Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 94: Hải tặc vũ trụ nhập vào cơ giáp (8)




Mặc dù Trình Hi trong trường sĩ quan cảnh sát từng tham gia huấn luyện mô phỏng sinh tồn bên ngoài, nhưng giờ khắc này, anh mới cảm giác được sự khủng bố của thiên nhiên.

Lúc này đã gần 1h khuya, trên đảo nhỏ im ắng nghe không được bất cứ tiếng động gì, có chút yên tĩnh đáng sợ, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy tiếng xì xào quái dị phát ra từ những loài chim kỳ lạ, khiến Trình Hi cảm giác ót đều có chút tê dại.

Con người bây giờ........Đã thật tâm bắt đầu tàn sát lẫn nhau, chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi ba ngày, thật sự khủng bố.........Hang động hai người hiện giờ đang ngủ đến tối vẫn có chút ẩm ướt, lại không thể không vào ở, để ngừa bị người khác phát hiện, cho nên hai người chỉ có thể ôm nhau mà ngủ —— Điểm này khiến Hạ Vũ rất phấn chấn, cứ như cún con vẫy đuôi cao hứng bừng bừng rút trong lòng anh.

Lúc này Hạ Vũ bên cạnh đã ngủ rất say, một chút cảm giác nguy cơ cũng không có, chẳng biết nhiều năm như vậy cậu ta rốt cuộc lớn lên trong hoàn cảnh thế nào, cư nhiên đơn giản ngu ngốc đến mức độ này, Trình Hi cảm thán một tiếng, lại bắt đầu nghĩ quy tắc trò chơi.

Theo đạo lý mà nói, mình mới là người may mắn nhất đúng không? Chỉ cần trốn đến một chỗ nào đó yên tĩnh trên đảo, đợi đến ngày thứ 50, chẳng phải tự động sẽ thấy kết quả cuối cùng? Nhưng mà........Hạ Vũ làm sao bây giờ?

Cảm tình của anh đối với cậu bé đơn thuần này vô cùng phức tạp, không biết tại sao, anh vừa hận cậu lại vừa thương cậu, đây rốt cuộc là phần tình cảm vặn vẹo thế nào? Tình cảm của Hạ Vũ đối với mình anh liếc qua là thấy ngay, mặc dù rất chán ghét loại hành vi này, nhưng không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy bộ dáng Hạ Vũ không có cốt khí như vậy bản thân cũng cảm thấy trong lòng rất rất thích? Trình Hi cảm thán một tiếng, trời ạ, mình nhất định là bị tên ngốc này đồng hóa rồi........Cũng không biết anh lại miên man suy nghĩ những gì, đợi đến khi mơ hồ có chút buồn ngủ, anh mới kéo người đang ngủ say trong lòng lại gần ngực mình hơn, tìm một vị trí thoải mái, nặng nề thiếp đi.

Khi Trình Hi mở mắt lần nữa, bên người đã không còn Hạ Vũ, mà bản thân lại lạ lùng xuất hiện trong một căn phòng rất nhỏ, bốn mặt phòng đều là vách tường trắng xóa, chỉ có một cánh cửa sổ, bên ngoài còn bao bọc một lớp song cửa chống trộm, giống hệt nhà giam, thỉnh thoảng xuyên qua thủy tinh trên cánh cửa còn có thể nhìn thấy người nhoáng qua, mà mình nằm trên chiếc giường nhỏ, giường là loại giường ống tuýp cực kỳ cũ xưa, hơi động đậy, còn có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt, trên người cũng mặc áo ngủ sọc màu trắng xanh, chỗ ngực áo ngủ còn viết số 1050.

Đây rốt cuộc là đâu? Chẳng lẽ mình........Mộng du sao.......

"Kẹt....... " Ngay khi Trinh Hi sững sờ, rất nhanh, đã có người đẩy cửa vào, anh tập trung nhìn, là một cô gái ăn mặc vô cùng mộc mạc, đại khái mới 20 tuổi. Mặt mũi cư nhiên cực kỳ giống Hạ Vũ.......

Đây chẳng phải là...... Em gái của Hạ Vũ Hạ Tuyết sao? Nhưng tại sao cô bé lại xuất hiện ở đây?

Trình Hi nhắm chặt mắt lại mở ra, phát hiện mình lại trở về hang động kia, thò đầu ra nhìn một chút, trời đã sáng, mà Hạ Vũ ngủ vẫn rất say, anh suy nghĩ một chút, vẫn là cẩn thận từ giữa "trói buộc" bạch tuộc của Hạ Vũ trốn thoát, đứng dậy đi ra ngoài hang.

