cảm giác được ấm áp.

Kiếp nầy có thể có may mắn gặp người đối đãi tốt như vậy với chính mình, nàng còn có yêu cầu xa vời gì nữa! ?

Chỉ tiếc, hạnh phúc này không thể lâu dài mãi. . .

Nếu như một ngày kia, Huyền Lăng Thương biết, thiếu nữ thần bí khiến cho hắn không ngừng tìm kiếm lại là mình. . .

Đồng Nhạc Nhạc không dám nghĩ thêm nữa ,chỉ ôm thật chặt đồ trang sức trong lòng, có lẽ, nàng nhất định phải rời khỏi đây . . .

. . .

Huyền Lăng Thương cùng Lan Lăng Thiệu Giác bàn bạc xong một chút chính sự của triều đình, Lan Lăng Thiệu Giác liền rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.