Cảnh sắc của hòn đảo này thật không tồi, từ góc độ nhìn của anh, xa xa đại dương màu xanh thẳm, bầu trời xanh lam tinh khiết cùng với thảm cỏ xanh biêng biếc gần rừng rậm, đều khiến nội tâm anh cảm thấy một loại an bình, hận không thể trải qua cả cuộc đời ở nơi đây.

Thảm thực vật trên hòn đảo này rõ ràng có thể thấy được bất đồng với môi trường bất đồng với đặc thù địa lý, Trình Hi chầm chậm bước đi muốn tìm chút gì đó ăn được, thình lình, "bằng" xa xa lại truyền đến một tiếng súng thật lớn, Trình Hi nhíu mày, lại nhìn hang động phía sau một chút.......Hạ Vũ hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu........Nghĩ vậy, anh xoay người hướng về nơi phát ra tiếng chạy tới.

Nếu ấn theo quy tắc trò chơi mà nói, Trình Hi vốn phải cách họ càng ngày càng xa mới đúng, nhưng không biết là tinh thần chuộng nghĩa khí bùng nổ hay vì tâm lý quấy phá gì khác, anh ở trên hòn đảo nhỏ vô danh này, cư nhiên thật sự bắt đầu thực hiện nghĩa vụ của cảnh sát.

Cẩn thận xuyên qua một vùng bụi rậm nhiệt đới, lại leo qua vài sườn núi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng những người khác, anh cẩn thận phân biệt phương hướng một chút, cẩn thận mò mẫm chút bụi tro trên mặt đất chà lên mặt, bò lên trên một vách núi nhỏ, rất nhanh, Trình Hi đã tìm được nguồn gốc của tiếng súng —— Chính là mẹ con Vương Thước. Nhìn thấy Vương Thước vốn trung hậu thành thật cầm trong tay một khẩu Desert Eagle, trên mặt đất còn nằm một khối thi thể, Trình Hi liền hiểu được hai mẹ con này vừa rồi đã giết chết người này.

Lúc này hai mẹ con tựa hồ cũng đã rất mệt nhọc, trên người ngay cả một cái ba lô cũng không có, thân hình chật vật, trên cánh tay trần của mẹ Vương Thước đều là vết xước, tựa hồ vừa nãy đã trải qua một hồi vật lộn, mà tay cầm súng của Vương Thước một mực run rẩy, nhiều lần xác định người trên mặt đất kia rốt cuộc không thể động đậy nữa, anh ta mới như bị nghẹt thở, thoáng cái ném súng xuống đất, cứ thế quỳ gối trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Đây là phản ứng đầu tiên sau khi giết người, Trình Hi lạnh lùng nhìn Vương Thước chậm rãi bình tĩnh trở lại, lại thay đổi tư thế một chút, cẩn thận nằm sấp trong một đống cỏ, cắm thêm trên đầu một ít cỏ khô, lúc này mới cẩn thận nghe đối thoại của hai mẹ con kia.

"Không sao chứ? Đốn Đốn?" Đây tựa hồ là nhũ danh của Vương Thước.......

"Con không sao........Nhưng mà mẹ không sao chứ, vừa rồi không bị dọa chứ....... " Vương Thước trầy trật bò lên.

"...... Ôi...... Mẹ cũng già rồi.......Nếu không vừa nãy.......Có lẽ con cũng sẽ không bị thương, đến để mẹ nhìn xem, vết thương của con ở đâu......"

"Con không sao...... Là do nhất thời lơ là, con cứ tự hỏi con tiện nữ này tới cùng muốn làm gì, cư nhiên muốn cướp súng...... Mẹ cũng vừa mới bị té ngã, không sao chứ?"

Nghe xong đoạn nói chuyện này, Trình Hi đại khái đã hiểu được, mẹ con Vương Thước sau khi mọi người phân tán, ở ngay trên đảo tìm thấy một khẩu Desert Eagle mới tinh —— (hiện tượng này rất kỳ quái, hòn đảo này rõ ràng không hề có dấu vết nhân loại từng sinh sống, nhưng lại có miếu, còn có súng ống hiện đại...... Chẳng lẽ thật là có người đang rắp tâm làm gì đó sao?), sau đó lạ lùng xuất hiện mẹ của số 1 đã chết kia —— Lâm Hạ.

Vốn mẹ con Vương Thước rất thông cảm với người mẹ trẻ mất con này, không ngờ Lâm Hạ lòng mang ác ý, còn muốn ngầm giết chết hai mẹ con, lại không ngờ mình tính sai trước.......

Thật là một cô gái đáng sợ lại đáng thương, Trình Hi hơi thở dài, vừa định xoay người trở ra, chợt nghe thấy mẹ Vương Thước ngồi xuống một tảng đá lớn bên mép vách đá, tỉnh táo nói: "Mẹ năm nay đã 58 tuổi, gần 60 rồi....... Mẹ đã sống đủ rồi.......Nhưng tiếc nuối duy nhất là....... Không thể nhìn thấy con kết hôn......"

Vương Thước cau mày, vẻ mặt không thể tưởng được: "Mẹ đang nói gì đấy? Sao đang yên đang lành lại nói chuyện con kết hôn nữa?" Từ góc độ của Trình Hi đến xem, mẹ Vương Thước thần sắc tiều tụy, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt, trong con ngươi tràn ngập nước mắt, tựa hồ đang đa sầu đa cảm, chậm rãi nói: "Mẹ sắp tới.......Không thể trở thành gánh nặng của con......"

"Hả?" Vương Thước nóng nảy cào tóc: "Mẹ, mẹ có ý gì hả? Sao con nghe không hiểu gì cả........"

Mẹ Vương Thước bình thản cười vài tiếng, giơ tay lên bình tĩnh vén tóc, mang theo ý cười vui mừng, lấy tay ra dấu: "Con lúc sinh ra chân rất nhỏ, chỉ lớn như vậy....... Không ngờ tới ba mươi năm trôi qua mau đến vậy, con đã trở thành đại nhi tử hiếu thuận với mẹ rồi....... " Nói rồi, bà đứng dậy, nhìn Vương Thước thật sâu, cuối cùng cũng rơi nước mắt: "Mẹ không bao giờ có thể trở thành gánh nặng của con nữa.......Nhất định phải sống sót, con trai."

Những lời này vừa nói xong, mẹ Vương Thước cư nhiên xoay người liền chạy về phía vách núi, sau đó dứt khoát nhảy xuống!

Trình Hi lúc này mới hiểu được dụng ý của mẹ Vương Thước.......Bà dĩ nhiên là muốn dùng cái chết của mình để con trai không còn bất cứ gánh nặng gì, tiếp tục sống sót! Đây là một người mẹ vĩ đại, cũng là một người mẹ tuyệt tình, bà dùng bản thân đang sống chết đi đổi lấy dục vọng muốn sống vô tận của con trai. Trên hòn đảo khắp nơi lộ vẻ quái dị này, trong cuộc chơi này, có thể cũng chỉ có mẹ của Vương Thước, đồng ý vì con trai mình, từ bỏ sinh mạng.

Vương Thước quỳ gối bên vách núi, khàn tiếng gào: "Mẹ! Mẹ! Mẹ làm vậy để chi chứ! Mẹ!" Nhưng chỉ có thể nghe thấy từng đợt sóng biển.......Vương Thước thoáng cái quỳ gối trên mặt đất, tê tâm liệt phế gào thét.

"Phụt......." Một tiếng động cực nhỏ đè qua tiếng kêu gào của Vương Thước, anh ta còn chưa kịp phản ứng, bản thân lại như trút bỏ tất cả khí lực, thân thể mềm nhũn, rơi xuống.

Biến cố thình lình xảy ra khiến Trình Hi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng rất nhanh, người da đen Bassa đã hiện ra trong tầm mắt anh, mà trong tay hắn —— Lại cầm một khẩu thật dài........Súng bắn tỉa.

Bassa tên này tựa hồ trời sinh chính là phái lạc quan vô tư, chỉ thấy hắn cẩn thận nhìn bốn phía một chút xong, lúc này mới cười hì hì đi tới bên vách núi, ghìm súng nhìn xuống, hướng về phía phản diện với chỗ Trình Hi vẫy tay: "Diệp Chi! Diệp Chi! Ra đi, không sao nữa rồi......"

Diệp Chi! Chỉ mất một ngày ngắn ngủi gã cư nhiên có thể dụ dỗ được Bassa! Thật là kỳ quái, Trình Hi hạ thấp người, dự định toàn thân lùi lại, chợt nghe thấy Diệp Chi nói: "Hô.......Nhưng mà để Lục Lâm chạy, thật là đáng tiếc."

Trình Hi hừ lạnh một tiếng, Diệp Chi này, thật là ác độc, song Lục Lâm cũng không phải người dễ đối phó, thuộc tính hai người về cơ bản chính là mèo xiêm và mèo tai cụp, đều là thứ có tâm cơ. Bassa lộ ra hàm răng trắng noãn cười: "Vậy Diệp Chi, kế tiếp chúng ta đi đâu?"

Đang khi nói chuyện cũng đầy tôn sùng Diệp Chi, chắc hẳn dưới sự hướng dẫn của Diệp Chi, hắn đã giết không ít người rồi.......

Trình Hi ngước mắt nhìn lại, Diệp Chi âm ngoan nhìn lướt qua Bassa, đưa tay chỉ về hướng rừng cây, "Tìm đám Hạ Vũ đi, tên ẻo lả đó dễ xử nhất......."

Anh có thể hiểu được nguyên nhân Diệp Chi làm như vậy, đó là vì gã vốn là số 3, cho nên mỗi ngày gã đều phải giết người, mới có thể sống sót, nhưng anh cực kỳ khó hiểu chính là tại sao Diệp Chi một mực bám Hạ Vũ không tha, một phen giết chóc này, ít nhất còn tới ba mươi mấy người, gã không đi giết những người khác....... Cư nhiên chỉ đi giết......!

Bassa tựa hồ cũng có chút khó hiểu, cau mày trêu chọc: "YO....... Cậu không nói tôi còn tưởng rằng Hạ Vũ là tình địch của cậu đó......" Diệp Chi cười nhạo một tiếng: "Tình địch.......? Cũng chỉ có Hạ Vũ đần độn kia mới coi trọng thứ ngu ấy....... Dù sao anh cũng biết nói tiếng Trung Quốc, xem như nửa người Trung Quốc rồi, anh cũng có thể nhìn ra được tên Trình Hi kia cũng không đơn giản như vẻ ngoài đúng không!"

Bassa vội gật đầu không ngừng, Diệp Chi lại trào phúng cười: "Kỹ thuật bắn thật không tồi, vừa rồi thoáng cái bắn nát đầu Tiểu Tĩnh...... Tôi hoài nghi lúc anh muốn giết tôi có phải cũng nhanh như vậy không ha......?"

Âm cuối vài chữ sau cùng nâng cao, phối hợp với nụ cười dữ tợn kia của Diệp Chi, không hề báo trước giơ tay lên liền cho Bassa một súng ngay ngực.

Bassa vẻ mặt khó tin, ầm một tiếng, ngã xuống.

Đây là qua cầu rút ván......Trình Hi thật sự nhìn không được, chậm rãi lui về phía sau, rất nhanh, anh không làm kinh động Diệp Chi, rời khỏi nơi đó.

Dọc theo đường cũ trở về, Trình Hi cười khổ một tiếng, xem ra thân phận thật của mình đã bị phát hiện rồi.......Nếu như mình có thể sống sót trên đảo này, khả năng cũng sẽ vào ngục giam thôi.......Bởi vì anh căn bản không phải cảnh sát gì cả, mà là một gã trốn đến đảo Bali với thân phận....... Hung thủ giết người!

Anh cười cười xem nhẹ, bước nhanh chạy về hướng hang động, vậy mà khi cách hang động còn khoảng năm mươi thước nữa, anh lại nhìn thấy Hạ Vũ thân thể trần truồng đứng giữa rừng cây, sắc mặt quái dị cúi đầu nhìn.

Đây......Đã phát sinh chuyện gì mà trên mặt đất toàn là thi thể, đếm, không dưới 7 cái, Trình Hi mắt sắc phát hiện chồng của dì Diêu —— Chú Ngưu nằm giữa đám thi thể này, anh vội vàng chạy đến, khẩn trương nhìn cậu từ trên xuống dưới, nhìn thấy toàn thân cậu đều không sao cả mới thở phào nhẹ nhỏm, thoáng cái ôm cậu vào lòng: "Em không sao cả là tốt rồi......"

Hạ Vũ cứ thế sững sờ đứng tại chỗ, một lát sau mới toàn thân co quắp, giống như mới vừa phản ứng được gắt gao ôm lấy Trình Hi, trong miệng líu ríu: "Em vừa rồi đã không chút do dự giết chú Ngưu..... Em thật sự là......."

******

Hai người vuốt ve an ủi nhau trong chốc lát, Trình Hi vừa định đặt câu hỏi, chỉ chớp mắt lại xuất hiện căn phòng nhỏ xuất hiện trong giấc mơ kia, mà mình đang ôm lấy, cư nhiên đã biến thành thiếu nữ anh từng mơ thấy kia!

Thiếu nữ có chút kinh ngạc, hiếu kỳ nhìn Trình Hi, chỉ chốc lát sau bật cười, híp mắt vui sướng hỏi: "Anh trai, anh nhận ra em rồi?"

Tác giả: Được rồi......Có người bắt đầu hoài nghi cục cưng Hạ Vũ đáng yêu của tôi rồi....... Kế tiếp sẽ tiết lộ toàn bộ vở kịch, dù sao bản thân cũng viết có chút không nhịn được nữa.......Nên mau chóng đến thôn F thôi......  .

Kỳ thật, câu chuyện này không phải mọi người đã sớm chết rồi (Không phải phim kinh dị), cũng không phải câu chuyện phát sinh ở hiện thực mà mọi người đang sống........Mà là......

Đúng! Đây kỳ thật là một câu chuyện tự công tự thụ!!! Bởi vì năm mươi người này!!! Đều là sản phẩm nhân cách phân liệt của Hạ Vũ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.